Chap 12: Quá khứ (6)

Trần Đăng Dương cắn răng, gương mặt đã đỏ đến mức như nhỏ ra từng giọt máu. Cậu nhìn người kia dùng tay mình tự biên tự diễn mà cảm thấy ngượng thay.

Không phải cậu chưa từng thấy những chuyện như này, chỉ là lần này thân làm người trong cuộc, Đăng Dương có chút không thể thích ứng.

Trần Minh Hiếu ăn chơi phóng đãng bao nhiêu thì Đăng Dương lại khép kín đến mức cấm dục bấy nhiêu. Những áp lực cuộc sống đè nặng làm cậu không có thời gian thở thì làm sao có thừa tinh lực mà chơi mấy cái trò này.

Hơi thở Minh Hiếu trở nên nặng nề, phả đầy vào cổ của Đăng Dương. Cậu có thể cảm nhận rõ âm thanh của dục vọng thông qua tiếng nghiến răng kèn kẹt của người kia.

"Giúp tao nhanh lên. Mày mau giúp tao. Tất cả là do mày."

"Do tao cái gì chứ."

Đăng Dương lẩm bẩm oán trách. Hôm nay cũng là do cậu xui xẻo nên mới lâm vào hoàn cảnh này. Nếu không, đã chẳng phải ngượng ngùng như vậy.

Bất quá, nhìn Minh Hiếu cố gắng nhịn đến nổi gân, đỏ cả mặt. Đăng Dương cũng xiêu lòng. Cậu rất tức giận bản thân mình dễ dãi quá độ. Nhưng với Minh Hiếu, Đăng Dương thật sự hết cách cứng rắn.

Bàn tay trắng trẻo gầy guộc mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng cầm lấy vật nóng bỏng kia.

"Ha... giỏi.... Mày giỏi lắm..."

Minh Hiếu thở ra một hơi đầy thoả mãn. Hắn vùi đầu vào cổ của Triệu Chi Lan liếm cắn tìm kiếm tuyến thể. Hai tay bao bọc lấy tay cậu, nhịp nhàng hoạt động.

Chỉ là tay của Đăng Dương mà có thể khiến Minh Hiếu có những khoái cảm tột cùng mà không một người tình nào có thể đem lại.

Trần Minh Hiếu cũng không biết hôm nay mình trúng tà gì. Nếu là người khác, Trần Minh Hiếu sẽ tuỳ tiện để kì Heat điều khiển tâm trí của mình, cho dù người kia có cầu xin thế nào cũng sẽ lấp đầy và đánh dấu.

Thế nhưng trước mắt hắn là Trần Đăng Dương. Cho dù cả hai có chửi lộn hay đánh nhau, hắn cũng không nỡ nhìn thấy những giọt nước mắt buồn bã của cậu.

Cho nên dù dưới thân trướng đau đến phát điên, dục vọng điên cuồng cuốn lấy hắn muốn hắn "thịt" người trước mặt kia, Trần Minh Hiếu vẫn phải cắn môi chảy máu làm bản thân thanh tỉnh để không làm cậu bị thương.

"Ha... mày giỏi thật. Nói tao... nghe... hộc... mày từng làm cho ai rồi hả?"

Minh Hiếu vừa thở dốc vừa ghé vào tai Trần Đăng Dương nói năng lộn xộn lung tung. Hắn với đầu lưỡi vào tai của cậu, khiến cơ thể người phía dưới run lên lấy bẩy nhưng không thể tránh được.

"Mày im đi."

Đăng Dương khẽ quát lên, nhưng giọng cậu lúc này như tiếng mèo kêu, trêu chọc người to lớn hơn trở nên hưng phấn bừng bừng.

Cảm nhận vật trong tay lại lớn hơn một vòng làm đầu óc Trần Đăng Dương quay cuồng. Cơn bão dục vọng đã lan sang cả cậu nhưng cậu cố giữ bản thân bình tĩnh. Nếu cậu cũng bị cuốn theo người trước mặt, e rằng ngày mai sẽ là đường cùng mất.

"Mày nhanh lên.. ra đi... tao mỏi tay lắm rồi."

Đăng Dương càu nhàu. Phía sau gáy cậu đau điếng vì Minh Hiếu đang như con thú mài răng trên đó. Dù cho nó đã dập nát hết cả nhưng người này vẫn không tha.

Nhìn đồng hồ nhích từng chút một, Đăng Dương chỉ cầu mong cho tiếp viện mau đến. Cậu biết nếu không làm cho người này phát tiết được chút dục vọng nào, cậu sẽ chỉ là cá trên thớt.

Nhưng hai tay của Đăng Dương là vẫn chưa đủ với Minh Hiếu. Hắn bỗng nhiên tách khỏi người cậu, ánh mắt sắc bén nhìn vào đôi môi khô kia.

“Tay là không đủ. Mày mút nó cho tao đi."

"KHÔNG BAO GIỜ ... MÀY MƠ ĐI."

Trần Đăng Dương hét lớn lên trước mặt Trần Minh Hiếu.

Khẩu giao?

Tên trước mặt tưởng bở rồi.

Trần Đăng Dương có thể "vuốt" giúp hắn, nhưng nếu cậu khẩu giao cho con quái vật này, lát nữa chắc chắn hắn sẽ đòi thêm gì nữa.

Trần Minh Hiếu là kẻ được nước làm tới. Đăng Dương trước giờ luôn dung túng cho hắn nên bất kể yêu cầu nào hắn đưa ra đều được hoàn thành.

Nhưng lần này thì khác.

Minh Hiếu có thể thấy ánh mất từ chối quyết liệt của Trần Đăng Dương. Ánh mắt ấy chưa từng nhìn hắn như vậy. Hắn thất vọng và căm hận cậu nhìn hắn như thế.

Bởi trong mắt Trần Minh Hiếu, Trần Đăng Dương phải bao dung toàn bộ những yêu cầu của hắn dù cho là vô lý nhất.

Trước kia là như thế, hiện tại và tương lai cũng nên như vậy.

"Mày là Beta thì sợ con mẹ gì. Mày làm cho tao. Phải làm cho tao."

Trần Minh Hiếu hét lên như điên, bàn tay phải bóp mạnh miệng người nhỏ bé đang run rẩy kia.

"CON MẸ...UH..."

Trần Đăng Dương còn chưa kịp chửi dứt câu, Minh Hiếu  đã bóp chặt cằm cậu đau điếng sau đó ép cậu khẩu giao cho mình.

Cảm giác nghẹt thở khi vật to lớn kia xuống tận cuống họng. Hốc mắt tự động trào nước mắt vì sinh lý và nhục nhã. Bàn tay trái nắm chặt tóc cậu luận động theo từng tiếng thở ồ ồ khó nhịn.

Trần Minh Hiếu có thể đạt đỉnh đến điên cuồng, nhưng Đăng Dương lại thấy bản thân như rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

Yêu bạn thân đơn phương đã lâu. Cậu không dám nói. Chính là vì không muốn đánh mất tình bạn này.

Nhưng cuối cùng, thứ tình bạn mà cậu giữ gìn cũng không bền chặt như cậu tưởng.

Từng cú thúc đâm thẳng vào cuống họng không chút nể nang. Minh Hiếu đứng phía trên như bậc vua chúa nhìn kẻ dưới thân mình như một thứ gì đó cực kì hèn mọn.

Ánh mắt ngạo nghễ khinh thường tận cùng sỉ nhục này đã đi theo Đăng Dương nhiều năm, trở thành cơn ác mộng vô thường vô tận của cậu.

Trần Minh Hiếu gầm gừ như con thú động dục, nhịp đẩy càng lúc càng nhanh, Trần Đăng Dương lặng lẽ nhắm mắt lại. Có lẽ sắp kết thúc rồi chăng?!

Bỗng nhiên Minh Hiếu hưng phấn đột ngột. Mũi hắn liên tục hít thứ gì đó như điên. Đăng Dương biết cứu tinh tới rồi. Chắc chắn nhóm bảo an bên ngoài đang truyền chất dẫn dụ vào xoa dịu Alpha đang cực kì tức giận trước mặt.

Đó là mùi Omega cao cấp nhất, xứng đôi nhất, nên Alpha càng điên cuồng ra vào trong cuống họng người kia mà không chút mảy may người ở dưới có chịu nổi hay không.

"Ha... haaaa...."

Cuối cùng cũng thỏa mãn.

Trần Minh Hiếu hai mắt phát sáng, phóng thích tất cả vào trong cuống họng của Trần Đăng Dương. Sau đó, hắn nghe theo chất dẫn dụ được đưa vào mà từ từ đi vào phòng ngủ.

"Khụ... khụ..."

Đăng Dương cúi đầu ho. Chất lỏng nhớp nháp đặc sệt xuống quá sâu dù cho cậu cố cỡ nào cũng không nôn ra nổi.

Khi đám người cứu viện bác sĩ của Trần gia tiến vào, Trần Đăng Dương chính là người duy nhất chạy ra khỏi căn hộ mà cậu từng quen thuộc nhất đây.

Nửa đêm, trời tối đen như mực, Đăng Dương lang thang trên con đường vắng vẻ dẫn về căn nhà trọ nho nhỏ của mình.

Giày không mang, một chân còn chảy máu bởi vết cắn sâu lúc nãy của Minh Hiếu. Chiếc áo thun không còn nguyên vẹn, phần cổ vai gáy và ngực lộ ra tràn đầy dấu hôn cắn đến nát bấy.

Hai chân trần dẫm lên con đường lạnh lẽo. Lạnh đến thấu tim gan.

Đăng Dương phát hiện bản thân khóc, cậu không muốn khóc thế nhưng nước mắt tuôn ra như mưa dù bản thân cậu đã rất cố gắng trấn an mình.

Nhưng mọi thứ đều quá đỗi vô dụng.

Con tim này đau đến chết đi sống lại.

Tình bạn nâng niu bao năm bỗng chốc vụn vỡ chỉ sau một đêm. Dù cho bây giờ cậu có cố gắng góp nhặt cũng không kịp nữa rồi.

Tan nát hết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip