chia tay?


" em nói gì? "

" em nói em muốn chia tay! không yêu nữa! "

thanh pháp đứng dậy trở về phòng, phía sau là minh hiếu vẫn lặng người ngồi trên ghế.

hai người xảy ra tranh cãi về một vài vấn đề nhưng chưa từng nghĩ đến rằng giải quyết nó sẽ là một câu chia tay, chỉ là trong những lúc thế này thì mỗi người đều có chút nóng giận, người này ấm ức muốn chia tay, người kia cũng lặng im không phản đối.

kết quả là một người trằn trọc đến giữa khuya, một người nửa đêm không thể ngủ.

...

" thằng này sao nay ngủ ngoài đây vậy? "

bảo khang cùng thành an từ ngoài cửa bước vào đã thấy minh hiếu nằm trên ghế ngủ.

" chắc giận dỗi gì với nhỏ kiều nữa rồi! "

thành an nhanh chóng vào trong tìm bạn nhỏ, bảo khang thì chậm rãi bước về phía bạn lớn.

" hiếu! sao mày ngủ đây vậy? "

minh hiếu ngủ lúc trời vừa mới rạng nên giấc cũng chẳng sâu, chỉ ít giây sau khi bảo khang hỏi đã có thể tỉnh táo ngồi dậy để trả lời.

" tao ngủ quên "

bảo khang chỉ khẽ cười, rõ ràng là chẳng tin nhưng cũng không hỏi sâu vào vấn đề.

" thôi mày vô sửa soạn đi, chăn để đó tao gấp! "

người nọ lúc này mới nhận ra sự hiện diện không biết từ khi nào của chiếc chăn hè thu.

" ... "

minh hiếu vào một lúc thì thành an từ trong phòng chạy ra, dáng vẻ căng thẳng nhỏ giọng với bảo khang.

" hiếu có nói gì với mày không? "

" nói gì? chuyện nó ngủ ngoài này hay sao? "

" ừ, có nói lý do không? "

" nó nói nó ngủ quên, sao? bé kiều nói gì với mày hả? "

" nó nói tụi nó chia tay rồi! "

?

" gì cha? chia tay gì? "

" ai biết? nó chỉ nói với tao là tối qua tụi nó cãi lộn, chia tay rồi...mới tới đó chưa kịp hỏi gì thì hiếu vô, thấy không nhìn cũng không nói với nhau câu nào, hình như lần này cãi lớn thật hay sao á! "

...

minh hiếu và thanh pháp chia tay đến hôm nay đã là ngày thứ năm, năm ngày không gặp mặt cũng không ai nói với ai một lời...người này nhớ người kia nhưng trong lòng còn giận, người kia nhớ người này nhưng vẫn dỗi nên cũng lặng im.

" tao để thuốc hạ sốt trên bàn đó, mày ăn cháo rồi uống nha! đừng có làm việc hoài! "

" tao biết rồi "

người nọ gật đầu một cái qua loa, bảo khang cũng chẳng biết phải làm như thế nào...những gì có thể làm cũng đã làm, có thể nói cũng đã nói...nhưng tên này giờ đây cứ như thể chẳng còn để tâm đến chuyện gì, sốt cao từ ban sáng đến tận bây giờ vẫn chưa chịu uống thuốc, chỉ một mình ngồi trong phòng kín, làm việc không ngừng nghỉ.

cảm thấy bản thân đã cố gắng khuyên nhủ nhưng hiệu quả có vẻ chẳng bao nhiêu...bảo khang quyết định sẽ gọi điện cho thanh pháp, dù cho có không nỡ làm phiền em vào giờ này nhưng với tình hình hiện tại...nếu không phải em thì chẳng ai có thể khuyên nhủ người này.

" ... "

" sao anh không chịu uống thuốc..? "

nam nhân ngừng xoa nơi thái dương...giọng nói mềm mại ấm áp của xinh yêu như mang theo một nguồn năng lượng trong trẻo...nhẹ nhàng làm lắng dịu mọi cảm giác mệt mỏi, minh hiếu âu yếm nhìn thanh pháp, trong ánh mắt là ngập tràn những nhớ thương.

" anh nhớ em~ "

" ... "

" em có nhớ anh không~? có nhớ anh như anh nhớ em không~? "

" ... "

" anh thì nhớ em lắm~ anh nhớ em~ anh ôm em, được không~? "

minh hiếu dịu dàng nhìn thanh pháp sau đó dang tay ngỏ ý muốn ôm em.

" anh yêu em~ "

" ... "

" em có yêu anh không~? "

" không! "

?!

" em chọc anh thôi phải không..? không yêu anh sao em còn tới đây~ "

" biết vậy rồi còn hỏi? "

" vậy mình đừng chia tay...đừng chia tay, được không..? anh yêu em, anh còn yêu em lắm á~ "

" vậy mình không chia tay "

" không chia tay thật nhá~? "

" thật..! "

" vậy em có yêu anh nhiều không..? "

" nhiều~ "

" em yêu anh nhiều thiệc phải hông..? "

" hỏi cái gì vậy cha? không thiệc thì chắc giả đó! "

" vậy sao em hổng ghen? "

" hả..? "

" ghen như anh ghen em vậy á~ "

minh hiếu ôm thanh pháp trong lòng...nhẹ nhàng, khẽ hôn lên trán em.

" em có thương anh như anh thương em không..? "

" có "

" có sao em hổng ghen? "

" anh nhắc vụ đó hoài vậy? "

" anh suy nghĩ lắm á! người ăn cay hay ghen, vậy sao em hổng ghen..? "

người nọ ngơ ngác ít giây sau đó thì bật cười.

" thầy chọc anh vậy thôi..! anh suy nghĩ từ bữa đó tới giờ thật hả? "

" ò~ tại đâu có bao giờ anh thấy em ghen~ "

" thật ra là cũng có~ "

!

" có hả..? hồi nào, em ghen hồi nào sao anh không biết..? "

" bộ anh muốn biết lắm hả? "

" ò~ anh muốn biết! em kể anh nghe đi~ "

" giờ anh ăn cháo uống thuốc gòi em kể, nha? "

" ăn cháo hả..? hay uống thuốc thôi nhá? anh nhạt miệng không muốn ăn~ "

" ráng ăn một xíu thôi, được không..? "

" cũng được~ anh ăn rồi em nhớ kể nha? "

" dạ~ "

bảo khang cảm thấy có chút buồn cười, một lớn một nhỏ này lúc nào cũng vậy...thi thoảng giận dỗi nhau sau đó sẽ nhanh chóng dỗ dành, năm ngày vừa qua là lần căng thẳng nhất, nhưng rõ ràng cũng chỉ là giận hờn mà thôi.

" làm hòa là tốt rồi! "

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip