Chap 27: Kế hoạch trốn thoát

Trần Đăng Dương ngỡ ngàng nhận ra bản thân đã ở trong căn phòng này rất lâu. Khi tấm rèm kia được hé mở đôi chút, cậu nhìn thấy những chiếc lá vàng rơi đầy đất. Dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi cũng khiến cậu nhận ra đã sang thu từ bao giờ.

Đăng Dương lảm nhảm tính toán. Ngày cậu bị bắt đi là sắp nghỉ Tết, vậy cậu đã bị nhốt hơn 6 tháng. Nhưng cậu biết sẽ chẳng ai quan tâm. Cậu chỉ có một thân một mình, sẽ chẳng có ai giúp cậu báo án hay đi tìm cậu cả.

Đôi lúc Đăng Dương thấy hơi tủi thân vì điều đó, nhưng nghĩ lại thì cậu thấy cũng có chút may mắn. Ít ra sẽ không người nào phải đau buồn vì cậu.

Cạch....

“Thưa cậu, bữa tối của cậu đây ạ."

Người giúp việc nữ nhẹ nhàng đặt một bàn đồ ăn toàn các món ngon lên bàn, nhưng Đăng Dương không mảy may để ý đến. Những ngày qua, cậu toàn uống nước cầm hơi, đến việc ăn cũng cảm thấy lười vô cùng.

Nhưng người giúp việc đó lại khác hẳn mọi lần, cô ấy không chịu rời đi.

Ánh mắt người giúp việc nữ như có gì đó, ngón tay cô liên tục miết chiếc đĩa rất nhẹ nhàng. Đăng Dương mấp máy môi nhưng không nói ra lời.

Ở căn phòng này lắp rất nhiều camera, cậu biết.

Cho đến khi nữ giúp việc rời đi, Trần Đăng Dương mới bò dậy đến chỗ bàn ăn.

Cậu không ăn gì nhiều, chỉ chọn một ít salad và mì ý mà mình vốn dĩ thích. Sau đó, Trần Đăng Dương cắm cúi ăn hết, bóng lưng cậu che khuất camera, nhìn từ trong video như thể cậu ấy rất ngon.

Đăng Dương ho sặc rất nhiều, nhưng cậu rất nhanh ăn tiếp hết đĩa mì. Trong miệng hoàn toàn không có vị gì cả, nhưng đây chính là giây phút Trần Đăng Dương hiếm hoi vui vẻ kể từ khi bị bắt nhốt ở đây.

Bởi cậu tìm được chút ánh sáng rồi. Đăng Dương nhai nhồm nhoàm mảnh giấy trong miệng. Cậu không thể nào để mảnh giấy này rơi vào tay Trần Minh Hiếu được.

Minh Hiếu từ trong camera nhìn thấy Đăng Dương ăn nhiều như thế, cũng không hề nghĩ nhiều. Hắn chỉ đơn giản cho là Trần Đăng Dương đã suy nghĩ thông suốt rồi. Dù sao biệt thự hắn canh giữ kĩ càng như thế cho dù là ruồi bọ cũng không chạy vào được.

*****************

Đăng Dương dạo này rất nôn nóng. Từ ngày cậu nhận được những thông tin mà người giúp việc, ngày ngày cậu đều mong chờ có thể trốn thoát.

Cậu cũng không hỏi nhiều về người đứng sau. Cho dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần cho cậu cơ hội trốn khỏi Trần Minh Hiếu là được.

Thái độ của Đăng Dương đối với Minh Hiếu dạo gần đây rất tốt. Có thể nói là cậu gần như tuân theo mọi yêu cầu của hắn làm hắn có chút được sủng mà sợ hãi. Đặc biệt, ngay cả trên giường cũng không chống đối như trước nữa.

Minh Hiếu chìm trong mật ngọt mà càng trở nên chiều chuộng người bị giam cầm kia hơn. Chỉ cần cậu không đòi trốn thoát thì tất cả yêu cầu của cậu hắn đều đáp ứng.

Đăng Dương ngồi đối diện với Minh Hiếu trên bàn ăn, trong tâm tư có chút bồn chồn.

Cậu đã ăn rất nhiều thức ăn pha thuốc mà nữ giúp việc kia mang đến. Rõ ràng cậu cũng không biết đó là thứ thuốc nào, nhưng cám dỗ từ việc được tự do quá lớn làm Đăng Dương không cách nào từ chối.

Ọe... ọe....

Đăng Dương đang ăn thì cảm thấy trong bụng lập tức cồn cào, cảm giác thức ăn muốn dâng trào lên cổ họng làm cậu chạy nhanh vào nhà vệ sinh trước sự ngỡ ngàng của Trần Minh Hiếu.

Trần Đăng Dương biết. Tới rồi. Kế hoạch bắt đầu rồi.

Cơn nôn khan liên tục làm dạ dày Trần Đăng Dương nhộn nhạo, cổ họng đau rát. Cậu đã nôn ra cả mật xanh mật vàng nhưng vẫn không ngừng nôn.

"Mày làm sao thế? Khó chịu ở đâu?"

Trần Minh Hiếu sắc mặt nhợt nhạt đi, chạy vội theo người kia vào nhà vệ sinh, bàn tay nhanh chóng vuốt lưng cho cậu. Hắn cũng chỉ ngờ ngờ trong lòng, cho rằng cậu ăn phải thứ gì đó bậy bạ nhưng chỉ qua một ngày, Minh Hiếu liền biết là không phải.

Tình trạng của Trần Đăng Dương trở nên cực kì tồi tệ vào cả ngày hôm đó. Cậu không ăn được bất cứ thứ gì mà chỉ có thể nôn khan. Ngay cả sữa uống vào cũng nôn ra.

Minh Hiếu lập tức từ bỏ hết tất cả công việc, chỉ có thể ở bên cạnh nắm tay Đăng Dương . Ánh mắt hắn hằn tơ máu, hai tay nắm chặt tay cậu, áp má mình vào truyền cho cậu chút ít hơi ấm.

Bộ dáng yếu đuối như quan tâm này đã rất lâu rồi Trần Đăng Dương quên mất. Cậu quên mất hai người cũng từng có thời gian ngọt ngào, quan tâm lẫn nhau. Dù cho lúc ấy có đôi chút dối lừa nhưng chung quy vẫn là thật lòng thật dạ. Chỉ là bây giờ, khung cảnh ngày xưa đã bị tàn phá bởi sự cố chấp, điên cuồng, sự nghi kị lẫn nhau.

Nhiều lúc, Đăng Dương ước gì mình đừng có yêu Trần Minh Hiếu đến thế. Như vậy hai người có thể trở thành tri kỉ với nhau được rồi.

Chỉ tiếc trên đời không có nếu như, mà con tim cũng đâu dễ nghe lời người. Nó chỉ đập và rung động với người nó thích mà thôi.

Trần Đăng Dương mệt mỏi nằm trên giường. Cậu nôn ói suốt một ngày mà không ra được gì nữa. Cơ thể hoàn toàn mất đi sức lực, chỉ có thể nằm bẹp trên giường chờ phán quyết của bác sĩ. Thậm chí, có đôi lúc trong mộng mị cậu nghĩ bản thân mình có quá tin người hay không mà lại đi ăn hết số thuốc đó. Có khi nào nó sẽ giết cậu không nhỉ?

Trần Đăng Dương không muốn chết. Cậu... chỉ đơn giản là muốn sống bình yên mà thôi.

*****************

"Cậu ấy có dấu hiệu có thai rồi. Đó là triệu chứng ốm nghén. Nhưng ở đây không có đầy đủ dụng cụ khám sức khỏe, tôi vẫn đề nghị là nên đưa cậu ấy đến bệnh viện lớn khám thì tốt hơn."

Lời bác sĩ vang bên tai khiến trái tim Trần Minh Hiếu muốn nhảy khỏi lồng ngực ra ngoài.

Có thai? Có thai thật sao?

Trần Minh Hiếu vò đầu bức tóc, hắn ta liên tục đấm vào tường, nụ cười trên mặt càng lúc càng đậm.

Hắn đã chờ mong giây phút này từng ngày từng giờ. Ngay cả trong cơn mơ cũng nhớ về nó.

Hắn muốn vui phát điên lên mất thôi. Trần Minh Hiếu cười một cách điên cuồng méo mó, bàn tay bám sâu vào da thịt với ý nghĩ muốn thông báo cho Trần Đăng Dương bằng cách nào để cậu không quá bất ngờ đây.

Khi đấy cửa đi vào, Minh Hiếu nhìn Đăng Dương nằm mệt mỏi trên giường mà không nhịn được tươi cười. Nụ cười dần trở nên biến chất khi ánh mắt hắn liếc xuống vùng bụng còn đang phẳng lỳ của cậu.

Chẳng bao lâu nữa, nơi đó sẽ xuất hiện một sinh linh. Làm thứ trói buộc Trần Đăng Dương ở lại bên hắn mãi mãi.

Trần Đăng Dương nhắm hở mắt, bên tai vẫn còn vang lên điệu cười khúc khích điên cuồng của Trần Minh Hiếu. Cậu chậm chạp mở mắt ra hỏi.

“Bác sĩ nói tao sắp chết hay sao? Mày vui thế chắc là đúng rồi nhỉ?"

"Suỵt....! Đừng nói những lời xui xẻo như thế. Bác sĩ bảo mày có thai rồi. Trần Đăng Dương, mày có thai rồi. Đời này mày đừng mong rời khỏi tao nữa. Đây là tin vui đúng không?"

Vẻ mặt Minh Hiếu cực kì phấn khích như đứa trẻ được kẹo. Hai tay hắn liên tục vuốt ve vùng bụng của Trần Đăng Dương.

Trần Đăng Dương nhìn hắn cười đầy trào phúng.

Hắn mong chờ tin tức cậu có thai vì mục đích gì. Cậu rõ hơn ai hết. Dù tất cả chỉ là trong kế hoạch trốn thoát, nhưng nhìn tia điên cuồng trong mắt người kia, cậu lại thấy thất vọng.

"Mày mong chờ tao có thai vì điều gì chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip