18.




Kể từ cái ngày hôm đó, Hiếu cũng không còn lớn tiếng với An, trừ lúc phải đi tập đi thu bài nhóm ra thì Hiếu và An không gặp nhau nếu không kiên quan đến công việc.

Ngay cả nói chuyện cũng thế, nếu không phải công việc cũng không ai mở miệng bắt chuyện với người còn lại.

Nhưng không khí bình thường của Hiếu và An không phải là sự lạnh tanh chẳng ai mở lời gì với nhau như này.

Khang nhận ra điểm khác thường nhanh nhất là vì anh đã quen sự tương tác của hai người này rồi, bây giờ không có thì lại thấy thiếu.

"Mày giận An hả Hiếu?"

Hiếu lắc đầu, anh vừa lén nhìn An giỡn với anh Xái xong: "Không có."

"Xạo hả? Hai thằng chiến tranh lạnh có mù mới không thấy."

"Tao không giận, tao đang để em ấy có thêm thời gian như em ấy muốn thôi."

"Mới yêu đương lần đầu hả cha? Mày có biết giai đoạn này mà để đối phương có thời gian không gian quần què gì đó là xác định kết cục là mất trắng không?" Quân sư tình yêu - Phạm Bảo Khang - Người lí trí nhất cuộc tình này vì là người ngoài cuộc đã được nghe thằng bạn mình thừa nhận yêu thằng em trai mình.

"Ừ lần đầu. Tao chỉ biết yêu mỗi An thôi thì sai hả?"

An lại nhảy vào lòng anh Xái ngồi.

"Nhìn lén cái gì, ghen đỏ con mắt nhưng vẫn hèn thế? Tao nhớ mày hung dữ lắm mà Hiếu?"

Hiếu không thèm tranh cãi với Khang, anh đứng lên bỏ ra ngoài để không phải thấy cảnh tượng trước mắt nữa.

Cửa vừa đóng lại, An đã trèo ra khỏi người anh Xái, em qua ngồi tựa đầu lên vai Kiều.

"Thấy chưa, không quan tâm luôn kìa." Giọng hờn dỗi của An phát ra.

"Hổng phải đâu, nãy em thấy ảnh nhìn anh và anh Xái muốn lòi trong mắt á."

"Hoi, em an ủi anh chứ gì, với tính của Hiếu thì đã chạy qua xách cổ anh rồi chứ nhìn là sao, ảnh nhìn đại đó."

"Gíp ơi, anh là ông cố nội của ô vê tê á."

"Về đây, mọi người tập tiếp đi, anh có việc rồi." An lại phủi mông đứng dậy tiếp.

"Trời, cúp tập hả?"

"Có việc thiệt bà cô ơi, nay tao đi tái khám đó."

Là lần đầu tiên kể từ sau cái tai nạn đó mà An đi tái khám không có sự xuất hiện của Hiếu bên cạnh. Dù cũng không phải đi một mình, bên cạnh vẫn có ba và mẹ nhưng An vẫn thấy thiếu.

Làm sao bây giờ, hình như An không thể tập làm quen được nếu như vắng Hiếu, nỗi nhớ nhung về anh càng ngày càng nhiều.

Cảm giác nhìn Hiếu ở gần mà không nói chuyện còn khó chịu hơn mấy lần Hiếu to tiếng với em nữa, em thấy đúng là không thuốc nào chữa được mình hết.

Không biết Hiếu có nhớ hôm nay là ngày em đi tái khám không nữa.

Vẫn như bao lần khác, bác sĩ chỉ trao đổi với ba mẹ em chứ chẳng phải là em.

Người nhà em giỏi ghê, mua chuộc cả mấy vị bác sĩ không cho ai hé ra cái gì với em, An bĩu môi, dù gì cũng là sức khỏe của em mà không ai nói em biết hết, toàn sáo rỗng dăm câu, "Sức khoẻ con kém đó." Cụ thể kém thế nào chẳng nói ra.

Thành An thấy mệt ơi là mệt nhưng nhớ ra nhóm em vẫn còn tập tới muộn nên vừa ra khỏi bệnh viện đã nài nỉ ba em đưa em đến phòng tập.

"Không được, hôm nay nghỉ ngơi cho trọn vẹn một buổi đi con."

"Hoi mà, con không mệt, con muốn đi tập."

"Mẹ méc anh Hiếu đó nha."

Lại nghe tên Hiếu, An xù lông lên, "Hiếu Hiếu hoài, ba mẹ kỳ quá à, anh Hiếu có là gì của con đâu mà sao ba mẹ đòi méc anh hoài vậy ạ?"

"Không phải con sợ nó à, giao con cho nó ba mẹ yên tâm hết cỡ." Mẹ An nói mà hai mắt sáng rỡ, bà rất thích Hiếu vì Hiếu chăm An rất khéo, lần nào về với bà mặt cũng tròn lên một vòng, bà ưng lắm, lại nói thêm, "Mà nói chứ dạo này con sụt cân hả An?" Sao bà để ý con mình về nhà ở với mình mà còn chẳng bụ bẫm bằng ở với Hiếu nữa, đúng thật là Hiếu khéo chăm mà.

"Con giảm cân ó."

"Bậy nè, không được giảm."

An bị mẹ la nên nịnh hót vài câu hứa không giảm cân để mẹ yên tâm. Nhưng sự thật có phải là em giảm cân đâu, tại em bị stress đó, huhu.

Kì kèo với ba mẹ một lúc thì An vẫn thắng vì tung chiêu nhõng nhẽo ra.

Một lần nữa quay lại phòng tập trong ánh mắt ngỡ ngàng của Khang Kiều Anh Xái còn Hiếu ngồi một góc xem điện thoại chẳng đoái hoài hay nhìn em lấy một cái dù em đã cố tình tạo ra tiếng ồn.

Kiều thấy An thì đi qua hỏi han, nhưng ánh mắt em thì vẫn nhìn Hiếu, thấy vậy nên Kiều châm chọc một câu: "Có không giữ mất tiếc ha."

"Đừng có chọc mà."

"Hửm? Sao, sao không cho chọc, đòi tập làm quen mà, thế có quen không hay tiếc?"

"Em im đi, anh đi tập đây, ANH KHÔNG LƯỜI BIẾNG NHƯ NGƯỜI KHÁC."

Khang đang call video với người yêu ở một góc phòng: ???

Kiều: "Trời coi cái nư nó, muốn tét vài phát ghê."

An quay lại phòng tập là để tập thật, nhưng cũng một phần muốn xem thử Hiếu có định hỏi thăm em chuyện hôm nay em đi tái khám hay không. Nhưng suốt buổi Hiếu trừ lúc tập cùng nhóm ra thì anh lại về cái góc đó mà bấm điện thoại, càng nhìn An lại càng thấy cái điện thoại đó xấu xí.

Chiều hoàng hôn cũng buông dần, mọi người mệt lả hết rồi ai cũng lăn ra sàn mà lê lết, chỉ có Hiếu thì đứng lên chào mọi người rồi ra về trước nhất.

An vẫn nhìn Hiếu, không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng nghẹn.

Em nhớ Hiếu mà.

Phải làm sao đây.

Hiếu về rồi nên An cũng không thiết tha ở lại nữa, em cũng đứng lên gom đồ đạc, "Em cũng về luôn nha."

"Mày đi cái gì về đó?" Khang hỏi, anh biết khi nãy ba em đưa đến.

"Bắt xe."

"Thôi, anh mày đưa về cho."

Thấy vậy cũng tiện hơn, An nghĩ biết đâu có thể hỏi được gì từ Khang nên lập tức đu theo anh ra xe về.

"Mày với thằng Hiếu giận nhau hả An?"

Một kiểu câu hỏi, hỏi hai người trong cuộc cùng một ngày.

Khang thấy mình cũng hơi nhiều chuyện nhưng mà kệ đi.

Cứu một cuộc tình là công đức vô lượng.

"Đâu có giận, em bình thường mà." An chối ngay. Em không hề thấy là mình giận Hiếu, anh là người không nói chuyện với em cơ.

"Bình thường cái đách gì, mày còn chả líu lo vòi vĩnh nó cái này cái kia là bình thường dữ chưa?"

Như hôm nay lúc mọi người đặt đồ ăn đã có một cuộc bình chọn, kết quả món An muốn ăn chỉ thua món Hiếu chọn một phiếu, nếu là người thường thì đã có đứa "Anh Hiếu ơi." rồi, nay lại chẳng ừ hử gì mà cam chịu ăn luôn món đó.

"An không biết nữa, sợ... sợ cũng không vòi được như trước."

"An ơi là An, mày biết Hiếu nó thương mày cỡ nào không?"

Ví dụ như đáng ra An phải tự bắt xe về đó nhưng Hiếu là người nhắn anh đưa An về.

An lắc đầu, nếu em biết thì đâu có cái cớ sự này đâu.

Em thật sự không biết mà.

Xe vẫn lăn bánh đều đều trên con đường buông đầy ánh hoàng hôn, lại sắp qua một ngày rồi em và Hiếu lại xa cách thêm một chút, An không dám nhìn Khang, cũng không lên tiếng nữa, tay em nắm vào vạt áo đang mặc rồi giữ cho cảm xúc mình bình thường nhất, em bắt đầu thấy hối hận.

Tại sao cứ phải hơn thua cho bằng được làm gì cơ chứ, em biết rõ trái tim em thuộc về ai thì cứ yêu thôi không được sao. Dù gì cũng đâu phải ngày một ngày hai đơn phương Hiếu.

Không cảm nhận được tình yêu thì sao chứ, ít ra vẫn có Hiếu bên cạnh, vẫn được nói chuyện với anh.

Bây giờ nhìn thử xem?

An càng nghĩ càng bất lực càng thấy mình ngu hết thuốc chữa.

Tự tay em phá nát luôn cái tình cảm trước giờ, em không dám nghĩ tới chuyện một ngày nữa rồi thêm một ngày nữa, khi tập này quay xong, khi không còn liên đới gì nữa, em và Hiếu phải làm sao?

Liệu khi em trở lại căn nhà chung kia, tủ lạnh vẫn đầy ắp các loại kem em thích không, tủ đồ ăn vặt có tràn ngập chân gà do Hiếu mua cho em không, hay mỗi tháng người đưa em đi tái khám có còn là anh nữa không?

Sao đâu đâu cũng là Hiếu mà bây giờ An mới nhận ra vậy...

_

gáng ăn thủy tinh vài hôm nhe cả nhà

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip