14
Thời gian quả thật trôi đi rất nhanh, mới đó đã được hai tháng kể từ ngày Minh Hiếu nhập viện. Gã vẫn vậy, đôi mắt vẫn luôn trong trạng thái đóng chặt.
Nhưng đối với Anh Tú miễn còn hi vọng thì em sẽ không từ bỏ. Anh Tú đã xin nghỉ phép trong thời gian dài để có thể dành toàn bộ sự quan tâm của mình cho Minh Hiếu. Gã từng nói bản thân rất thích được nhìn em cười vì vậy mỗi ngày Anh Tú đều tự tập luyện để khi tỉnh lại em sẽ chào đón gã bằng một nụ cười đẹp nhất.
" Minh Hiếu, anh ngủ nhiều quá đó. " em cầm lấy đôi tay to lớn của gã, nũng nịu mà hôn lên. Bàn tay gã thô cứng bởi gã từng kể khi còn nhỏ bản thân đã phải trải qua rất nhiều đợt huấn luyện tàn khốc, dần dần khiến đôi tay trở nên thô đi và cũng chằn chịt nhiều vết thương.
Minh Hiếu của em đã luôn phải chịu những áp lực từ ba của gã. Người đàn ông ấy đã xem gã lẫn Đức Duy như một công cụ để bản thân phát tiết, chưa từng cho họ cảm giác của một gia đình. Điều đó khiến em hình dung đến chính bản thân mình, ba của em cũng chẳng tốt đẹp hơn ngài Gun là bao. Dường như khi nhìn kĩ thì em và gã thật sự có rất nhiều điểm tương đồng đấy.
Anh Tú nhìn người đang nằm trên giường thật lâu, đôi lúc lại mỉm cười một cách vô thức. Em đã nghe Hoàng kể lại mọi chuyện, từ việc lí do vì sau ngày đó gã về trễ lẫn những chuyện ngày hôm đó. Tất cả đều là kế hoạch của gã để khiến em bỏ đi, gã không muốn vì bản thân mình mà Anh Tú gặp nguy hiểm.
Khi nghe được tin đó đều đầu tiên em muốn làm đó chính là đập cho gã một trận vì sự ngu ngốc của bản thân. Nhưng em chợt nhận ra người em muốn đập vẫn đang còn nằm trên giường với tình trạng không thể thảm hơn.
Minh Hiếu tài giỏi ở mọi mặt nhưng lại dở tệ khi dính vào tình yêu. Gã có thể khiến hàng trăm người chết mê và rơi vào lưới tình của gã. Nhưng đến khi chính bản thân mình rơi vào lưới tình của người khác thì lại vụng về không biết phải làm sao.
Đang rơi vào suy nghĩ thì em cảm nhận được sự di chuyển của các ngón tay mà em đang nắm. Anh Tú giật mình, em nhìn lên mấy đo nhịp tim thì thấy đường màu đỏ đậm đến chói mắt đi thẳng một hàng , âm thanh thông báo kêu lên dữ dội. Em hoảng sợ, vội vàng chạy đi gọi bác sĩ.
Một đoàn bác sĩ chạy vô, trên tay còn cầm theo vô vàn mấy móc mà em không biết. Em nhìn họ, lại nhìn Minh Hiếu đang nằm bất động trên giường bệnh. Tim Anh Tú nhói lên từng đợt, âm thầm cầu xin cho gã vượt qua nguy hiểm.
Em không biết họ đã ở đây bao lâu nhưng đối với em như cả một thế kỉ. Mỗi một giây trôi qua đều cảm thấy rất nặng nề. Nhìn gương mặt căng thẳng của từng y bác sĩ khiến mồ hôi trên trán em túa ra dữ dội.
Gương mặt gã vẫn nhẹ nhàng nhắm mắt như vậy, một chút nhăn lại cũng không có. Thế nhưng em biết gã đang rất cố gắng, cố gắng thoát khỏi sự tăm tối đang bao chùm lấy gã.
" Tim đập rồi! " vị bác sĩ cầm máy ép tim thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh bị căng ra cũng đã được thu lại.
Anh Tú thở phào, em vẫn còn cảm nhận được tim của mình vẫn đang đập rất nhanh. Minh Hiếu thật sự rất mạnh mẽ, đến thời khắc này gã vẫn luôn như vậy.
" Bác...bác sĩ, cậu ấy đang cử động ngón tay. " cô y tá kế bên ríu rít kéo áo bác sĩ, hạnh phúc mà chỉ về phía Minh Hiếu đang nằm trên giường bệnh.
Mọi người chạy lại, nhìn những ngón tay đang cử động với tần số rất nhỏ. Nhưng đối với họ đó là cả một kì tích, một thành quả luôn mong ước của những người làm y.
" Có phải anh ấy sẽ tỉnh lại không ạ? " em nhìn vị bác sĩ phía trước, ánh mắt như chứa biết bao tia hi vọng.
" Hiện tại tôi không dám chắc nhưng với tình hình khả quan hiện tại thì rất có khả năng cậu ấy sẽ tỉnh lại. " y bước tới chạm nhẹ vào vai em như một hành động khích lệ.
Sau khi cảm ơn xã giao vài câu thì mọi người rời khỏi, căn phòng chỉ còn mỗi em và Minh Hiếu đang nằm ngủ một cách ngon giấc. Em ngồi xuống cạnh gã, hôn nhẹ lên khoé mắt rồi nhẹ nhàng nhắm mắt. Tối hôm qua thời tiết trở nên hanh khô khiến em không tài nào ngủ được nên hiện tại có chút mệt, đành chợp mắt một xíu.
Sau khi em ngủ say tầm mười lăm phút thì người đang nằm kế bên em mới từ từ mở mắt.
Phải! Là Minh Hiếu.
Gã vén mái tóc em sang một bên để em có thể dễ chịu hơn. Anh Tú của gã lúc nãy chắc hẳn em đã rất sợ hãi, gã có thể nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng đó của em.
Thật ra Minh Hiếu đã tỉnh lại từ một tháng trước nhưng gã rất sợ. Sợ khi bản thân tỉnh lại rồi em sẽ lại một lần nữa bỏ rơi gã nên Minh Hiếu quyết định tiếp tục giả bệnh. Có một đợt do sơ suất mà gã bị cô y tá kia phát hiện rằng bản thân đã tỉnh thế nên gã quyết định nhờ cậy cô ta lẫn các vị bác sĩ giúp gã giữ bí mật này.
Còn việc lúc này thật sự nằm ngoài dự tính của gã, gã không biết tại sao máy đo nhịp tim lại trở nên như vậy. Nhưng nhờ sự khôn khéo của bản thân lẫn trợ giúp của mọi người nên gã đã thành công hoàn thành vai diễn này.
Cánh cửa mở ra, Nok với gương mặt không chút cảm xúc bước vào. Hắn nhẹ nhàng cúi đầu chào Minh Hiếu.
" Điều tra giúp tôi về việc máy trợ tim tại sao lại đột nhiên xuất hiện tình trạng này. " giọng gã trầm thấp đến lạ thường, có lẽ do không nói chuyện thường xuyên nên có chút không quen.
" Vâng, thưa cậu Minh Hiếu. " Hoàng cúi chào, biết điều mà bước ra. Hắn biết cậu chủ nhà hắn đang đóng vai một bệnh nhân nằm liệt giường nên hắn không thể để vai diễn của cậu ấy gặp trục trặc bởi chính mình. Đã vậy cậu Anh Tú vẫn đang nằm kế bên, có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào. Nếu để phát hiện thì không chỉ số phận của cậu chủ trở nên tồi tệ mà chính hắn cũng không thể thoát khỏi.
•
Sau khi Hoàng ra ngoài Minh Hiếu lại chú tâm vào công việc ngắm nhìn Anh Tú khi ngủ. Em vẫn đáng yêu và quyến rũ như từ trước tới giờ. Đầu mũi em ửng hồng cùng chiếc má lúm duyên dáng khiến em cuốn hút trong mắt gã hơn ai hết.
" Anh Tú, nếu em biết tôi đã tỉnh lại thì em có còn ở bên tôi nữa không? " gã hôn lên mái tóc bông mềm của em, tham lam mà hít mùi thơm dễ chịu từ cơ thể của người mà gã yêu thích.
Anh Tú.
Em như là ánh sáng chiếu soi vào cuộc đời đầy tăm tối của gã.
Là món quà mà chúa trời đã ban tặng cho gã.
Là ngọn lửa sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của gã.
Là cuộc sống của gã.
Là thế giới của gã.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip