Chương 14 - Có chút ngọt

Sáng hôm sau một nhà 4 người theo đúng kế hoạch đặt ra, 6h sáng có mặt ở chân núi bắt đầu hành trình leo núi rèn luyện sức khỏe. Vương baba mà Vương mama bởi vì thường xuyên có thói quen đi bộ vào mỗi buổi sáng nên sức khỏe tương đối dẻo dai, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Trong khi phía sau là hai đứa con trai, một người thì vẫn còn đang ngái ngủ vừa đi vừa lầm bầm lèm bèm, một người thì vừa đeo một cái balo thật lớn đựng đồ ăn thức uống cho cả nhà vừa một tay dìu em trai leo núi, cả quãng đường mặt cũng không hề đổi sắc.

"Mệt chết đi được! Em không đi nỗi nữa đâu!"

Chấn Văn từ bỏ ngồi bệt xuống tảng đá bên đường nghỉ ngơi.

"Không sao, nghỉ một lát rồi lại đi tiếp. Em uống nước đi này!"

Chấn Võ cũng đặt balo xuống, ngồi lại với cậu, lấy từ trong túi ra một chai nước và khăn mặt đưa cho em trai. Đợi em ấy uống xong thì tự mình cầm khăn dịu dàng lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán cậu. Chấn Văn có chút giật mình, ngại ngùng giật lấy khăn trên tay anh trai.

"Để em tự lau được rồi!.. Anh cũng uống nước đi."

Hai người ngồi lại nghỉ một lúc lâu sau lại tiếp tục leo lên đỉnh núi, Chấn Văn sau khi uống đầy một bụng nước rất hăng hái đi thật nhanh đuổi theo ba mẹ ở phía trước, thế nhưng được một lúc sau thì lại bị xóc hông, ôm bụng nằm một bên đường đánh chết cũng không chịu đi tiếp.

"Ngoan, sắp lên tới nơi rồi, em đi chậm một chút sẽ không đau!" – Anh trai Vương nhẹ giọng khuyên nhủ.

"Không đi! Không đi! Không đi! Anh đi trước đi, mặc kệ em!"

Đứa nhỏ này lại ngang bướng nữa rồi, Chấn Võ mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ hết cách với cậu, đem balo đeo lên phía trước, cúi người xoay lưng về phía cậu rồi khụy một chân xuống.

"Lên đi, anh cõng em."

"..."

Chấn Văn lúc đầu tỏ ra rất ngạc nhiên, sau đó là lúng túng, ngượng ngùng muốn từ chối. Thế nhưng nhìn vào tấm lưng rộng lớn và ấm áp ấy, cậu lại không tự chủ được mà vươn người tới ôm lấy anh. Hai tay Chấn Văn vòng qua cổ anh, thân người dựa cả vào lưng anh, hai khuôn mặt cũng kề sát vào nhau. Chấn Văn cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, hai má cũng đỏ hết lên, sợ bị anh phát hiện liền cúi mặt thật thấp dụi vào vai anh. Chấn Võ cảm nhận được hơi thở của em trai nơi cổ mình, mỉm cười vui vẻ cõng cậu về tới đích.

Hai vị phụ huynh sau khi đến nơi liền tham quan, ngắm cảnh, hít thở không khí trong lành. Đợi hơn nửa tiếng sau mới thấy bóng dáng hai cậu con trai chậm chạp đi tới. Vương baba có dịp liền không ngừng chọc ghẹo Chấn Văn, đợi hai người chí chóe xong một hồi thì Vương mama và Chấn Võ cũng đã chuẩn bị xong bữa ăn nhẹ cho cả nhà. Chấn Võ trải tấm thảm dùng để đi picnic ra, sau đó lôi đồ ăn sáng sớm nay mẹ Vương đã tự mình xuống mượn phòng bếp của nhà nghỉ để chuẩn bị.

Cả gia đình cùng nhau ăn uống trò chuyện vui vẻ suốt buổi sáng, sau đó dọn dẹp, xuống núi về lại khách sạn nghỉ ngơi. Chấn Văn vừa về đến nơi liền leo lên giường đánh một giấc tới chiều. Chấn Võ thì cùng với hai vị phụ huynh đi câu cá ở bờ suối. Đến chiều tối mới thong thả quay trở về.

.

.

Tiểu Văn sau khi tỉnh dậy bụng liền có chút đói, nhìn xung quanh không thấy anh trai đâu. Có chút mất mác ngồi dậy rời giường, ra ngoài tìm ca ca.

"Chấn Võ? Chấn Võ?"

Phòng khách không có người, phòng ăn, ban công cũng không thấy, Chấn Văn theo quán tính đi thẳng tới nhà tắm. Cửa cũng không khóa, cậu không hề do dự mà bước vào, thì thấy Chấn Võ toàn thân không mặc gì đang định bước vào bồn tắm matxa.

"Anh..anh..anh ở trong này sao không lên tiếng?"

Chấn Văn hoảng hốt xoay người lại, lắp bắp nói không ra lời. Vừa rồi nói không nhìn thấy gì thì khẳng định là nói dối rồi. Chấn Văn mặt và tai đều đỏ hết cả lên.

"Anh không nghe thấy em gọi. Em dậy rồi à? Vào ngâm mình không? Anh vừa chỉnh nhiệt độ nước lại. Rất ấm."

Chấn Võ bước vào trong bồn tắm bằng đá, ngồi xuống ngâm mình vào làn nước ấm áp có pha chút tinh dầu giảm mệt mõi, hai tay chống lên thành bồn, vô cùng tự nhiên đáp lời cậu, lại còn rủ cậu vào tắm cùng mình.

"Em...em...em đói bụng. Em đi kiếm chút gì ăn đây. Anh cứ ở đó ngâm mình đi!"

Nói xong liền chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Nguy hiểm quá! Xém tí là xịt máu mũi rồi a~ Mặc dù biết anh trai thường hay vận động, lại là vận động viên thể thao, nhưng tận mắc chứng kiến vẫn là không thể bình tĩnh được. Còn nữa, chỗ đó ... cũng rất là lớn và dài nha! [Khúc này là tại ta nhớ tới cái clip Long Long Man của con Yu :))))]

Chấn Văn lắc đầu tự vỗ vào mặt mình để bản thân tỉnh táo lại. Xấu hổ chạy đi kiếm đồ ăn lắp đầy cái bụng đang trống rỗng của mình.

Tối đó, hai anh em dùng bữa tối xong liền có chút nhàm chán nằm trên giường nghịch điện thoại. Ba mẹ Vương cả ngày vận động có chút mệt mỏi nên đã đi ngủ từ sớm. Chấn Văn chơi game được một lúc liền vứt điện thoại sang một bên, xoay sang nhìn chằm chằm anh trai.

"Chuyện gì?"

Nhìn thấy dáng vẻ chuẩn bị làm chuyện xấu của em trai, Chấn Võ vô cùng tự nhiên hỏi lại.

"Chấn Võ, hai chúng ta vào rừng chơi đi. Lúc sáng leo núi em phát hiện có một cái hồ rất là đẹp. Buổi chiều còn nghe chị lễ tân bảo là vào mùa hè, ban đêm ở đó còn có thể nhìn thấy rất nhiều đom đóm a~"

"Vào rừng? Giờ này á?"

"Ừm!*gật gật* Em muốn ngắm đom đóm a ! "

"... Thôi được, đợi anh lấy áo khoác cho em. Ban đêm ở ngoài trời rất lạnh."

Chấn Võ hoàn toàn bất lực trước đôi mắt trong veo đầy chờ đợi này, thở dài đáp ứng cùng Chấn Văn vào rừng. Đường đi cũng không xa lắm, từ chỗ nhà nghỉ đi về phía hồ chỉ mất 10 phút. Hai người dọc theo con đường mòn đi sâu vào trong rừng, được một lúc thì phát hiện có vài đốm ánh sáng nhỏ đang nhấp nháy trước mắt, tiến lại gần hơn thì cả một bầu trời đom đóm hiện ra trước mắt.

"Oa~ Đẹp quá. Anh xem, mặt hồ phản chiếu lại, đom đóm đã nhiều tựa như còn nhiều hơn nữa a~ Thích quá."

"Phải. Thật đẹp." [Bonus cho mọi người quả ảnh minh họa]

Hai người hoàn toàn chìm đắm vào vẻ đẹp của tạo hóa, Chấn Văn vui vẻ chạy theo một đàn đom đóm trước mắt, đùa nghịch mãi một lúc sau mới chịu lại gần bờ hồ ngồi xuống cạnh anh trai, vừa hóng gió vừa ngắm đom đóm bay lượn xung quanh hồ.

"Có lạnh không?"

"Không lạnh. Vừa nãy có mặc thêm một lớp áo nữa rồi."

"..."

"Hây da~ thật là thoải mái. Lúc đầu em cứ nghĩ đến đây du lịch thật là nhàm chán, không có gì thú vị. Thế nhưng trải qua hai ngày, cảm thấy cũng không tệ như mình tưởng. Quan trọng vẫn là anh và em... còn có ba và mẹ, mọi người đều vui vẻ ở bên cạnh nhau. Ước gì có thể mãi mãi được như thế này!"

Chấn Văn trong lòng sảng khoái, hít một hơi liền nói ra hết suy nghĩ của mình, sau đó quay sang nhìn anh trai nở một nụ cười buồn. Thật ra trong lòng cậu cũng biết rằng, điều ước đó có thể thành hiện thực hay không, đều là do bản thân cậu quyết định. Chỉ cần giấu đi tình cảm cậu dành cho anh, thì mọi người ai cũng sẽ đều hạnh phúc...

"Chắc chắn sẽ luôn như vậy. Em không phải ước!"

Chấn Võ xoa đầu cậu mỉm cười đáp. Tiểu Văn không nói gì, dựa đầu vào vai anh im lặng tiếp tục ngắm nhìn mặt hồ phía trước. Chấn Võ cũng tựa đầu lên trên tóc cậu, hai người dựa sát vào nhau, nhìn từ phía sau hệt như một bức tranh đôi tình nhân hoàn hảo.

.

.

- Hết chương 14 -

#Mộc Lăng

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip