Chương 11 - Là anh nợ em!
Đến nơi, 3 người hội ngộ cùng cảnh sát Mộc. Mộc Tử Dương sau khi quan sát và điều tra thì khẳng định rằng băng nhóm của bọn bắt cóc chỉ có vỏn vẹn 3 người, 2 nam và 1 nữ. Hàng xóm ở xung quanh cũng xác nhận là như thế, ngoài ra anh còn tìm được hóa đơn giao hàng từ tiệm cơm mấy ngày gần đây của bọn chúng trong bịch rác trước cửa nhà, đều là phần ăn đặt cho 3 người. Không loại trừ khả năng chúng còn nhiều đồng bọn khác đang ẩn nấp đâu đó ngoài vòng xã hội, tuy nhiên hiện tại trước mắt, có thể nắm chắc trong tay 9/10 phần phá được căn cứ này.
La Chính nghe xong mỉm cười, nếu chỉ là 3 tên thì mọi chuyện lại càng đơn giản. Nghĩ cũng không cần nghĩ, thanh tra La ngay lập tức gọi điện về đồn ra lệnh xuất quân đồng thời yêu cầu hỗ trợ xe cứu thương, sau đó quay sang cảnh sát Trương căn dặn anh ở bên ngoài canh chừng, đợi những người khác đến sẽ phân công vị trí bao vây giải cứu con tin. Cuối cùng liền nhàn nhã nhấn chân ga, một đường nhắm thẳng vào cánh cổng căn nhà.
Mộc Tử Dương há hốc mồm kinh ngạc, ngay lập tức gài lại dây an toàn, nắm chắc tay vịn trên cửa sổ. Chấn Võ vốn đã thắt đai an toàn từ trước, mặt cũng không đổi sắc nhìn thẳng về phía trước.
<<RẦM!!!>>
.
.
Lại nói về tình hình của Chấn Văn, sau khi chọc giận mụ đàn bà được coi là thủ lĩnh trong đám. Chấn Văn liền bị hai tên áo đen kéo ra giữa căn phòng, liên tục đá vào bụng, vào người cậu, vừa đánh vừa thị uy với đám nhóc, hăm dọa chúng nếu không nghe lời thì kết cục sẽ giống như vị ca ca này, khiến cả đám vô cùng khiếp sợ. Chấn Văn hai tay hai chân đều bị trói, khả năng chống cự là con số không, cậu chỉ biết không ngừng cắn răng chịu đựng, trong đầu có một sợi dây mỏng manh đang căng ra hết cỡ, tựa như chỉ cần kéo thêm một chút nữa thôi thì nó sẽ hoàn toàn đứt lìa vậy. Thế nhưng ngay giây phút sinh tử đó, bọn bắt cóc bỗng dừng tay lại.
Chúng nghe thấy một âm thanh thật lớn phát ra trên mặt đất, mụ béo nhíu mày, bảo hai tên áo đen dừng tay lại, mau lên xem có chuyện gì, còn ả ta thì vẫn trốn ở dưới này, đề phòng nguy cấp sẽ chuồn đi bằng lối bí mật.
La Chính sau khi tông sập cửa nhà người ta, vẫn ung dung bước xuống xe giả vờ kiểm tra lại đầu xe xem có trầy xước gì nhiều không. Mộc Tử Dương sau khi hoàn hồn cũng bước xuống xe cùng với Chấn Võ, khóc không thành tiếng tru tréo:
"Đội trưởng à! Xe của em cũng không có tội tình gì nha~ Anh có cần phải hết lần này tới lần khác tiễn nó đi sữa chữa vậy không?"
"Oh, sorry! Anh lại quên mất đây là xe cậu. Cũng đành chịu thôi, hiện tại không có lệnh khám xét, muốn có bằng chứng, còn không bằng tự mình chui vô hang? Lát nữa anh sẽ kéo dài thời gian cho chú, tranh thủ thời gian tìm cho ra nơi bọn trẻ bị giam giữ. Nghe rõ chưa?"
"Yes sir!"
"Còn cậu, Chấn Võ...? Ể? Người đâu? Mẹ kiếp, tiểu tử thối lại tự ý hành động rồi!"
Hai tên áo đen sau khi ra đến cổng thì phát hiện cánh cửa đã lìa làm đôi, một chiếc xe hơi đang đậu trong sân nhà mình, còn có hai gã đàn ông lạ mặt đang vừa săm soi chiếc xe vừa bàn luận với nhau. Hai tên nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền lớn tiếng hỏi.
"Bọn mày là ai?"
"Ây da, thiệt là ngại quá. Hai người là chủ của căn nhà này sao? Xe tôi chạy từ xa thì mất thắng, không cẩn thận tông vào cửa nhà các vị. Thật có lỗi, đợi một chút xe kéo đến sẽ kéo xe đi ngay, tôi cũng sẽ đền bù lại tiền sửa chữa thỏa đáng cho hai người."
Hai tên áo đen xoay sang nhìn nhau, lại âm thầm đánh giá hai đối tượng khả nghi trước mặt. Có vẻ vẫn chưa tin vào cái lí do vớ vẫn của La Chính, một người trong bọn chúng bước tới gần chiếc xe.
"Hỏng thắng sao? Vừa hay tôi có thể sửa xe, để tôi xem dùm cho hai vị."
Người vừa chui vào xe được một nửa thì từ phía sau cảm nhận được một lực thật mạnh đạp tới, khiến hắn chúi người vào trong xe. La Chính ngay lập tức khóa tay tên bắt cóc lại, dùng còng móc vào một tay của hắn, đầu còn lại móc vào tay vịn trong xe.
"Ngoan ngoãn ngồi trong đó chờ đi nhé, thằng khốn!"
Tên còn lại ngay khi nhận ra nguy hiểm liền hét lớn báo hiệu cho mụ béo ở dưới hầm nghe được mà trốn thoát, đồng thời quay đầu tính tháo chạy. Thế nhưng người chưa kịp chạy đã bị một bàn tay nắm áo kéo lại, cơ thể sau đó liền bị nhấc lên khỏi mặt đất, tạo một vòng cung hết sức đẹp mắt trên không trung, cuối cùng đáp thẳng xuống đất nằm bất động. Mộc Tử Dương lôi cái vòng số 8 giấu sau lưng ra, kết thúc một màn tóm gọn tội phạm đúng chuẩn phim điện ảnh của mình. Giao lại hai tên này cho đội trưởng La, Mộc Tử Dương vừa định xoay người đi tìm chỗ con tin bị bắt nhốt thì bỗng nhiên nghe thấy giọng của Chấn Võ hét lên từ trong căn nhà.
"Tìm thấy rồi! Mau đến cứu người! Có người bị nhốt ở đây!"
.
.
Chấn Võ từ lúc nãy khi xe chạy vào sân đã rời khỏi xe, núp vào sau cánh cửa, đợi hai tên áo đen bước ra liền lẻn vào trong nhà. Tìm kiếm một hồi cậu phát hiện ra một cánh cửa đang khép hờ, mở ra thì thấy có lối thông xuống dưới đất, đây chắc hẳn là đường xuống tầng hầm của căn nhà. Chấn Võ men theo lối cầu thang đi sâu xuống dưới, tới khi đụng phải một cánh cửa nữa mới gấp gáp mở ra. Mọi thứ rõ ràng ngay trước mắt anh, trong góc là một vài đứa nhỏ đang bị trói không ngừng kêu khóc, ở giữa phòng là một thân ảnh quen thuộc, cả tay và chân đều bị trói chặt, đang nằm co ro trên sàn, trên trán còn có vết thương vẫn đang rỉ máu. Chấn Võ chết lạnh người, hoảng hốt quay lại hướng ra ngoài cầu cứu, sau đó chạy đến bên cạnh em trai, nâng người cậu lên dựa vào lòng mình.
"Chấn Văn? Chấn Văn!!! Em có sao không? Trả lời anh đi! Chấn Văn!"
Chấn Văn vừa nãy vì đau mà ngất đi một lúc, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, liền gắng gượng mở mắt nhìn.
"Chấn...Chấn Võ? Là anh thật sao?" - Chấn Văn nghẹn ngào bật khóc khi nhìn thấy anh trai, cậu đã tưởng rằng sẽ không còn cơ hội được gặp lại anh thêm lần nào nữa.
"Anh đây, không sao hết. Có anh đây rồi. Em cố gắng chịu đựng một lát, xe cứu thương sẽ đến ngay thôi."
Chấn Võ dùng hai tay ôm siết lấy cậu, hôn nhẹ vào vầng thái dương của đệ đệ, dịu dàng vỗ về trấn an. Nhìn cậu một thân đầy thương tích, không chút sức lực dựa vào người mình, ngực anh không khống chế được, đau đớn như có ai bóp nghẹn, cơn đau từ ngực lan ra khắp mạch máu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Anh sai rồi! Là do anh nên mới ra nông nỗi này! Nỗi đau này, lẽ ra anh phải là người gánh chịu chứ không phải là Chấn Văn. Là anh nợ cậu! Cả một đời này, cũng không cách nào trả hết.
Mộc Tử Dương sau khi nghe thấy giọng của Chấn Võ, hướng theo âm thanh phát ra, rất nhanh đã tìm được xuống hầm. Nhìn lướt qua tình cảnh hiện tại, anh khẽ nhíu mày:
"Còn một ả đàn bà nữa đâu?"
"Bà ta vừa nãy đi theo lối này trốn ra ngoài rồi, còn dẫn theo 2 đứa nhỏ nhất đi cùng nữa. Chú mau mau đuổi theo đi!"
Một đứa nhỏ có vẻ lớn tuổi nhất trong đám vừa đáp lời anh vừa chỉ vào cánh cửa nhỏ ở trong góc phòng. Cảnh sát Mộc liền nhanh chóng đuổi theo, nương theo lối đi bí mật được đào sẵn ra được bên ngoài, vừa vặn bắt gặp mụ ta đang chuẩn bị leo lên chiếc xe được đậu sẵn trong gara, tóm gọn ngay tại chỗ, hoàn tất giải cứu tất cả con tin bị bắt cóc.
Rất nhanh sau đó cảnh sát đã có mặt đầy đủ, xe cứu thương cũng được đưa tới. Chấn Võ bế Chấn Văn đặt lên cáng, cùng leo lên xe hướng thẳng đến bệnh viện, cả quá trình bàn tay vẫn luôn nắm chặt lấy cậu, dù chỉ một phút cũng chưa từng buông ra. Sợ ư? Cả đời này Vương Chấn Võ anh chưa từng biết sợ thứ gì. Hiện tại đã biết, điều anh sợ hãi nhất, chính là mất đi cậu, mất đi một Vương Chấn Văn - người mà đối với anh còn quan trọng hơn cả bản thân mình !
- Hết chương 11 -
[Ahuhu ta vẫn còn đang say trong nụ hôn sì cù là đây :(((( Người đâu mau đến cứu ta >.< Nếu không có phần hai về hai cặp này thì sẽ là thiếu sót lớn nhất trong đời đạo diễn nha~ mong chế hãy suy nghĩ lại 😭😭]
#Mộc Lăng
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip