Cuối. thừa nhận

Cả hai đã sống bên nhau một thời gian dài, và trong suốt quãng thời gian đó, có lẽ Thành An đã hiểu rõ hơn về Minh Hiếu, cũng như những gì anh dành cho cậu. Nhưng đối với Minh Hiếu, tình yêu không phải là điều dễ dàng có được, và anh chưa bao giờ thúc ép Thành An phải yêu mình ngay lập tức.

Một buổi sáng, khi Thành An thức dậy và nhìn thấy Minh Hiếu đang đứng bên bếp, chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, cậu không thể không cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Anh luôn tỉ mỉ trong mọi thứ, từ từng chiếc bánh đến cách anh chăm sóc cậu.

Minh Hiếu quay lại, nhìn thấy Thành An đang đứng ở cửa bếp. Anh khẽ mỉm cười. "Dậy rồi à? Em ngủ ngon không?"

Thành An gật đầu, dù trong lòng vẫn còn chút mơ hồ. "Ừ, ngủ ngon."

Lặng im một lúc, Minh Hiếu bỗng lên tiếng: "Em có nhớ lời anh nói hôm trước không? Về việc anh sẽ luôn ở đây nếu em muốn quyết định điều gì?"

Thành An nhìn anh, cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt của Minh Hiếu. "Em nhớ." Cậu nhẹ nhàng trả lời.

Có lẽ Thành An đã bắt đầu nhận ra rằng, những lời nói của Minh Hiếu không chỉ là sự quan tâm đơn thuần mà còn là một sự cam kết. Anh không muốn buộc cậu phải yêu mình, nhưng anh cũng không muốn bỏ cuộc. Anh muốn để mọi thứ phát triển tự nhiên.

;

Buổi sáng hôm đó, sau khi ăn sáng, cả hai cùng nhau đi dạo quanh khu vườn nhỏ. Những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu rọi lên mái tóc Minh Hiếu, làm nổi bật vẻ đẹp giản dị của anh. Thành An nhìn anh, và trong khoảnh khắc đó, cậu chợt nhận ra rằng, cảm giác của mình đối với Minh Hiếu đã thay đổi. Cậu không còn cảm thấy mơ hồ nữa.

Thành An cảm thấy sự ấm áp từ anh không chỉ đến từ những hành động chu đáo mà còn là những lời nói, những khoảnh khắc im lặng, những sự quan tâm lặng lẽ mà Minh Hiếu dành cho cậu. Điều đó khiến trái tim cậu không thể không rung động.

;

Ngày hôm sau, khi Minh Hiếu đang làm bánh trong bếp, Thành An bước vào và đứng lặng yên nhìn anh một lúc. Lần này, cậu không cảm thấy sự mơ hồ nữa. Cảm giác đó đã chuyển thành một điều gì đó mạnh mẽ hơn, một cảm giác mà cậu không thể phủ nhận. Thành An bước lại gần Minh Hiếu, đặt tay lên vai anh, khẽ nói:

"Minh Hiếu... em đã suy nghĩ rất nhiều."

Minh Hiếu ngừng lại, quay đầu nhìn cậu, đôi mắt anh vẫn dịu dàng như mọi khi. "Em nghĩ gì vậy?"

Thành An nhìn vào mắt Minh Hiếu, không chút e ngại, không chút sợ hãi. "Em nghĩ em đã yêu anh rồi."

Ánh mắt Minh Hiếu sáng lên, một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi anh. "Vậy là tốt rồi. Anh chỉ muốn em cảm thấy hạnh phúc, dù là khi nào đi chăng nữa."

Thành An cảm thấy nhẹ nhõm, như một gánh nặng vừa được trút bỏ. Cậu không cần phải lo lắng nữa, không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Chỉ cần ở bên Minh Hiếu, và cùng anh trải qua những ngày tháng yên bình và ấm áp.

;

Buổi tối, khi cả hai ngồi cùng nhau ăn tối, Thành An cuối cùng cũng nói ra điều mà mình đã suy nghĩ lâu nay.

"Minh Hiếu, em không thể nói hết những điều mình cảm nhận, nhưng em muốn cảm ơn anh vì đã ở bên em trong suốt thời gian qua. Và em muốn chúng ta cùng nhau bước tiếp."

Minh Hiếu nhìn cậu, đôi mắt ấm áp và đầy yêu thương. "Cảm ơn em. Cảm ơn vì đã mở lòng. Anh sẽ luôn ở đây, cùng em."

Thành An và Minh Hiếu đã chính thức bước vào một mối quan hệ yêu đương. Mặc dù bắt đầu từ một cuộc hôn nhân sắp đặt, nhưng tình cảm giữa họ đã thực sự nở hoa. Họ không chỉ yêu nhau mà còn là bạn đồng hành, chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, và những thử thách trong cuộc sống.

Cả hai cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới, đầy niềm vui và hạnh phúc. Thành An đã không còn cảm thấy mơ hồ về tình cảm của mình nữa, và Minh Hiếu, với sự kiên nhẫn và dịu dàng, đã giúp cậu tìm thấy tình yêu thật sự.

Dù cuộc sống vẫn còn nhiều thử thách phía trước, nhưng Thành An và Minh Hiếu đã sẵn sàng đối mặt với tất cả, vì họ biết rằng, chỉ cần có nhau, họ sẽ vượt qua tất cả.

Cuối cùng, cuộc sống của họ không chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt, mà là một câu chuyện tình yêu thật sự, nảy nở từ sự thấu hiểu và chấp nhận lẫn nhau. Họ không cần phải chạy theo những lý tưởng xa vời hay những định kiến xã hội, mà chỉ cần biết rằng, tình yêu đã đến và mang lại cho họ hạnh phúc.

Chắc chắn rằng, cuộc sống của họ sẽ còn tiếp tục như thế, với những nụ cười, những tiếng cười đùa, và tình yêu ngày càng đậm đà.

lại một bộ truyện nữa được kết thúc, hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau viết thêm nhiều hộ nữa. nói vậy đó chứ flop là giận nghỉ viết liền 😙

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip