Chap 7: Quá khứ (1)

"Này... này... Hiếu, cậu dậy đi. Giảng viên sắp tới rồi đó."

Giảng đường đầy nắng chiếu vào. Một chàng đẹp trai ngủ sấp mặt trên quyển sách. Cho dù đang ngủ đến bơ phờ, cũng không che giấu đi được nét đẹp trên gương mặt chàng sinh viên trẻ tuổi này.

Gương mặt với những đường nét sắc cạnh, mái tóc đen dày bồng bềnh, khí thế người làm chủ toả ra của Alpha toả ra cũng khiến những Omega xung quanh bàn tán xôn xao.

Trong khi đó, người đang cố sức lay cậu ta dậy lại là một Beta không thể bình thường hơn. Nhưng Beta tầm thường này lại có mối quan hệ cực kì đặc biệt với Alpha cấp S kia làm cho tất cả mọi người ghen tị.

Trần Đăng Dương không để tâm đến những ánh mắt soi mói kia, cậu cố gắng đẩy người bạn thân của mình tỉnh dậy nhưng cậu ta cứng đầu cứng cổ không chịu nghe. Có vẻ như đêm qua sau khi cả hai tách nhau ra, Trần Minh Hiếu đã đi tầm hoan ở đâu đó nên bây giờ mới bê bết như thế này.

Đăng Dương cố gắng che giấu trái tim nhức nhối của mình, kiên nhẫn gọi bạn mình dậy. Hết cách, cậu đành thò tay sờ lấy yết hầu của Minh Hiếu. Quả nhiên người kia như bị điện giật mà bừng tỉnh.

"Haaa.... Tớ xin lỗi, nhưng cậu ngủ sâu quá nên đành dùng cách này thôi. Nếu để giảng viên thấy được, ngài ấy sẽ đánh rớt cậu đó... oái...."

Minh Hiếu vòng tay kẹp đầu bạn mình, tuy nhiên hành động lại cực kì dịu dàng, cũng không hề khiến Đăng Dương đau đớn hay gì cả.

“Nói đi, cậu thích sờ yết hầu của tớ lắm hả? Sao mà cứ sơ hở là sờ thế."

Trần Đăng Dương nghe giọng nói trầm thấp quyến rũ bên tai, trái tim cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Có trời mới biết, mỗi lần Trần Minh Hiếu kề sát tai cậu nói gì đó, cậu chỉ muốn móc hết tim phổi giao cho người ta thôi.

Có lẽ Minh Hiếu không biết nhưng cậu đã thích hắn ta từ rất lâu rồi. Cả hai quen biết nhau mười năm, dù cho khác biệt xã hội giai cấp giàu nghèo hay thân phận, nhưng Minh Hiếu vẫn đối xử với cậu rất tốt.

Trần Đăng Dương đáng lẽ nên cảm thấy biết ơn và may mắn vì những điều đó. Nên ngoan ngoãn biết thân biết phận mà ở yên một chỗ. Chỉ là trái tim cậu đã không nghe lời.

Từ khi biết tình yêu có nghĩa là gì qua những tấm thư tình mấy cô gái trao cho Minh Hiếu, Đăng Dương đã biết được bản thân mình thích Minh Hiếu Trần, cái tuổi mười sáu mười bảy tình yêu non dại đó.

Đăng Dương cứ ngỡ mình sẽ qua cái thời đó, không ngờ năm mười tám bước vào đại học, cùng với Minh Hiếu đồng hành trên giảng đường. Tình yêu ấy không hề mất đi mà nó càng trở nên sâu đậm hơn.

Sâu đậm tới nỗi nó làm cậu nghẹt thở. Cậu muốn ở bên hắn nhiều hơn, nhưng lên đại học, khoảng cách của hai người bọn họ càng lúc càng xa.

Minh Hiếu có nhiều mối quan hệ hơn, cả bạn bè, tình nhân, ....

Còn Đăng Dương từ đầu đến cuối vẫn chỉ có Minh Hiếu làm bạn. Cuộc sống cậu vẫn quanh quẩn giữa trường học, nhà trọ, chỗ làm thêm, căn hộ của Minh Hiếu. Cậu chưa từng thấy nhàm chán, thậm chí còn rất thích khi bản thân là người đầu tiên được Minh Hiếu đưa vào căn hộ đó nữa.

Trần Đăng Dương đã từng ôm ấp niềm kiêu hãnh ấy trong lòng. Chỉ là... cậu biết bản thân mơ tưởng những thứ không thuộc về mình thì sẽ phải xuống địa ngục mà thôi.

Và lúc này đây, Trần Đăng Dương đang phải chịu nỗi dày vò đó.

Hôm nay sau khi hoàn thành buổi làm thêm, cậu đến căn hộ của Trần Minh Hiếu giúp hắn dọn dẹp nhà cửa. Cũng không biết tại sao việc làm không tên này lại trở thành trách nhiệm của Đăng Dương, chỉ là cậu đã quen thuộc với nó từ những năm cấp ba.

Minh Hiếu không thích dọn dẹp, cũng không thích có người lạ vào căn hộ của hắn. Cho nên, Đăng Dương tiện tay làm giúp. Làm lần một thì ắt sẽ có lần hai. Lâu dần nó cũng trở thành thói quen của cậu và Minh Hiếu cũng chấp nhận nó.

Chỉ là lần này có chút khác biệt, khi nhìn thấy quần áo phụ nữ rải rác đầy sản cùng với tiếng rên ái muội truyền ra từ phòng ngủ, Đăng Dương liền lặng lẽ đóng cửa lại. Cậu không nhớ lúc đó mình đã nghĩ gì, chỉ nhớ là bản thân không hề khóc một giọt nước mắt nào.

Thật ra Đăng Dương biết rõ, từ năm 15 tuổi, Minh Hiếu đã có tình nhân, bạn giường đủ kiểu. Các Omega luôn luôn lấy việc lên giường với hắn làm thành tựu. Họ hay tụ tập bàn tán việc bản thân đã lên giường với hắn ta ở đâu, dính bao nhiêu hương hoa anh túc.

Đăng Dương biết hết, cậu chỉ giả vờ không quan tâm mà thôi. Bởi cậu biết, hương hoa anh túc ấy mình vĩnh viễn không ngửi được, mà mình cũng chẳng bao giờ có được.

Yêu một người không yêu mình thật là mệt mỏi. Mỗi lần nhìn Trần Minh Hiếu, Trần Đăng Dương lại muốn từ bỏ tình yêu ngu ngốc này. Chỉ là cậu làm không được.

Tình yêu ấy khắc cốt ghi tâm đến nỗi chỉ cần có người nhắc đến tên Minh Hiếu cậu sẽ nhịn không được nhung nhớ, chỉ cần không gặp mặt một ngày cậu sẽ tự động nghĩ nhiều. Chỉ cần biết Minh Hiếu lên giường với ai, cậu sẽ ghen tị, ghen đến mức không chịu nổi, muốn xông tới tách hai người bọn họ ra.

Nhưng sau tất cả, Đăng Dương cũng chỉ im lặng. Trái tim cậu đau đớn lắm rồi. Cho dù nó không hề thỏa mãn với mối quan hệ là bạn thân, nhưng chỉ cần tiến thêm một bước, trái tim cậu sẽ chịu rất nhiều tổn thương.

Cậu không dám, bởi cậu biết chắc mình sẽ thua.

"Này.. sao dạo này cậu không hay đến đây nữa thế?"

Trần Minh Hiếu chọt cây bút làm lủng tờ giấy, giọng điệu gay gắt hỏi.

Hắn có thói quen ở trần trong nhà, nên Trần Đăng Dương không dám nhìn thẳng. Cậu cặm cụi làm bài tập trên laptop, trả lời qua loa lấy lệ.

“Thì tớ bận mà. Dạo này quán thiếu nhân viên, nên tớ phải tăng ca."

Thật ra là do lần đó phát hiện hắn đưa người về nên cậu cũng ngại đến.

"Ui... cậu làm gì thế?"

Bỗng dưng Minh Hiếu dúi sát mũi vào hõm cổ cậu ngửi ngửi làm Đăng Dương giật bắn người phóng ra xa. Cậu mặt mũi đỏ gay đỏ gắt, sau đó phát hiện bản thân phản ứng hơi thái quá liền làm bộ như không

có chuyện gì xảy ra.

"Cậu có cần như thế không? Mọi lần đều vậy mà?"

"À thì... tại bất ngờ thôi."

Đăng Dương cười ha ha đáp trả. Nhưng hai vành tai đã đỏ như máu. Tiếp xúc gần gũi với người mình yêu nhưng không thể nói, quả là cảm giác kì lạ.

Nhưng Minh Hiếu được nước lấn tới. Hắn ta bế thốc Đăng Dương lên đè cậu lên giường, tạo thành tư thế gọng kiềm khiến người kia không cách nào di chuyển được.

Bây giờ thì Đăng Dương chính thức tước vũ khí đầu hàng rồi. Trái tim cậu đập rất mạnh, không cần áp sát lại vẫn nghe thấy. Vệt đỏ lan từ tai xuống phần cổ, trông cực kì đáng thương.

Tư thế của hai người bây giờ cực kì ái muội. Trần Đăng Dương không biết Trần Minh Hiếu đang ào ào phóng thích pheromones ra bên ngoài.

Cậu quá ngại, nên luôn trốn tránh ánh mắt của hắn, muốn chạy khỏi đây nhưng khỗ nổi, Trần Minh Hiếu kiềm quá chặt nên không thể trốn được.

"Cậu... cậu... thả tớ ra đi. Cậu..."

"Trên người cậu đầy mùi pheromones của Alpha. Trần Đăng Dương, cậu giấu tớ có Alpha khác sao?"

Câu hỏi này quá sức kì lạ, mang nặng ý chiếm hữu.

Nhưng Trần Đăng Dương không nghĩ nhiều, cậu chỉ vội vàng lắc đầu.

Sao cậu có thể có Alpha khác được chứ, trái tim cậu chỉ có chỗ cho Trần Minh Hiếu mà thôi. Dù cho đau đớn đến bao nhiêu, cũng chỉ có mình hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip