Chương 32 - Nguy hiểm

Cô bạn Tiếu Tiếu từ nãy đến giờ đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện. Biết được Chấn Võ cần phải tới chỗ khách sạn Thiên Ái để chuyển giao bằng chứng quan trọng, cô liền ra mặt đề nghị đi cùng để chỉ đường cho anh. Xét về sự thông thạo địa hình khu vực này, chỉ có cô mới có thể đưa Chấn Võ đến điểm hẹn với La Chính một cách nhanh chóng nhất. Vậy nên Chấn Võ tuy có hơi do dự, nhưng cũng đành phải đồng ý cho cô nàng đi theo cùng mình.

"Cẩn thận một chút! Rất có thể bọn chúng vẫn còn quanh quẩn đâu đây. Cố gắng đừng để chúng bám theo cậu." – Mộc Tử Dương nhắc nhở.

"Tôi hiểu rồi." – Chấn Võ đáp ứng anh liền vội vàng cùng Tiếu Tiếu rời khỏi trạm xá.

Hai người vừa đi khỏi, bác sĩ Trần liền tức tốc cấp cứu lấy viên đạn ra khỏi người viên cảnh sát. Cũng may ở nơi khỉ ho cò gáy này tên họ Mộc lại may mắn gặp được một cao nhân như bác sĩ Trần, nếu không thật không dám nghĩ đến anh ta sẽ tự mình xử trí ra sao.

"Không cần tiêm thuốc mê! Cứ trực tiếp mổ lấy viên đạn ra đi!" – Mộc Tử Dương dùng tay ngăn y tá đang định tiêm thuốc mê lại.

"Cậu chắc chứ?" – Trần lão sư có chút kinh ngạc.

"Vật chứng quan trọng chưa giao được tới tay đồng đội, tôi lúc này không thể mê man trên giường bệnh được, phải tuyệt đối tỉnh táo. Dù sao cũng không phải lần đầu...ngài cứ tiếp tục đi!" – Mộc Tử Dương nói với tông giọng hết sức thản nhiên, tựa như việc phẫu thuật không cần gây mê là một chuyện rất chi là hiển nhiên vậy.

Cũng may bác sĩ Trần không phải là loại người cổ hủ với y học hiện đại và phương thức chữa trị, rất nhanh liền đồng ý yêu cầu của Mộc Tử Dương. Ông cho y tá mang một mảnh vải dài đến, gấp lại thành nhiều lớp, sau đó đưa đến bên miệng của viên cảnh sát, bảo anh dùng răng cắn chặt mảnh vải, phòng hờ vì đau mà tự làm mình bị thương. Mộc Tử Dương nếu không phải vì bị thương ở bụng không thể cười lớn thì đã lăn ra sàn mà cười đến rung người rồi.

"Đây cũng không phải phim kiếm hiệp... có nhất thiết phải như vậy không bác sĩ???" – Mộc Tử Dương kiềm lại không bật cười thành tiếng, tuy nhiên ý cười vẫn hiện rõ trên khuôn mặt.

"Hừ, tùy cậu. Có đau cũng đừng la lớn quá, nhỡ đâu hàng xóm xung quanh lại bảo bác sĩ Trần tôi đây ban ngày ban mặt lại đi chọc tiết heo!"

Bác sĩ Trần nói xong liền một dao rạch xuống, Mộc Tử Dương bị một nhát đâm xuống bất ngờ đau đến thốt không nên lời, sợ ông ta nói mình là heo nên không dám la lên thành tiếng, chỉ có thể chụp lấy mảnh vải khi nãy mà ra sức cắn chặt.

----

"Tử Hiên, anh có chắc là chỗ này chứ?" – Vương Chấn Văn nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy cái trạm xá nào như lời quản lý Khâu nói.

"Đây là chỗ ban nãy tôi và Chấn Võ bắt gặp cảnh cô bạn kia bị bạo hành. Cô ấy nói trạm xá ở gần chỗ này... chắc là phía bên kia, chúng ta lại đó tìm thử xem."

Hai người còn lại đi theo hướng mà Khâu Tử Hiên chỉ, một lát sau liền trông thấy một cái trạm xá đúng như lời cô bạn kia nói. Thế nhưng trạm xá này đang đóng kín cửa, nhìn thế nào cũng không giống như đang chào đón bọn họ cả.

"Anh chắc chắn là bọn họ đang ở trong này chứ?" – Vương Chấn Văn nhìn cái trạm xá đóng kín bưng có chút nghi ngờ.

"Hẳn là không sai đi. Vừa nãy có hỏi một người dân ở đây, họ bảo cả cái làng này chỉ có duy nhất một cái trạm xá là cái này thôi a..." – Khâu Tử Hiên đáp.

"Muốn biết có người hay không thì cứ trực tiếp mà đập cửa thôi!" – Hạ Gà Mờ rất không có kiên nhẫn, nói xong liền bước lên trước đập cửa gọi thật to – "Mở cửa! Có ai không? Mau cứu người aaa!!! Có người bị thương đây!"

<<Tiếng mở cửa>>

"Có chuyện gì vậy? Người bị thương đâu?" – Cô y tá nghe thấy có người báo bệnh liền lập tức ra mở cửa.

"Hóa ra trạm xá có người à? Chào chị, em tới tìm bạn! Xin phép nhé!" – Hạ Vũ Hào vô cùng tự nhiên đẩy cửa bước vào trước sự kinh ngạc của cô y tá. Theo sau là hai người Khâu Tử Hiên cùng Vương Chấn Văn.

"Chấn Võ? Anh có ở đây không?" – Chấn Văn vừa bước vào đại sảnh liền lên tiếng gọi.

"Vương Chấn Văn?!?" - Mộc Tử Dương đang nằm bên giường bệnh đợi bác sĩ khâu nốt vết mổ, nghe thấy giọng nói ở bên ngoài liền đoán ra ngay là Chấn Văn, liền nháy mắt với bác sĩ để cho cậu ta vào.

Bác sĩ Trần hoàn thành nốt vết khâu cuối cùng liền thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi phòng phẫu thuật gọi bọn người Chấn Văn vào.

"Mộc Tử Dương? Anh làm gì ở đây? Anh bị thương à? Anh có thấy ca ca của em đâu không?" – Chấn Văn vừa bước vào phòng liền nhận ra người quen, hỏi thăm chưa được hai câu liền quay sang tìm anh trai của mình.

Mộc Tử Dương ném mảnh vải bên miệng qua một bên, vừa định mắng tên tiểu tử thối dám đối xử không phải phép với ân nhân cứa mạng mình như vậy liền bị cơn đau ở bụng khiến anh thốt không nên lời.

Bởi vì vừa trải qua cơn phẫu thuật không gây mê, Mộc Tử Dương không thể trực tiếp kể lại tình hình cho Chấn Văn và hai cậu bạn được, bọn họ đành thông qua lời của Bác sĩ Trần mà biết được vị trí của Vương Chấn Võ.

Chấn Văn vừa nghe xong liền đứng ngồi không yên, lòng như lửa đốt, vô cùng lo lắng cho anh trai. Sau khi hỏi được đường đi đến khách sạn Thiên Ái liền bật dậy chạy ra khỏi trạm xá, Tử Hiên và Vũ Hào cũng vội vã đuổi theo sau.

----

"Hướng này!" – Tiếu Tiếu vừa đi trước vừa chỉ đường cho Chấn Võ.  Bởi vì vết thương băng ở chân nên cô nàng không thể di chuyển nhanh được, chỉ có thế cố hết sức không làm chậm trễ việc quan trọng của Chấn Võ.

"Cậu chậm một chút, không phải vội vã. Tai mắt của bọn chúng vẫn còn ở đây. Đừng để bọn họ nghi ngờ." – Chấn Võ âm thầm đi theo sau cô nàng. Giữ nhịp độ thật ổn định, không quá gấp gáp cũng không quá chậm rãi.

"A? Tôi hiểu rồi... Cậu cũng thật bình tĩnh a. Có phải hay không đã từng trải qua những tình huống như thế này?" – Cô nàng nhanh nhẹn phối hợp với tốc độ của Chấn Võ, còn lanh trí giả vờ trò chuyện với anh để không khiến bọn chúng nghi ngờ.

"... Cũng có thể xem là như vậy... Sau lần đó tôi tự ép bản thân phải luôn giữ bình tĩnh trong bất kỳ tình huống nào." – Chấn Võ chầm chậm đáp.

"Vì sao lại như thế?" – Tiếu Tiếu thắc mắc.

"Bởi vì có người rất quan trọng mà tôi phải bảo vệ. Tôi không muốn khiến em ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào." – Chấn Võ dịu giọng, trong đáy mắt anh hiện lên hình ảnh một chàng trai bé nhỏ với khuôn mặt tinh nghịch và nụ cười tỏa nắng.

"Hóa ra là như vậy...Thật là đáng ngưỡng mộ a! Thật ra tôi cũng có người mà mình muốn bảo vệ, không muốn để người đó chịu tổn thương... thế nhưng bản thân tôi lại không được như cậu... tôi quá yếu đuối có phải không?" – Tiếu Tiếu mỉm cười, nhưng nụ cười ấy mới chua xót làm sao.

"Ý cậu là...Tiểu Hạ?" – Chấn Võ đáp lại trong sự ngỡ ngàng của Tiếu Tiếu.

"Làm...làm sao cậu...?"

Chấn Võ không đáp. Hai người cũng không nói gì thêm nữa. Đi được một lúc sau thì cô nàng bỗng nhiên chỉ tay về phía trước lên tiếng hỏi.

"A, tới rồi, phía trước có phải là người cậu cần gặp không?"

Ra khỏi con hẻm này sẽ gặp khách sạn Thiên Ái, Tiếu Tiếu nhìn thấy một người đàn ông đang tựa mình vào một chiếc xe hơi hút thuốc ở phía trước, liền đoán ngay có thể là người mà bọn họ đang tìm. Chấn Võ xác nhận người này quả đúng là tổ trưởng tổ trọng án - La Chính liền bảo Tiếu Tiếu đứng tại con hẻm này đợi, còn anh thì mang theo cái USB đi về phía ngài cảnh sát.

"Đội trưởng La?"

"Mộc Tử Dương cậu...!!! Tiểu tử? Sao lại là cậu???" – La Chính nghe thấy một tiếng "đội trưởng" liền nghĩ rằng Mộc Tử Dương cuối cùng cũng chịu chường cái mặt ra, đến khi quay người lại thì hóa ra là tiểu tử đã lâu không gặp – Vương Chấn Võ?

"Mọi chuyện khá dài dòng... Dương ca nhờ tôi đưa cho anh cái này!" – Chấn Võ không muốn nhiều lời, trực tiếp đưa cho cảnh sát La vật chứng quan trọng mà Mộc Tử Dương sống chết bảo vệ được.

La Chính nhận lấy USB liền mơ hồ hiểu ra được vấn đề, vội vàng ý thức được sự nguy hiểm.

"Cậu tự mình đi đến đây? Lúc đi có cảm thấy mình bị theo dõi không?" – La Chính cảnh giác xung quanh.

"Hẳn là không đi. À, tôi đi cùng một cô bạn là người dân ở đây! Cô ấy đang ở trong con hẻm bên kia đợi..."

"AAA thả tôi ra!! Cứu với!!"

Chấn Võ chưa kịp nói dứt câu thì nghe thấy tiếng cô nàng Tiếu Tiếu thất thanh kêu cứu. La Chính lập tức rút súng chỉa thẳng về hướng phát ra tiếng kêu thì phát hiện một tên áo đen đang dùng súng khống chế một cô gái bước ra từ con hẻm đối diện.

"Bọn Cớm các người, đúng là một lũ khốn khiếp! Mau giao cái USB ra đây! Nếu không hôm nay con bé này sẽ chết!"

----

<<TIẾNG SÚNG NỔ>>

"Đợi đã...Có tiếng súng?" – Chấn Văn cùng 2 người Khâu Tử Hiên và Hạ Vũ Hào đang trên đường chạy đến chỗ của Chấn Võ bỗng nhiên nghe thấy tiếng súng phát ra gần đó. Chấn Văn khựng người lại, tim cậu cảm giác như vừa hụt mất một nhịp...

"Chấn Võ...anh nhất định không được phép xảy ra chuyện...Chờ em!!!"

.

.

-Hết chương 32-

#Mộc Lăng

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip