Phiên ngoại 1 : Đây là cuộc sống hạnh phúc của chúng ta
Cần đồng hồ báo thức sao? Đương nhiên không cần, Park Chan Yeol sẽ nói cho mấy người biết hắn chính là đồng hồ báo thức sống, đến đúng giờ đều có thể tự thức dậy còn chuẩn xác hơn cả đồng hồ điện tử. Chính là, theo thời gian trôi đi, tuổi tác cũng ngày một lớn, khả năng đặc biệt này của Park Chan Yeol cũng càng lúc càng mai một cuối cùng là mất hẳn. Cho nên gần đây thường xuyên phát sinh cảnh tượng thế này...
"Chan Yeol, anh mau dậy đi thực sự bị muộn rồi!"
Mấy người xem, hiện tại hắn đều cần có Byun Baek Hyun gọi mới có thể rời giường.
Park Chan Yeol cực kì hoảng hốt nhìn đồng hồ trên tay, sững sờ năm giây mới vội vàng mặc áo ngủ chạy đi đánh răng rửa mặt, sau đó qua tấm gương trong phòng tắm tự nhìn chính mình. Làm sao lại có cảm giác không đẹp trai bằng trước kia, chẳng lẽ đàn ông sau khi kết hôn đều dần dần đánh mất sức quyến rũ sao.
"Cùng nhau đánh răng đi, em cũng sắp muộn rồi."
Byun Baek Hyun quơ bàn chải đánh răng chạy đến bên hắn, trong gương liền xuất hiện thêm một người. Cứ như vậy Park Chan Yeol đã dần tập thành thói quen bắt đầu ngày mới bằng buổi sánh bận rộn, sau đó đến động tác đánh răng cũng dần bắt kịp tốc độ theo một nhịp đều nhau mà ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy thật thần kì.
Cũng không biết từ khi nào thì bắt đầu ăn ý như vậy.
"Từ từ, chỗ này có sợi tóc bạc này."
Park Chan Yeol phải thừa nhận, năm tháng không buông tha một ai. Chuyện hắn lo lắng nhất chính là một ngày nào đá mình biến thành ông già tóc bạc trắng thằng nhóc kia vẫn còn tung tăng vui vẻ. Park Chan Yeol lại sờ sờ mặt mình, cảm giác vẫn chưa già lắm lại sao lại có sợi tóc bạc dài như vậy.
Hắn liền nghiêng đầu qua, đợi Byun Baek Hyun cắn bàn chải đánh răng miệng còn đầy bọt trắng kiễng chân một chút sau đó nhắm chính xác mục tiêu.
Dạo gần đây kĩ thuật nhổ tóc bạc của Byun Baek Hyun cũng trở nên cực kì lợi hại, nhắm chuẩn mục tiêu không gây đau đớn, cậu bỏ sợi tóc vào trong sọt rác sau đó tiếp tục đánh răng, còn cười cười nhìn người kia đang đăm chiêu nhăn nhó qua gương.
"Em cũng có tóc bạc mà, có thể anh cận thị nên không nhìn thấy thôi."
Byun Baek Hyun đã sớm đoán được tâm tư đau khổ của Park Chan Yeol, tuy chỉ là một câu an ủi không có tác dụng nhưng ít nhất cũng có thể khiến hắn vui vẻ lên một chút.
Park Chan Yeol tắm rửa xong xuôi liền thong thả mặc quần áo. Cũng không biết có phải nhiều ngày không ăn sáng đã thành thói quen hay không, bây giờ có nhịn cũng không thành vấn đề. Hắn thay sơmi âu phục, Byun Bak Hyun thay áo trắng đồng phục, lần đầu tiên còn cảm thấy không quen mắt hiện tại lại cực kì hòa hợp, hơn nữa bọn họ cùng thay tốc độ cũng dần tăng lên, tiết kiệm không ít thời gian.
"Có phải em sắp tốt nghiệp rồi không?"
Đi xong giày, trang phục chỉnh tề, xuất phát.
"A, đúng vậy."
Byun Baek Hyun khóa cửa đi theo Park Chan Yeol vào trong thang máy, bất tri bất giác đã sắp đến giữa tháng mười, khoảng thời gian này sao lại trôi qua nhanh như vậy.
"Em định học trường đại học nào?"
"Em muốn... đại học y."
Park Chan Yeol suýt chút nữa thì phun ra cả búng máu, đây là đùa kiểu gì vậy? Trong đầu Byun Baek Hyun chứa thứ gì thật sự Park Chan Yeol không thể giải thích nổi, từ trước tới giờ cậu chưa từng biểu hiện chút đam mê nào với ngành y sao đột nhiên lại... Thật giống như Kim Jong In hồi trung học.
Thế giới này rồi sẽ xuất hiện thêm rất nhiều oan hồn a.
"Em? Thôi quên đi."
Park Chan Yeol, anh không thể coi thường người quá đáng như vậy được.
"Hừ, không thèm để ý đến anh nữa."
Thang máy vừa tới nơi, Byun Baek Hyun đã bỏ chạy ra ngoài. Nhưng Park Chan Yeol không cần đuổi theo cũng biết thằng nhóc đó nhất định đứng ngoài cửa đợi hắn. Cái gì gọi là không thèm để ý đến anh nữa? Chính là không để ý đến hắn trong phạm vi thời gian nhất định, quá hai giây liền không tính.
"Còn mười phút nữa đến giờ rồi, anh nhanh lên nhanh lên."
"Đã nhanh lắm rồi."
"Nhanh hơn nữa nhanh hơn nữa, em và Đô Đô sắp bị phạt đứng nguyên một tuần rồi."
"Đem miệng khóa lại đi."
Thời điểm xe dừng trước cổng trường, cực kì không trung hợp lại đụng phải Do Kyung Soo. Byun Baek Hyun tuyệt vọng, hôm nay nhất định lại bị phạt đứng rồi, Đô Đô chính là tín hiệu bị trễ. Cậu chạy xuống xe, không quên thân mật hôn hôn lên miệng Park Chan Yeol một chút. Cứ như vậy nụ hôn buổi sáng lại dây dưa tiếp tục.
"Này, lại đây."
Trước khi Byun Baek Hyun đi vào, Park Chan Yeol còn mở cặp sách cậu ra nhét vào trong đó một hộp sữa và túi bánh, lúc mới đầu Byun Baek Hyun cũng không biết là cái gì, hiện tại đã thành thói quen.
Thật sự là không được tự nhiên, mấy thứ này cứ để người ta cầm là được rồi.
Baekie, thời gian dài như vậy cậu còn không biết anh xã nhà mình là kẻ cực kì không tự nhiên sao.
"Buối chiều nhớ đúng giờ nha anh xã."
Park Chan Yeol thấy Byun Baek Hyun chạy qua cổng trường rồi mới lái xe đi. Một ngày tốt đẹp lại bắt đầu rồi. Kì lạ chính là hai tên bảo vệ canh cửa của công ty không hề bị ngược đãi, thế nhưng bọn họ nhìn thấy Park Chan Yeol đều né như né hủi, nhìn thấy hắn cũng như nhìn thấy quỷ.
Bất quá vì thân thể quá khổ, Hwang Zi Tao vẫn thường xuyên bị Park Chan Yeol phát hiện, đôi khi đi làm nhàm chán không có việc gì bắt nạt trêu chọc một chút cũng rất thú vị. Lúc ngồi trong văn phòng vẫn thường xuyên nhận được tin nhắn đầy hình thù quái dị của Byun Baek Hyun, nhưng hiện tại trình độ đã thăng cấp rất nhiều, ban đầu chỉ có một hình emoji hiện tại đã biến thành N cái, làm Park Chan Yeol không thể hiểu nổi đến tột cùng là cậu muốn biểu đạt cái gì.
Tinh thần làm việc tích cực của Park Chan Yeol hiện tại cũng giảm bớt phân nửa, cả ngày đều chờ đến lúc tan tầm, đôi khi văn kiện chưa xem đã kí tên, tuy rằng không có tổn thất gì nhưng trạng thái như vậy cùng không tốt. Park Chan Yeol vỗ vỗ mặt, tự nhủ bản thân không thể tiếp tục uể oải như vậy sau đó cầm lấy tập văn kiện mới đưa tới bắt đầu cẩn thận đọc chữ đầu tiên.
Đúng lúc đó tin nhắn của Byun Baek Hyun lại tới.
"Anh xã, em đã đói bụng. /(ㄒoㄒ)/~~ ô ô ô (╯﹏╰)b buổi tối đi ăn KFC đi (。・'ω'・)(~ o ~)(>^ω^<) meo meo "
Tin nhắn này thật sự không thể đọc nổi, tình trạng của hắn cuối cùng sẽ tiễp diễn trong bao lâu đây, công ty nhất định sẽ sụp đổ mất.
Thời gian dài sẽ phát sinh một chuyện quái dị. Công ty tan tầm, người chạy về nhanh nhất chính là ông chủ. Như vậy có được không? Đối diện với một đám nhân viên cằm sắp rụng đầy đất, Park Chan Yeol lựa chọn không nhìn.
Hắn vẫn nhanh chóng lái xe tới trường học của Byun Baek Hyun, chưa đầy mười phút sau liền thấy một đám học sinh ùa ra ào ạt, đương nhiên Byun Baek Hyun cũng nằm trong số đó, còn là đứa chạy hùng hục ra sớm nhất a.
"Mau mau, em sắp đói chết rồi."
Park Chan Yeol hừ một tiếng rồi lái xe đến quán KFC gần trung tâm, đúng lúc người mua rất đông cho nên Byun Baek Hyun lại chạy tới xếp hàng.
Ngẫu nhiên tan tầm đi làm về sẽ gặp phải Kim Jong In hoặc Kim Joon Myun, bất quá dường như Kim Joon Myun không hay ở đây cho nên rất ít khi chạm mặt anh ta, có thấy nhau cũng không nói, kì thật chẳng khác nào không gặp. Lu Han gần đây không biết là mất tích hay chạy tới chỗ nào, đại khái cuối cùng Park Chan Yeol và Byun Baek Hyun vẫn là hòa hợp bên nhau.
"Mua được rồi, chúng ta về nhà đi."
Về nhà biến thành chuyện hạnh phúc nhất thế gian.
Đôi khi Park Chan Yeol sẽ bắt nạt Byun Baek Hyun, cũng có khi sẽ cùng nhau đi xem phim này nọ, cuối tuần còn có thể đi vườn bách thú, vào trung tâm giải trí, mệt liền ngồi xuống ăn kem, thỉnh thoảng sẽ đi tắm hơi ăn trứng luộc.
Cuộc sống hạnh phúc này là của chúng ta.
"Anh xa, lại bị muộn rồi."
Đương nhiên, cũng tiếp tục bị muộn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip