Chap 8: Địa Điểm Thích Hợp



Chap trưc mi đưc khen ra chap đúng lịch chap này ra mun 1 ngày :)) làm mọi ng ch lâu ri ạ :(((


——-Địa Đim Thích Hp——-




Đó là một ngày sau buổi họp nhỏ, trong cái phòng để chổi là 4 con người đang chen chúc nhau, ngồi quanh đống chổi từ lâu đã bám bụi. Chỗ để chỗ tí tẹo chỉ chứa được hai người giờ lại phải chứa thêm gấp đôi khiến cho không khí trong căn phòng như muốn nổ tung nếu có ai còn động đậy. Chân tụi nó phải gập gọn lại và phải tự chỉnh sửa tư thế sao cho thật gọn gàng. Lúc đầu đứa nào cũng mặc đầy đủ áo chùng và cà vạt, nhưng sau vài phút ở trong không gian hẹp, bụi bặm này, tụi nó đều cố gắng thoải mái nhất có thể.

"Sao ta không dùng sân Quidditch? Hai tháng rồi chẳng ai đến đó." Ron gãi đầu.

"Và rồi lại có người đến? Không Ron, chỗ đó lộ liễu và chẳng an toàn gì hết." Hermione nhún vai, cô còn không thèm trách Ron vì đưa ra ý kiến tệ thế vì trong cái chỗ nóng bức này thì ai cũng bí bách như nhau thôi.

"Phòng sinh hoạt chung thì sao?" Hermione bảo nhưng giờ đến Harry lắc đầu, cậu nới lỏng cái cà vạt ra và cho hay "khó lắm, Bà Béo sẽ không cho ai ngoài Gryffindor vào đâu."

"Có phải ta đang tìm một chỗ không khả thi không? Làm gì có nơi nào mà vừa bí mật, vừa an toàn, vừa đáp ứng cơ sở vật chất chứ?" Harry hơi cau mày, cậu đang có cảm giác như bị trói lại bởi mấy cái dây xích.

Draco đang áp tai vào cánh cửa nghe được tiếng bước chân chậm rãi trên sàn, cứ nghĩ tiếng bước chân đó sẽ quẹo sang cái ngã ba ở hành lang nhưng nó lại đang đi thẳng đến cái phòng để chổi. Draco luống cuống, chẳng kịp mở lấy miệng để cảnh báo đã đẩy Hermione, Harry và Ron vào sâu bên trong, vùi ba đứa vào đống chổi chồng lên nhau.

Rồi nó vươn tay, mở toang cánh cửa ra trước khi người bên ngoài mở.

"Trời hôm nay đẹp ghê! Ước gì mình được ở trong phòng để chổi lâu hơn." Draco đứng thẳng, chìa đầu ra ngoài trước.

"Cậu... Cậu Malfoy?" Giọng nói run bầm bập vang ra.

Nó nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy ai. Rồi nó suy nghĩ một lúc, nhìn lên trần nhà và nhìn xuống dưới "ơ... Cái quái gì đây?"

Harry nhổm dậy từ trong đống chổi, tóc vẫn còn dính vài cọng rơm trên đầu, kính thì lệch hẳn sang một bên, nhưng cậu không quan tâm vì nghe thấy tiếng nói quen thuộc của một người bạn thân thiết "Dobby! Là cậu sao?"

"Cậu chủ Potter!" Con gia tinh bé tí tẹo cùng đôi giày bóng loáng và cái áo không còn rách rưới chen ngang qua Draco, chạy vào bên trong rồi xà vào lòng của Harry.

"Ôi Dobby! Giờ cậu làm ở Hogwarts sao!" Hermione, như thường lệ, bắt tay với chú gia tinh tự do.

"Vâng! Cụ Dumbledore trả lương rất hậu hĩnh cho Dobby! Vì vậy nên Dobby rất cố gắng giúp lại cụ!" Con gia tinh đứng thẳng lên bằng hai chân, y nhún nhún, gõ cái giày đẹp của mình xuống dưới sàn, tỏ ý muốn khoe cho ba người bạn biết y tự hào về món đồ này thế nào.

Còn Draco thì chủ khoanh tay, nó rất không hài lòng với một con gia tinh tự do đang vênh mặt lên trước mắt nó. Thứ này đáng lẽ chỉ đáng được ăn khoai tây, mặc đồ rách và phục vụ cho chủ nhân của chúng, cớ vì sao y lại có thể sung túc đến vậy. Và toàn bộ gương mặt tối đen của Malfoy đã được Hermione bắt gặp.

"Sao cậu lại ở đây thế?" Ron cũng bắt tay Dobby.

"Dobby cảm nhận được cả ba đang cần Dobby! Dobby nghĩ mình có thể giúp mọi người!" Con gia tinh nhảy cỡn lên, nó muốn giúp, nó khao khát giúp.

"Mình không nghĩ nó khả thi đâu Dobby. Tụi mình đang tìm một căn phòng bí mật, an toàn và có thể luyện tập bùa phép bên trong." Hermione khuỵu một gối xuống để dễ nói chuyện với chú gia tinh nhỏ hơn. Cô hơi lướt mắt qua Draco, cái mặt vẫn cau có như lúc nó mới thấy Dobby.

"Dobby có thể chứ! Dobby có thể!" Y reo lên, sau đó lại thì thầm ngay vào tai Hermione. Cô nhìn Ron và Harry rồi đến Malfoy, Malfoy nhìn lại cô và hai tên hề kia, hai người cũng nhìn Hermione và Chồn Sương.

"Ừ, cậu ấy có thể." Hermione nhoẻn miệng cười.

Con gia tinh kể cho Hermione nghe về một căn phòng kì diệu ở kế bên bức tranh của ngài quý tộc nào đó đang cố dạy lũ quỷ lùn nhảy múa. Một căn phòng mà khi bạn thực sự cần, nó sẽ xuất hiện, cung cấp những thứ bạn thực sự muốn rồi biến mất. Bấy lâu nay nó chỉ là một lời đồn thổi, vì những người kể chẳng có gì để làm tin vì họ chưa bao giờ có thể quay lại căn phòng đó vào lần thứ hai. Nơi mà đến cả cái bản đồ Đạo Tặc của Harry cũng chẳng thể soi ra. Nơi kì diệu ấy được gọi là Phòng Cần Thiết.

Nhưng Bộ Ba Vàng từ lâu đã quen với những truyền thuyết, tụi nó sẵn sàng thử dù việc đó hoang đường thế nào.

"Nghe cứ như một trò bịp bợm vậy, tao không muốn tin con gia tinh đó." Malfoy khoanh tay đứng ngay trước tấm ảnh mà Dobby đã miêu tả, nhưng nó vẫn khăng khăng rằng con gia tinh kia chỉ đang chơi khăm nó.

Hermione và hai người còn lại thì nhắm tịt mắt lại. Theo như lời hướng dẫn của Dobby, y bảo phải nhắm mắt lại, suy nghĩ đến duy nhất một việc mình muốn thực hiện. Khi ấy chắc chắn căn phòng sẽ hiện ra.

Cô cố không nghĩ tới gì ngoài mỗi việc mong muốn căn phòng xuất hiện, đầu óc trống rỗng sau nhiều năm chứa đủ một mớ kiến thức to hơn cả Hogwarts khiến cho Hermione không bay cũng cảm thấy bay bổng. Cô tập trung lại sau một giây thư thái, cố nghĩ đến hình dạng Phòng Cần Thiết. Cô áp tay vào tường, mò mẫm nhưng không nghĩ ngợi gì nhiều. Rồi từ khoảng tường trống không, cô nắm lấy một cái tay nắm. Có hơi giật mình, nhưng cô vẫn nắm chặt lấy nó và nghĩ đến căn phòng.

Hermione hất vai Harry và Ron, hai người cũng đang cố mò mẫm rồi xoay cái tay nắm cửa khiến cho một cánh cửa to mở toang ra, làm cả ba người ngã nhào vào trong.

Hầm của Malfoy như lỏng ra, nó bất ngờ nhìn cánh cửa hiện hữu ngay trước mắt khi một giây trước nơi đó chỉ là một cái tường bình thường. Nó bước vào, mắt mở trừng trừng nhìn căn phòng rộng lớn có khi đủ để nhét cả hai nhà Ravenclaw và Hufflepuff.

"Sao lại có cái giường giữa phòng thế?" Hermione chỉ về phía một cái giường êm ái được kê ngay giữa trung tâm căn phòng. Lúc đó Ron hớn hở bảo "mình đó! Mình đang nghĩ tới việc ngủ thì bồ mở cửa đó!"

Lúc này, bốn đứa nó nhìn nhau, Harry lập tức chạy ra ngoài, thông báo cho tất cả mọi người biết địa điểm tập họp mới của hội.

Hermione ngồi lên một cái ghế cũng từ đâu xuất hiện, Draco cũng thử với một cái trường kỉ và đệm gác chân. Ba đứa từ từ thư giãn trên những món đồ tưởng tượng cho đến khi cánh cửa lại rung lên thêm lần nữa. Harry đã quay lại sau vài phút, nhưng phía sau cậu là Neville rồi Seamus, Dean,... tất cả những thành viên của hội.

"Cái gì đây!" Seamus ngưỡng mộ reo lên nhìn toàn căn phòng.

"Phải, nó là cái gì đấy." Ron khoái chí cười to "đây sẽ là nơi tập luyện mới của ta!"

Tự nhiên từ trên tường xuất hiện một cái đồng hồ to, Draco là người ngước lên đó đầu tiên, nó ngạc nhiên vì độ hiệu nghiệm của căn phòng này "tới giờ rồi."

"Sao mụ gặp mày nhiều thế? Đội tuần tra còn chưa chính thức thành lập mà." Hermione hỏi nó.

"Thì bọn tao có giao kèo, chẳng quan trọng nữa." Draco đứng lên khỏi cái trường kỉ và luồn qua đám người đứng chắn đường nó, thật ra ai cũng dạt ra cho nó đi cả. Chẳng có gì to tát, nhưng việc này làm nó cảm thấy như bị kì thị vậy.

"Được rồi, hẹn gặp mọi người vào hôm sau. Cùng địa điểm và giờ này nhé." Hermione thông báo, mọi chuyện đang có vẻ như đang vào đúng chỗ của nó rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip