ngủ
Sau khi ăn xong Vy Thanh đã ngoan ngoãn nghe lời Minh Hiếu đi dọn dẹp, việc cũng không nặng nhọc gì mấy vì em chỉ cần đi vứt rác thôi, vứt xong còn biết tự giác quay trở lại nhà kho để bị bắt cóc tiếp.
Bước vào nhà kho em liền trông thấy Trần Minh Hiếu đang phì phèo khói thuốc, cậu ngoắc tay kêu em lại gần.
Em bước đến, theo sự chỉ dẫn của Minh Hiếu mà ngồi lên chiếc giường cũ kỹ. Đôi mắt em giống như vì sao sáng và tràn đầy tò mò quan sát từng động tác của cậu. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì em thấy mình bị Minh Hiếu trói chặt tay chân lại, không thể nhúc nhích, nhưng em vẫn không biết cậu là đang có ý định gì.
Minh Hiếu không nói gì, xong xuôi thì quay lưng bỏ ra ngoài, dự là đêm nay cậu phải ngủ ở ngoài canh gác đến bị muỗi đốt sưng người luôn đây, nhưng chỉ cần cố đợi đến khi em trông gầy gò hơn hiện tại một chút thì cậu sẽ ngay lập tức thực hiện kế hoạch tống tiền của mình.
Nhưng chưa kịp ra khỏi cửa thì chất giọng ngọt ngào của em lại vang lên.
"Chú ơi..."
Chỉ với hai âm tiết đơn giản mà Trần Minh Hiếu thấy tim mình đập rất dữ dội, trong đầu đột nhiên suy nghĩ rất mơ hồ những chuyện gì đó. Cậu quay người lại nhìn em, em tiếp lời.
"Chú mở ironman cho em xem thì em mới ngủ được"
Đấy, Trần Minh Hiếu lại bày ra cái mặt khó ưa đấy rồi. Cậu thật sự không biết Phan Lê Vy Thanh ngây thơ hay ngốc ngếch mà chưa nhận thức được hoàn cảnh nữa, em đang bị bắt cóc nhưng vẫn đòi xem ironman để ngủ ngon hơn?
"Không"
"Nhưng em..." Bị từ chối phũ phàng làm Vy Thanh vừa buồn vừa sợ, sao chú lại hung dữ với em như vậy chứ?
Đôi mắt em bắt đầu phủ một lớp nước óng ánh, hàng long mi cong vút chỉ cần chớp một cái thì nước mắt sẽ chảy ra ngay và đôi mắt xinh đẹp ấy vốn là thứ khiến Minh Hiếu như mất hết lý trí mà, chỉ cần thấy em chuẩn bị khóc đã vội móc điện thoại trong túi ra.
"Ironman chứ gì?"
"Dạ..."
Em sụt sùi, còn Minh Hiếu thì gấp gáp lên mạng gõ phim cho em xem. Cuối cùng thì em cũng được toại nguyện nhận lấy điện thoại xem phim mà quên mất luôn cậu, Trần Minh Hiếu bực dọc bỏ ra ngoài.
Nửa đêm, Minh Hiếu đang ngủ gục bên ngoài nhà kho thì đâu đó vang lên tiếng khóc. Cậu giật bắn mình thức giấc, bộ dạng đề phòng với tất cả mọi thứ xung quanh cho đến khi nhận ra âm thanh đó phát ra từ trong nhà kho. Bước chân có phần vội vàng đi vào bên trong, đẩy cửa liền nhìn thấy Vy Thanh đang ôm điện thoại của cậu ngủ, lâu lâu lại nấc lên một tiếng.
"Mẹ ơi...hức...ba ơi...huhu..."
Đã từ rất lâu rồi, đêm nào em cũng nằm mơ thấy ba mẹ, em thấy cảnh ba mẹ bị rơi máy bay, rời xa hai anh em, và cơn ác mộng ấy luôn khiến em phải bật khóc trong giấc ngủ của mình, em chưa từng được ngủ ngon.
Trần Minh Hiếu không biết nguyên nhân vì sao cậu lại sốt ruột quá, vừa đau lòng vừa lo lắng chạy đến ngồi cạnh em. Cậu nhẹ nhàng gỡ điện thoại ra khỏi em, cẩn thận cởi trói cho em. Cổ tay nhỏ xíu trắng trắng bây giờ lại hằn đỏ lên do dây thừng để lại, Minh Hiếu thấy hối hận vì đã trói em quá đi mất. Bị động chạm làm em cựa mình, miệng nhỏ lẩm bẩm mấy tiếng.
"Hức...ba mẹ đừng..."
Vy Thanh quay người là đụng ngay vào cậu, em ngủ chẳng biết mình đang gục đầu vào ngực người ta. Trên môi vẽ lên một nụ cười, Trần Minh Hiếu nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cho em tựa đầu lên vai mình, một tay cậu luồn sang ôm lấy eo em về phía mình, tay còn lại cầm lấy tay em xoa nắn.
Minh Hiếu đột nhiên nhận ra những hành động kỳ lạ của mình, sao tự nhiên lại làm mấy điều thân mật như thế với Phan Lê Vy Thanh cơ chứ. Nhưng mà Trần Minh Hiếu không muốn dừng những hành động ấy lại đâu.
"Hức..." Em bất ngờ vòng tay ôm vai Minh Hiếu, thuận tiện leo lên người cậu ngồi, cảm thấy đùi cậu cũng quá là mềm mại đi. Cái đầu nhỏ xinh, tròn ủm của em gục vào cổ Minh Hiếu, tay em cứ ôm cứng ngắc và hoàn toàn ngủ một cách ngoan ngoãn.
Lần đầu tiên Trần Minh Hiếu có cơ hội nhìn kĩ em một chút, phải nói là nhan sắc của "nạn nhân" lần này không phải dạng vừa đâu. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Phan Lê Vy Thanh, cậu đã rất ấn tượng với vẻ đáng yêu của em. Làn da trắng hồng giống hệt em bé, đôi mắt long lanh bao giờ cũng khiến Minh Hiếu động lòng ít nhiều, cả chiếc mũi cao hay mái tóc đen mượt nữa, đều xinh xắn vô cùng. Trần Minh Hiếu bỗng chốc thấy bản thân như một tên biến thái khi nhìn người khác ngủ một cách chăm chú như vậy, nhưng con người thì ai chẳng thích cái đẹp đúng không?
Một đêm trôi qua, Vy Thanh thật sự đã tựa vào người Minh Hiếu ngủ thật ngon và Trần Minh Hiếu cũng chịu ngồi yên cho em ôm lấy. Nhìn vào trông có giống một vụ bắt cóc không?
"Chào buổi sáng chú Minh Hiếu nha"
"Chào buổi sáng" Cậu không biết nữa.
Em thấy việc mình ngồi luôn trên người Minh Hiếu ngủ không mấy lạ lẫm gì, em nghĩ nó bình thường lắm vì ở nhà em cũng thường hay ôm anh Vy Khanh và gấu bông ngủ nữa. Nhưng em có biết hai người vẫn là xa lạ không vậy?
Em trèo xuống giường, kéo áo quần lại thẳng thớm rồi một mạch đi đâu đó. Minh Hiếu ngỡ ngàng nhìn em, muốn chạy trốn đấy à? Thế nhưng chưa kịp đuổi theo để tóm em lại thì em đã quay trở vào, em gãi đầu, môi nhỏ bĩu ra.
"Chú ơi ở đây không có nhà vệ sinh ạ?"
"Muốn gì?"
"Phải đi đánh răng rửa mặt nè, đi tắm nè" Em xoè bàn tay nhỏ xinh của mình ra đếm đếm mấy ngón tay, đây là những thói quen buổi sáng của em.
"Biết rồi biết rồi! Ra đây" Minh Hiếu đau hết cả đầu khi em cứ bên cạnh liệt kê ra hàng tá việc phải làm.
Vy Thanh bị kéo ra một cái nhà vệ sinh nho nhỏ, không mấy sạch sẽ nằm bên cạnh nhà kho. Trước nay em chưa từng phải gặp qua tình huống này, những gì em dùng đều là cao cấp mà thôi.
"Làm gì làm đi" Cậu hất mặt về phía nhà vệ sinh, định bỏ đi thì bị em kéo tay lại.
"Chú ơi chỗ này bẩn quá, em...em không dám động vào, sẽ bị bệnh đó"
Cái đầu nhỏ cúi xuống, Minh Hiếu tưởng là trên đầu em còn sắp mọc ra đôi tai mèo cụp xuống sẵn sàng bị mắng đấy, nói chung là đáng yêu vô cùng. Trần Minh Hiếu không kiềm chế được bản thân trước nét mặt ấy của em, cậu nán lại và bắt đầu giúp em rửa mặt.
Biết mình sắp được Minh Hiếu rửa mặt giúp cho nên em rất biết phối hợp nhắm chặt mắt lại để nước không tràn vào. Bàn tay to lớn của Trần Minh Hiếu vừa chạm vào da mặt em là cậu cảm giác như bị giật điện một cái, vội rút tay lại, trên khuôn mặt thấy rõ sự bối rối.
Đó là một cảm giác "mềm mại"
Da mặt của em mềm mại như thế thì không biết những chỗ khác sẽ như thế nào nhỉ? Minh Hiếu đang nghĩ cái quái gì vậy?
"Chú ơi? Tiếp đi ạ" Em vẫn nhắm chặt mắt gọi cậu.
Trần Minh Hiếu lắc lắc đầu như một cách để đẩy những ý nghĩ xấu xa trong đầu ra. Thôi nào, chỉ là rửa mặt thôi!
Thế mà mất tận năm phút Minh Hiếu mới giúp em rửa mặt xong xuôi. Em dù có cảm nhận được tay cậu run cũng không hiểu vì sao lại run. Dù có hơi bất mãn vì Minh Hiếu làm rất lâu nhưng cũng không dám lên tiếng trách móc, như thế là không ngoan.
Thay vào đó em phải nói : "Em cảm ơn chú ạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip