ɡ
- Không уêu em đến thế đâu. Vì đang уêu em hơn thế nhiều. Dù đôi môi, dung nhan kia không chút phấn son, mà vẫn ngọt, vẫn уêu kiều ...
Minh Hiếu lặng lẽ nhấp một ngụm vang, xuyên qua lớp thuỷ tinh của thành cốc để nhìn một cặp nam nam đang nhún nhảy trên sân khấu.
Mọi người ngồi ở dưới đều gật đầu theo con beat, riêng chỉ có hắn, từ đầu chí cuối vẫn không cử động dù chỉ một ánh mắt. Hắn dán chặt tầm nhìn vào người mặc bộ đồ hồng, bàn tay vô thức không khống chế được mà khẽ nắm chặt ly.
---
Buổi tiệc tất niên kết thúc, những tiết mục và trò chơi đã hết từ bao giờ, kịch bản chương trình giờ đây cũng chỉ là mớ giấy lộn đang nằm lăn lóc bên cạnh vỏ chai rượu rỗng leng keng.
Minh Hiếu vô vị nhìn toàn bộ căn phòng hội trường, bỏ vào nhà vệ sinh.
Hắn xối một vốc nước lạnh cho tỉnh. Thật ra Minh Hiếu không say. Tuy hắn không phải dạng hay uống, nhưng tửu lượng vẫn cao hơn nhiều người. Hôm nay hắn chỉ nhấp môi được nửa chai, nhưng nếu hỏi hắn rượu ngon thế nào thì hắn không rõ, vì hắn chẳng nếm được vị gì. Có lẽ vị đắng chăng ? Hay cay ? Hay là mặn ? Chẳng có cái nồng hay cái ngọt mà mấy tay phê bình rượu hay thưởng, cũng chẳng có cái cau mày của những kẻ lần đầu tiên nếm qua, chỉ có vị ngang phè phè như nước. Phải, rượu là nước, nước cũng là rượu. Nước không màu không vị, cũng giống như rượu đêm nay hắn uống, chỉ là nước nhuộm màu mà thôi.
Hắn chống hai tay bên bồn rửa, cúi gầm mặt, thở dài.
Bất chợt, một tiếng động lớn kêu to. Là tiếng cánh cửa nhà vệ sinh đập vào tường, Minh Hiếu khó chịu vì bị phá bĩnh, nhíu mày ngẩng đầu.
"Em."
Em lò dò từng bước như người khiếm thị tiến vào, khuôn mặt ửng hồng cùng đôi môi đỏ au khiến hắn hơi choáng váng trong phút giây. Đêm nay em xinh, như mọi ngày khác. Nhưng đêm nay em cũng khác, em xinh, em còn đẹp. Con người ta, những người phụ nữ, hay những cô bé, có người xinh, cũng có người đẹp. "Xinh" khác "đẹp", cũng tựa như "dong dỏng cao" và "rất cao". Một người con gái có thể xinh, lại chẳng đẹp, và ngược lại. Hiếm ai trên đời đã xinh còn đẹp. Ấy vậy mà em, một nam nhân, lại xinh đẹp vô thực trong ánh mắt của hắn. Xinh đến đáng yêu muốn cưng chiều, nhưng cũng đẹp đến muốn được phục tùng dưới chân.
Thanh Pháp đứng ngẩn ngơ nhìn người trước mặt một chốc, chỉ thẳng vào mặt hắn, khẽ cười ngốc.
- Hấc .. Hấc ... Ê .. Sao anh này giống anh Hiếu quá nè bây ơi ? Hehe !!
Minh Hiếu hơi sốc. Chưa ai từng chỉ vào mặt hắn mà nói những câu như thế. Đồng ý rằng hắn nhỏ tuổi, cũng đồng ý rằng tuổi nghề hắn chẳng bằng ai, nhưng chí ít chưa ai từng dám trước mặt hắn mà nhận nhầm.
Hắn nhếch môi.
- Hâ-Hấc .. Ủa anh ơi, anh có biết anh HIEUTHUHAI không ?
Em hề hề cười, tiến đến gần hắn.
Rượu vào khiến người say. Lưỡi em díu vào với nhau không rõ chữ, chân nọ đạp lên chân kia bước đi, không có sức lực, cũng chẳng ngạc nhiên khi em vấp ngã.
Và em vấp ngã thật.
Một cú nghiêng người đẹp mắt hơn cả Tháp nghiêng Pisa, em ngu ngơ cười khi cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng. Kẻ say cũng như người điên, cười khi được ngã và tu tu khóc khi thiếu cồn. Em tận hưởng cảm giác cơ thể nhẹ như lông trong một phần một triệu giây, nhưng còn chưa kịp nếm hết cái vị nhẹ ấy, em đã rơi vào một vòng tay vững chãi.
- Hưm !!!
Bực dọc rồi. Thanh Pháp bực dọc rồi.
- Hưm !! Anh kia, s-sao anh kì .. Người ta đang té mà !!
Minh Hiếu nghi hoặc.
"Người này uống rượu đến úng não rồi ?"
Nhưng nghi hoặc ấy nào có xuất hiện được lâu. Hắn nhìn vào trong lòng. Người đang tựa lên ngực hắn, đôi mi cong vút, đôi môi căng bóng, ánh mắt nhắm hờ đầy mê hoặc, khuôn môi dẩu ra nũng nịu trách cứ. Hắn mới để ý thêm xúc cảm ôm người trong lòng cũng thật vừa tay, hương nước hoa, hay có lẽ là hương của người, thơm đến mức khiến hắn ngờ nghệch.
Hắn mỉm cười.
- Là em té vào lòng anh mà.
Thanh Pháp nghe câu được câu chăng nên nghiêng đầu, ngờ nghệch băn khoăn.
Minh Hiếu lại bật cười, người này thật sự rất đáng yêu.
"Bru bru bru"
Tiếng điện thoại rung cắt đứt chút vui vẻ giữa kẻ say - người tỉnh. Em lung tung móc điện thoại ra, hiện trên màn hình một cái tên.
Nguyễn Tuấn Duy.
Nụ cười trên môi hắn tắt ngóm như bị ai tạt một xô nước đá.
Hắn nhìn em đang cầm điện thoại, chẳng biết bị ai xui ai khiến mà hắn bấm vào nút tắt điện thoại, đồng nghĩa tiếng rung kia cũng im theo.
Minh Hiếu miết môi người trước mặt, trong ánh nhìn không rõ tư vị gì.
Là ghen tuông ?
Hay một thứ gì đó khác ?
Phức tạp hơn ?
---
- Kiều !! Kiều ơi !!
Tuấn Duy lao vào nhà vệ sinh, thấy được cảnh tượng đầy bất ngờ.
Người em cùng đội của anh ta đang oặt ẹo như người không xương dựa vào người một người em khác mà anh ta rất ngưỡng mộ.
Tuấn Duy ái ngại chạy đến đỡ em.
- Xi-Xin lỗi em nha, cái Kiều uống nhiều quá, làm phiền em rồi.
Hắn, chẳng biết đã điều chỉnh cảm xúc từ bao giờ, ánh mắt sắc bén di chuyển từ cánh tay Tuấn Duy đang ôm em đến mặt anh ta, mỉm cười xã giao.
- Dạ không sao đâu anh, lâu lâu mới có tiệc lớn thế này mà. Bạn uống nhiều vậy chắc tối nay vui lắm.
- Ừm cảm ơn em nhiều nha. Không có em đỡ chắc con bé té nhào đầu vào bồn cầu quá.
- Haha em cũng nghĩ vậy đó anh.
- Thôi hôm khác có dịp anh em mình giao văn lưu tí ha, giờ anh đưa con sâu rượu này về trả cho bố mẹ Big đã. Ông bà ấy không thấy con gái về là sừng cồ lên cạo đầu anh đấy.
- Haha, anh có cần em phụ không anh ?
- Không sao đâu, anh với 2T làm được mà. Cảm ơn em nhiều nha, gặp em sau nha.
- Dạ bai bai anh.
Tuấn Duy rời đi với em đang kêu gào đòi được uống thêm.
Hắn nhìn theo, nhìn mãi đến khi em khuất dạng sau cánh cửa hội trường mới chậm chạp thu tầm mắt.
"Rầm"
Một cú đấm vào tường. Các khớp tay tê rần, nhưng chủ nhân của nó chẳng động tâm.
- Fuck.
---
Minh Hiếu nhìn ly rượu đã tan đá từ lâu. Từng giọt nước chảy dọc bên thành, chầm chậm đập lên bàn một vòng tròn nước nhỏ.
Người ta nhắc tới hắn đều luôn mặc định đính kèm ly rượu trên tay.
Chẳng ai biết, chính hắn ta cũng có một hình mẫu bản thân riêng.
"Một Trần Minh Hiếu đầy chiếm hữu, cũng dư thờ ơ, muốn một người thuộc về mình, mãi mãi."
Hắn nhấp một ngụm rượu, giương đôi mắt nặng trĩu ngắm nhìn tấm hình hắn chụp chung cùng người.
- Nguyễn Thanh Pháp, tôi đã làm gì chưa tốt để em không muốn liên quan đến tôi như vậy ? Em nói đi, tôi sẽ sửa đổi mà. Em có thể nào trở về là một Pháp Kiều gắn liền với HIEUTHUHAI được không ? Tôi chưa bao giờ lên tiếng, tôi chưa bao giờ nói rằng tôi không thích như vậy. Là chúng nói, chúng chửi em. Tôi không như vậy, tôi thích em dùng tôi mà.
Và rồi hắn đâm ra căm ghét những kẻ đã chà đạp em. Bằng một cách hắn cho là đay nghiến, hắn nổi đoá với những kẻ đã nói em bám chân hắn để nổi tiếng. Hắn còn chưa lên tiếng, chúng có quyền gì mà phân minh ?
Hắn nhìn ngón cái của mình.
Ngón tay này, hắn đã đặt lên môi em mà miết. Cảm giác da thịt chạm da thịt mềm đến vô tưởng. Đấy chỉ là ngón tay chạm môi, liệu đến khi môi chạm môi, hắn còn thoả mãn đến thế nào ?
"Giam em trong vòng tay, đẩy em vào sát tường. Từng tấc môi, từng tấc da, sẽ chi chít những dấu hôn tôi để lại. Em sẽ chìm đắm, và em sẽ biết được tôi yêu em nhiều đến thế nào.
Nếu có lúc ấy thật, tôi sẽ tự tin mà thầm thì vào tai em.
- Tôi khẳng định chính mình yêu em trước cả khi em yêu tôi."
Nghĩ đến đấy thôi, Minh Hiếu thấy khó chịu. Hắn nhìn xuống.
- Shit.
Thở dài đầy bất lực. Hắn đứng dậy bước vào phòng tắm.
Hắn thật sự cần nghĩ ra một kế hoạch, hoặc chí ít là một cách để nói cho em biết về đoạn tình cảm này.
Hắn thì chờ được, thằng em hắn thì không.
03|02|2024|Lluvia
Ai chăm chỉ bằng tôi ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip