#25

Anh Tú đưa Minh Hiếu về khách sạn. Chỉ muốn hắn thay đồ xong tâm sự một chút rồi về. Ấy mà Minh Hiếu giãy nảy kéo anh ở lại, nếu anh có ý định về liền mếu máo ăn vạ. Tưởng chừng trò này không hiệu quả, vậy mà Anh Tú cũng phải khuất phục mà ở lại.

Minh Hiếu cả buổi đều ôm khư khư anh như vậy. Hắn cùng anh đánh một giấc đến chiều, có người yêu trong lòng ngủ ngon hơn hẳn. Anh Tú chẳng ngủ bao nhiêu, chỉ tập trung tận hưởng hơi ấm của hắn. Càng nghĩ càng thương, anh xoay người hôn lên đôi môi kia rất nhẹ lúc hắn vẫn đang còn say giấc.

Khoảng chừng ba bốn giờ chiều, Anh Tú gỡ tay hắn để trèo khỏi giường. Minh Hiếu thấy anh động đậy đã giật mình giữ người lại. Một tay nắm áo anh, một tay hắn dụi dụi mắt còn chưa tỉnh ngủ. Nhìn sơ cũng thấy Minh Hiếu ốm hơn và tiều tụy đi rất nhiều. Mấy tháng nay đương không lại tuột sáu kí khiến gương mặt hóc hác, xanh xao như người bệnh.

Anh Tú nhích đến gần đỡ hắn ngồi dậy. Tay xoa xoa hai bên má để làm người kia tỉnh ngủ. Minh Hiếu thỏa mãn mở hai mắt cười rất tươi. Lần đầu tiên từ khi bắt đầu năm mới, Minh Hiếu cười tươi như vậy. Anh Tú giải thích với hắn rằng mình phải về nhà vì đã đi cả ngày hôm nay rồi.

"Lại muốn bỏ em" Minh Hiếu quay mặt đi.

"Không có mà" Anh Tú nâng mặt hắn xoay lại. Nhướng người hôn lên môi hắn lần nữa.

"Lâu lắm mới ngủ ngon như vậy. Tự dưng anh lại về" Minh Hiếu bĩu môi nắm bàn tay anh xoa xoa. Hắn mân mê từng ngón tay mềm mại đến nghiện.

"Em bị mất ngủ à"

"Đã hơn ba tháng nay rồi" Không được gặp Anh Tú, Minh Hiếu sinh ra đủ bệnh.

"Tối anh lại đến trông em"

Nghe như em bé vậy, nhưng cũng tạm.

"Tối em phải check-out rồi, em về Madrid"

Anh Tú nghe hắn nói thế cũng man mát buồn. Chỉ mới gặp hắn đã phải về lại Madrid. Anh biết việc hắn từ chức thư kí ở Việt đồng nghĩa với việc hắn định cư ở Tây Ban Nha. Nhưng dù thế nào cũng cảm thấy buồn không ít.

Minh Hiếu nằm xuống, vùi đầu vào bụng anh. Tay rất tự tiện ôm ngang eo anh mà vuốt lên xuống. Anh Tú cười khì khì xoa đầu hắn. Thằng nhóc này thế nào cũng kém anh hai tuổi, vẫn chỉ là trẻ con. Buổi trưa hôm nay anh cũng kể hắn nghe anh ở đây sống như thế nào. Bao gồm cuộc xung đột trong gia đình mình. Minh Hiếu nghe xong đã sửng sốt kiểm tra người anh. Anh Tú bảo rằng mình không bị đánh, hắn rưng rưng nước mắt ôm anh xin lỗi.

"Phải nói với em chứ, tự nhiên lại chia tay"

"Nói xong em sẽ định làm gì?"

"Em..."

Đốt nhà đòi người? À thôi đi nghe giống giang hồ chợ cá. Minh Hiếu nghe rồi cũng im ỉm ôm người không trả lời. Ít gì cũng gọi nói để Minh Hiếu sang đàm phán. Hắn còn bảo lúc bố anh cho phép thì phải gọi ngay cho hắn chứ. Xem là gì cũng được, Minh Hiếu thiếu anh sống không nổi đâu.

Anh Tú cứ để hắn gác đầu vào lòng mình, rất thoải mái chống hai tay ra sau trò chuyện cùng hắn. Minh Hiếu vốn là ngang bướng, đâu đâu lại có ý nghĩ táo bạo trong đầu. Nghĩ gì nói đấy, Minh Hiếu kéo tay anh nói.

"Hay em về nhà Tú Tút nhé?"

Ngay cả Bùi Anh Tú cũng chẳng nghĩ đến việc sẽ đưa hắn về nhà. Dù ít hay nhiều, nghe chuyện thế hắn cũng phải sợ bố anh chứ. Chỉ đơn giản rằng Anh Tú không phải một phần của hắn. Anh Tú là cả cuộc đời của Trần Minh Hiếu rồi. Dù có sợ cách mấy, Minh Hiếu vẫn cho xe đến rước anh về nhà.

Anh Tú bật cười luồn tay vào tóc hắn vuốt vuốt. Anh thương hắn vô cùng, cặp mắt ấy vẫn thường nhìn anh với sự yêu chiều không tả nổi. Bây giờ lại nổi lên vết thâm quầng thật sự rất tiều tụy. Anh vuốt tóc xong lại đưa tay vuốt hai bên má, không biết phải thương thằng nhóc này bao nhiêu cho đủ.

"Không sợ bố anh à?"

"Trần Minh Khang em còn không sợ, bố anh là ai, sao phải sợ?" Minh Hiếu nói xong lại đưa tay che miệng. Anh Tú được vố cười ra nước mắt.

Minh Tuấn nói đúng..."mất dạy"

Minh Hiếu xấu hổ vùi mặt vào bụng anh, chui lọt vào trong áo mà ngọ nguậy. Mũi liên tục khịt khịt rồi hít hơi rất thỏa mãn.

"Tú Tút thơm quá"

"Thôi anh về. Tối anh đến đưa em ra sân bay" Anh Tú vuốt tóc hắn rất nhẹ nhàng, giọng nói ấm áp phần nào khiến Minh Hiếu bớt tủi thân. Hắn ngồi dậy bế anh đặt vào lòng mình xuýt xoa, giờ mới ra dáng một người nằm trên. Ôn nhu đặt hai nụ hôn lên má rồi tiếp tục cúi xuống hôn lên môi anh một ngụm.

Anh Tú đặt tay bên hông hắn vô tình tìm thấy thứ gì đó trong túi quần. Anh sờ soạn khiến hắn cười khanh khách, đến khi lấy nó ra thì hắn ngay tức khắc tắt điện. Trên tay Anh Tú là một chiếc zippo đồng, Minh Hiếu từ từ nhích người ra xa vì biết cơn đại hồng thủy sắp ập vào mình.

Từ lúc Minh Hiếu nhận cuộc điện thoại hôm đó, hôm nào cũng trằn trọc cả đêm không ngủ được. Công việc ở công ty được giao ngày một nhiều, hắn dường như bị stress khi sống mà không có Anh Tú. Bốn năm nay hắn chấp nhận bỏ "khói" vì anh không thích thế. Giờ chẳng còn anh nữa thì việc hút hay không cũng không quan trọng lắm.

Bị Anh Tú lườm một cái, Minh Hiếu từ thế ngồi chuyển sang thế quỳ trên giường, hai tay khoanh lại trông rất ngoan.

"Lại đây" Anh Tú ngoắc tay. Hắn nhích từng chút từng chút một đến gần.

"Thuốc đâu?" Hắn vẫn trong tư thế quỳ, bò chầm chậm đến bàn nhỏ. Lục lọi trong chiếc áo khoác một chút rồi lấy ra gói xì gà Cohiba sáu điếu nhưng chỉ còn ba điếu. Hôm qua đã hút ba điếu, từ sáng đến giờ vẫn chưa rít hơi nào. Nếu có thì Anh Tú ngửi mùi đã biết từ sớm rồi.

"Của ai đây?"

"Dạ...của em"

"Hút bao lâu rồi?"

"Dạ...ba tháng nhưng-nhưng mà em sẽ bỏ, bỏ ngay mà"

"Cái miệng nào hút xì gà đâu?" Minh Hiếu đưa tay chỉ vào miệng mình rồi rụt rè nhìn anh. Anh Tú nhướn mày mở to mắt, tay vỗ vỗ chỗ trống gần mình.

"Xích lại đây"

"Tú Tút đừn-đừng đánh em mà" Dù biết sắp bị hành hình nhưng hắn vẫn phải tiến đến gần anh. Minh Hiếu nhăn mặt nhắm tịt hai mắt.

Mắt không thấy. Tim không đau.

Ngoài da chắc chỉ đau một chút rồi thôi.

Chụt

Anh Tú nâng mặt Minh Hiếu hôn nhẹ lên môi hắn. Hắn mở to mắt ngạc nhiên, có phải mơ không vậy? Hay Minh Hiếu bị thao túng tâm lý rồi?

"Là anh không tốt. Phải để em dùng thứ độc hại nà- ưmmmmmm"

Trần Minh Hiếu cúi người đè anh xuống, hôn ngấu nghiến lên đôi môi xinh xắn lâu ngày chưa chạm đến. Hắn mút mát đến điên cuồng như mất đi lí trí.

"Tú Tút đúng là biết cách làm em rối trí"

"Anh biết nên mới làm thế đó" Anh Tú nhoẻn miệng cười.

"Thế có biết em định làm gì không?"

"Không biết a...ưmmmmm"

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip