Chương 11-15


Chương 11: Họa tiểu hồ ly!
Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Tiêu Chiến ca nhi băng bó miệng vết thương xong, đem chim hoàng oanh đưa cho Nghiên tỷ nhi.

Nghiên tỷ nhi nhẹ nhàng đem nó ôm đến lòng ngực, động tác thập phần ôn nhu, e sợ làm đau nó, chim hoàng oanh dần dần không còn sợ hãi, sau lại kêu lên, tiếng kêu vô cùng êm tai.

Huyên tỷ nhi đồng dạng là lần đầu tiên nghe được tiếng chim hoàng oanh kêu, nhìn ánh mắt nó vô cùng chuyên chú, vẫn luôn chờ đến lúc nó hót xong, Tiêu Chiến ca nhi mới sờ sờ đầu nhỏ của nàng, "Hôm nay thế nào? Ăn uống có được không?"

Huyên tỷ nhi ngoan ngoãn gật đầu, "Khá hơn nhiều, đại ca, là tiểu hồ ly nhặt được nó sao?"

"Phải."

"Chỉ có nó, không có nó cha mẹ sao?"

Tiêu Chiến ca nhi: "Không có, chim nhỏ đến lúc trưởng thành sẽ rời khỏi cha mẹ sống một mình, lúc được tiểu hồ ly nhặt về, nó đã cáo biệt cha mẹ."

Huyên tỷ nhi thu bút vẽ lên, nghiêm túc nói: "Ca, ta không muốn làm chim hoàng oanh."

Tiêu Chiến ca nhi có một chút muốn cười, "Cũng không có ai muốn ngươi làm chim hoàng oanh."

Có người muốn ngươi làm chim nhỏ sao?" Tiểu nha đầu môi hồng răng trắng, nghiêng đầu nhìn qua, một đôi mắt trầm tĩnh phảng phất có thể nhìn thấu nhân tâm.

Tiêu Chiến ca nhi hơi hơi sửng sốt.

Huyên tỷ nhi đã rũ đôi mắt xuống, lông mi của nàng vừa dài vừa đậm, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, mang theo sự thông minh không hợp tuổi, thấy tỷ tỷ đang cười hì hì chơi đùa cùng chim hoàng oanh, không có chú ý đến động tĩnh bên này, nàng mới lại liếc mắt nhìn Tiêu Chiến ca nhi một cái, thấp giọng nói: "Đại ca, ngươi muốn tham gia đồng khảo thật sao?"

"Làm sao ngươi biết được việc này?"

Huyên tỷ nhi không ngẩn đầu, nhỏ giọng nói: "Ta tình cờ nghe cha nói."

Tiêu Chiến ca nhi xoa xoa đầu nàng, "Còn hơn nữa năm."

Huyên tỷ nhi nhấp môi, "Là chỉ còn nửa năm thôi."

Tiêu Chiến ca nhi tự nhiên biết rõ đồng khảo có ý nghĩa gì, nếu thi tốt, y sẽ từng bước một ra ngoài, bước một bước tiếp cận đến thư viện nơi người đọc sách ai cũng khát vọng hướng tới, lại cũng bước một bước rời xa người nhà.

Trong nháy mắt, Tiêu Chiến ca nhi thậm chí sinh ra dao động, đến tột cùng y đọc sách vì cái gì? Y nguyện ý làm chim hoàng oanh sao? Rời đi thân nhân, một mình phiêu bạc, lang bạt?

Ở lúc biểu tình y đang mê mang, tiểu hồ ly kéo kéo ống quần y.

Móng vuốt nhỏ chỉ chỉ bút vẽ, như đang ra dấu cái gì đó.

Huyên tỷ nhi lại đem bút vẽ ra, lôi kéo ống tay áo Tiêu Chiến ca nhi, "Đại ca, ngươi lấy bút vẽ của ta dùng đi, nó cũng muốn được vẽ."

Trong nhà mấy đứa nhỏ chỉ có Huyên tỷ nhi thích vẽ tranh. Tiêu Chiến ca nhi rất ít vẽ tranh, thấy nó xác thật muốn, liền bắt đầu vẽ lên, số bút ít ỏi phác họa ra một bóng hình nhỏ, Huyên tỷ nhi đem  màu vẽ cũng cầm lại đây.

Tiêu Chiến ca nhi vẽ xong, nàng giúp tô màu, nàng trời sinh đối với màu sắc có điểm nhạy bén, đôi mắt tiểu hồ ly cũng bị nàng tô thành màu xanh lục, tiểu hồ ly liếc mắt, liền không xem tiếp, ánh mắt ngược lại vẫn luôn dõi theo Tiêu Chiến ca nhi, thấy y đã khôi phục bình thường, liền nhảy lên trên bàn sách, lười biếng nằm dài trên mặt bàn.

Khi bọn nhỏ đều ở nhà, thời gian ngủ luôn khá trễ, khi Tiêu Chiến ca nhi trở lại phòng chính mình, trời đã hoàn toàn tối, nghĩ thời gian còn lại xác thật không nhiều lắm, Tiêu Chiến ca nhi đốt lửa đèn dầu.

Lần này cữu cữu lại mang về một vài quyển sách, y từ trước đến nay thích đọc sách, bất tri bất giác liền tập trung, cho đến lúc đèn dầu sắp cạn, y mới khôi phục lại tinh thần.

Lý Cẩn đi vệ sinh, thấy đèn phòng y còn sáng, liền đẩy cửa đi vào, trong mấy đứa nhỏ hắn đau lòng nhất là Tiêu Chiến ca nhi, thấy y lại trộm đọc sách, vừa tức giận vừa buồn cười, "Quên cữu cữu nói như thế nào?"
Tiêu Chiến ca nhi đôi chút mặt đỏ, ngoan ngoãn không thôi, "Không quên."

Khi còn nhỏ trong nhà còn rất nghèo, lúc ấy, y cùng cữu cữu chỉ có thể ngủ trên cùng một cái giường, cữu cữu không thích y học khi trời tối, nói như vậy dễ dàng nhất làm hư đôi mắt, đến lúc đó hối hận cũng đã không kịp.

"Ta xem có chút nhập tâm, đã quên thời gian, lúc này đang tính toán ngủ."

Lý Cẩn nhìn tiểu hồ ly một cái, thấy nó lười biếng nằm ở một bên canh, lẩm bẩm một tiếng, "Cũng không biết nhắc nhở một tí."

Tiêu Chiến ca nhi cười mi mắt cong cong, "Cữu cữu, nó chỉ là hồ ly mà thôi."

"Còn không phải thành tinh đâu." Lý Cẩn nhìn vào trán tiểu hồ ly, "Thế thì cần ngươi làm chi?"

Nhìn đến biểu tình nghẹn khuất của tiểu hồ ly, khóe miệng cười dần dần giương lên.

Tiêu Chiến ca nhi đem tiểu hồ ly bế lên, vội vàng trấn an một "Cữu cữu, nó đã hay cáu kỉnh, ngươi cũng đừng chọc nó."
Lý Cẩn sách một tiếng, cười hì hì nói: "Thích cáu kỉnh, đùa tí mới vui, được rồi, mau ngủ đi."

Tiêu Chiến ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, "Cữu cữu cũng ngủ sớm."

Buổi tối, Tiêu Chiến ca nhi lại gặp ác mộng.

Trước mơ thấy lại là đứa bé trai mặc y phục hồng, ngay sau đó lại mơ thấy một cổ thi thể, cảnh trong mơ trước mặt mỗi đêm đều lặp lại. Tiểu hồ ly vẫn luôn canh giữ ở bên người y, lần này Tiêu Chiến ca nhi không có bừng tỉnh, cho đến khi y chân chính ngủ an ổn, tiểu hồ ly mới nhắm mắt lại.

Nó phát hiện, chỉ cần nó vẫn luôn canh chừng, thời gian Tiêu Chiến ca nhi nằm mơ sẽ ngắn lại rất nhiều.

Kế tiếp liên tiếp ba ngày Tiêu Chiến ca nhi cũng không lại nằm mơ.

Buổi sáng ngày thứ tư, Tiêu Chiến ca nhi như thường sáng sớm đã dậy, y và Lý Minh cùng nhau chạy bộ buổi sáng, khi trở về, mỗi người đeo một giỏ tre chứa cỏ xanh.
Đảo mắt chỉ còn năm ngày cách lúc Triệu Đại Niên thành thân.

Tiêu Chiến ca nhi không nghĩ tới Triệu lão thái đã gãy chân còn sẽ chạy tới thôn Trúc Khê.

Nàng nhờ người giúp đỡ mướn chiếc xe bò, ngồi xe bò tới thôn Trúc Khê, bởi vì kiêng kị Lý Cẩn, cũng không dám đi vào. Tiểu hài tử trong thôn, dưới năm tuổi đều chưa có đi học, có hai đứa nhỏ ở cửa thôn chơi đùa nhảy nhót, Triệu lão thái lấy ra mấy viên kẹo đưa tới trước mặt bọn nhỏ.

"Nghiên tỷ nhi đã trở lại thật hay không?" Triệu lão thái là nghe nói nàng đã trở lại, mới lại đến thôn Trúc Khê, mắt thấy cách ngày thành thân chỉ có chút thời gian, nàng không trị được Tiêu Chiến ca nhi, đành phải đem chủ ý dời tới trên người Nghiên tỷ nhi.

Tròng mắt đứa bé trai xoay chuyển, "Cho ta kẹo trước, ta lại nói cho ngươi biết, vạn nhất nói rồi ngươi không cho làm sao bây giờ?"
Thằng nhãi ranh này!

Triệu lão thái tức lên làm cho vết thương càng đau, cho mấy đứa nhóc mỗi người một viên kẹo, lại từ trong túi lấy ra hai đồng tiền, cười tủm tỉm dụ dỗ bọn nhỏ, "Các ngươi giúp ta đem Nghiên tỷ nhi gọi qua đây, hai cái tiền đồng này liền cho các ngươi, túi kẹo của ta cũng đều cho các ngươi."

Tụi nhóc liếm liếm môi, tư vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, ánh mắt nó nhìn chằm chằm tiền đồng cũng mang theo một tia khát vọng.

Triệu lão thái lại tăng thêm lợi thế, "Ta nơi này còn có hai cái trứng gà, trong các ngươi hai người mau nhất, trứng gà ta liền cho người đó."

Tiểu hài tử vừa nghe lời này, nhìn nhau liền nhanh chân chạy. Bọn nó quay đầu liền chạy tới trước mặt Lý Cẩn, "Cẩn thúc thúc, Tiêu Chiến ca nhi nãi nãi tới thôn chúng ta, liền ở cửa thôn."

"Nàng còn làm bộ dụ dỗ chúng ta, cho chúng ta kẹo ăn, nhưng mà chúng ta không giúp nàng kêu Nghiên tỷ nhi, ta cảm thấy nàng tìm Nghiên tỷ nhi khẳng định cũng là muốn dụ dỗ nàng."
Một đám nói lại vô cùng sinh động.

Lý Cẩn bị bọn nó chọc cười, xoa xoa đầu nhỏ của bọn nó, "Hôm nào thúc thúc mang các ngươi đi ăn đại tiệc."

Hai đứa nhỏ hoan hô một tiếng nhảy cẫng lên, "Cẩn thúc thúc tốt nhất."

Sau khi bọn nhỏ rời đi, Lý Cẩn mới thu lại ý cười, không biết có phải nguyên nhân là cùng Vân Liệt ở chung lâu rồi hay không, mặt hắn lạnh lên, toàn bộ khí chất hoàn toàn biến hóa, biểu tình càng có thêm vẻ nguy hiểm, "Lão thái bà này thật rất biết lợi dụng sơ hở, ta đã nói nếu vào thôn Trúc Khê liền đánh gãy chân mụ, mụ liền chỉ ở bên ngoài thôn bồi hồi."

"Thật nghĩ như vậy ta sẽ không động tới nàng?"

Vân Liệt vỗ vỗ bờ vai của hắn, biểu tình trước sau như một lạnh lùng, nhìn hắn ánh mắt lại phá lệ ôn hòa, "Việc hôn nhân này có điểm phức tạp, trước nhìn xem Triệu lão thái đến tột cùng muốn làm cái gì."
"Ta tự mình đi gặp nàng." Lý Cẩn lập tức quyết định.

hết chương 11.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.


Chương 12: Tỷ tỷ làm phản!
Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Vân Liệt ngữ khí nhàn nhạt, "Đệ đi chưa chắc thích hợp."

"Huynh có ý tứ gì?" Lý Cẩn mày càng nhíu chặt, "Huynh muốn cho Nghiên tỷ nhi đi? Nàng mới bao nhiêu tuổi, Triệu lão thái không chỉ một lần muốn bán nàng đi, làm sao có khả năng ta để nàng đi? Vạch ra vết sẹo cũ để nàng khó chịu thêm một lần sao?"

Vân Liệt ngữ khí như cũ thập phần bình tĩnh, "Ta chưa nói để Nghiên tỷ nhi đi."

"Vậy ý tứ của huynh là gì?" Lý Cẩn dựa vào ván cửa, biểu tình có chút rời rạc, mấy năm gần đây hắn lại cao thêm một ít, ngũ quan cũng không còn nét ngây ngô của thiếu niên, giơ tay nhấc chân tràn đầy mị lực của nam nhân trưởng thành.

Vân Liệt cực kỳ yêu dáng vẻ này của hắn, đôi mắt thâm trầm một chút, chỉ nghĩ đem hắn ôm vào trong lòng ngực, hôn rồi hôn, hắn duỗi tay xoa xoa tóc Lý Cẩn, nhàn nhạt nói: "Đệ không cảm thấy ngày thành thân quá mức vội vàng sao?"

Từ cố ý kết thân, đến đính hôn rồi lại đến thành thân cũng không đủ một tháng. Người bình thường gả con gái tuyệt đối sẽ không vội vã như vậy, Bạch địa chủ lại có tiếng thương nữ nhi, nếu nói trong đó không có mờ ám, tự nhiên không ai tin.

Lý Cẩn cũng có chút khó hiểu, nhịn không được lẩm bẩm một tiếng, "Không phải là nhà gái trong bụng có hài tử đi?"

Địa phương có người liền có gièm pha, khoảng thời gian trước thôn cách vách có một nữ tử chưa xuất giá cùng một người không mai mối tằng tịu với nhau, lại bị người đó vứt bỏ, đến cuối cùng thành một xác hai mệnh, đáng thương cha mẹ một đống tuổi ngược lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Nghĩ đến tính tình Triệu Đại Niên chất phác thành thật, Lý Cẩn lại cảm thấy phần nhiều không có khả năng này.

Vân Liệt buồn cười mà nhéo chóp mũi hắn, "Cho dù thật là như thế này, Triệu lão thái cũng sẽ không hết lần này đến lần khác chạy tới thôn Trúc Khê."

Lý Cẩn gật đầu, xác thật, không có cô dâu mới nào hy vọng nhà chồng của mình cùng vợ trước liên lụy không rõ. Hắn duỗi người, đứng thẳng thân thể, "Nhà Bạch địa chủ có phải hay không xảy ra chuyện gì? Muốn tìm người hỗ trợ, mới đem chủ ý đánh tới trên người Tiêu Chiến ca nhi?"

Đây là nguyên nhân duy nhất có thể giải thích hợp lý.

"Lấy bất biến đối phó vạn biến, nên sốt ruột là bọn họ, Triệu lão thái không thấy người sẽ tự rời đi." Hắn nói nghiêm trang, kỳ thật bất quá là do không muốn để Cẩn ca nhi rời khỏi tầm mắt hắn.

Lý Cẩn bật cười lắc đầu.

Giờ phút này, Nghiên tỷ nhi đang ở hậu viện với Huyên tỷ nhi cùng nhau luyện chữ, nàng từ trước đến nay không ngồi yên được, ngày thường có thể thành thật kiên định viết hai trang chữ cũng đã là cực hạn, hiện tại cảm xúc lại có chút không tốt, tinh thần càng không lên nổi, thấy Huyên tỷ nhi nắm bút lông nhỏ, một chữ một chữ viết cực kỳ nghiêm túc, dứt khoát nâng cằm, xem nàng viết.

Thấy nàng viết một trang lại một trang, hoàn toàn không có ý định dừng lại, Nghiên tỷ nhi mới ra tiếng đánh gãy nàng, "Ngươi thế mà không mệt sao?"

Huyên tỷ nhi nhấp môi, "Quen rồi thì tốt." Rõ ràng tuổi nho nhỏ, lời nói phát ra lại giống bà cụ non, Nghiên tỷ nhi không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng.

Huyên tỷ nhi né tránh, "Tỷ tỷ."

"Sờ một chút thì có sao." Nghiên tỷ nhi che môi cười trộm, "Được được được, tỷ tỷ không sờ nữa được chưa."

*

Mãi cho đến khi tan học, Tiêu Chiến ca nhi mới biết được Triệu lão thái lại tới thôn Trúc Khê, thấy biểu tình Nghiên tỷ nhi như thường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối Nghiên tỷ nhi ăn vạ trong phòng y không muốn rời đi, muốn nói lời trong lòng mình với ca ca. Thấy nàng không đi, Thịnh Thịnh cũng không đi, ban ngày nhóc ở bên ngoài chơi một ngày, sớm mệt mỏi, xoa xoa đôi mắt, giống mèo con không xương cốt dựa đến trong lòng ngực Tiêu Chiến ca nhi, ôm eo ca ca lắc lắc, "Ca, trên người của ngươi thật thơm."
Tiểu hồ ly cũng nhảy lại đây, chính là nhảy tới trong lòng ngực Tiêu Chiến ca nhi, móng vuốt vừa lúc dẫm lên trên đầu Thịnh Thịnh.

Thịnh Thịnh trở tay kéo nó xuống, bị nó dùng móng vuốt nhỏ lại dẫm một chút.

"Ca, lần này là nó trêu chọc ta trước!" Thịnh Thịnh nói xong, thở phì phì đứng lên, đáy mắt sớm không còn buồn ngủ, duỗi tay bắt tiểu hồ ly, một đôi mắt to đen nhánh sáng kinh người.

Tiểu hồ ly dùng cái đuôi quất tay nhóc một chút, chặt chẽ độc chiếm Tiêu Chiến ca nhi ôm ấp.

Thịnh Thịnh bị quất đau tới tức, nước mắt lưng tròng, nhóc đem tay nhỏ đã đỏ lên đưa tới trước mặt Tiêu Chiến ca nhi, thật là ủy khuất, "Ca, đau đau đau đau, nó đánh ta!"

Tiểu hồ ly: "......" Nó căn bản còn không dùng lực.

Tiêu Chiến ca nhi quả nhiên đau lòng, kéo tay nhỏ qua nhìn nhìn, thấy có chút đỏ lên, trừng mắt nhìn tiểu hồ ly một cái, cẩn thận sờ sờ, "Đau lắm không?"
Thịnh Thịnh cong cong môi, "Ca ca thổi thổi liền không đau."

Tiêu Chiến ca nhi buồn cười mà nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc, thổi thổi.

Thịnh Thịnh được y thổi cho trong lòng ấm hồ hồ, đặc biệt muốn làm nũng trong lòng ngực ca ca, nhưng không được, tiểu hồ ly bá đạo cố tình chiếm vị trí của nhóc, trong lòng nhóc tức giận!

Tiểu hồ ly trong lòng càng tức, cũng muốn được thổi thổi, cố tình lại không nói được! Đáy mắt nó như bốc lửa, tưởng chừng muốn làm phỏng tay nhỏ của Thịnh Thịnh.

Thịnh Thịnh hướng nó làm mặt quỷ, duỗi tay nắm lông trên đầu nó.

Nghĩ đến tiểu hồ ly đưa cho mình chim hoàng oanh nhỏ, Nghiên tỷ nhi ôm lấy eo Thịnh Thịnh, đem nhóc kéo đi.

"Đi thôi, đi thôi, trở về ngủ, không cần quấy rầy ca ca."

Thịnh Thịnh có chút ít khó chịu, "Tỷ, ta như thế nào cảm thấy ngươi làm phản?"
Nghiên tỷ nhi mạc danh có chút chột dạ, "Nào có! Ta này không phải sợ trong chốc lát cữu cữu tới thúc giục sao? Vạn nhất lại bị cữu phu phạt viết chữ to, ngươi thay ta viết nha?"

Thịnh Thịnh chính mình cũng không thích viết, vội vàng lắc đầu.

*

Ngày hôm sau, Triệu lão thái lại tới thôn Trúc Khê lần nữa.

Thấy cữu cữu vẫn luôn ở nhà, Nghiên tỷ nhi cũng không có đi ra ngoài chơi, Lý Cẩn luôn luôn thích hài tử, sẽ kể chuyện xưa cho các nàng, cũng sẽ dạy bọn họ trò chơi thú vị, bởi vì có người nhà làm bạn, Nghiên tỷ nhi tâm trạng áp lực nhẹ nhàng không ít.

Đúng lúc này, Nhϊếp Chi Hằng trong tay xách theo hai con cá đi đến.

Hắn vai rộng chân dài, ngũ quan hình dáng rất sâu, khóe miệng trước sau như một treo một mặt tươi cười như có như không, nhìn thấy hắn, Nghiên tỷ nhi trực tiếp lao tới, bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, thiếu chút nữa khiến cho quần áo dính dơ.
Lý Cẩn buồn cười không thôi, duỗi tay tiếp được cá, tìm cái bồn, thả cá vào.

Nghiên tỷ nhi lắc lắc eo Nhϊếp Chi Hằng, một đôi mắt to đen nhánh tỏa sáng, tràn đầy vui sướng, "Nhϊếp thúc thúc! Ngươi như thế nào trở lại nhanh như vậy?"

"Thúc thúc nhớ Nghiên tỷ nhi nha."

Nhϊếp Chi Hằng búng nhẹ lên cái trán của tiểu nha đầu, ngữ khí rất là thân mật.

Hắn quanh năm suốt tháng luôn vội vã, cứ cách một đoạn thời gian liền phải biến mất rất lâu, Nghiên tỷ nhi còn tưởng rằng ít nhất đến một tháng nữa mới có thể nhìn thấy hắn.

Nghiên tỷ nhi cười mi mắt cong cong, bởi vì vui vẻ, lải nhải nói rất nhiều chuyện, còn mang ra chim hoàng oanh cho hắn xem, ngữ khí khoe khoang không thôi, "Tiểu hồ ly cho ta."

Tiểu hồ ly đang ở trong viện lười biếng phơi nắng, ước chừng Tiêu Chiến ca nhi sắp trở lại, mới run run lông đứng lên.
Lý Uyển khi trở về, nhìn thấy Nhϊếp Chi Hằng hơi hơi sửng sốt, lên tiếng chào hỏi, xong liền trốn vào nhà bếp.

Nghiên tỷ nhi cũng theo vào, "Nương, Nhϊếp thúc thúc tới, chúng ta buổi tối ăn cá kho đi, thúc thúc thích nhất ăn cá kho nương làm."

Biểu tình Lý Uyển có chút không được tự nhiên, hắn là thích ăn cá, với ai làm có quan hệ gì?

hết chương 12.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.


Chương 13: Chân tướng việc thành thân!
Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Triệu lão thái đi tới thôn Trúc Khê mãi, lại không ai bằng lòng gặp mụ, chuyện này truyền tới thôn Bạch gia.

Ca ca Bạch địa chủ sau khi biết việc này, tức đến đập vỡ cái ly, "Không gặp được người? Hai đứa nhỏ không phải rất thân cận với Triệu Đại Niên sao, như thế nào liền không có ai muốn gặp mụ?"

Vợ hắn bưng kín mặt, biểu tình vô cùng thống khổ, "Ta liền biết không thể làm được như vậy, Triệu lão thái làm không ít chuyện dơ bẩn, hai đứa nhỏ lại không phải người mù, sao có thể nói tha thứ liền tha thứ. Khôn Nhi mệnh khổ của ta a, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp sao? Ô ô......"

Đôi mắt Bạch địa chủ cũng có chút đỏ lên, nói giọng khàn khàn: "Ca và tẩu tử, các ngươi yên tâm, Khôn Nhi là vì yếu ớt, mới lỡ tay làm người bị thương, ta vô luận như thế nào đều sẽ không mặc kệ."

Việc này phải nói từ hơn hai mươi ngày trước, cháu trai Bạch địa chủ Bạch Khôn ở Kim Lăng thành đọc sách mấy năm, kết bạn không ít hồ bằng cẩu hữu, trong đó có một người là tiểu công tử Tề Thịnh nhà huyện lệnh, quan hệ của Tề Thịnh cùng Bạch Khôn khá tốt, có cơ duyên xảo hợp, gặp qua đường muội Bạch Khôn là Bạch Y.

Bạch Y chính là nữ nhi Bạch địa chủ, nàng lớn lên ngây thơ đáng yêu, tính tình cũng thực dịu ngoan, Tề Thịnh đối nàng nhất kiến chung tình, muốn nạp nàng làm thϊếp, hắn lớn lên tai to mặt lớn, đôi mắt lại sắc mị mị, một bộ dáng ăn chơi trác táng, đừng nói Bạch địa chủ sẽ không đáp ứng, đến Bạch Khôn cũng không muốn.

Không cách mấy ngày, Tề Thịnh liền tới thôn Bạch gia, chỉ nói đến làm khách, trải nghiệm một chút cuộc sống sinh hoạt ở nông thôn, ở tại đây một đoạn thời gian, cũng không còn đề cập chuyện nạp thϊếp. Bạch Khôn vốn là cùng hắn quan hệ không tồi, cũng thích cùng hắn trò chuyện, liền đem hắn giữ lại, ai biết lá gan hắn lớn, thế nhưng nhân cơ hội chuốc say Bạch Khôn, mua được nha hoàn lừa Bạch Y tới chỗ ở của Bạch Khôn, tính toán gạo nấu thành cơm.

Bạch Y đi vào chỗ của Bạch Khôn, mới phát hiện điểm kì lạ, khi nàng giãy giụa đánh rơi bình hoa. Trùng hợp Triệu Đại Niên đang làm việc ở Bạch gia, tìm Bạch Khôn có chút việc nhỏ cần thương lượng, hắn nghe được động tĩnh, cảm thấy không thích hợp, liền xông vào, cứu được Bạch Y.

Hắn cao to, Tề Thịnh đương nhiên không phải là đối thủ của hắn, hắn đem Tề Thịnh đánh một trận rồi trói lại, Sau khi Bạch Khôn biết việc này, cả người tức đến phải nổ mạnh, không chỉ có Bạch địa chủ sủng ái nữ nhi, hắn đối với đường muội duy nhất này cũng đồng dạng rất yêu thương, dưới sự say rượu, tức giận tận trời, xách theo bình rượu liền tiến lên đánh Tề Thịnh, vốn dĩ chỉ muốn trút giận ra ngoài, ai biết Tề Thịnh đến nay cũng không tỉnh lại.

Tề Thịnh không chỉ có người cha làm huyện lệnh, còn có cữu cữu làm thị lang trong triều, căn bản không phải nhân vật Bạch gia có thể đắc tội tới. Sau khi người hôn mê bọn họ liền đến thỉnh lang trung, nếm thử các loại dược, dùng thử các loại phương pháp, Tề Thịnh vẫn như cũ giống như đã chết, một chút phản ứng đều không có.

Bạch địa chủ sợ Tề Thịnh tắt thở, vạn nhất truy lên, Bạch Khôn khó thoát chuyện này, lại sợ Tề gia tìm tới cửa , thần kì chính là Tề gia căn bản không biết tiểu nhi tử nhà mình tới Bạch gia, thậm chí không biết hắn đã xảy ra chuyện.

Nguyên lai trước khi đi, Tề Thịnh tìm lấy cái cớ, nói muốn đi Giang Nam du ngoạn một đoạn thời gian, sợ gã sai vặt đem hành tung nói cho vợ hắn, hắn liền đuổi hết mấy gã sai vặt bên người, ngày thường hắn không phải một người hay ở yên trong nhà, hắn chính là thích cùng hồ bằng cẩu hữu đi du ngoạn, người nhà căn bản không cảm thấy được có chuyện gì không thích hợp.

Hiện tại hắn vẫn còn hôn mê ở Bạch gia.

Vốn tưởng rằng ba đến năm ngày là hắn có thể tỉnh lại, ai biết, lại kéo đến lâu như vậy, hiện tại Bạch địa chủ cũng không dám đi thông tri cho người nhà Tề Thịnh, e sợ Tề Thịnh lập tức không còn hô hấp, đến lúc đó quan phủ liền bắt Bạch Khôn đền mạng, hắn cũng bởi vậy mỗi ngày đều lâm vào hoảng sợ.
Bạch Y lại bị Tề Thịnh cùng Triệu Đại Niên nhìn thấy thân thể, lúc ấy liền muốn tự sát, Bạch địa chủ đương nhiên không muốn thấy nàng đi tìm chết. Cùng trong hôm đó cũng không để Triệu Đại Niên trở về.

Nghĩ đến Vân Liệt đã từng là tướng quân, thân phận không bình thường, Bạch địa chủ mới đưa chủ ý đánh tới trên người Lý Cẩn cùng Tiêu Chiến ca nhi, phạm vi mấy chục dặm người nào không biết Vân Liệt là có tiếng thương vợ? Nếu Triệu gia có thể thuyết phục được Tiêu Chiến ca nhi ra mặt cầu tình, Bạch Khôn nhiều ít còn có một đường sống.

Nghĩ đến cách sống của Triệu lão thái, hắn đương nhiên không bằng lòng đem nữ nhi đẩy vào hố lửa, Bạch Y sau khi biết hắn không đành lòng, nàng liền lấy cái chết ra bức, rốt cuộc hắn mới gật đầu.

Bạch địa chủ đi gặp Triệu lão thái một lần.
Biết hắn cố ý kết thân, Triệu lão thái tự nhiên vô cùng vui vẻ, nhận thấy được trong giọng nói của hắn đối với Vân Liệt coi trọng, mụ thổi phồng Tiêu Chiến ca nhi đối với Triệu gia cảm tình có bao nhiêu sâu, nếu Bạch gia chịu đem nữ nhi gả đến Triệu gia, y khẳng định nguyện ý đi áp kiệu linh tinh.

Hiện tại Tiêu Chiến ca nhi đến gặp nàng còn không muốn. Bạch địa chủ chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo.

Lại ngay lúc này, Nhϊếp Chi Hằng đi tới thôn Bạch gia, còn mang theo một thần y lại.

*

Hai ngày sau vẫn luôn gió êm sóng lặng.

Mãi cho đến ngày thành thân, Triệu lão thái cũng chưa tìm tới cửa, không chỉ có Tiêu Chiến ca nhi cảm thấy không chân thật, Lý Cẩn cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, một lần nghĩ có phải hay không chính mình hiểu lầm cái gì. Mặc kệ như thế nào, hắn đều thấy vui mừng, tỷ tỷ hắn đối với Triệu gia tuy rằng không còn tình cảm, Triệu Đại Niên nếu là vẫn luôn không thành thân, đau khổ chờ nàng, lấy tính tình cùng tâm tính của nàng rất khó bắt đầu một đoạn tình cảm khác.
Hiện tại Triệu Đại Niên thành thân, đối với nàng mà nói tự nhiên cũng là một loại giải thoát.

Tiêu Chiến ca nhi luôn luôn hiểu rõ, cảm thấy mất mát nhưng rồi lại thở phào nhẹ nhõm. Trùng hợp hôm nay vừa lúc là ngày nghỉ ở học đường, người áp kiệu tuy rằng thay đổi, Nghiên tỷ nhi lại muốn đi đến thôn Triệu gia một chuyến, muốn gặp mặt cha lần cuối cùng.

Tiểu nha đầu không dám cùng gia trưởng nói chuyện này, ăn qua cơm sáng, liền lặng lẽ kéo Tiêu Chiến ca nhi đến trước mặt.

"Ca, ta muốn về Triệu gia một chuyến." Đôi mắt nàng hồng toàn bộ, hiển nhiên lại trộm khóc một hồi.

*

Hôn lễ thập phần náo nhiệt.

Bạch địa chủ luôn không bận tâm tiêu tiền cho nữ nhi, chỉ riêng bên ngoài của hồi môn chừng mười mấy rương, Triệu gia tổng cộng có ba gian phòng ở, phỏng chừng cũng không có đủ nơi cất chứa, người tiến đến xem náo nhiệt líu lưỡi không thôi, chỉ cảm thấy Bạch địa chủ thật là tài đại khí thô*, Triệu lão thái lần này đúng là muốn phát tài.
*Giàu có nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.

Triệu lão thái cười không khép miệng được, cả người như nằm mơ vậy, mấy ngày hôm trước có bao nhiêu nôn nóng, hôm nay liền có bao nhiêu vui vẻ, đáng tiếc chân bị gãy, không thể đi xuống tiếp đón khách nhân.

Bộ dáng Triệu Đại Niên vẫn như cũ, biểu tình chất phác, rõ ràng là ngày đại hỉ, trên mặt một chút cũng không thấy ý mừng, thấy hắn vẫn luôn hiện ra vẻ mặt quan tài, Triệu lão thái nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, e sợ cho thông gia nhìn thấy hắn vậy sẽ không vui.

Khi Tiêu Chiến ca nhi cùng Nghiên tỷ nhi chạy tới, Triệu Đại Niên cùng Bạch Y đang bái đường, bái đường xong liền đem tân nương đưa vào động phòng, nhìn cha dần dần đi xa, Nghiên tỷ nhi chua xót không thôi, nước mắt lạch cạch rớt xuống.
Tiêu Chiến ca nhi duỗi tay vỗ vỗ nàng.

Nghiên tỷ nhi ngượng ngùng mà nhấp môi dưới, cuống quít xoa xoa nước mắt, "Ca, chúng ta đi thôi."

Tiêu Chiến ca nhi gật đầu.

Đang chuẩn bị rời đi, đối diện lại đi tới một đại nương, "Ai, này không phải Tiêu Chiến ca nhi cùng Nghiên tỷ nhi sao? Chỉ chớp mắt đã lớn như vậy rồi sao!"

Nàng tiếng nói rất lớn, mọi người ngay lặp tức đều nhìn lại phía này.

"Ai u, thật đúng là Tiêu Chiến ca nhi cùng Nghiên tỷ nhi, lúc trước khi rời đi, mới có chút xíu, chỉ chớp mắt đều lớn như vậy, Tiêu Chiến ca nhi thật là càng lớn càng tuấn tú, khẳng định có không ít người tới cửa cầu hôn đi?"

"Được rồi, Tiêu Chiến ca nhi mới bao lớn, đừng trêu ghẹo y. Nhìn, Nghiên tỷ nhi cao sắp bằng ca ca, các ngươi là tới uống rượu mừng sao?"

Nghiên tỷ nhi mặt nháy mắt đỏ lên, tay buông xuống, "Không phải, chúng ta chính là đi ngang qua."
Tiêu Chiến ca nhi vỗ vỗ bả vai nàng, "Thím, đại nương, các ngươi cứ vội chuyện của mình, chúng ta còn có việc, liền không quấy rầy." Tuổi tác y tuy nhỏ, lại cho người ta cảm giác thập phần ổn trọng.

Nói xong liền hướng phía trước lôi kéo Nghiên tỷ nhi rời đi, cũng không có ai dám cản y.

Triệu Đại Niên nghe được động tĩnh, đi tới, "Làm sao vậy?"

Trong đó một đại nương chỉ nơi Tiêu Chiến ca nhi rời đi chu môi bảo, "Tiêu Chiến ca nhi cùng Nghiên tỷ nhi tới, mới vừa đi."

Triệu Đại Niên sửng sốt, trên mặt biểu tình kích động vạn phần, hắn cất bước liền đuổi theo, giống như chậm một bước hai người sẽ biến mất hoàn toàn ở bên con đường nhỏ.

Tiêu Chiến ca nhi cùng Nghiên tỷ nhi nghe được động tĩnh quay đầu nhìn thoáng qua.

Triệu Đại Niên mồm mép run run vài cái, muốn há mồm nói chuyện nhưng cổ họng lại đau rát đến lợi hại.
Thấy cha đôi mắt đỏ bừng, biểu tình đã kích động lại thất thố, Nghiên tỷ nhi nhịn không được tránh khỏi tay Tiêu Chiến ca nhi, chạy tới trước mặt Triệu Đại Niên, hô một tiếng cha.

Triệu Đại Niên đôi mắt càng thêm ướŧ áŧ, chân tay luống cuống mà chà xát tay, "Ai, Nghiên tỷ nhi, nhìn ta, Nghiên tỷ nhi đều lớn như vậy."

Triệu Đại Niên muốn duỗi tay sờ sờ đầu tiểu nha đầu, thấy tóc nàng đen nhánh tỏa sáng, cài thêm hai cây trâm xinh đẹp, lại sợ làm hư đầu tóc của nàng, ngượng ngùng thả tay xuống, nhịn không được nhìn Tiêu Chiến ca nhi một cái.

Tiêu Chiến ca nhi đứng yên không nhúc nhích.

Lúc y hiểu chuyện, Triệu lão thái không ngừng tìm Lý Uyển gây phiền, y nho nhỏ đã muốn hỗ trợ, nhưng cái gì cũng đều không thể giúp, cái loại cảm giác bất lực này, làm y một lần lại một lần, chán ghét chính mình cùng toàn bộ Triệu gia. Nhưng là không biết vì cái gì, nhìn dáng vẻ Triệu Đại Niên như vậy, đáy lòng y thực hụt hẫng.
Mãi cho đến lúc về đến nhà, tâm trạng Tiêu Chiến ca nhi cũng không quá tốt, khi tâm tình y hạ xuống, thích luyện chữ, thường thường luyện thêm nhiều mấy trang sẽ dần bình ổn, tiểu hồ ly lại nhảy tới trong lòng ngực y, móng vuốt câu lấy vạt áo, treo thân mình ở không trung, Tiêu Chiến ca nhi ném bút lông đến trên bàn sách, duỗi tay nâng mông nó ôm lên.

Lông trên người nó xù xù, sờ lên cực thoải mái, Tiêu Chiến ca nhi vuốt vuốt sống lưng nó, tiểu hồ ly lộ ra một bộ biểu tình hưởng thụ, móng vuốt nhỏ đặt ở trên tay y, mềm mụp, Tiêu Chiến ca nhi nhịn không được cúi đầu hôn hôn.

Móng vuốt nhỏ không chịu khống chế mà run lên, tức khắc rụt trở về.

Tiểu hồ ly trợn to mắt nhìn y, đôi mắt sáng lấp lánh, lại vội vàng đem móng vuốt nhỏ đưa tới.

Tiêu Chiến ca nhi đáy mắt lộ ra một chút ý cười, lại hôn một cái, đem nó ôm đến trong lòng ngực, tổng cảm thấy có nó, có thêm nhiều rất nhiều vui vẻ.
hết chương 13.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.


Chương 14: Tiểu hồ ly muốn hun hun ~!
Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Khi gần hết mùa đông. Có trận tuyết lớn bao phủ toàn bộ thôn Trúc Khê, mùa đông năm nay tựa hồ lạnh hơn trước, mãi đến năm sau, thời tiết mới dần dần ấm lên.

Trên bàn Tiêu Chiến ca nhi thay đổi một quyển lại một quyển sách, bất tri bất giác liền đến năm mới, qua năm, lại lớn thêm một tuổi.

Lý Cẩn lì xì mấy đứa nhỏ trong nhà, mỗi đứa một cái hồng bao lớn, tiểu hồ ly cũng được một cái. Tiêu Chiến ca nhi ôm tiểu hồ ly lên, cầm móng vuốt nhỏ của nó vẩy vẩy, "Mau cảm ơn cữu cữu."

Tiểu hồ ly làm bộ nghe không hiểu, biểu tình thập phần vô tội. Kêu nó chúc tết vấn an những người khác, nó cũng không phản ứng, chỉ độc chiếm cái ôm của Tiêu Chiến ca nhi.

Lý Cẩn sờ sờ cằm, cùng Tiêu Chiến ca nhi nói: "Còn hơn một tháng là đến cuộc đồng khảo, khoảng thời gian này là lúc mấu chốt nhất, lúc trước ta còn muốn thay ngươi nuôi nó một đoạn thời gian, không nghĩ tới nó không được thích chúng ta, không bằng ngày mai đem nó đi tặng?"

"Có không ít nhà thích hồ ly, vừa lúc gần đến tết, coi như lộc mà đưa."

Tiêu Chiến ca nhi sửng sốt một chút, nhận thấy đáy mắt bỡn cợt của cữu cữu lại có chút bất đắc dĩ.

Tiểu hồ ly đưa lưng về phía Lý Cẩn, tự nhiên không thấy được biểu tình của hắn, nhưng nó biết người nhà Tiêu Chiến ca nhi đều thích trêu nó, lại sợ hắn thực sự có cái ý niệm này, thân thể nhỏ tức khắc căng thẳng lên, quay đầu hướng Lý Cẩn nhe răng trợn mắt.

Lý Cẩn không để ý tới nó, biểu tình ngược lại càng thêm nghiêm túc, "Tiêu Chiến ca nhi, nếu ngươi luyến tiếc, ta có thể đưa nó đến nhà gần chúng ta, chờ ngươi thi xong ta lại mang ngươi đi thăm nó, dù sao đến lúc đó ngươi cũng phải đi học ở nơi khác, sớm muộn gì đều phải cho nó đi."

Tiểu hồ ly ngao ô một tiếng, đôi mắt hung dữ có chút dọa người, lông cả người đều dựng lên.

Tiêu Chiến ca nhi vội vàng an ủi nó, "Cữu cữu ngươi đừng trêu nó, nó còn nhỏ nữa đâu."

Lý Cẩn sờ sờ đầu nhỏ Tiêu Chiến ca nhi, nhịn không được cười cười, "Thôi được, nó đã không còn nhỏ nữa, đều nghe Tiêu Chiến ca nhi hết."

Trên người hắn mang theo một loại mị lực thành thục, tự tại của nam nhân, mặt mày tuấn tú, môi hơi hơi cong lên, mỗi một chỗ hắn đến, đều khiến người nhìn tim đập thình thịch, diện mạo của hắn ở thôn Trúc Khê không chỉ xếp số một số hai, liền tính đến cả kinh thành, diện mạo hắn cũng có thể đạt thứ hạng cực cao.

Vẻ ngoài của Tiêu Chiến ca nhi rất giống hắn.

Tiêu Chiến ca nhi nghe vậy thẹn thùng cười cười, lúm đồng tiền của y chợt hiện ra.

Buổi tối, người một nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên vô cùng náo nhiệt.

*

Ăn xong bữa tối, Tiêu Chiến ca nhi liền trở về phòng của chính mình, lấy ra phần bài học mà Bạch phu tử giao cho y. Bạch phu tử ngày trước mở thư viện đọc sách, bởi vì nhi tử chết thảm đầu đường nên viện mới đóng cửa, thư viện của hắn ở Kim Lâm Thành như sấm bên tai, bản thân hắn lại là người yêu sách, trong viện chứa không ít kinh thư, trừ bỏ các loại kinh truyện còn có không ít các loại sách quý trong kho.

Vì đối phó với lần khảo thí này, hắn đem sách các danh nhân biên soạn có trong viện đều lấy hết ra, đều là đề thi kinh văn, các loại đề tuyển, cho Tiêu Chiến ca nhi luyện tập, mặt khác hắn còn ra một ít đề mục cố ý khảo sát trình độ thơ ca và bát cổ văn của y, đây là việc học mỗi ngày của Tiêu Chiến ca nhi.

Bát cổ văn xuất xứ từ tứ thư ngũ kinh, cơ sở tri thức của Tiêu Chiến ca nhi thập phần vững chắc, Bạch phu tử cũng không lo lắng, thứ duy nhất khiến hắn lo lắng là Tiêu Chiến ca nhi tuổi còn quá nhỏ, khuyết thiếu kinh nghiệm ứng đối, vì ôn tập cho Tiêu Chiến ca nhi khoảng thời gian gần đây, buổi chiều hắn còn sẽ một kèm một, dạy y thêm một đoạn thời gian.

Trên lớp học hắn cũng dạy những điểm cần chú ý, nhưng hài tử có thiên phú ở thôn Trúc Khê vốn là không nhiều lắm, phần lớn đều không theo kịp tiến độ, nên hắn đều dạy các bài mà các phu tử khác cũng sẽ dạy.
Còn đối với Tiêu Chiến ca nhi thì lại có thể nói là dốc lòng tương trợ, thời gian Tiêu Chiến ca nhi học tập cũng bởi vì thế càng nhiều hơn, trước đó vốn là sách không rời tay, hiện tại cả thời gian ngủ đều thiếu đến đáng thương, càng không có thời gian chơi cùng tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly thấy y ngày ngày ôm sách vở, đương nhiên là có chút khó chịu, khó chịu ở đáy lòng thôi nhưng không đành lòng cáu kỉnh, nó nằm ở trong lòng ngực Tiêu Chiến ca nhi tức giận đến mỗi ngày ngủ cũng đều không ngon, cố tình việc duy nhất nó có thể giúp đỡ là thức canh Tiêu Chiến ca nhi để y có thể ngủ ngon hơn.

Tiểu hồ ly cũng dần dần khám phá ra năng lực kì lạ của nó, bình thường chỉ cần là nó thức canh hàng đêm, Tiêu Chiến ca nhi liền rất gặp ác mộng.

Sự vất vả của Tiêu Chiến ca nhi mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt.
Một đám người đều đau lòng không thôi.

Y ở tại tiền viện, cùng nhà Lý Cẩn ở cùng một chỗ, Lý Cẩn buổi tối đi vệ sinh, thấy trong phòng y đèn còn sáng, mày nhíu chặt lên, hắn đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tiêu Chiến ca nhi đang cầm bút viết cái gì đó, hắn đi đến y cũng chưa phát hiện.

Lý Cẩn cũng không muốn quấy rầy y, liền đứng đợi một lát, Tiêu Chiến ca nhi đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, lần này Bạch phu tử cho y vài đề, trong đó có một đề không có đáp án chính xác, nửa đầu đề hỏi về luận ngữ, nửa còn lại hỏi về sách, rồi đưa y giải đáp.

Tiêu Chiến ca nhi buông bút mới phát hiện cữu cữu không biết đã tới từ khi nào.

Khi Lý Cẩn tiến vào thì hết sức đau lòng, sợ y lại thức đêm, hắn hận rèn sắt không thành thép mà gõ gõ đầu Tiêu Chiến ca nhi, cố ý nghiêm mặt, "Trễ như vậy cũng không biết nghỉ ngơi một chút, ngươi nhìn Minh Minh, hắn muốn thêm thông minh, từ sớm liền ngủ, ngươi thì ngược lại, mỗi lần ta lên đến nơi đều có thể phát hiện ra ngươi còn đang xem sách, ngày thường cũng thôi đi, Tết nhất cũng không biết nghỉ ngơi một chút, gần đây còn càng ngủ càng muộn, thân thể ngã bệnh rồi, ai đền cho ta đây?"
Tiêu Chiến ca nhi bị hắn gõ, mặt có chút đỏ, lại không dám trốn, kỳ thật y cũng không tính toán ngủ quá muộn, viết xong liền chuẩn bị nghỉ ngơi, Tiêu Chiến ca nhi nhịn không được nhỏ giọng vì chính mình biện giải một chút.

"Cữu cữu, so với ta còn có người ngủ muộn hơn nhiều, ta như vậy mà cũng tính là chậm trễ, từ xưa tới nay có người này người kia, hiện tại người gần sáng mới ngủ cũng tồn tại không ít, ta cũng không phải như vậy, sao lại tính ta thức đêm?"

"Ngươi nhìn lại chính mình gầy đi nhiều ít cân*, còn không được tính là thức đêm à, mỗi ngày đến ngủ cũng không đủ ba canh giờ**. Còn không được tính là thức đêm sao? Ánh sáng lại thấp như vậy, tuổi ngươi lại nhỏ, đôi mắt cùng thân thể đến lúc bị làm hỏng có hối hận cũng đã chậm. Khi còn nhỏ cữu cữu đã nói với ngươi như thế nào?"
*1 cân = 0,5kg.

**1 canh giờ = 2 tiếng.

Thấy biểu tình cữu cữu càng thêm nghiêm túc, Tiêu Chiến ca nhi không dám hé răng, đầu nhỏ cúi thấp. Cái đầu y nho nhỏ, không sao nói rõ được làm người cảm thấy đáng thương hề hề, Lý Cẩn sờ sờ đầu y một chút, ngữ khí cũng mềm xuống.

"Ngươi thích đọc sách, chúng ta cũng không cản ngươi, nhưng là ngươi cũng nên suy xét cho thân thể của mình biết không? Khóe miệng của nương ngươi đều nổi lên mụn nhọt, đơn thuần là lo lắng cho ngươi, nàng sợ thân thể ngươi chịu đựng không nổi, hiện tại bất quá là đồng thí, kế tiếp còn có thi hương, thi hội cùng thi đình. Ngươi nếu còn không yêu quý thân thể, ngươi làm sao khiến chúng ta yên tâm? Khảo thí mỗi năm đều có không ít người bởi vì nguyên nhân thân thể mà đổ bệnh, ngươi còn nhỏ như vậy, thật thi đậu, còn muốn đi nơi khác học tập, ngươi nói,  chúng ta như thế nào mới có thể yên tâm?"
Trong nhà có năm hài tử, Lý Minh luôn luôn độc lập có chủ kiến, biết rõ ràng mình không phải là người có thiên phú học tập, đã sớm âm thầm chọn võ thuật, Nghiên tỷ nhi cùng Thịnh Thịnh cũng không phải người sẽ ủy khuất chính mình, đều rất biết hưởng thụ, muốn bọn họ thức đêm đọc sách, nói toạc cả miệng cũng khuyên không được, còn Huyên tỷ nhi, nàng chỉ làm việc mà mình yêu thích, chỉ có Tiêu Chiến ca nhi, luôn quá ngoan khiến hắn đau lòng.

Lý Cẩn có đôi khi đều sợ y là vì quang tông diệu tổ* mới đi con đường này.

*Làm rạng rỡ tổ tiên.

Cha Lý Cẩn là Lý Trạm từng là tiến sĩ, hắn đọc đủ thứ thi thư, cũng rất có khát vọng, điều duy nhất hắn tiếc nuối đó là không thể đỗ vào ba danh đầu. Khi Lý Cẩn còn nhỏ, nguyện vọng duy nhất của Lý Trạm là hắn lớn lên có tiền đồ, làm việc lớn, đáng tiếc nguyên chủ lại ngã hỏng đầu, mãi cho đến mười lăm tuổi, hắn mới có cơ hội và duyên phận vừa khớp xuyên vào thân thể này.
Chữ hắn biết viết đều là phồn thể, tự nhiên không có khả năng đi thi khoa cử.

"Cữu cữu, ta biết sai rồi, về sau sẽ không thức đêm." Đáy mắt Tiêu Chiến ca nhi hiện lên vẻ tự trách, căn bản không nghĩ tới y sẽ khiến bọn họ lo lắng như thế.

Bộ dáng y ngoan ngoãn, lại làm Lý Cẩn cảm thấy chua xót.

Hắn sờ sờ đầu Tiêu Chiến ca nhi, hướng dẫn từng bước nói: "Nhà chúng ta cũng không hiếm lạ một Trạng Nguyên lang, nếu đọc sách có thể làm ngươi vui vẻ, cữu cữu sẽ không ngăn ngươi, nếu là không vui ngươi cũng không cần đọc, mặc kệ như thế nào, đều phải chú ý thân thể mình, có hiểu không?"

Tiêu Chiến ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."

"Được rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi."

Thấy Lý Cẩn chậm chạp chưa trở lại, Vân Liệt cũng không ngủ, vẫn luôn đợi hắn, Vân Liệt tập võ nhiều năm, nhĩ lực sớm luyện tốt, đem cuộc đối thoại của hai người nghe được rõ ràng, thấy Cẩn ca nhi sau khi trở về như cũ mặt đầy lo lắng, nhịn không được hôn hôn cái trán hắn an ủi: "Tiêu Chiến ca nhi luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu đáp ứng không thức đêm rồi, sẽ tự làm được."
"Ta không phải sợ việc này, ta là sợ y đi nhầm đường, mười năm gian khổ học tập, lại không phải là kết quả y muốn, này không phải là lãng phí thời gian sao?"

Vân Liệt đem áo khoác của hắn cởi xuống, nghiêm túc nói: "Tâm tư y thông thấu, chưa chắc không từng tự hỏi qua việc này, đệ không cần lo lắng."

Lý Cẩn thở dài.

Ngày thường Lý Cẩn luôn luôn rộng rãi, cũng chỉ có đối với tình hình của người nhà mình mới dễ lo lắng khẩn trương, rõ ràng biết hắn cũng sẽ vì chuyện này khiến chính mình phiền não lo lắng, Vân Liệt bắt lấy tay hắn hôn một cái, "Dù sao y cũng còn nhỏ, cho dù có một ngày không muốn học tiếp, cùng lắm thì lại tìm một chuyện yêu thích khác mà làm."

*

Lý Cẩn đi rồi, Tiêu Chiến ca nhi liền tắt đèn, chui vào trong ổ chăn.

Trên giường có hai cái chăn, một lớn một nhỏ, đều là được Lý Uyển khoảng thời gian trước mới vừa làm, đương nhiên là của Tiêu Chiến ca nhi cùng tiểu hồ ly, hai cái chăn đều thập phần ấm áp, Tiêu Chiến ca nhi cởϊ áσ ngoài ra liền chui vào trong chăn lớn, chỉ lộ ra một nhúm đầu tóc xù xù.
Y thích ngủ nghiêng, sợ lọt gió, lại cận thận kéo chăn, đem chăn che đến trên lỗ tai, trước mắt vừa lúc thấy tiểu hồ ly đang từ trong cái chăn nhỏ hướng qua chỗ này.

Một đôi mắt ở trong đêm tối phi thường sáng ngời.

Tiêu Chiến ca nhi cong cong môi, bởi vì từ nhỏ quen ôm nó ngủ, cũng không cảm thấy việc gì không tốt, duỗi tay đem nó ôm vào trong lòng ngực, "Sớm biết vậy sẽ nói nương không cần làm chăn nhỏ cho ngươi."

Tiểu hồ ly hướng trong lòng ngực y cọ cọ, thập phần tán đồng.

Gần nhất trong khoảng thời gian này thần kinh của Tiêu Chiến ca nhi vô cùng căng thẳng, kỳ thật thân thể đã sớm mệt mỏi, ngày thường nằm xuống là có thể ngủ ngay lập tức, hôm nay bị cữu cữu nhắc nhở một phen, ngược lại không có buồn ngủ.

Thấy tiểu hồ ly vẫn luôn nằm ở bên người bồi y, Tiêu Chiến ca nhi cũng có chút đau lòng, "Ngươi như thế nào còn không ngủ? Tuổi nho nhỏ liền theo ta thức đêm sao?"
Tiểu hồ ly mở to đôi mắt sáng ngời, vô tội nhìn y, bộ dáng ngoan ngoãn làm người mềm lòng không thôi.

Tiêu Chiến ca nhi vỗ vỗ đầu nhỏ của nó, cong cong môi, "Mau ngủ."

Tiểu hồ ly ngoan ngoãn nhắm lại mắt, nhưng không dám ngủ thật.

Tiếng tim nó đập thập phần hữu lực, một chút một chút lại một chút, nghe tiếng tim đập vững vàng của nó, Tiêu Chiến ca nhi bất tri bất giác liền thϊếp đi.

Sáng sớm tỉnh lại, thấy tiểu hồ ly ghé vào trước mặt, nhìn chằm chằm y đến xuất thần, là một đôi mắt vô cùng sâu thẳm.

Tiêu Chiến ca nhi ngáp một cái, xoa xoa đôi mắt mình rồi nhìn lại chỉ thấy đôi mắt tiểu hồ ly đã khôi phục bộ dạng thanh tỉnh sáng ngời.

Tiểu hồ ly lắc lắc cái đuôi nhỏ, lăn một cái, hướng vào lòng ngực y thân mật cọ cọ, đáy mắt tràn đầy ỷ lại, Tiêu Chiến ca nhi hôn hôn đầu nhỏ xù xù của nó, nghĩ đến khảo thí, còn chưa kịp tách ra đã cảm thấy nhớ.
Tiểu hồ ly giật mình, đôi mắt sáng lấp lánh, lại duỗi duỗi móng vuốt nhỏ hướng Tiêu Chiến ca nhi, một bộ biểu tình muốn được hun hun.

hết chương 14.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.


Chương 15: Thi thể bên bờ sông!
Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Tiểu hồ ly xác thật một đêm không ngủ.

Giao thừa luôn có người bắn pháo hoa, tuy nhà bọn họ ở cách xa những nhà khác trong thôn, tiếng pháo cũng vẫn luôn truyền đến hết đợt này đến đợt khác, với nó mà nói thật sự rất ồn, nó tự nhiên ngủ không được.

Nghĩ đến mùng một mọi người đều dậy sớm, Tiêu Chiến ca nhi lại không tiếp tục ngủ, xoa xoa đôi mắt liền ngồi dậy.

Lúc này, mọi người trong nhà đều đã thức.

Khi Tiêu Chiến ca nhi mặc quần áo xong, xuống giường ra khỏi phòng mới phát hiện mấy đứa nhỏ đều đã tập trung ở nhà chính, mỗi người đều mặc trên người bộ đồ mới, nét mặt đều mang ý cười.

Vừa nhìn thấy y, Thịnh Thịnh lập tức xông tới bổ nhào vào trong lòng ngực y, "Ca, mọi người đều đang chờ ngươi! Đi, chúng ta cùng nhau ra cửa đốt pháo."

Nhóc là người thức đầu tiên, mới rời giường liền muốn đi đốt pháo, Lý Cẩn sợ nhóc đánh thức Tiêu Chiến ca nhi, mới nói với nhóc chờ ca ca thức rồi cùng làm, Thịnh Thịnh chờ rồi lại chờ, nếu không phải sợ quấy rầy ca ca nghỉ ngơi, sớm đã không còn kiên nhẫn.

Nghiên tỷ nhi ở phía sau nhóc đi tới, kéo lại tay nhỏ Thịnh Thịnh, "Ngươi đừng lôi kéo ca ca, vạn nhất ca bị thương thì làm sao bây giờ."

Thịnh Thịnh vỗ vỗ đầu, "Ài, nhìn ta nè, suýt nữa thì quên, ca, ngươi cách xa ra tí, để ta với tỷ tỷ đốt là được."

Lý Minh cười lộ ra răng nanh, "Nghiên tỷ nhi là nữ hài tử, ta tới."

Nghiên tỷ nhi hướng hắn làm mặt quỷ, "Nữ hài tử liền không thể đốt pháo được sao? Nhị ca ngươi mau đem ca ca kéo ra nha."

Tiêu Chiến ca nhi: "......"

Y mới là lão đại trong nhà nha, ngược lại không hiểu như thế nào đám nhóc lại cứ thích bảo vệ y?

Tiêu Chiến ca nhi tự dưng có chút buồn bực, đang muốn nói một tí, đã bị Lý Minh đẩy đến nhà chính, "Ca, ngươi mau đi vào trong, coi trừng bị dọa."

Lý Uyển nhìn đến buồn cười không thôi, "Các ngươi đều cẩn thận một chút, Thịnh Thịnh ngươi cũng tránh xa một chút, coi chừng bị thương."

Thịnh Thịnh hô to đáp lại, "Biết rồi, cô cô, ta với tỷ tỷ cùng nhau đốt pháo."

Tiểu hồ ly từ trong lòng ngực Tiêu Chiến ca nhi nhảy ra chạy đi, chạy sâu đến trong nhà, có vẻ rất chán ghét tiếng pháo.

Hài tử trong nhà nhiều nên náo nhiệt cực kỳ.

Mới vừa đốt pháo ở cửa chính xong, Lý Lâm liền mang theo một đám hài tử chạy qua, tới nhặt pháo, trong thôn đa số các nhà đều dây sớm, bọn họ đã đi nhặt không ít.

Thịnh Thịnh cũng gia nhập đại quân nhặt pháo, sợ nhóc chạy khắp nơi, Lý Minh cùng Tiêu Chiến ca nhi cũng tham gia. Trừ bỏ nhặt pháo, còn muốn đi chúc tết những nhà khác. Tiểu hồ ly cũng theo đi, khi Tiêu Chiến ca nhi không ở nhà, Lý Cẩn phá lệ thích trêu đùa nó, cố tình hắn lại là trưởng bối, sợ vạn nhất đắc tội hắn, hắn lại đem mình cho người khác, tiểu hồ ly ở trước mặt hắn, cũng không thể quang minh chính đại mà tức giận.

Nó đi theo phía sau Tiêu Chiến ca nhi, cùng nhau đi ra ngoài. Thôn Trúc Khê mùa đông phá lệ lạnh, hà hơi ra đều có cảm giác kết băng, bên ngoài trời tối đen như mực, cơ hồ thấy không rõ đường, bọn nhỏ lại rất hưng phấn.

Chờ đi hết một vòng, mỗi người trong túi đều chứa đầy kẹo.

Tiêu Chiến ca nhi năm nay đã mười ba tuổi, giống y tuổi này đã có không ít người đính hôn, không ít nhà đều nhìn chằm chằm y, năm trước còn có người thông qua quan hệ hỏi thăm qua việc hôn nhân của y, có ý tứ kết thân, bất quá đều bị Lý Cẩn lấy lý do tuổi nhỏ mà từ chối.

Lúc đi về nhà, trời đã sáng lên, Thịnh Thịnh thực tràn đầy tinh lực, chạy một vòng hoàn toàn không mệt, ngược lại là Tiêu Chiến ca nhi chân đã mềm nhũn.

Tiểu hồ ly ngoan ngoãn đi theo bên người y, hoàn toàn không có ý tứ cầu ôm, mỗi lần thấy vậy, Tiêu Chiến ca nhi đều cảm thấy tiểu hồ ly nhà y xác thật muốn thành tinh, sao lại có thể hiểu chuyện như vậy chứ.
*

Mùng hai đến mùng năm là thời gian thăm người thân, nhà bọn họ bởi vì không có thân thích, liền phá lệ thanh nhàn, học đường cho nghỉ mười ngày, mãi cho đến mùng bảy mới khai giảng.

Chiều hôm nay là mùng năm, đã xảy ra một chuyện lớn.

Khi Tiêu Chiến ca nhi với Lý Minh cùng nhau ra sau núi đốn củi, trên đường trở về lại thấy bờ sông vây đầy người, rất xa nhìn thấy một người đàn bà nằm trên mặt đất, vây quanh bên người là mấy đại nương.

Khi Tiêu Chiến ca nhi đi qua, vừa lúc nghe được thanh âm tranh luận của các đại nương.

"Thật quá đáng thương, xem miệng vết thương trên người, đây là người sống sờ sờ bị đánh chết lại đem thi thể vứt bỏ trong sông đi?"

"Còn không phải do ngày thường mụ không lưu lại tiếng tốt, làm không ít chuyện thiếu đạo đức, không biết đắc tội bao nhiêu người, cũng khó trách chết thảm như vậy."
"Thôi thôi đều tan hết đi, đều nói người chết là lớn nhất."

Mấy câu nói đó một câu lại một câu quen tai hơn, khi nhìn đến cái áo vải thô quen thuộc, Tiêu Chiến ca nhi cả người như ở hầm băng.

Này rõ ràng là cảnh tượng trong mộng y.

Trương đại nương nói: "Còn không đi báo tin cho Uyển tỷ nhi, nói cho nàng một tiếng, dù sao cũng là nãi nãi của Tiêu Chiến ca nhi, xảy ra chuyện lớn như vậy, như thế nào cũng phải đến báo tin cho Triệu Đại Niên một chút."

"Ai, Tiêu Chiến ca nhi!"

Sắc mặt Tiêu Chiến ca nhi tái nhợt vô cùng, chờ thấy rõ mặt Triệu lão thái, đầu vang ong ong lên, trước mắt tối sầm, không đứng vững, y trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

"Ca!" Bên tai là tiếng kêu khẩn trương của Lý Minh.

Tiêu Chiến ca nhi trực tiếp hôn mê, trong khoảng thời gian gần đây bởi vì không có nằm mơ, y đã sớm quên mất cơn ác mộng này, trước lúc khôi phục ý thức, y lại nằm mộng, trong mộng lần này y lại  thấy được mặt Triệu lão thái rõ ràng, quần áo trên người khó trách cũng quen mắt, Triệu lão thái khi tìm y đi áp kiệu chính là mặc bộ này.
Chuyện cũ hiện ra từng cảnh ở trong đầu, Tiêu Chiến ca nhi cơ hồ thở không nổi.

"Tiêu Chiến ca nhi." Thấy y mở mắt, Lý Uyển vui mừng mà khóc.

"Ca ca." Từng cái đầu nhỏ đều nhìn lại.

Thịnh Thịnh trước tiên bổ nhào vào lòng ngực Tiêu Chiến ca nhi, toàn bộ đôi mắt hồng lên, hiển nhiên đã khóc, "Ca ca, ngươi làm ta sợ muốn chết."

Nhóc là một tiểu hán tử, luôn cảm thấy mình chính là một nam tử hán, đổ máu không đổ lệ, thấy Lý Minh đem ca ca đang hôn mê cõng trở về, thập phần không hình tượng mà khóc lên. Hiện tại rốt cuộc ca ca cũng tỉnh, nhóc ôm lấy Tiêu Chiến ca nhi không nỡ buông tay.

Lý Cẩn xách cổ áo nhóc lên, đem nhóc qua một bên, "Ngươi nặng như vậy, đừng đè ca ca ngươi."

"Ta mới không nặng." Thịnh Thịnh giãy giụa trong không trung.

Lý Cẩn đem nhóc ném đến lòng ngực Vân Liệt, bản thân ngồi xuống bên người Tiêu Chiến ca nhi, "Cảm giác thế nào? Đau đầu sao"
Tiêu Chiến ca nhi lắc đầu, khuôn mặt nhỏ lại thập phần tái nhợt, "Ta không có việc gì."

Nghĩ đến thi thể ở bờ sông, sắc mặt của y lại tái nhợt, "Nãi nãi thật đã xảy ra chuyện?"

Trong phòng lập tức an tĩnh.

Lý Cẩn thở dài cam chịu.

Sợ ca ca đáy lòng khó chịu, Nghiên tỷ nhi thật cẩn thận bắt lấy tay y, "Ca, ngươi đừng sợ, chúng ta sẽ vẫn luôn bên cạnh ngươi."

Tiêu Chiến ca nhi ngẩng đầu sờ sờ đầu nhỏ của nàng, "Ta đã không có việc gì."

Tuy rằng Triệu lão thái đối với bọn họ không tốt, chung quy vẫn là nãi nãi của bọn họ, Lý Cẩn nói: "Ta đã báo quan, cha ngươi nơi đó cũng đã thông tri. Ngươi trước nghỉ ngơi một chút. Ngày mai phỏng chừng phải đi Triệu gia một chuyến."

Tiêu Chiến ca nhi ngoan ngoãn gật gật đầu, mọi người đều rời đi, biểu tình y lại vô cùng mê mang, không biết vì cái gì giấc mộng của mình lại biến thành hiện thực? Chẳng lẽ là trong tiềm thức y hy vọng Triệu lão thái chết, cho nên nàng mới bỏ mạng?
Tiêu Chiến ca nhi bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, dùng sức vỗ đầu.

Còn đứa bé trai mặc hồng y kia lại là sao? Vì cái gì thường xuyên mơ thấy nó, y xác định chính mình chưa từng gặp qua nó, Tiêu Chiến ca nhi nghĩ trăm lần cũng không ra, đầu đau từng cơn.

Tiểu hồ ly kêu một tiếng, nhảy tới trong lòng ngực y.

Tiêu Chiến ca nhi ôm chặt lấy nó, trong nhất thời tâm loạn như ma, cũng không biết nói như thế nào với người nhà, nếu thật là do y hại chết Triệu lão thái, y nên làm sao bây giờ?

hết chương 15.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #hay