#21

"Mẹ thấy sao rồi?" Anh Tú nắm lấy tay bà lo lắng.

"Mẹ ổn mà, về được rồi, còn con với thằng Minh-"

"Thôi mình về mẹ"

Bùi Anh Tú lắc đầu cười trừ, muốn chia tay thì chia tay. Kết thúc một mối quan hệ chắc có lẽ không khó đến mức đấy.

Trời đông vào tối thường âm u hơn những mùa còn lại. Từng cơn gió lạnh buốt đem theo sự lo âu từ vùng đất nào đó thổi nhẹ vào tim anh. Điện thoại trong túi Anh Tú cũng không run lên nữa.

Bố Bùi lái xe đưa vợ và con về nhà. Cả ba không nói với nhau câu nào, sự im lặng đó có lẽ phần nào làm anh bớt xót xa. Không muốn nói, không muốn nghe, không muốn làm gì cả. Anh Tú nếu không muốn nói là bất hiếu thì thật ra anh chẳng còn đủ kiên nhẫn để nghe thấy giọng của bố mình. Một tần số âm thanh khiến Anh Tú cảm thấy phiền não.

Bùi Anh Tú dìu mẹ về phòng, rồi lê từng bước về phòng của mình. Cánh cửa gỗ cót két đóng lại, Anh Tú tựa lưng vào tường mở nguồn điện thoại, chân co lại dần rồi ngồi thụp xuống sàn nhà. Từng giọt nước mắt đua nhau rơi xuống, mắt anh cay xè cố gắng mở to để xem lại tin nhắn người đó gửi đến.

Một tiếng bốp vang lên, chiếc điện thoại nhỏ rơi xuống sàn. Anh Tú cúi đầu ôm mặt khóc nấc lên từng nhịp, hai tay không ngừng lau nước mắt, chà sát đến mức hai mi mắt đau rát mà chúng vẫn không ngừng tuông xuống.

Trời đêm rất tối không có lấy một ánh sao, chỉ có mây đen kéo đến càng nhiều cùng che lấp mặt trăng trên bầu trời đen kịt. Bên ngoài cửa sổ, gió thổi từng cơn gào rít cào vào mặt kính với những âm thành điếc tai. Một vài giọt mưa rơi xuống là bắt đầu cho một cơn bão. Mưa tuôn như trút nước, trút vào lòng người nào đó những nỗi buồn rất lâu rồi mà ta tưởng chừng như quên mất. Sấm đùng đoàng và chớp rạch trên nền trời những ranh giới mông lung tạo một vết nứt sáng trên bầu trời đen. Càng nhiều giờ đồng hồ trôi qua, mưa vẫn chưa vơi, Anh Tú vẫn ngồi bệch dưới sàn co hai chân, tự mình ôm lấy mình rồi khóc, tự an ủi những nỗi đau không ai trị được.

Hơn ba giờ sáng, điện thoại anh cũng không còn tin nhắn được gửi đến. Anh Tú nằm trên giường nhìn lên trần nhà. Anh đưa tay lau nước mắt lần nữa, ổn định nhịp thở mới chậm chậm mở điện thoại lên.

"Sao Tú Tút của em vẫn chưa ngủ? Em nhắn tin không thấy trả lời, cũng không thèm nghe điện thoại. Có biết em lo lắm không hả?" Minh Hiếu nhận được cuộc điện thoại của Anh Tú đã lập tức bắt máy. Cả hôm nay đều lo lắng không làm gì được, nhưng đến hơn mười một giờ thì không dám nhắn nữa vì sợ phiền giấc ngủ của anh. Giọng Minh Hiếu hơi lớn tiếng vì quá lo lắng.

Anh Tú nghĩ rằng chỉ cần gọi điện bảo chia tay là xong chuyện. Nhưng vừa nghe giọng hắn cất lên...

"Tú Tút của em"

Lúc tức giận vẫn không bao giờ làm anh đau lòng. Nước mắt Anh Tú lại chực trào.

"Em xin lỗi, em hơi lớn tiếng, Tút chưa ngủ sao?"

"Ừ anh chưa" Anh Tú từ từ lên tiếng.

"Tút mới tỉnh giấc chứ gì, ngủ lại em chừng cho nhé?"

Anh Tú cười nhạt rồi im lặng một lúc.

"Minh Hiếu này"

"Em làm sao?"

"Chúng ta dừng lại nhé?"

"Chúng ta dừng lại nhé?"

Trần Minh Hiếu ngạc nhiên nhìn vào điện thoại, hắn sửng sốt không biết nên nói gì. Hoàn toàn trở nên đứng hình trước câu nói của Anh Tú. Đùa sao?

Màn hình điện thoại vẫn sáng, cuộc gọi vẫn diễn ra, đồng hồ vẫn đếm giây nhưng không ai nói với ai câu nào.

Một phút mười lăm giây

Ba phút hai mươi giây

Mười phút

"Minh Hiếu còn nghe anh nói không?"

"Em..." Cổ họng Minh Hiếu nghẹn lại không thể nói.

"Hôm nay anh có gặp lại bạn học cấp ba. Cô ấy từng là người anh thích..." Anh Tú lấy thêm một hơi rồi nói tiếp. Những lời nói vô nghĩa anh bịa ra, chỉ mong Minh Hiếu tin theo mà quên được mình.

"Tự dưng anh lại có cảm giác với cô ấy. Cả hôm nay đi cùng nhau, anh thấy cô ấy cũng thích anh. Có lẽ anh không nên tiếp tục lừa dối em nữa"

Tai Minh Hiếu ù đi, tiếng rè rè phát bên tai ngày càng lớn. Hắn không tin vào tai mình, không tin rằng Bùi Anh Tú thật sự yêu một người...không phải là hắn.

"Tú-Tú Tút đùa với em, đùa thôi có đúng không?"

"Minh Hiếu à"

"Không phải thật. Là lừa em, Tú Tút lừa em" Minh Hiếu bắt đầu hoảng hơn, giọng hắn cất cao với tần số khiến đầu dây kia cảm nhận rằng hắn đang rất sợ.

Bùi Anh Tú im bặt không nói gì nữa, Minh Hiếu đầu dây bên kia cũng chẳng biết nói gì thêm. Hắn nhắm hai mắt thở dài một hơi.

"Anh thật sự yêu người khác rồi...A-anh hết yêu em rồi?"

Nói là anh đùa đi, nói là anh đang bị ép, chắc chắn là bị ép. Hay nói dối em cũng được, dù là nói dối em vẫn muốn nghe hai chữ yêu em. Anh Tú nói đi...nói đi.

"Ừ anh hết yêu em rồi"

Đồng tử Minh Hiếu sậm màu co lại, trong cửa sổ nhỏ đấy không phản ánh một vật thể nào. Đầu hắn ngửa lên cao hít thật sâu, kéo căng chân mày một lúc rồi híp hai mắt lại. Hắn thở hắt ra

"Hiếu Hiếu"

Minh Hiếu không lên tiếng.

"Minh Hiếu ngoan, phải dạ chứ"

"Dạ..." Giọng Minh Hiếu run run. Anh Tú cười mỉm an tâm thở phào, nước mắt ứa ra mi mắt nhưng vẫn đang cố giữ giọng mình.

"Chia tay rồi. Tìm một người tốt hơn anh, Hiếu Hiếu phải sống thật tốt nhé"

Choang...

Điện thoại Minh Hiếu rơi khỏi tay đáp thẳng xuống sàn. Âm thanh của vật vô tri rơi cũng là âm thanh trái tim của Minh Hiếu vỡ thành nhiều mảnh.

"Anh hết yêu em rồi"

Năm âm tiết vang vọng trong tim hắn. Đầu Minh Hiếu ong ong, nhói lên một cách bất thường. Chiếc điện thoại vỡ màn hình cũng đã hỏng pin mà sụp nguồn.

Trần Minh Hiếu nằm phịch xuống giường, mắt hướng về cái cửa sổ đối diện nhìn vào khoảng không vô định. Cơn gió lớn cuốn những chiếc lá cuối cùng còn sót lại trên táng cây, cuốn theo người mà hắn yêu bay đi mất.

Mắt Minh Hiếu mở căng ra nhìn thấy được cả những gân máu đỏ hoe. Một cái chớp mắt đã đập vỡ sự cố gắng của hắn, từng giọt nước mắt tuông ra liên tục giàn giụa trên mi mắt. Hóc mắt hắn cay xè đón từng cơn bão vào tim. Những âm thanh đau đớn ấy cứ vang lên không ngừng.

Minh Hiếu ôm đầu vùi vào gối, nước mắt hắn bật ra như có một công tắt điều khiển. Hai tay hắn rút vào trong áo bóp chặt lấy ngực mình, tim hắn nhói lên rất đau. Minh Hiếu không biết đã khóc đến khi nào, chỉ biết nước mắt hắn rơi xuống đến ướt cả tóc gáy, mất sức mà ngủ lịm đi.

Cách nửa vòng trái đất, Bùi Anh Tú xót xa nhìn chiếc vòng óng ánh trên tay. Anh tháo nó ra cho lại vào chiếc hộp đen khi ấy. Không phải tuyệt tình mà chỉ là lo sợ. Anh Tú sợ rằng còn nhìn thấy nó, tức là sẽ còn nhìn thấy bóng dáng Minh Hiếu ở đây.

Không gặp sẽ sớm quên nhau ,càng dây dưa càng khó dứt khoát. Đã không có duyên thì đừng lưu luyến.

Một ngày của Anh Tú bắt đầu như những ngày anh còn học đại học. Cảm giác không quen không lạ khiến anh phần nào đó thấy hơi bối rối. Hôm qua, Bùi Anh Tú đã gửi mail cho công ty xin từ chức. Dù sớm hay muộn bố anh cũng sẽ nhắc đến vấn đề này. Thôi thì để Anh Tú tự mình làm, hiện giờ không còn muốn nghe ai nhắc đến nữa.

Cảm giác mỗi buổi sáng đều gặp bố mẹ, gặp bạn bè nhưng trong lòng vẫn canh cánh một nỗi đau khó tả. Đến bây giờ anh mới hiểu được nghĩa của hai chữ cô đơn. Cô đơn không đi cùng với một người từ khi mới sinh ra. Nhưng sẽ chẳng hiểu nó là gì trừ khi người đó thật sự đem lòng yêu một người khác.

Bùi Anh Tú sau khi thay đồ đã xuống nhà dùng bữa sáng. Bố mẹ Bùi đang ngồi trên bàn ăn đợi anh. Kéo ghế ngồi cạnh mẹ, Anh Tú dùng đũa lơ nhơ vài món ăn. Không khí gia đình có vẻ không mấy ấm cúng.

"Anh Tú ăn không ngon à con" Mẹ Bùi gắp thêm thức ăn vào bát anh. Anh Tú cười lắc đầu nhìn bà, tay nhanh nhảu gắp lại cho mẹ.

"Hôm nay ta đến công ty, con rảnh th-"

"Con bận rồi" Anh Tú trả lời bố, mắt vẫn dán vào bàn ăn.

Tiếng điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Anh Tú nhìn vào máy rồi bỏ đũa dừng ăn. Chị anh hôm nay mới có thời gian về nhà, có lẽ gọi anh ra sân bay đón. Cuối cùng cũng có thể trốn khỏi đó, ý nghĩ duy nhất Anh Tú lóe trong đầu.

Anh Thư lớn hơn Anh Tú hai tuổi và đã lập gia đình được hơn ba năm nhưng vẫn chưa có tin vui. Y cùng chồng sống ở thành phố khác vì tính chất công việc nên chồng y không thể sống ở Bắc Ninh dù bố mẹ hai bên đều ở đây.

Anh Tú từ nhỏ đến lớn nếu được hỏi rằng thương ai trong nhà nhất. Anh đều tự tin bảo rất thương mẹ và chị, còn bố thì chẳng bao giờ anh đề cập đến. Có lẽ từ lúc còn nhỏ thì anh đã không được bố âu yếm, chiều chuộng như những đứa trẻ khác. Chính vì ông nghiêm khắc nên Anh Tú mới trưởng thành, mới hiểu chuyện hơn bạn cùng lứa. Cũng vì ông nghiêm khắc mà Anh Tú không có bao nhiêu khoảnh khắc hạnh phúc với bố mình.

Chính xác là không có.

.
.
.

Bùi Anh Tú siết chặt nắm tay áp vào người mình. Rất cố gắng để nước mắt mình lần nữa rơi ồ ạt. Anh giữ hơi nói rất bình tĩnh

"Chia tay rồi. Tìm một người tốt hơn anh, Hiếu Hiếu phải sống thật tốt nhé"

Tút...tút...tút...

"Hiếu Hiếu nhất định phải hạnh phúc nhé... Tú Tút yêu em"

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip