Dương Domic | Ex

"Binnn binnnn"

- mới sáng ra gì mà ồn dữ dậy trờiii _ anh cau mày tung chiếc chăn ấm áp ra khỏi người, bật ngồi dậy giật màn nhìn ra ngoài cửa ban công xuống dưới cổng nhà

- hế looo, chào buổi sáng, dậy đi em chở anh đi làm nè _ Trần Minh Hiếu mắt chữ A mồm chữ O khi thấy hắn từ lúc nào đã đứng trước cổng nhà anh hạ kín xe xuống mà hét lớn

Anh nhanh chóng đóng rèm phi thẳng xuống dưới nhà lấy bịch nước đó trong tủ lạnh chườm ngay lên mắt. Vì sao á? Anh không thể để cho hắn thấy được con mắt sưng húp của anh, vì tối hôm qua khi gặp hắn về anh đã không nhịn được mà ôm gối khóc một cách đầy tủi thân như thế nào, hắn mà thấy chắc anh nhục chết

- tới đây làm gì? _ xong khi xong xuôi, vệ sinh cá nhân thay đồ gọn gàng tươm tất, anh mới chịu đi ra trước gặp hắn, hắn nhìn bọng mắt vẫn còn sưng với đỏ nhẹ của anh thì cũng hiểu được, cảm thấy có lỗi vô cùng, thật muốn ôm con người này vào lòng mặc sức cho anh dựa dẫm mà thôi

- em tới đón anh đi làm

- cái đó có trợ lí l.....

- lịch trình hôm nay của anh là............. _ chưa để anh trả lời, Dương nhanh chóng tuôn một tràn như đọc rap, làm đối phương ngay lập tức ngơ người tại chỗ, sao hắn biết?

- anh còn thắc mắc gì không?

- hừ _ anh tức lắm nhưng cũng cứng họng chẳng biết đáp lại cái gì, nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào ghế phụ thắt dây an toàn, quay mặt ra cửa sổ

- hí _ hắn cười khẽ rồi nhấn ga chạy, trên suốt đoạn đường không ngừng liếc trộm người kế bên, lâu rồi không có cảm giác ở gần anh như vậy, khiến hắn rất vui

Hắn đã dành nguyên ngày hôm nay để làm trợ lí riêng cho anh, hắn được thấy anh cháy hết mình trên sân khấu, ngồi sau làm hậu phương cho người thương mà cảm thấy vô cùng từ hào, anh của hắn là đẹp nhất. Nhưng mà....mấy động tác đánh hông điêu luyện ấy là sao, cả những câu thả thính nữa, cả những biểu cảm vô cùng hư hỏng trên khuôn mặt điển trai của anh làm hắn bất ngờ vô cùng, rồi cái áo croptop ngắn củn cỡn ấy là sao nữa, mỗi lần anh cử động, gần như vòng eo cùng phần bụng săn chắc kia như lộ ra gần hết, hắn ghennnnnnnnnnnn

Chạy show liên tục tới tận chiều mới xong, hắn chở anh về, anh ngồi bên cạnh mệt mỏi đã thiếp đi từ bao giờ, dừng xe trước nhà anh, tháo dây an toàn quay qua kế bên vẫn thấy anh đang ngủ ngon, không nỡ đánh thức người kia dậy, hắn nhẹ nhàng lấy trong túi quần anh chìa khoá nhà, xong đó cũng nhẹ nhàng vòng qua ghế phụ mở cửa mà bế người kia ra.

Bế anh lên phòng, thả con người đang ngủ say kia xuống giường, hắn chu đáo cởi giày và vớ cho anh thoải mái, chỉnh lại tư thế cho người kia một chút rồi đắp chăn lên, chỉnh lại điều hoà, xong xuôi hắn mới chịu ngồi xuống cạnh bên giường, nhìn ngắm khuôn mặt đang say giấc kia, khuôn mặt mà hắn nhớ nhùng bao năm trời, giờ mới được nhìn ngắm một cách kĩ lưỡng

"Dễ thương quá"

Cảm thán một câu, hắn híp mắt cười, bạo gan khom người đặt lên trán anh một nụ hôn nhẹ. Lúc này hắn mới đứng lên đi tham quan một vòng quanh phòng anh, nhìn căn phòng ngăn nắp gọn gàng mà trong lòng hắn rộn ràng không yên, hắn dừng chân trước chiếc tủ chưng bày, ánh mắt mở to ánh trong đó là tia hạnh phúc, vươn tay cầm lấy khung ảnh mới toanh như được lau chùi sạch sẽ mỗi ngày, bên trong là ảnh 2 người con trai đang nắm tay nhau được chụp từ phía sau, đó là anh và hắn, hắn không biết tấm ảnh này được chụp từ khi nào, trong ảnh là hắn đang hướng về phía hoàng hôn, còn anh thì đang...hướng về phía hắn. Chợt thấy sóng mũi cay cay, tự trách bản thân, thật sự muốn biết là những năm qua anh sống như thế nào

- em thấy rồi hả? _ giọng nói trầm ấm vang lên phía sau khiến hắn giật mình quay lại, thấy anh đang ngồi trên giường, ánh mắt buồn bã hướng về phía hắn, miệng anh cười nhạt

- anh chụp khi nào vậy? _ hắn không trả lời câu hỏi của anh, mỉm cười nhẹ nhìn bức ảnh trong tay, nâng niu bức ảnh một cách vô cùng trân quý

- ngày em được điểm cao trong kì thi giữa kì đó _ phải rồi ha, lúc đó hắn nhớ hắn đã hí hửng chạy đi khoe anh, rồi cả hai cùng vui mừng mà ôm lấy nhau, cũng là ngày đầu tiên anh trao cho hắn nụ hôn đầu của cả hai, nó thuần khiết biết bao, cả hai đã nắm tay nhau cùng ngắm hoàng hôn cả chiều hôm đó

- nếu không gặp em có lẽ anh đã hạnh phúc hơn nhiều nhỉ _ Dương chua xót nói ra lời trong lòng mình

- không, anh không bao giờ hối hận, khoảng thời gian đó chúng ta đều hạnh phúc mà _ Hiếu lúc này cũng chịu mở lòng, đúng là khoảng thời gian chật vật anh đã rất hận hắn vì đã bỏ rơi anh, nhưng thật tâm thì cả hai đã từng yêu nhau một cách thật tâm nhất rồi còn gì, anh không chối điều đó đâu

- haizz thôi chuyện gì qua rồi th.... _ anh thở dài toan đứng lên thì cả người như bị bao phủ bởi bóng hình to lớn, anh bất ngờ, nhưng rồi cũng chẳng nỡ đẩy ra, anh lúc này lại muốn sống thật với cảm xúc của bản thân hơn, chống lại nó khiến anh đau lắm. Anh đưa tay ra vỗ nhẹ lưng người kia, anh có thể cảm nhận được vai áo mình đang ướt sũng

- nào, giám đốc cả một công ty rồi đấy, giờ lại khóc là sao, anh không khóc thì thôi, em khóc cái gì _ giọng anh cũng bắt đầu lạc đi, anh cố kiềm nén nước mắt của bản thân, anh không muốn mình lại yếu đuối một chút nào

- em...xin lỗi anh...em..nhớ anh lắm...em thật..sự không...buông bỏ được...6 năm qua...em vẫn luôn nhớ..về anh...chưa một giây nào...là em không...ngừng nhớ đến...anh cả _ hắn bây giờ không còn là một giám đốc cao ngạo nữa rồi, trước người hắn thương hắn như trở về lại là thằng nhóc Trần Đăng Dương đơn thuần của 6 năm về trước, cứ thế mà khóc nấc lên trong vòng tay của anh

- vậy sao em lại chia tay anh? Sao em lại bỏ anh đi? Em có biết 6 năm đó anh vẫn luôn canh cánh trong lòng không? _ nước mắt anh lúc này cũng lưng tròng, đọng trên hàng mi cong vuốt như chỉ cần một cử động nhẹ là sẽ trực trào ra khỏi khoé mắt đẹp đẽ của người kia

- lúc đó...ba mẹ em phát hiện..họ ép em chia tay anh..rồi ép em ra nước ngoài để chia cắt em với anh..em sợ...em sợ anh đợi em trong vô vọng..nên mới chọn cách chia tay để anh không đợi em...em không muốn anh đợi em..nên mới làm vậy...em xin lỗi..em xin lỗi anh.. _ Dương ôm người kia càng chặt hơn, cảm giác như biết được lý do cả tảng đá trong lòng anh như được trút bỏ, nó nhẹ nhõm vô cùng

- ai..cho em cái quyền quyết định vậy hả...anh đợi hay không ai cho em tự mình quyết định.. _ Minh Hiếu lúc này cũng không kiềm nén được nữa mà bật khóc, anh đấm mạnh vào khuôn ngực người kia như trút giận, vùi mặt vào trong lòng người kia khóc lớn như trút bỏ hết bao nhiêu tủi thân, uất ức, nhung nhớ mấy năm nay. Dương thì càng ôm chặt người trong lòng hơn, miệng liên tục xin lỗi

Cả hai cứ như vậy ôm nhau khóc, hai trái tim giờ đây lại hoà cùng một nhịp đập, mỗi khúc mắc 6 năm qua như được gỡ rồi, tảng đá trong lòng cả hai lúc này cũng như được trút bỏ hoàn toàn

- anh này _ sau một hồi khóc lóc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại mà nhìn nhau cười ngây ngốc, hắn nắm lấy tay người hắn thương, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong trái tim hắn khi mọi hiểu lầm được gỡ bỏ, anh cũng đã tha thứ cho hắn, nhìn người con trai trước mặt hắn không thể giấu nổi sự cưng chiều trong ánh mắt

- hửm? _ Minh Hiếu đang lau đi những giọt nước còn đọng trên mi mắt, mặt mũi do khóc mà đỏ ửng lên hết, trong anh bây giờ chả khác gì con mèo, còn đâu dáng vẻ badboy hieuthuhai của mấy bạn fan nữa

- người yêu cũ, mình quay lại nhé

- hả?

- ý em là làm người yêu em nhé _ Dương tỏ tình lại với anh, hắn chỉ muốn mối quan hệ này được xác nhận lại một lần nữa, hắn không thể mất anh được nữa rồi

- vẫn luôn như vậy mà _ anh mỉm cười trả lời hắn, chưa để người kia kịp vui mừng anh đã dùng hai tay áp lấy má hắn rướn người bất ngờ đặt lên môi người kia một nụ hôn

Trần Đăng Dương bất ngờ, tim hắn đập loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài đến nơi, hắn sướng điên cả người rồi đây này. Trần Minh Hiếu! hieuthuhai!! Người yêu hắn chủ động hôn hắn!!!!! Áaaaaaaaaaaa. Hắn cũng không để yếu thế hơn anh được, hắn kèo trên cơ mà, nhanh chóng đưa tay giữ gáy người kia hôn xuống

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

End :) gì nữa đâu mà chờ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip