Chương 6 - Chiến tranh lạnh
[Thể theo yêu cầu ngọt trước ngược sau nhé các tình yêu :)))]
Một năm học ở trường An Nam cứ thế trôi qua một cách êm đẹp, năm nay Chấn Võ chính thức vào lớp 10, anh và bạn học phải chuyển đến tòa nhà đối diện cũng nằm trong khuôn viên trường dành riêng cho khối cao trung. Còn Chấn Văn năm cuối sơ trung vẫn học tập tại tòa nhà cũ. Hai anh em vẫn tiếp tục tham gia hoạt động câu lạc bộ trước đó. Chấn Văn nhờ đầu óc thông minh lại hoàn thành công việc nhanh chóng, được đề cử vào chức phó ban thư ký của hội học sinh. Chấn Võ sau một năm khổ luyện, cũng chính thức rời khỏi hàng ghế dự bị, trở thành tay đánh chủ lực cùng với Bốc Phàm và Nhạc Minh Huy tạo thành đội hình tam giác vàng vô cùng lợi hại.
"Chấn Văn! Đợi một chút! Cậu chờ mình cùng về có được không? Hôm nay mình có chuyện muốn nói với cậu."
Cô bé này là Tiểu Xuân – bạn cùng lớp với Chấn Văn, cũng thuộc ban thư ký. Vốn dĩ là một đứa trẻ rất hay ngượng ngùng và trầm tính, nhưng bởi vì yêu thích Chấn Văn mà nỗ lực thay đổi bản thân để được ở gần bên cậu. Cảm giác yêu thích này cô đã giữ cho mình suốt một năm rồi, lần này Tiểu Xuân quyết định lấy hết dũng khí hẹn Chấn Văn ra gặp mặt để thổ lộ tình cảm của mình.
Chấn Văn sắp xếp lại đống hồ sơ trên bàn, chuẩn bị kết thúc công việc và ra về thì bị gọi lại. Cậu thật ra không hề biết tình cảm Tiểu Xuân dành cho mình, chỉ đơn giản coi cô nàng là bạn học, ngoài việc đánh giá cao năng lực làm việc của Tiểu Xuân ra, cậu hoàn toàn không có suy nghĩ nào khác.
"Có chuyện gì gấp lắm sao? Đợi mai lên lớp gặp rồi nói sau được không? Tớ có việc, đi trước nhé!"
Chấn Văn dù chỉ một lần cũng không hề ngước mắt lên nhìn cô nàng, nói xong liền xách ba lô lên, chạy thật nhanh về phía sân tập. Ca Ca! Em đến đây~!
Từ ngày Chấn Võ lên cao trung, thời gian hai người ở bên nhau cũng ít hẳn đi. Vì học ở hai tòa nhà khác nhau nên ngoài lúc tan học ra, cả hai cũng không dính lấy nhau như lúc trước được nữa. Về đến nhà thì ca ca một thân mệt mõi, tắm rửa, ăn tối, làm bài tập xong lại lăn đùng ra ngủ. Hận nhất đến cuối tuần là ngày nghỉ mà anh trai còn phải tham gia tập huấn với đội bóng, khiến Chấn Văn không ít lần có suy nghĩ muốn lôi lão đội trưởng hắc ám ra để thảo luận một chút về nhân sinh . Vì thế cho nên khoảng thời gian cùng nhau tan học về đối với Chấn Văn mà nói vô cùng quý giá, ai cũng không được phép làm phiền anh em cậu.
"Ể? Chấn Văn đến rồi à?"
"Đệ Đệ, tan học rồi? Lại đến đợi anh trai?"
"Chào em,Tiểu Văn!"
"Chấn Võ! Em trai cậu đến rồi này!"
Sau một năm thì cả đội bóng ai cũng quá quen thuộc với sự xuất hiện của Chấn Văn rồi. Đối với vị em trai này, mọi người cảm thấy không những đáng yêu nghịch ngợm mà còn rất biết cách giao lưu với mọi người, khác hẳn cái tên mặt than họ Vương nào đó. Vì vậy Chấn Văn mỗi lần đến đón anh trai đều nhận được rất nhiều sự quan tâm, yêu thích của các thành viên, và dĩ nhiên trong số đó người high nhất vẫn là Bốc Phàm.
"Tiểu Văn ~ mau đến ôm một cái, xoay một vòng, lăn vào lòng Phàm ca nào!"
<<Cốc>> *Gõ đầu*
"Cậu có bệnh hả? Em ấy là cún hay sao mà phải lăn vào lòng cậu? Mau qua đây với tôi!"
Lần này người động thủ không còn là Chấn Võ nữa mà là đội trưởng Nhạc Nhạc. Lão Nhạc tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, nghiêm túc nhưng lại là người rất biết quan tâm đến người khác, đặc biệt là tên ngốc cao 1m9 này, anh mày mà không ra tay trước thì đảm bảo cậu còn thảm thương hơn. Nhạc Nhạc quay lại phía sau, đã thấy người nào đó chân đang ở trên không trung từ từ hạ xuống. Với góc độ này, đảm bảo là khi nãy Bốc Phàm mới là người phải lăn trên sân nha. Đội trưởng Nhạc âm thầm rớt một giọt mồ hôi.
Vương Chấn Võ im lặng đánh giá không khí xung quanh, quay người đi lấy ba lô của mình rồi dứt khoát cầm lấy tay Tiểu Văn kéo đi thật nhanh về phía cổng trường.
.
.
"Ca, chậm một chút! Em sắp theo không kịp rồi."
"Từ giờ em đừng đến sân tập nữa!" - Chấn Võ dừng bước, quay người nhìn cậu.
"Tại sao?"
"Dạo này bọn anh phải ở lại tập rất trễ, em đã bận rộn ở hội học sinh như vậy rồi, nên về nhà sớm nghỉ ngơi đi."
"Không sao mà, em không mệt, em đến xem anh luyện tập!"
"Anh bảo em đừng đến thì đừng đến. Lũ bọn họ mỗi lần em đến đều mất tập trung, cũng không chịu luyện tập nghiêm túc." – Chấn Võ có chút không khống chế được lời nói của mình.
"Ca ca? ... Anh là đang trách em làm ảnh hưởng tới mọi người tập luyện sao?"
"..."
"Anh xin lỗi. Anh không có ý đó. Là tại .."
"Được rồi, từ mai em sẽ không đến sân tập tìm anh nữa. Em về trước đây!"
"Chấn Văn? Chấn Văn!"
Tiểu Văn nói xong quay người chạy thật nhanh, Chấn Võ có chút lúng túng không biết phải xử lý như thế nào, đến lúc chạy đuổi theo thì thấy em trai đã leo lên xe buýt rời đi rồi.
Lần này là tại anh không tốt, không hiểu sao gần đây những chuyện liên quan đến em trai làm anh có chút kích động không kiểm soát được hành động của mình. Vừa nãy anh cũng không cố ý lớn tiếng với cậu, chỉ là có suy nghĩ không thích em trai quá thân thiết với người khác ngoài mình. Loại suy nghĩ ích kỷ này, vốn dĩ là không được phép tồn tại, nhất là khi anh chỉ là ca ca của cậu.
Vương Chấn Võ thở dài ngồi trên chuyến xe tiếp theo hướng về nhà. Cả chặng đường anh suy nghĩ rất nhiều, có lẽ hai anh em đã quá nương tựa vào nhau từ khi còn nhỏ, lúc nào cũng dính lấy nhau đã tạo nên thói quen xấu rồi. Vẫn là nên tạm tách ra một thời gian để đệ đệ và bản thân có thể tiếp nhận thế giới xung quanh, học cách trưởng thành hơn một chút.
Sau khi tự mình quyết định như thế, anh trai Vương về đến nhà cũng không chạy đến tìm Tiểu Văn xin lỗi nữa, hai người cứ như thế không ai nói gì, tự mình chìm trong suy nghĩ của bản thân, chiến tranh lạnh cũng chính thức bắt đầu.
- Hết chương 6-
[Hơi dài nên ta cắt sang chương sau nhé, kịch tính còn chờ đợi phía trước.]
#Mộc Lăng
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip