Sau chia tay


"Anh xin lỗi, Dương. Chặng đường tiếp theo không có anh bên cạnh, phải thật hạnh phúc nhé"

"Anh đang nói gì vậy? Em chưa hề đồng ý"

"Anh xin lỗi. Anh đã quyết rồi. Chúc em hạnh phúc"

Minh Hiếu đã rời đi rồi. Bỏ lại em đứng bơ vơ trong căn nhà chung của hai đứa.

"EM ĐÃ CHO ANH ĐI ĐÂU? ANH QUAY LẠI ĐÂY MAU.."

"QUAY LẠI ĐI, EM ĐÃ NÓI ANH QUAY LẠI ĐI MÀ.."

"TRẦN MINH HIẾU!!!.."

Em bất lực gào thét nhưng người đi thì không thèm quay đầu lại. Tuyệt tình đến vậy sao Hiếu ? Chỉ mình anh nói câu chia tay mà không chờ em đáp lại.

Em có đồng ý hay không thì anh cũng vẫn rời đi thôi, đúng không?

Người đã nói sẽ mãi yêu em, sẽ luôn ở bên chăm sóc cho em đâu mất rồi? Minh Hiếu của em không phải người lạnh lùng nhẫn tâm đến thế.

Người chỉ cần em nhíu mày cũng lắng lo đến sốt ruột mà vội vã dỗ dành em đâu. Tại sao lại để em khóc sướt mướt cũng không thèm ngoảnh lại nhìn.

Người đã dùng sự ấm áp của mình cảm hoá em, dẫn lối tình yêu của cả hai lại cũng chính là người kết thúc nó trước.

Có lý lẽ không Hiếu ? Nếu hết yêu dễ dàng đến vậy thì 2 năm qua chỉ là trò cười thôi sao ?

Không một lý do, cũng không cãi vã. Anh đột ngột quyết định rời đi và dừng lại. Trong khi tối trước anh vẫn còn ôm em vào lòng nhưng có điều cái ôm đó rất chặt. Và đó cũng là cái ôm cuối cùng của họ.

Vậy mà em vẫn cứ mơ về tương lai của hai đứa còn anh thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần rời đi từ lúc nào.





Anh nhẫn tâm đến độ bỏ cả số điện thoại vẫn hay dùng, thậm chí các tài khoản xã hội em biết cũng đều không tồn tại. Anh đã sẵn sàng xoá em khỏi cuộc sống của mình đến vậy rồi à Hiếu ơi?

Vậy em phải làm sao đây ? Em phải sống như thế nào đây ? Mỗi lần nhớ anh em biết phải làm gì ?

Chỉ có thể nhìn lại những bức ảnh đã cũ cùng kỷ niệm đẹp của cả hai suốt những năm qua.

Chia tay cũng được nhưng làm ơn đừng cắt hết mọi liên lạc được không. Ít nhất hãy để em lặng lẽ theo dõi cuộc sống thường ngày của anh, để em biết anh vẫn đang sống tốt.

Số điện thoại em vẫn vậy, mạng xã hội của em vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi cả. Bởi vì em sợ nhỡ anh có nhớ, có liên lạc thì vẫn sẽ thấy em. Nhưng ngày qua ngày em vẫn chẳng đợi được chút gì liên quan đến người em yêu. Dù chỉ là một chút thôi. Một cuộc gọi nhỡ hay một tin nhắn đã thu hồi cũng được. Để em biết, anh vẫn đang nhớ em.

Sau cùng, chỉ còn mình em sống với những kỷ niệm đẹp nhưng đã cũ.

Không biết Hiếu của em giờ này đang ở đâu. Đang làm gì. Có ăn uống đủ bữa không.....

Thật sự em rất nhớ anh, Hiếu ơi !

Em muốn được anh ôm vào lòng mỗi khi đi làm về. Muốn được ăn cơm anh nấu. Muốn được nhõng nhẽo với anh. Muốn được nằm trong vòng tay của anh mà ngủ một giấc thật ngon.

Mong tất cả những chuyện đã xảy ra chỉ là một giấc mơ. Và khi tỉnh dậy, em nhìn thấy anh đang nằm bên cạnh. Anh sẽ nhẹ nhàng xoa đầu em và nói "Bé ngoan, anh vẫn ở đây"

Nhưng khi tỉnh giấc em không thấy anh đâu cả. Cố gắng tát mình một cái thật mạnh để an ủi rằng đây chỉ là giấc mơ.

Cái tát làm em đau, vậy ra đây là sự thật rồi nhỷ ?



3 tháng rồi, mình rời xa nhau tròn 3 tháng. Mà em vẫn cứ cố chấp không tin anh đã rời xa em. Em muốn phát điên lên rồi.

Cuộc sống không anh khó khăn thật đấy. Em phải tự làm mọi thứ một mình. Khi em ốm chẳng có anh ở bên. Khi trời mưa không mang ô em cũng phải dầm mưa mà về. Chẳng còn ai nhắc em nhớ ăn đúng bữa đúng giờ. Chẳng còn ai quan tâm em nữa rồi.

Em phải tập quen thôi.

Đợi đến khi quen dần em sẽ quên anh được thôi. Khi yêu anh xong rồi thì đến lượt em phải tự yêu lấy bản thân mình. Tự chữa lành con tim đã vụn vỡ bằng sự im lặng và những giọt nước mắt.



Ngày em quên đi anh chính là ngày em vứt bỏ hết những khung ảnh chụp chung của 2 đứa, cả những bức ảnh treo trên tường cùng những món quà anh đã tặng, vứt đi những kỷ niệm để bắt đầu một cuộc sống mới. Vì nếu thấy chúng, em sợ em lại nhớ đến anh.

Em phải vào lại guồng công việc của em thôi. Em đã bỏ bê nó rất nhiều rồi.

Anh biết đấy, công việc của em là thiết kế thời trang. Người thiết kế quan trọng nhất điều gì? Là ý tưởng. Mất đi người quan trọng nhất với mình, thế giới chỉ một màu đen trắng. Chẳng còn sắc màu, chẳng còn gì để em trông chờ, để lên ý tưởng về một dự án nào đó.

Em đã cố thử ngồi vào bàn làm việc để tập trung nhưng sau cùng thành quả chỉ là những tờ giấy đã bị em vò nát vứt vào thùng rác. Em chưa bao giờ cảm thấy thất vọng về bản thân như lúc này. Cả tình yêu và công việc, không cái nào diễn ra theo những gì em mong muốn.

Và đúng 3 tháng em tạm nghỉ để chữa lành bản thân sau chia tay. Để tâm trạng em ổn định. Để cuộc sống của em sẽ ổn khi không có anh bên cạnh. Để cho bản thân có một lối thoát.


Anh nhớ không ? Anh Atus ấy, là người anh hai chúng ta quý mến và cũng là người khiến chúng ta gặp nhau và yêu nhau. Suốt những ngày tháng em giam mình trong căn nhà chung của 2 đứa, anh Atus lo lắng rất nhiều. Lúc nào rảnh có cơ hội sẽ chạy sang xem tình hình của em ngay. Anh khuyên em rất nhiều. Ảnh còn chửi anh nữa cơ, Hiếu ạ. Ảnh nói anh mới là người không xứng với em. Mất em là sự mất mát lớn nhất của anh. haha..

Anh Atus là người đã kéo em khỏi vực sâu tâm hồn như vậy đấy!!

Nhớ lại lúc gặp anh lần đầu là vào hôm sinh nhật của anh Atus. Vui vẻ quá đà nên em uống có hơi nhiều rượu. Chẳng hiểu sao anh Atus lại ném em cho anh, nhờ anh đưa em về nhà. Và kết quả là em say đến nôn hết cả vào người anh. Này là em nghe anh Atus kể là anh than với anh ấy em nôn hết vào người anh chứ em chẳng có tí kí ức gì tối đó cả. Em liền vội xin số của anh mà gọi điện xin lỗi. Và cũng từ cuộc gọi đó mà chúng ta nên duyên nhỉ.

Mọi thứ như mới diễn ra từ hôm qua thôi ấy. Vậy mà giờ đây hai đứa đã đường ai nấy đi.

Hỏi em có tiếc không? Đương nhiên em có. Vì thời gian bên anh là lúc em thấy hạnh phúc nhất.


Em ích kỉ, em không đủ sự cao thượng để chúc anh hạnh phúc bên người khác nhưng em hy vọng anh sẽ luôn vui vẻ. Hãy là chính anh như lúc ban đầu em yêu. Một Minh Hiếu tốt bụng lại ấm áp.

Cho em được nói với anh một câu cuối nhé ! Em yêu anh, Minh Hiếu của em.

Sau hôm nay, em sẽ chính thức quên đi anh để sống cuộc sống của mình. Để anh biết rằng, không có anh em vẫn ổn mà !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip