Chương 97: Lười biếng!

   Đấu với nhau mới được non nửa trận, đến khi nào mới kết thúc đây?

   Cô gái nhỏ ngáp một cái, dụi dụi mắt. Thật là phiền quá, phiền thật đấy! Phiền phức đến khó chịu.

   Cảnh tượng là thiếu niên gà gật trên ghế, nhóm người yên lặng đứng xung quanh, và hai người vẫn nghiêm túc đặt cờ.

   Không khí trang nghiêm thần thánh vậy mà lại có một đứa ngủ gà ngủ gật trên ghế.

   Đúng thế, còn ai trồng khoai đất này nữa? Chính là Hikaru chứ ai!

   Không thèm quan tâm đến trận đấu mà ngủ, trần đời này chỉ có mỗi cô thôi mà. Mà những người xung quanh thì, thôi không cần phải nói nữa nhỉ?

   Akira và Yashiro đều mím môi, từng bước từng quân cờ hạ xuống thận trọng. Bố cục của bàn cờ cũng đã dần thành hình, và mỗi người cũng đã nhìn thấy được một chút kết quả.

   Thu quan đến gần, tất cả mọi người đều vô thức nín thở. Hai người ngồi hai đầu bàn cờ cũng cẩn thận đếm từng mục một.

      - Cái quỷ gì chứ? Không thể nào! Shindo Hikaru!_ Giữa không khi thinh lặng đến căng thẳng đó, âm thanh vang lên xé rách nó.

  Xuyên thẳng vào màng nhĩ cô gái đang gà gật. Đôi mắt khép lại mở bừng, rồi hơi nhíu! Dấu hiệu của việc chủ nhân nó đang rất khó chịu.

      - Làm sao cậu có thể đoán được tôi sẽ thua với ba mục rưỡi hả?_ Mấu chốt là còn đoán đúng nữa chứ.

      - Chỉ cần nhìn là biết thôi._ Cô gái nhỏ ngáp dài thêm một cái nữa, tỏ vẻ không quan tâm.

   Không thể nào mà chỉ nhìn là biết được, chắc chắn là không thể! Thậm chí kết quả này cũng rất sít sao, không thể nào mà một người ngủ suốt cả buổi lại biết được kết quả được.

   Ít nhất, Shindo mà cậu biết không thể nào làm được điều này. Hoặc là... cậu ấy vốn dĩ không hề làm...

      - Shindo, đấu với tôi một trận đi._ Yashiro lập tức yêu cầu.

      - Tôi từ chối._ Không có gì ngạc nhiên, cậu ta từ chối.

      - Nếu như cậu không đồng ý, tôi sẽ không để cậu rời khỏi đây đâu._ Hiển nhiên, Yashiro cũng cực kỳ mặt dày.

      - Tôi cũng muốn đấu, có thể đấu thử một trận không?_ Không chỉ cậu ta, một vài người khác cũng hỏi.

   Hikaru bị hỏi đến phiền, cuối cùng cũng đành thở dài.

      - Được, nếu đã như vậy thì cùng đánh đi, tất cả lên luôn cho xong.

      - Tất cả?_ Lần này thì những người ở đó đều ngẩn người.

      - Bày bàn đi, ai đi thì báo cho tôi, lần lượt, nhanh._ Vừa nói, thiếu niên vừa lôi ra một dải ruy băng lụa buộc đôi mắt mình lại.

   Nếu như bịt mắt, có lẽ sẽ chống đỡ được. Đó là những gì Hikaru nghĩ.

   Nhưng những gì mà mọi người thấy là kẻ này đang cực kỳ... cuồng vọng. Bịt mắt và đấu cùng một lúc với... mấy người đây?

   Đừng đùa chứ, cái trò này...

   Không phải ai cũng làm được đâu.

   Yashiro nhún vai, lập tức chuẩn bị bàn cờ. Mà Akira thì khều kều một ông chú.

      - Thật xin lỗi, có thể nhờ ngài một chút không ạ?

      - Những ai muốn đấu với Shindo thì mau bày bàn đi. Cậu ấy sẽ chỉ làm đúng một lần thôi đấy._ Cậu không tin biển người mà không đánh bại được Shindo.

      - Mười bàn là hết cỡ đó!_ Thiếu niên đang bịt mắt kia hờ hững chêm vào.

   Bịt mắt và đấu một lúc mười trận cờ.

   Không thể, không thể làm được!

   Chắc chắn không làm được, tất cả mọi người đều nhất trí như thế.

   Thậm chí, ngay cả Akira cũng cảm giác như đó là chuyện không thể.

      - Nhanh đi, tôi hết kiên nhẫn đến nơi rồi! Đọc nước cờ đi._ Thiếu niên ngồi đó lại một lần nữa cất lời.

   Lập tức, Yashiro đọc lên điểm đầu tiên. Hikaru không mất đến chục giây đã đọc điểm tiếp theo.

   Lần lượt, từng âm thanh đặt điểm xuất hiện. Mà thiếu niên ngôi đó cũng trả lời trong chớp nhoáng.

   "Tám bàn cờ à? Quả nhiên bịt mắt sẽ tốt hơn bao nhiêu. Với cả, bàn cờ thứ hai..."

   Trong óc của Hikaru lúc này đang hiện hữu tám bàn cờ, mỗi bàn lại là một thế trận khác nhau. Và việc của cô là đặt cờ lên đó.

   Hikaru đã thử phương thức này mấy lần rồi, rất khó phát bệnh khi không nhìn bàn cờ. Cô có thể làm được, đúng thế!

   Ít nhất là để cho mấy cái người này yên lặng đã. Hôm nay dứt điểm luôn đi, một lần và mãi mãi luôn.

   Không khí trong căn phòng tĩnh lặng, thiếu niên bịt mắt ngồi ở giữa, tám bàn cờ xung quanh. Chỉ có tiếng đọc cờ, và đặt cờ vang lên giữa sự tĩnh lặng ấy.

   Từng chút, từng chút một vang vọng...

   Kim đồng hồ tích tắc trôi qua, những người nhìn bàn cờ lại càng lúc càng kinh ngạc.

      - Tôi kết thúc rồi, hòa._ Một người đếm mục xong, cất lời.

      - Vậy sao, trùng hợp ghê. Tôi cũng hòa, 78 mục._ Ông chú trung niên đếm mục xong, đẩy gọng kính.

      - Không... không phải là trùng hợp đâu._ Người đã đánh thức Hikaru khỏi giấc ngủ giữa trận đấu của Akira lúc này đang mồ hôi đầy đầu. Thấy những người còn lại tròn mắt nhìn mình, lúc này mới nói thêm một câu:_ Bởi vì, tôi cũng hòa. 56 mục.

   Một lần là trùng hợp, hai lần có thể coi là trùng hợp, ba lần thì cố gắng miễn cưỡng là trùng hợp, vậy thì...

   Năm trận, sáu trận đều hòa là cảm giác như thế nào? Chắc chắn không phải là trùng hợp được nữa.

   Đây mẹ nó là dàn xếp, dàn xếp trắng trợn luôn.

   Nhưng mà...

   Làm sao có thể chứ?

   Tám trận đấu, đã có sáu trận kết thúc, hai trận đang dần đi đến kết thúc. Và cả sáu trận đấu kia, đều là hòa.

   Hòa, mà nếu theo cái tiến độ này thì rất có thể hai trận kia cũng...

      - Bực thật đấy. Chúng ta hòa, 52 mục rưỡi._ Đếm mục xong, Yashiro vò đầu tỏ vẻ đầy bực bội.

   Thật là, cứ tưởng có thể lấn lướt được một chút chứ.

   Lần này đã tung ra hết sức mạnh hồng hoang, thế mà..

   Vì mao vẫn chỉ hòa cơ chứ? Nghĩ đến là đã điên tiết. 

   Có điều, sau khi nhìn những bàn cờ còn lại, thiếu niên giật mình.

   Không, thứ này không còn là cái gì đó bình thường nữa, nó vượt quá sức tưởng tượng rồi.

   Làm thế quái nào mà cả bảy trận đấu đều hòa chứ?

   Xin thứ lỗi, não cậu load không kịp.

   Chờ chút, bảy trận đều hòa, vậy thì...

   Yashiro đưa mắt nhìn về bàn cờ cuối cùng, nó cũng đang bắt đầu bước giai đoạn thu quan rồi. Chàng trai trẻ tính tính, nếu như cứ tiếp tục như thế...

      - Nếu như cứ tiếp tục đặt cờ, chúng ta sẽ hòa với 77 mục. Vậy thì, cậu có muốn tiếp tục nữa không, Touya Akira?_ Thiếu niên bịt mắt hướng mặt về bàn cờ duy nhất còn lại, cất lời.

   Yashiro lại quay ngoắt về phía Hikaru. Làm sao cậu ta có thể nhận ra chứ?

  Đúng thế, Akira đã nhờ một ông bác trung niên đọc những nước cờ cho mình. Có điều, cậu thực sự không nghĩ tới...

      - Cậu nhận ra từ khi nào rồi?_ Akira đặt cờ xuống bàn, hỏi lại.

      - Nước thứ 28, sức cờ như vậy thì làm sao tôi có thể không nhận ra chứ? Quay trở lại vấn đề chính, cậu cũng nhận ra là chúng ta sẽ hòa rồi đúng chứ? Cho nên, thế đã đủ chưa? Còn muốn đặt cờ nữa không?_ Lại tiếp tục vòng về chủ đề cũ.

      - Còn, tôi muốn chúng ta kết thúc trận đấu._ Không muốn trận đấu của chúng ta dở dang khi chưa ai nói kết thúc.

      - Nhưng tôi thì không muốn nữa. Cứ coi như tôi đã thua đi. Bồi cậu như thế là đủ rồi. Tôi mệt rồi._ Hikaru dùng một tay giật sợi ruy băng che mắt mình, đứng lên định rời đi.

   Thực ra thì cô cũng kiệt sức lắm rồi, chân mềm rồi đây này. Xài não quá độ đúng là khiến người ta run rẩy mà.

   Nghĩ đến là muốn điên hết cả đầu.

      - Chờ một chút Shindo. Cả tám trận hòa như thế này, cậu...

   Yashiro muốn nói gì đó, nhưng lại im lặng khi ánh mắt kia liếc về phía mình. Nói sao nhỉ? Ánh mắt ấy rất đáng sợ! Nó có cảm giác như thể "còn dám nói thêm gì nữa thì hậu quả tự chịu" ấy!

      - Đều chỉ là trùng hợp thôi. Dù sao thì tôi cũng không thắng được nhiều người như vậy._ Thiếu niên nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.



Tôi có lại máy tính rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip