autumn

autumn(mùa thu)

"Mùa thu năm ấy em hiện ra trước mặt ta.
Thiên thần ơi,thuần khiết biết bao."

Đó là một mùa thu ngập màu cam rực rỡ.Bầu trời bát ngát màu xanh biển,cái lạnh của gió thu thổi lặng lẽ qua từng lớp áo mỏng manh làm gã rùng mình.

Gã ngồi trên ghế đá đã phủ lấy gió lạnh,trên người cũng chỉ vỏn vẹn một chiếc áo mỏng với lớp áo khoác vải dày mang màu hổ phách và khăn quàng màu cà phê choàng quanh cổ.

Cầm trên tay chai nước phai đi hơi nóng,đồng tử màu hồng nhạt vẫn ngắm nhìn dòng người tấp nập lướt qua mơ hồ.Gã thở dài,hơi thở toả ra hoá thành khói trắng nhạt rồi hoà vào không khí.

Hôm nay gã cảm thấy chính mình thật lạ.Gã chưa bao giờ ra ngoài chỉ để làm việc vô nghĩa như lúc này,những ngày ở trong phòng ngồi đọc sách với tách cà phê luôn làm gã thoải mái rồi dần dần thành thói quen,hầu như gã đã không ra khỏi nhà vào những khoảng thời gian mà không khí chuyển lạnh,làm Naoto vất vả mãi mới giục được gã ra ăn cơm.

Nhưng hôm nay có thứ gì đó trong lòng giục gã ra ngoài,như có thứ gì đó quan trọng mà gã luôn muốn tìm thấy.Cuối cùng kết quả trả lại là ngồi ngắm dòng người bận rộn qua lại trong suốt 30 phút.Gã tuyệt vọng,muốn rời đi.Nhưng lòng hắn như đang thúc giục ở lại.

Rốt cuộc thì...mình phải đợi đến bao giờ... Gã nhắm mắt lại,chờ đợi trong vô vọng.

Đó là lúc gã gặp em,một thiên thần.

Cộp cộp

"Hả?"Tiếng bước chân làm gã mở mắt khó nhằn.Gã cảm thấy bước chân đó khác biệt giữa dòng tiếng khác,nó như một thứ âm thanh trong trẻo từ nơi thiên đàng,tựa như ánh nắng ban mai sưởi ấm giữa cái lạnh rét người của mùa đông tại Paris.

Tiếng càng to,thân ảnh hiện rõ.Một cô gái trẻ trung với mái tóc vàng nắng,đôi mắt mang bầu trời mùa hè theo cùng.Gã không hiểu tại sao,khi nhìn vào đôi mắt đó,gã lại cảm thấy thời gian như ngừng lại,như có yên bình ở nơi ấy.

Nếu gã ví bức chân dung La Joconde* của Leonardo da Vinci là một vẻ đẹp bí ẩn chưa có lời giải đáp,thì cô gái hiện hữu trước mắt đây lại là vẻ đẹp của một người mẹ,một thiên thần nhỏ đáng yêu của Chúa Trời đã ban xuống cho gã.Vẻ đẹp ấy khiến gã say đắm từ cái nhìn đầu tiên,tay cầm chai nước dần lỏng ra,làm chai nước rơi xuống.Cô gái đó ngừng lại,cúi mình xuống nhặt lên cái chai.Chìa ra trước mặt gã.

"Thưa anh,anh đã làm rơi chai nước."Giọng cô phát ra ấm áp,như lời du dương của người mẹ khi tuổi còn non.Bàn tay cô ấm áp khi chạm vào bàn tay đã lạnh đi vì gió thu.Trong phút chốc,gã cảm thấy tim gã đã lệch đi một nhịp.

Phải chăng,đó là thứ mà hắn thường đọc trong những tiểu thuyết?

Phải chăng đó là thứ mà hắn cảm thấy xa xỉ như đá quý nhưng lại hiện hữu như mấy đồng tiền rẻ mạt?

Phải chăng,đó là thứ gọi là tình yêu?

"Ah....Thưa anh..."Lúc này gã bừng tỉnh,nhận ra mình đã nhìn chằm chằm cô ấy không rời.

"À...Xin lỗi nếu tôi có tỏ ra kì lạ."Gã vội vã cầm lấy chai nước,một tay che đi bản mặt đang ửng đỏ hiện giờ.

"Không sao ạ,thưa anh.À mà,nếu xong rồi thì tôi đi nhé."Cô mỉm cười dịu dàng,định cất bước rời đi thì bị gã nắm lại.

"....Thưa cô,liệu tôi có thể mời cô một ly cà phê....Hãy coi ly cà phê đó là lời cảm ơn."Gã ngại ngùng làm cô hơi lúng túng.Cũng phải,vì đây là lần đầu gã mời người lạ một ly cà phê.Cả cô cũng vậy,đây cũng là lần đầu cô được mời uống cà phê bởi một người lạ.

Nhưng gã làm sao nói rằng mình muốn mời nàng ấy chỉ vì không nỡ để nhìn nàng rời đi trong sương.

"Được thôi ạ!"Câu trả lời cùng nụ cười cô có chút tinh nghịch.

"Liệu tôi có thể biết tên của cô?" Gã tránh chạm mắt cô,gã không muốn cô thấy được vẻ mặt này của mình.Bằng không thì sẽ rất mất mặt.

"Tôi là Hanagki Takemichi ạ,còn anh?"

"...Tachibana Hinata,rất vui được gặp cô"

_&_

Buổi chiều qua đi,nhường chỗ cho màn đêm và trăng sáng,ở căn hộ của nhà Tachibana liền nghe được Naoto luôn miệng trách móc anh trai mình tại sao lại về muộn.Gã chỉ nói qua loa rồi ngồi xuống ăn cơm.Thấy gã hôm nay hơi lạ,Naoto liền hỏi.

"Anh hai hôm nay có vẻ lạ nhỉ?Đã về muộn rồi,vành tai anh còn hơi đỏ.Không giống bình thường chút nào.Phải chăng lâu rồi ở ngoài nên anh không quen?" Naoto bỏ qua cơn giận dữ của mình mà hỏi han tình hình.

"....Em không hiểu đâu Naoto."Hinata ăn xong liền một mạch rồi phóng về phòng mình.

"Ờ này,anh hai.Không rửa bát à?"Sau một lúc không hồi đáp thì Naoto bắt đầu thở dài.

"Hôm nay anh hai đúng là kỳ lạ"




「Kẻ tình si bất chấp tất thảy mọi thứ để đạt được thứ mình muốn,cũng chỉ là một tên nghiện.」








Chúng tôi,à không,chỉ mỗi tôi thôi,đã có những kỷ niệm đẹp bên nhau dù chỉ là thời gian ngắn.Em ấy đối với tôi như thiên thần nhỏ,nếu có một cơ hội nữa.Tôi mong có thể dùng tấm thân này mà bảo vệ em ấy.

Trang giấy thấm màu úa vàng cũng đã lật hết,cô gái tóc màu vàng nắng,đôi đồng tử màu trời đang ứa nước.Không chủ động được trào ra.Cùng lúc đó chồng cô quay về, chứng kiến cảnh trước mắt làm gã lo lắng tột độ.Nhưng khi nhìn thấy cái cuốn nhật ký của mình gã mới thở dài.

"Haizzz Takemichi-chan,ai bảo em đọc nhật ký của anh rồi làm ướt cả gối thế này."Gã nói kèm theo tiếng thở dài,chống tay với vẻ mặt giận dỗi.

"Hức....hức,nhưng mà...."Giọng nói đã bị tiếng nức nở của cô lấn át.Gã lại gần cô,hôn nhẹ lên trán tựa như một món quà.

"Không sao Takemichi-chan."Gã nhẹ nhàng vỗ về kẻ mít ướt trong lòng kia.Mãi lúc sau cô mới trả lời lại.

"Em yêu anh,Hina."Cô cười một cách ngây thơ.

"Ừm,anh yêu em.Takemichi-chan."Gã mỉm cười hạnh phúc,cả hai ôm nhau thắm thiết.Nhưng Takemichi vốn không để ý đến vẻ mặt của gã bây giờ.Gã hiện giờ bày ra một khuôn mặt rất quỷ dị,ánh mắt mãn nguyện cũng không kém sát khí nhìn về người dưới kia.

Anh sẽ bảo vệ em,mãi mãi.Dù cho em có rời xa anh.Ahhh Takemichi-chan,em đã làm anh từ kẻ lụy tình thành si tình đó.Nhưng thôi,dù sao thì,em cũng đã thuộc về anh rồi.Thiên thần bé nhỏ à~~~~. Gã cười thầm trong lòng,phải chăng đó là cảm giác của kẻ si tình?

Liệu câu chuyện này sẽ suôn sẻ như bao chuyện cổ tích?

-+-

(*)Mona Lisa (La Gioconda hay La Joconde, Chân dung Lisa Gherardini, vợ của Francesco del Giôcndo) là một bức chân dung thế kỷ 16 được vẽ bằng sơn dầu trên một tấm gỗ dương tại Florence bởi Leonardo da Vinci trong thời kì Phục Hưng Italia. Tác phẩm thuộc sở hữu của Chính phủ Pháp và hiện được trưng bày tại bảo tàng Louvre ở Paris, Pháp với tên gọi Chân dung Lisa Gherardini, vợ của Francesco del Giocondo.

autumn:end
tác giả :iammirai08
chỉnh sửa lần cuối:4/6

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip