Chương 31 - Dự cảm xấu
"Hai người đi mua nước ở đâu mà lâu thế, bọn tôi sắp khát khô cả cổ rồi đây... Ơ? Vương Chấn Võ đâu? Sao lại bắt anh cầm hết số nước nặng trịch thế này?"
Hạ Vũ Hào nằm dài trên bãi biển phơi nắng, nhìn thấy bóng dáng Khâu Tử Hiên từ xa liền vụt tới giành lấy túi nước từ tay anh, nhìn xung quanh cũng không thấy Chấn Võ đâu liền thắc mắc hỏi.
"Haha..xảy ra chút chuyện, tôi về trước đem nước cho mọi người...Vương Chấn Võ xử lý xong việc sẽ quay lại ngay." – Khâu Tử Hiên cười trừ, đưa túi nước cho Hạ Vũ Hào bảo cậu chia cho mọi người.
"Xảy ra chuyện gì vậy anh?" – Tiểu Văn đang ngồi nghỉ gần đó, vừa nghe thấy anh trai không về cùng Khâu Tử Hiên, lại nói trên đường gặp chút chuyện không biết lành hay dữ, liền lo lắng chạy lại hỏi cho rõ.
"À, chuyện này..." – Tử Hiên đối mặt với Chấn Văn có chút lúng túng. Với tính cách của anh, một khi nói dối sẽ bị phát hiện ngay lập tức, chưa kể đối phương lại là một đứa tinh ranh như Vương Chấn Văn, có giấu cũng khó lòng mà giấu được cậu ta. – "Hừm....Chuyện là thế này...."
Tử Hiên sau khi cân nhắc liền quyết định thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho Chấn Văn và mọi người người trong đội, mọi việc đều kể tường tận chính xác không sai một chi tiết. Tuy nhiên, về việc Chấn Võ vô tình bị thương, Tử Hiên không hề đề cập đến, chỉ nói qua loa rằng Vương Chấn Võ giúp đưa cô bạn đó đến trạm xá, sau khi xử lý vết thương xong sẽ mau chóng quay lại, không có gì phải lo lắng.
Cả đội đối với câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi vô cùng hứng thú, người thì mắng bà mẹ vô nhân đạo, người lại cảm thấy thương cho cô bạn bị mẹ kế của mình bạo hành. Chỉ riêng Chấn Văn lại cảm thấy có chút lo lắng không hiểu nguyên nhân vì sao.
Trong khi mọi người đang bàn luận rôm rả không biết cô bạn đó ngoại hình có ưa nhìn hay không, không biết liệu tên mặt lạnh Vương Chấn Võ có hay không vì một khắc gặp gỡ mỹ nhân mà rung động... thì Vương Chấn Văn lại có chút đứng ngồi không yên.
Đợi mọi người kết thúc cuộc nói chuyện, cậu liền kéo Khâu Tử Hiên sang một bên gặng hỏi:
"Sư huynh, trạm xá đó ở đâu? Tôi muốn đến xem tình hình thế nào..."
"À cái này..." – Khâu Tử Hiên ngập ngừng không muốn nói, sợ rằng nếu để cậu ta chạy đến trạm xá sẽ phát hiện ra vết thương trên tay Chấn Võ mất.
"Không có gì nghiêm trọng đâu a. Chấn Võ sẽ quay lại liền thôi, cậu đừng quá lo lắng!" - Khâu Tử Hiên dịu giọng trấn an Chấn Văn.
"Hoặc là anh nói, hoặc là tôi tự mình tìm đến đó!"
"Thiên à, đúng là anh em! Cứng đầu y như nhau!" - Khâu Tử Hiên âm thầm cảm thán - "Thôi được rồi.. tôi đi với cậu!"
"Hai người định đi đâu? Tôi cũng đi cùng a~!" – Hạ Vũ Hào từ đâu chen vào, nghe thấy hai người này định đánh lẻ đi đâu đó liền nằng nặc đòi theo.
Khâu Tử Hiên hết cách với hai con người này, đành dẫn bọn họ quay lại chỗ ban nãy tìm Chấn Võ.
-----
"Ai ya, Tiếu Tiếu tới rồi à! Ơ? Lại làm sao thế? Có phải mụ già đó lại ra tay với em không? Chị sống tới ngày hôm nay chưa thấy loại người nào trơ trẽn như bà ta a~! Thật là khiến người khác phẫn nộ mà..."
Cô y tá ở trạm xá vừa nhìn thấy Tiếu Tiếu khập khiễng bước vào liền thở dài ngao ngán, việc con bé cứ dăm ba bữa lại ghé trạm xá để băng bó vết thương đã trở nên quá quen thuộc với nhân viên y tế ở đây rồi.
"Hì hì, em ổn mà chị. Trần lão sư đâu rồi hả chị? Nhờ thầy xem giúp em vết thương trên cánh tay của cậu bạn này với. Khi nãy vì giúp em mà cậu ấy bị thương..." – Tiếu Tiếu cười trừ cho qua chuyện, nhanh chóng đẩy sự chú ý sang cho Chấn Võ.
"Ta đây! Bị đánh trúng rồi? Haiz, bà ta cũng thật không biết phải trái mà! Cậu trai trẻ, mau lại đây ta xem vết thương nào!" – Một vị bác sĩ trạc ngoài 50 với khuôn mặt phúc hậu bước ra. Đây là Bác sĩ điều trị chính của trạm xá này, ông vốn dĩ là một danh y có tiếng ở thành phố Y, nhưng không hiểu vì lý do gì lại từ bỏ mọi hư vinh để về cái làng chài nhỏ bé này mở một trạm xá nhỏ, chữa bệnh cho người dân trong làng.
Chấn Võ được bác sĩ Trần kiểm tra và băng bó kỹ lưỡng vết thương. Cũng may là vết thương nhẹ, không ảnh hưởng tới lớp xương bên trong, kiên trì thoa thuốc một tuần sẽ mau chóng khỏi.
Tiếu Tiếu được cô y tá kéo vào trong phòng khám để xử lý vết thương sau lưng. Lúc này chỉ còn Chấn Võ cùng Bác sĩ Trần, ông vừa thoa thuốc cho anh vừa hỏi:
"Cậu là bạn học của Tiếu Tiếu?"
"?!?...À, không phải ạ. Chỉ là vô tình gặp trên đường." – Chấn Võ đáp.
"Ra là thế... Ta còn tưởng con bé cuối cùng cũng chịu kết cho mình một người bạn rồi chứ...haiz..."
"Mọi người biết cậu ấy thường xuyên bị bạo hành như vậy, tại sao không báo với chính quyền địa phương can thiệp ạ?" – Chấn Võ thắc mắc.
"Ta cũng đã từng đề cập với Tiếu Tiếu về việc này, nhưng con bé một mực không chịu. Gia đình bọn họ là tái hôn, sau khi vợ mất thì ba của Tiếu Tiếu tái hôn cùng mẹ của Tiểu Hạ. Hai gia đình mới đầu rất hạnh phúc, mãi đến năm ngoái đây thôi, ba của Tiếu Tiếu không may qua đời vì tai nạn xe, bà mẹ kế phải một mình nuôi hai đứa con, gánh nặng về tinh thần và tiền bạc khiến bà ta trở nên thay hình đổi dạng. Hiện tại thành ra thế này cũng không thể hoàn toàn trách bà ấy được. Tiếu Tiếu nó lại rất thương Tiểu Hạ, vì thế cho nên con bé chỉ có thể âm thầm chịu đựng đến giờ này..."
Chấn Võ nghe đến đây thì lặng người. Gia đình của cậu ấy hóa ra cũng giống như gia đình của anh và Chấn Văn. Nhưng cũng thật may mắn, anh và mẹ đã gặp được Vương baba cùng Tiểu Văn. Gia đình nhỏ này rất khó khăn mới tạo dựng lên được, liệu rằng hạnh phúc có thể kéo dài mãi được hay không, chuyện này cả hai anh em đều thật không dám nghĩ đến..
Bác sĩ Trần không những kể cho Chấn Võ nghe về hoàn cảnh gia đình của cô bạn này, còn tiết lộ cho cậu biết cô rất thích học y, lại còn rất muốn thi vào trường y. Con bé nhận ông làm thầy, mỗi ngày cuối tuần đều sẽ ghé trạm xá để nghe ông chỉ dạy và học việc. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Tiếu Tiếu lại kiên trì muốn được học hết cấp 3 đến như vậy. Với thành tích hiện tại của mình, nếu sang năm thi vào trường đại học Y thành phố là hoàn toàn có khả năng, thậm chí còn có cơ hội giành được suất học bổng toàn phần cho sinh viên ưu tú.
Hiếm khi mới có người chịu cùng mình bồi chuyện, bác sĩ Trần hăng say nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Chấn Võ cảm thấy thời gian cũng không còn nhiều, vừa định cáo từ quay về khu cắm trại thì nghe thấy âm thanh bước chân gấp gáp đang chạy tới gần. Người còn chưa kịp phản ứng thì một bóng đen cao to đã chạy thẳng vào trạm xá, vừa vào đến sảnh liền thét lớn:
"Mau! Đóng cửa lại! Nguy hiểm!!!"
.
.
"Mộc Tử Dương ?!?" – Chấn Võ trợn tròn mắt nhận ra người trước mặt mình chính là vị cảnh sát năm nào.
Mộc Tử Dương tay ôm một bên bụng đầy máu, một tay cầm khẩu súng lục, vừa thở dốc vừa ra lệnh cho người trong trạm xá đóng cửa lại. Đến khi nghe thấy có người gọi tên mình mới ý thức được hóa ra tên tiểu tử Vương Chấn Võ cũng ở đây.
Tử Dương thở phào nhẹ nhõm, đợi Chấn Võ khép chặt hết các cánh cửa của trạm xá lại liền không cầm cự nổi nữa mà đổ gục xuống sàn.
"Cảnh sát Mộc!!! Anh không sao chứ?" – Chấn Võ chạy lại đỡ Mộc Tử Dương, cùng với Bác sĩ Trần hai người giúp kéo cảnh sát Mộc lên giường bệnh.
"Cháu quen với người này? Cậu ta là cảnh sát?" – Bác sĩ Trần còn chưa hết bàng hoàng trước những gì diễn ra trước mắt. Nhìn khẩu súng và vết thương 90% là do đạn bắn kia của người này, nếu không phải cậu nhóc này gọi một tiếng "cảnh sát" thì có lẽ giờ này ông đã thật sự gọi cho cảnh sát cầu cứu a.
"Phải. Anh ta là cảnh sát. Bác sĩ, mau cứu người!" – Chấn Võ khẳng định.
"Chờ đã...vết thương của ta không quan trọng...Chấn Võ! Nghe này...đã đến lúc sư phụ ta cho ngươi một cơ hội được thể hiện rồi đây..." – Mộc Tử Dương gượng dậy nắm lấy tay Vương Chấn Võ thì thào.
"Bớt nói nhảm đi. Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?" – Chấn Võ ngán ngẫm cái tật sắp chết đến nơi còn thích đùa của anh ta.
"Được được...nghiêm túc ngay đây! Nghe này, đây là tài liệu mà tôi muốn cậu giúp tôi giao tận tay cho La Chính. Anh ta đang chờ tôi ở phía tây thôn, ngay con hẻm nhỏ cạnh khách sạn Thiên Ái. Tôi đã ẩn mình trong hang ổ của bọn buôn lậu hơn 3,4 tháng nay rồi, tất cả các bằng chứng để tiêu diệt băng đảng bọn chúng đều nằm trong cái USB này, hiện tại chúng đang tích cực truy sát tôi nhằm diệt khẩu và thủ tiêu bằng chứng. Cậu nhất định phải giúp tôi đưa nó cho cảnh sát trưởng – La Chính. Tiểu tử, cậu làm được không?" – Mộc Tử Dương tóm tắt lại sự tình, nét mặt hoàn toàn thay đổi, khiến cho đối phương cảm thấy có chút nguy hiểm nhưng lại không thể từ chối.
"Được! Cứ giao cho tôi!" – Chấn Võ một lời đáp lại không cần suy nghĩ. Anh đứng dậy cầm lấy cái USB từ tay của Mộc Tử Dương, vừa định quay người bỏ đi thì chợt nhớ ra một chuyện... - "À mà...khách sạn Thiên Ái đi đường nào?"
Mộc Tử Dương chính thức sụp đổ.
"Tôi biết đường tắt đến đó! Tôi dẫn cậu đi!"
.
.
- Hết chương 31 -
#Mộc Lăng
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip