Chương 51-55
Chương 51: Em là của ta!
Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Hô hấp Tiêu Chiến ca nhi cứng lại, khuôn mặt nóng đến lợi hại, thấy Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào y, y mới lúng ta lúng túng nói: "Ta viết thì thế nào, cũng không phải chỉ có ngươi được viết tên ta? Không đúng, Bạch Nhạc tới phòng ta làm gì? Ngươi thấy được sao?"
Tiêu Chiến ca nhi cố ý dời đề tài, thấy y dị thường quẫn bách, Vương Nhất Bác cũng không vạch trần y nữa, gật gật đầu, "Mặc kệ cậu ta có mục đích gì, ta đều sẽ không để nó xảy ra."
Thấy đáy mắt hắn hiện lên một tia sát khí, tâm Tiêu Chiến ca nhi trong nháy mắt run lên, e sợ hắn thật sự sẽ làm cái gì đó, vạn nhất hắn không biết nặng nhẹ, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
"Ngươi đừng làm bậy, mặc kệ cậu ta muốn làm gì, những chuyện này ngươi đừng động đến, giao cho ta xử lý là được rồi."
Biểu tình của Vương Nhất Bác vẫn có chút không tốt, rõ ràng hắn đang không vui nói, "Chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, vì sao ta không thể quản?"
Tiêu Chiến ca nhi biết rõ ràng tính xấu của hắn, đành phải nói thuận theo, "Không phải không cho ngươi quản, nếu ta giải quyết không được, thì ta tìm ngươi không phải vẫn như nhau sao? Vương Nhất Bác, ta hy vọng ngươi không cần để ý mấy chuyện thị phi nhỏ nhặt này."
Thanh âm nói chuyện của y vẫn luôn dễ nghe như thế, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy thoải mái không thôi, tuy rằng cảm thấy y nói không đúng lắm, nhưng cũng không phản bác.
Tiêu Chiến ca nhi: "Sáng sớm hôm nay cậu ta đi vào phòng chúng ta còn mở tủ, chắc hẳn là cố tình, chẳng lẽ cậu ta đang tìm đồ gì sao? Trong tay ta có cái gì cậu ta muốn?"
[Là phòng ChÚnG tA nha quí dzị :))]
Vương Nhất Bác cảm thấy mục đích của Bạch Nhạc không chỉ như vậy, nghĩ đến ánh mắt dính nhớp của cậu ta, hắn liền cảm thấy ghê tởm, trong học viện người hắn nhìn không vừa mắt không ít, trừ Bạch Nhạc ra, còn có hai hán tử nọ, bọn họ vừa nhìn thấy Tiêu Chiến ca nhi liền đỏ mặt, ánh mắt cũng thập phần khả nghi.
[Khúc này tình cảm Vương Nhất Bác rõ ràng nhất nên mình xin phép đổi xưng hô từ đây luôn nhe mọi người, quắn xỉu ;; ;;]
Lúc trước Vương Nhất Bác chỉ đơn thuần không thích, hiện tại đã biết rõ du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu Tiêu Chiến ca nhi của mình, hắn tự nhiên hiểu được ánh mắt bọn họ có hàm nghĩa gì, hắn nhịn không được cúi đầu chạm vào trán Tiêu Chiến ca nhi, ngữ khí rõ ràng nhàn nhạt, lại không hiểu sao làm lay động nhân tâm, "Em là của ta, chỉ có thể là của ta."
Tim Tiêu Chiến ca nhi đập có chút nhanh, đẩy đầu hắn ra, "Nói lời ngốc nghếch gì thế, hiện tại chúng ta đang ở học viện, việc cần nhất lúc này là học tập, đừng lại suy nghĩ mấy chuyện này nữa."
"Người đọc sách chẳng lẽ không thành thân sao?"
Thấy bộ dáng lý lẽ của hắn, Tiêu Chiến ca nhi có chút bất lực, "Sao ngươi lại trở thành cái dạng này?"
Da mặt y mỏng, giờ phút này bị Vương Nhất Bác nhìn chăm chú vào như thế, mặt không chỉ đỏ lên, hai bên tai cũng một mảnh đỏ bừng, Vương Nhất Bác nhịn không được duỗi tay sờ soạng vành tai y, "Ta là dạng nào chứ?"
"Da mặt dày."
"Phải, da mặt ta chính là dày, ta hiện tại chỉ muốn hôn em, ôm em, ta tới đây học cũng là vì em, sở dĩ hiện thân cũng là để về sau có thể cầu hôn em."
Hắn nói một câu, tim Tiêu Chiến ca nhi liền đập nhanh hơn một ít, đến phút cuối trái tim dường như muốn nhảy ra từ cổ họng. Người nói lời này không ngượng ngùng, người nghe lại cảm thấy thẹn không thôi, Tiêu Chiến ca nhi có chút mất mặt mà cúi thấp đầu, chỉ muốn né tránh, mới vừa xoay người, lại bị Vương Nhất Bác nắm chặt tay.
Vương Nhất Bác thuận thế ôm Tiêu Chiến ca nhi vào trong ngực, hắn cao hơn Tiêu Chiến ca nhi một cái đầu, vừa lúc có thể nhìn thấy cái cổ thon dài trắng nõn, có thể làm hoa mắt người khác, chỉ nhìn thôi cũng đã vô cùng câu nhân, Vương Nhất Bác đặc biệt muốn cắn lên đó hai cái, lại sợ dọa y, đành phải kiềm xuống.
Ánh mắt hắn nhìn chuyên chú, còn dùng cái đầu tóc xù xù đi cọ Tiêu Chiến ca nhi, ngữ khí cũng mang theo chút cảm giác đáng thương hề hề, thật giống như nếu Tiêu Chiến ca nhi cự tuyệt hắn thì y sẽ rất tàn nhẫn, "Đừng vội vàng cự tuyệt ta, ta vẫn có thể luôn chờ em."
"Ngươi buông tay đã."
Vương Nhất Bác không muốn.
Tiêu Chiến ca nhi vừa hoảng hốt vừa bất an, có chút thẹn quá hóa giận, "Những gì ngươi đọc trong sách đều vứt đi hết rồi sao? Hai người chưa thành thân sao có thể ôm ôm ấp ấp? Ngươi một hai phải bức ta như vậy?"
Vương Nhất Bác lúc này mới buông tay, lại cúi đầu nhìn thoáng qua cục giấy trong tay, hai chữ Vương Nhất Bác kia được Tiêu Chiến ca nhi viết phi thường đẹp, từng nét bút giống như được trút xuống thứ tình cảm nào đó, hắn căn bản không tin Tiêu Chiến ca nhi chán ghét hắn.
Lúc này Tiêu Chiến ca nhi mới phát hiện trong tay hắn còn nắm tờ giấy kia, cảm giác không tự nhiên trong lòng y càng ngày càng mãnh liệt, nhịn không được mở miệng: "Ngươi đem tờ giấy đó trả lại cho ta."
Vương Nhất Bác không muốn trả lại cho y, duỗi tay lại nhét vào trong ngực, động tác kia phải gọi là dứt khoát nhanh nhẹn.
Tiêu Chiến ca nhi nhíu mày, lại nói với hắn một lần, "Đưa đây."
"Không đưa." Trong mắt Vương Nhất Bác xem nó là chứng cứ. Mặc kệ Tiêu Chiến ca nhi đối với hắn có cảm tình gì, tóm lại vẫn có nhớ thương hắn, đúng lúc này, trước cửa truyền đến tiếng nói của An Tử Hi, "Tiêu Chiến ca nhi, ngươi xong chưa?"
Tiêu Chiến ca nhi lên tiếng, "Xong rồi."
Y trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, rồi đành phải đi ra ngoài, tưởng tượng đến việc hắn sẽ luôn mang theo chữ mình viết bên người, y cảm thấy rất không tự nhiên, lỗ tai trước sau đều hồng hồng.
Lúc này Bạch Nhạc đã tới giảng đường, thấy Tiêu Chiến ca nhi tới, cũng không lâu sau, Vương Nhất Bác liền đến, cậu ta nghĩ trăm lần cũng không ra, chẳng lẽ Vương Nhất Bác vẫn luôn trốn ở chỗ Tiêu Chiến ca nhi? Ánh mắt cậu ta không chịu khống chế cứ lưu luyến di chuyển trên người hai bọn họ, khi nhìn tới Vương Nhất Bác lại thấy hắn âm trầm mà liếc lại đây, đáy mắt mười phần sát khí, trái tim nhỏ của Bạch Nhạc không chịu khống chế mà run lên, vội vàng xoay người, muốn ngồi trở về chỗ ngồi, Lưu Hoài Hoa đang muốn đứng dậy đi nhà xí, vừa lúc đụng mạnh vào cậu ta, đau không nhịn được ai u kêu một tiếng, "Gần đây ngươi bị sao thế? Cứ luôn mất hồn mất vía vậy?"
Bạch Nhạc ngượng ngùng cười cười, "Thực xin lỗi, ngươi không sao chứ?"
Tiêu Chiến ca nhi tự nhiên cũng nhận ra sự đánh giá của Bạch Nhạc, y nhịn không được nhìn qua Vương Nhất Bác, tổng cảm thấy địch ý của Bạch Nhạc với mình, có liên quan tới hắn.
Từ trước đến nay tính y vẫn luôn trầm ổn, mọi việc đều có thể được lên kế hoạch trước, cũng chỉ có việc của Vương Nhất Bác mới làm y sứt đầu mẻ trán. Sau khi tự hỏi trong đầu, Tiêu Chiến ca nhi muốn yên tĩnh để quan sát biến động, trừ bỏ lúc tâm phiền ý loạn viết ra hai chữ Vương Nhất Bác này, trong phòng y cũng không có đồ vật gì khác, y luôn cảm thấy Bạch Nhạc sẽ không dễ dàng dừng lại như vậy.
Lúc y đang cân nhắc có nên tìm cậu ta nói chuyện hay không, Bạch Nhạc lại tìm đến y trước.
Bạch Nhạc luôn cảm thấy có một đôi mắt nhìn chằm chằm mình, làm cậu ta không dám có hành động gì, nhưng Bạch Nhạc lại không muốn Tiêu Chiến ca nhi cùng Vương Nhất Bác càng ngày càng dây dưa, nghĩ tới nghĩ lui, lúc ở trong tiết học ném một tờ giấy qua bàn Tiêu Chiến ca nhi.
Bên trên viết một hàng chữ, 'chuyện của ngươi và Vương Nhất Bác ta đã biết, nếu không muốn bị ai phát hiện thì ngươi phải cách hắn xa chút.'
Tiêu Chiến ca nhi hơi hơi sửng sốt, lúc này mới ý thức được mục đích của cậu ta, nguyên lai cậu ta quả thật đang nhớ thương Vương Nhất Bác.
Giờ phút này Vương Nhất Bác vẫn mặc một thân hồng y như cũ, trong phần đông học sinh phá lệ bắt mắt, vì vậy, chỉ tính đến tuổi tác một cách đơn thuần thì bọn họ hoàn toàn không hợp nhau, Bạch Nhạc năm nay hình như không còn nhỏ nữa? Tiêu Chiến ca nhi nhớ rõ lúc trước cậu ta còn từng hủy hôn một lần, không phải vì vậy mà nói y ghét bỏ người từng hủy hôn, mà vì đại khái là cảm giác của y cứ như hài tử nhà mình nhìn như thế nào cũng tốt, dù cho Vương Nhất Bác có một đống tật xấu nhưng ở trong mắt Tiêu Chiến ca nhi, hắn vẫn luôn xứng đáng có người bạn đời tốt hơn, chỉ nói bộ dáng thích tính kế của Bạch Nhạc thôi, y đã không thích nổi.
Tiêu Chiến ca nhi suy nghĩ nửa ngày mới phát giác mình lại đang thất thần, không khỏi có chút hổ thẹn, trong nhà tốn tiền đưa cho y đi học, y gần đây lại liên tiếp mất tập trung.
hết chương 51.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Tác giả có lời muốn nói:
Che mặt, xin chịu bị mắng huhu, tui hôm nay không viết dài được, ngày mai có việc phải ra ngoài, tới giữa trưa tui sẽ đăng chương mới nha, iu iu.
Lâu chúng mình có lời muốn nói:
Chuyện là Vương Nhất Bác cũng đã nói rõ tình cảm của mình một cách nghiêm túc nhất với Tiêu Chiến ca nhi nên chúng mình xin phép đổi xưng hô Vương Nhất Bác từ đây ạ, Tiêu Chiến ca nhi sẽ đổi sau khi hai bạn nhỏ yêu nhau. Còn về chuyện xưng hô, mặc dù Vương Nhất Bác nhỏ tuổi hơn Tiêu Chiến ca nhi nhưng mình muốn để ta-em cho nó tình cảm, các bạn có ý kiến gì thì bình luận cho chúng mình biết nha, yêu mọi người nhiều.
Chương 52: An cư lạc nghiệp!
Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Vương Nhất Bác dĩ nhiên thấy được hành động của Bạch Nhạc, thấy cậu ta còn dám tìm đến Tiêu Chiến ca nhi, sát khí ở trong đáy mắt hắn quay cuồng, càng trưởng thành hắn vận dụng linh khí càng thêm thành thạo, nhân lúc mọi người không để ý, hắn đã thu được tờ giấy tới tay, khi thấy được nội dung trên đó, hắn cong cong môi trào phúng.
Khi đến giờ nghỉ trưa, Bạch Nhạc đi nhà xí lại không biết bất cẩn dẫm phải cái gì đó, té vào hầm cầu, không chỉ mắt cá chân bị vặn gãy, cả người cũng đều dính nhớp dơ bẩn, cậu ta đau tới kêu ngao ngao, cuối cùng vẫn phải cần đến tiểu ca nhi khác nâng cậu ta ra ngoài.
Nhà xí cách giảng đường một khoảng không xa, giữa trưa Tiêu Chiến ca nhi không trở về nghỉ ngơi, tự nhiên không biết việc này. Khi Tiêu Chiến ca nhi cùng An Tử Hi đang định đến Tàng Thư Các mượn sách, thì thấy Bạch Kim An bóp mũi chạy lại, vẻ mặt ghét bỏ, "Thật quá hôi, ghê tởm chết ta."
Cậu cũng vừa lúc đi nhà xí, có tổng cộng bốn tiểu ca nhi đi cùng nhau, Bạch Nhạc té ngã, Lưu Hoài Hoa ngại bẩn, bóp mũi né tránh, là Bạch Kim An cùng một tiểu ca nhi khác dìu Bạch Nhạc về chỗ ở, cũng là Bạch Kim An giúp đỡ đem quần áo dơ của cậu ta ném vào trong viện.
Giữa trưa thời tiết đang rất nóng, Bạch Kim An chạy tới mồ hôi đầy đầu, sắc mặt cũng có vẻ khó coi.
Thấy thế, Tiêu Chiến ca nhi liền hỏi một câu, "Ngươi bị làm sao?"
Bạch Kim An cầm lấy ly nước trên bàn từng ngụm từng ngụm uống xong một bát lớn, mới giải thích: "Còn không phải do tên Bạch Nhạc sao, vậy mà có thể té vào hầm cầu, khẳng định cậu ta làm chuyện xấu quá nhiều, trời cao nhìn thấy nên cậu ta mới gặp báo ứng như vậy."
Thấy miệng cậu độc ác như thế, An Tử Hi hơi hơi nhíu mày, nhớ đến cách làm người của Bạch Nhạc, mới thở dài một tiếng, "Được rồi, ngươi bớt tranh cãi đi, không còn bị gì nữa chứ?"
"Cũng không phải chuyện lớn gì, chính là mắt cá chân sưng hơi to, không thể đi đường, tám phần là bị thương đến xương cốt, lúc ta tới cậu ta còn ngồi một chỗ kêu to, bởi vì dính không ít đồ dơ nên trên mặt tràn đầy khuất nhục, quần áo đều là ta giúp cậu ta cởi ra, hiện tại ta còn có thể ngửi thấy cái mùi hôi thối kia, sớm biết vậy ta sẽ không trở về."
Tuy cậu độc miệng, nhìn Bạch Nhạc cũng chẳng vừa mắt, nhưng giúp thì vẫn giúp, An Tử Hi buồn cười lắc đầu, "Hiện tại bên cạnh cậu ta có ai không?"
"Lưu Hoài Hoa chạy đi nói với phu tử, trên đường trở về ta có thấy Bạch thúc, thúc ấy xuống núi kêu đại phu. Hiện tại là Trần ca nhi ở bên cạnh cậu ta, ta nghĩ nên nói cho các ngươi biết, liền chạy lại đây."
An Tử Hi: "Đi thôi, cùng đi nhìn xem."
Tiêu Chiến ca nhi gật đầu.
Lưu Trường Khanh cũng cùng đứng lên, hắn luôn ít nói, cũng không hòa hợp với tập thể, nhưng tâm cũng không xấu, trừ bỏ hắn ta, hai học sinh khác, cũng đứng lên, "Đi thôi, cùng đi nhìn xem."
Khi bọn họ đi vào, Bạch Nhạc đang nửa nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nhìn thấy Tiêu Chiến ca nhi đáy mắt cậu ta hiện lên một mạt nan kham*, tuy rằng Bạch Kim An đã giúp cậu ta thay quần áo, mùi hôi trên người cậu ta vẫn như cũ không có tan đi, hiện tại cậu ta không muốn nhìn thấy bất cứ ai. Thấy Lưu Trường Khanh còn theo bản năng che mũi, Bạch Nhạc cảm thấy khó chịu, đi vệ sinh mà còn có thể làm mắt cá chân bị trật, chỉ cảm thấy việc này thôi có thể khiến mọi người chê cười thật lâu.
*Khó lòng chịu nổi.
Điều duy nhất khiến cậu ta cảm thấy may mắn đó là Vương Nhất Bác không có đến. Cậu ta là tiểu ca nhi bị thương, lại do té vào hầm cầu, vừa mới thay quần áo nên đám hán tử do kiêng dè cũng chưa tới, người quan hệ tốt với cậu ta, cũng chỉ hỏi thăm Bạch Kim An thêm một hai câu về cậu ta.
Phu tử rất nhanh đã đi đến, cậu ta bị thương tới xương cốt, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi hai tháng, nếu chỉ vài ngày là vô pháp xuống giường, bên người cậu ta lại không có thư đồng chiếu cố, các học sinh khác cũng không có khả năng vẫn luôn một tấc không rời bên cạnh hầu hạ cậu ta, phu tử liền nhờ ngươi báo tin cho gia đình Bạch Nhạc, cậu ta vốn là người ở thành Kim Lâm, ngày hôm sau đã có đại ca lại đây đem cậu ta đón về.
Bạch Nhạc tự nhiên không vui, đã không bỏ xuống được việc của Tiêu Chiến ca nhi cùng Vương Nhất Bác, cũng không muốn chậm trễ lâu như vậy, khóa học sinh bọn họ sang năm đã phải tham gia khảo thí, tính thử cũng chỉ còn mấy tháng, cậu ta rời khỏi thì nhiều ít cũng chậm trễ việc học, không đi lại cũng không được, trong nhà đang đúng vào thời điểm thu hoạch mùa màng, hai ca ca trong nhà đã sớm thành gia lập nghiệp, có thể cho tiền để cậu ta học đã không tồi. Tự nhiên không có khả năng ở lại học viện chiếu cố cậu ta.
Bạch Nhạc đi rồi, Tiêu Chiến ca nhi liền không nhớ việc tờ giấy.
Rất nhanh đã đến ngày về nhà, y từ chỗ Bạch thúc ôm tiểu hồ ly trở về, Tiêu Chiến ca nhi vốn định nửa đường thả nó đi, Vương Nhất Bác lại không chịu, "Đem nó trở về cùng ngươi đi, ta có một số việc, chậm một chút mới về."
"Chuyện gì?"
Vương Nhất Bác sợ y cản trở, không dám nhiều lời, chỉ hàm hồ nói: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Con hồ ly đỏ này cũng không phải rất giống hắn, nó có chút nhát gan, lỗ tai gục xuống, trông rất ngốc ngốc manh manh, vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác đã bị dọa cho run bần bật, liều mạng trốn phía sau Tiêu Chiến ca nhi, Vương Nhất Bác đem nó biến thành hình dạng hồ ly của mình, lại hù dọa nó một phen, mới đưa cho Tiêu Chiến ca nhi, còn không cho Tiêu Chiến ca nhi ôm nó.
Tiêu Chiến ca nhi đành phải đem nó thả vào trong giỏ xách.
Lần này là Trần bá tới đón bọn họ, thôn Trúc Khê lại có một người thành thân, Lý Cẩn bọn họ đi không được, liền nhờ Trần bá đi một chuyến, ngày thường Trần bá giúp Lý Cẩn trông nom nhà xưởng, chân cẳng lão hơi không tốt, không lên núi được, trực tiếp ở dưới chân núi chờ Tiêu Chiến ca nhi.
Vừa vào thôn Trúc Khê, Vương Nhất Bác ẩn thân rời đi. Tiêu Chiến ca nhi định hỏi hắn muốn đi đâu, lại sợ Trần bá nghe thấy động tĩnh, nghĩ hắn khẳng định sẽ về, y mới không hỏi nữa.
Đến giữa trưa, Tiêu Chiến ca nhi liền biết Vương Nhất Bác vì sao rời đi.
Thịnh Thịnh thường xuyên thích chạy ra ngoài chơi, hôm nay mới vừa chạy về nhà, liền hô lớn lên, trong thanh âm tràn đầy hưng phấn, "Rốt cuộc ta đã nhìn thấy hán tử còn đẹp hơn a cha."
Nhóc năm nay đã bảy tuổi, là một tiểu hán tử thân thể cường tráng, khuôn mặt nhỏ đều bị ánh nắng phơi hồng hết, đôi mắt sáng lấp lánh, vì chạy ra mồ hôi, nhóc kêu xong, liền thò vào trong cái lu lớn múc một muỗng nước, ừng ực ừng ực uống.
Nghiên tỷ nhi đã ra dáng thiếu nữ, gần đây Lý Uyển quản rất nghiêm, không cho nàng chạy loạn, nàng đang uể oải ỉu xìu ngồi học thêu thùa, nhỏ luôn không thích làm mấy việc này, thiếu chút nữa đã ngủ quên, nghe thấy âm thanh của Thịnh Thịnh, mới tỉnh táo lại.
Nhỏ không đi ra ngoài, cũng không thấy được người, chỉ nói lớn vọng ra với Thịnh Thịnh, "Cữu phu đã là người tuấn mỹ nhất thiên hạ, còn có ai có thể đẹp hơn hắn?"
Chỉ nhìn ngũ quan một cách đơn thuần, người tuấn mỹ hơn Vân Liệt xác thật không nhiều lắm, bọn họ lớn như vậy một người cũng chưa từng gặp qua, thấy tỷ tỷ không tin, Thịnh Thịnh chu miệng nói, "Không tin ngươi hỏi nhị ca, hắn thật sự rất đẹp, một thân áo đỏ cực kỳ chói mắt, cơ hồ muốn dìm người nhà chúng ta xuống luôn."
Tướng mạo của Lý Uyển, Lý Cẩn như đúc ra từ mẹ của bọn họ, lúc trước ở kinh thành mẹ hắn* (Lý Cẩn) là mỹ nhân số một số hai, Vân Liệt cũng lớn lên rất đẹp, tướng mạo người lớn trong nhà đẹp, nên tướng mạo của mấy đứa nhỏ cũng là đứa này đẹp hơn đứa kia, tướng mạo Nghiên tỷ nhi có vài phần giống cha, nên không xem là xuất chúng nhất, dù như thế trong toàn bộ thôn Trúc Khê, nhỏ vẫn như cũ là mỹ nhân thanh tú số một số hai.
Nhỏ đối với tướng mạo của người nhà mình vẫn luôn tin tưởng, đối với Vân Liệt cũng cực kì sùng bái, ở trong mắt nhỏ, trên đời này căn bản không có người nào có khả năng còn đẹp hơn cả Vân Liệt, nhỏ đương nhiên không tin.
"Hỏi nhị ca có ích lợi gì? Thẩm mỹ của nam nhân các ngươi có thể tin sao."
Thịnh Thịnh uống nước xong, mới cảm thấy mát mẻ hơn, duỗi tay lau mồ hôi trên trán, "Không tin thì chính tỷ tự nhìn thử đi, dù sao trong một thoáng chốc hắn cũng sẽ không đi."
Nghiên tỷ nhi mở to đôi mắt long lanh, hiếu kỳ hỏi: "Sao ngươi biết hắn sẽ không đi?"
"Hắn đi đến nhà Lí chính gia gia, hình như muốn ở thôn chúng ta an cư lạc nghiệp."
Từ khi Tiêu Chiến ca nhi nghe thấy một thân áo đỏ, đã cảm thấy người trong miệng Thịnh Thịnh khẳng định là Vương Nhất Bác, lúc này vén rèm cửa, đi ra, "Đệ nghe được lời này ở chỗ nào?"
Không nghĩ tới đại ca thế nhưng cũng tò mò, Thịnh Thịnh càng thêm ra sức nói, "Lúc ấy ta cùng Nhị Bảo chơi ở trong sân. Sau lại thấy hắn đi tìm nhà lí chính gia gia, nên hắn nói gì ta cũng nghe được."
Nhị Bảo là tiểu tôn tử của Trương Hữu Đường, cũng không lớn hơn bao nhiêu so với Thịnh Thịnh. Ở học đường ngồi cùng bàn với Thịnh Thịnh, quan hệ của hai đứa càng ngày càng thân thiết, không chỉ có Nhị Bảo thích tới tìm nhóc chơi, nhóc cũng thích đi tìm Nhị Bảo chơi.
Thịnh Thịnh đột nhiên tự gõ cái đầu dưa của mình, đôi mắt sáng kinh người, "Đúng rồi, đại ca, hắn còn nói với lí chính gia gia là có quen biết ngươi. Huynh thật sự biết hắn sao?"
Tim Tiêu Chiến ca nhi đột nhiên nảy lên, "Quen biết ta? Hắn nói như thế nào?"
Thịnh Thịnh mở đôi mắt to sáng quắc di dộng ở trên người ca ca nhà mình, biểu tình có chút nghịch ngợm, nhóc chính là một tiểu quỷ tinh quái, vẫn luôn giỏi đoán ý, Tiêu Chiến ca nhi càng tò mò, nhóc càng tính toán, nghiêng đầu nhỏ, vô tội mà chớp mắt, "Đại ca, ngươi cũng quen biết hắn có phải không? Sao ta cảm thấy vừa nghe đến hắn huynh cùng ngày thường liền không giống nhau?"
hết chương 52.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Tác giả có lời muốn nói:
Xin lỗi vì để mọi người đợi nha tui đã trở lại rồi đây, Vương Nhất Bác an cư lạc nghiệp xong thì mới có thể cầu hôn á.
Chương 53: Tai họa ngầm!
Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Nghiên tỷ nhi đi lên vỗ đầu Thịnh Thịnh một cái, "Tiểu tử thúi, ngươi nói chuyện như thế sao? Đại ca có ra sao cũng đến lượt ngươi phê bình à? Lời này của ngươi nếu bị người khác nghe thấy thì họ sẽ nghĩ như thế nào?"
Tính tình nhỏ thẳng thắng, từ trước đến nay có gì nói đó, căn bản không giấu được gì, Thịnh Thịnh tuy rằng nghịch ngợm, lại phi thường hiểu chuyện, nhóc cũng không có ý gì khác, thấy đại ca khó có lúc tò mò đến người khác, mới không nhịn được mà trêu ghẹo y một chút, nói xong đã có chút hối hận, lúc này bị Nghiên tỷ nhi đánh, nhóc che đầu lại ủy khuất vô cùng.
"Ca, ta sai rồi, ngươi đánh ta đi."
Nhóc thích nhất giả vờ ủy khuất, Nghiên tỷ nhi mới không đau lòng, lại nắm lỗ tai nhóc, "Không phải cứ nhận sai ngoài miệng là được, đại ca đã mười lăm tuổi rồi , cũng tới tuổi làm mai, ngươi nói như vậy nghe cứ như ca cùng người kia có gì đó với nhau vậy, hắn nói quen biết đại ca thì coi như quen biết thật sao! Hỗn tiểu tử từ nơi nào tới? Dám làm bại hoại thanh danh đại ca như vậy!"
Lý Minh lúc ấy cũng ở nhà lí chính gia gia, tự nhiên biết rõ sự việc là Vương Nhất Bác bất quá thuận miệng nói ra, mấy năm nay tính cách hắn ta* (Lý Minh) càng thêm trầm ổn, thấy tâm tình Nghiên tỷ nhi tràn đầy căm phẫn, không khỏi có chút buồn cười, "Hắn cùng lắm chỉ nói là quen biết đại ca, lại cũng không nói cái gì khác, tính tình hay xúc động lỗ mãng này muội vẫn nên sửa đi, sau này khi về nhà chồng thì phải làm sao bây giờ?"
Nghiên tỷ nhi nhỏ hơn Tiêu Chiến ca nhi ba tuổi, hiện tại đã ra dáng thiếu nữ, nhỏ tuy không biết may vá thêu thùa, nhưng miệng lại nói năng rất lưu loát, từ trước đến giờ ở trước mặt đám nhỏ rất có tiếng nói, cũng chỉ có Lý Minh ỷ vào thân phận 'nhị ca' của mình mà quở trách nhỏ.
Nàng có chút không phục, "Ta mới mười hai tuổi thì nhà chồng từ đâu ra chứ? Đại ca, ngươi xem nhị ca kìa! Hiện tại cũng học cách khi dễ ta!"
Tiêu Chiến ca nhi xoa xoa đầu nhỏ của nàng, "Minh Minh nói cũng không tồi, tính tình của muội cần phải sửa."
Thấy đến đại ca cũng không đứng về phía mình, Nghiên tỷ nhi dậm dậm chân, thở phì phì chạy về hậu viện, "Muội mới không thèm để ý các huynh."
Bởi vì Nghiên tỷ nhi rời đi, đề tài có liên quan tới 'thiếu niên áo đỏ' cứ như vậy mà dừng lại.
Lúc này Vương Nhất Bác vẫn như cũ ngồi ở nhà lí chính, con dâu cả nhà lí chính cũng ở đó.
Nhà mẹ đẻ thím vốn ở thôn Bạch gia, nên có quan hệ khá tốt với Mai Chi và Lý Uyển, Tiêu Chiến ca nhi hay kêu thím là thím Tần, khi Vương Nhất Bác tới nhà bọn họ, thím đang ở trong viện đan giỏ tre, cũng nhờ thím đưa Vương Nhất Bác vào trong phòng, khi nhìn thấy gương mặt của Vương Nhất Bác, thím sửng sốt một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Thím Tần sinh tổng cộng ba hài tử, hai hán tử và một cái khuê nữ, khuê nữ nhà thím năm nay mười bốn, đã tới tuổi mai mối, lúc trước thím vẫn luôn nhắm vào Tiêu Chiến ca nhi, những cũng hiểu rõ khuê nữ nhà mình bất quá chỉ có nữ hồng* còn được xem là xuất sắc, chỉ sợ Tiêu Chiến ca nhi sau này làm quan lớn nên thím cũng ngại mở lời.
*Như kiểu thạo việc nhà với cả khéo tay may vá, v.v... giống phụ nữ xưa í.
Nhưng những người khác thím lại coi thường, người nào tốt thì đã có bị đoạt trước, trong khoảng thời gian này thím vẫn luôn lo rầu chuyện này, chọn tới chọn lui, cố tình lại không tìm được người nào hợp tâm ý, lúc này thấy tướng mạo Vương Nhất Bác xuất chúng, chỉ nhìn bề ngoài một cách đơn thuần thì đã không giống người tầm thường, thím liền nhịn không được lắng tai nghe.
Vương Nhất Bác tới tìm lí chính đúng thật là vì muốn ở thôn Trúc Khê an cư lạc nghiệp, trước tiên hắn tìm một lí do đã suy nghĩ ổn nhất về thân thế của mình để nói với lí chính, nghe thấy cha mẹ hắn đều không còn, hiện tại lẻ loi một mình, tâm tư thím liền lay động.
Khuê nữ nhà thím tính cách mềm mại, thím vẫn luôn không yên tâm đem nàng gả đi quá xa, lúc này thấy Vương Nhất Bác không chỉ có tướng mạo tuấn mỹ đệ nhất, thân thế lại còn thảm như vậy, nếu thật muốn ở thôn Trúc Khê an cư lạc nghiệp, về sau không thể không dựa vào nhà bọn họ. Chờ đến lúc nghe được Vương Nhất Bác coi trọng một miếng đất ngay đầu thôn ở phía đông, và đang tính toán mua lại, thím càng vừa lòng hơn. Bởi vì không biết nhân phẩm Vương Nhất Bác ra sao, thím còn định quan sát thêm vài hôm, dù sao cũng không quá sốt ruột.
*
Nguyên buổi sáng tâm trạng Tiêu Chiến ca nhi đều có chút không yên, sau khi ăn xong bữa trưa y liền xách thùng nước ra ngoài, định nhân cơ hội đi hỏi thăm xem sao.
Phía đông nhà bọn họ có một dòng suối nhỏ, dòng suối này là chảy từ sau núi xuống, nước suối vô cùng thanh khiết, thôn Trúc Khê nằm ở trên cao, gần đầu nguồn suối, nước trong suối chảy hơi xiết, có một khoảng thời gian mà năm nào cũng sẽ có một hoặc hai người chết đuối, thôn dân ngu muội, chỉ cảm thấy do xúc phạm thần linh nên bị trừng phạt, dần dà mọi người đều đối với dòng suối nhỏ này tràn ngập sợ hãi, sau lại thấy Lý Cẩn thích ra suối bắt cá, mà cũng không xảy ra chuyện gì, nên người đi bắt cá mới dần nhiều hơn.
Dọc theo đường đi Tiêu Chiến ca nhi gặp được không ít hài tử.
Diện mạo y tuy giống Lý Cẩn, tính cách lại không giống, với ai Lý Cẩn cũng đều có thể bắt chuyện được, tính cách thập phần rộng rãi, bọn nhỏ đứa nào cũng thích cậu, nhìn thấy cậu liền thích chạy theo phía sau như một cái đuôi nhỏ, Tiêu Chiến ca nhi lại không hay nói chuyện, tuy rằng ở chung với y cũng khá tốt, nhưng không ít hài tử lại đối với y tràn ngập kính sợ, cũng chỉ có hài tử trong nhà là không sợ y.
Trên đường gặp y, bọn nhỏ chào hỏi một cái liền nhanh chân chạy, e sợ bị y bắt đến hỏi chuyện.
Nhìn bóng dáng bọn nhỏ chạy trối chết, Tiêu Chiến ca nhi có chút nghi hoặc.
Bên dòng suối đã tụ tập không ít người, các nữ nhân vội xong việc đồng án sẽ túm tụm lại thành tốp năm tốp ba tới cuối dòng suối để giặt quần áo, nhóm các thím các đại nương thích nhất là tụ lại cùng nhau làm việc nhà, chuyện gì trong thôn cũng đều khó có thể tránh được hai mắt các nàng.
Lúc này, Tiêu Chiến ca nhi mới vừa xách theo thùng nước, còn chưa đến gần đã nghe được mẹ của Trúc Căn một bên giặc quần áo, một bên tán thưởng, "Không phải lão bà ta khoa trương, nhưng người trẻ tuổi kia thật sự rất đẹp, chỉ sợ hồ ly tinh sống trong núi sâu lớn lên cũng chỉ đẹp được đến vậy, cũng may ta đã một đống tuổi, nếu đổi thành một tiểu cô nương, chỉ sợ vừa liếc mắt một cái đã bị hắn câu mất hồn phách, các ngươi sau này nhớ phải trông kỹ hài tử nhà mình đó."
Lời nói của bà, làm người nghe cảm thấy rất buồn cười, một đám người chưa gặp được Vương Nhất Bác đối với hắn tràn ngập hiếu kì.
"Trên đời này có người đẹp như thế thật sao? Còn câu nhân hơn hồ ly tinh? Hắn có thể đẹp hơn Cẩn ca nhi sao? Cẩn ca nhi cũng sẽ không vô duyên vô cớ câu dẫn người khác đâu."
Trương đại nương cũng không cam lòng yếu thế, "Đúng đó, có thể đẹp được bao nhiêu? Chẳng lẽ còn có thể so sánh đẹp hơn cả Cẩn ca nhi không bằng?"
Cẩn ca nhi trong miệng dì, đúng là Lý Cẩn, cữu cữu của Tiêu Chiến ca nhi, tướng mạo Tiêu Chiến ca nhi rất giống cậu.
Lý Cẩn không chỉ có tướng mạo xuất chúng, mà tâm cũng tốt, sau khi việc làm ăn của cậu rực rỡ lên, cậu cũng không quên mất người cùng thôn, dưới sự trợ giúp của cậu, sinh hoạt hàng ngày của từng nhà cũng đều khá giả lên, hiện tại mỗi nhà mỗi hộ không chỉ có thể ăn no mặc ấm, khi muốn cải thiện sinh hoạt, còn có thể đến phía đông ở đầu thôn mua chút thịt, ngày ngày trôi qua phải gọi là dễ chịu.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Lý Cẩn không chỉ là ân nhân của thôn Trúc Khê, càng là tín ngưỡng của bọn họ, tướng mạo Tiêu Chiến ca nhi tuy rằng cũng rất tuấn tú, nhưng nhắc tới người tướng mạo đẹp thì người bọn họ nghĩ tới đầu tiên là Lý Cẩn, có thể thấy được địa vị của Lý Cẩn trong lòng bọn họ vô cùng cao.
Mẹ của Trúc Căn lúc trước cũng cảm thấy Lý Cẩn đẹp, "Hắn cùng Cẩn ca nhi có nét đẹp không giống nhau, bất quá hắn rất là đẹp, khi nào các ngươi nhìn thấy sẽ biết, dù sao hắn cũng sẽ ở thôn Trúc Khê an cư lạc nghiệp."
"Sao ngươi biết hắn muốn ở thôn chúng ta lập nghiệp?"
Con dâu cả lí chính cũng ở đây, cười nói: "Đây là ta nói, giữa trưa hôm nay hắn đến nhà ta một chuyến, còn dự định mua miếng đất, xem chừng rất nhanh sẽ xây nhà."
"Mua đất? Không phải chỉ mới mười mấy tuổi sao?"
"Đúng vậy, tuổi hắn xác thật nhỏ, nhưng mà quần áo trên người hắn là may thủ công thập phần tinh xảo, nhìn là đã biết tốn không ít tiền, không nghĩ tới giàu có đến như vậy, tuổi còn nhỏ mà dám một mình mua đất."
Đang nói nàng lại trông thấy được Tiêu Chiến ca nhi.
Tiêu Chiến ca nhi mười ba tuổi đã thành tú tài, có thể nói là người có tiền đồ nhất ở thôn Trúc Khê, y lại là cháu trai Lý Cẩn, mọi người cũng xem y như tiểu thần tiên mà thờ phụng.
"Tiêu Chiến ca nhi tới bắt cá à?"
Tiêu Chiến ca nhi lên tiếng, lễ phép mà cùng mọi người chào hỏi, hết kêu đại nương lại kêu thím, còn có người bối phận khá lớn, Tiêu Chiến ca nhi phải gọi là nãi nãi, y là người không thích ra khỏi cửa, mặc dù số lần cùng người trong thôn gặp không nhiều lắm nhưng trí nhớ y lại rất tốt, dù chỉ là gặp qua một lần đi chăng nữa, y cũng nhớ rõ nên gọi người đó là gì.
Biết rõ Tiêu Chiến ca nhi không phải là người thích nói chuyện, chào hỏi xong, các nàng liền tiếp tục khen ngợi, con dâu cả nhà lí chính càng là khen Vương Nhất Bác đến tận trời.
Tiêu Chiến ca nhi ở một bên bắt cá, bản lĩnh bắt cá của y là học từ cữu cữu, nếu là trước đây y đã sớm bắt được, nhưng hôm nay lại đến nửa ngày cũng chưa bắt được một con, cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện, y vẫn luôn chú ý tới chuyện nhóm đại nương nói.
Nhóm đại nương nói chuyện, không chỉ có Tiêu Chiến ca nhi nghe thấy, Bạch Xuân Thành ở thôn Bạch gia cũng nghe được, ngày hôm qua thôn Trúc Khê có hỉ sự, chính là tỷ tỷ của nó gả tới thôn Trúc Khê, nó là đứa con có được khi phụ mẫu về già, đại ca làm việc ở xưởng Lý gia, nhị ca trồng cây ăn quả, ở vườn trái cây hỗ trợ, quanh năm suốt tháng có thể kiếm được không ít bạc.
Nó mới mười mấy tuổi, bởi vì trong nhà có điều kiện, cũng không cần nó phải giỏi giang gì, liền dưỡng thành cái tính tình hỗn láo, ở học đường nó hay khi dễ mấy hài tử nhỏ tuổi, thu phí bảo kê. Cứ thế mà biến mình thành tiểu ác bá của thôn Bạch gia, hiện tại nó đang thiếu tiền, vốn dĩ tới thôn Trúc Khê chính là muốn xin tỷ phu chút tiền tiêu, hiện tại nghe thấy người có tiền mới tới thôn Trúc Khê, đáy lòng liền nảy sinh một ý niệm tà ác.
Vương Nhất Bác lúc này không ở thôn Trúc Khê, miếng đất hắn coi trọng là của Trương Đại Ngưu, Trương Đại Ngưu là người què, trong nhà rất nghèo, vợ gã không chịu nổi khổ cực, mười năm trước đã chạy theo một tiểu thương, để lại cho gã một đôi trai gái, hiện tại hai đứa nhỏ đều đã lớn, hài tử lớn, tự nhiên phải lo hôn sự cho nó, cưới vợ là một việc cần chi tiêu rất nhiều, gã liền muốn bán đi một khối đất.
Vương Nhất Bác biết rõ việc này nên trực tiếp tìm đến nhà bọn họ. Bản thân hắn không có hộ tịch, muốn ở Trúc Khê thôn an cư lạc nghiệp, việc chứng minh thân phận ắt không thể thiếu, mấy ngày trước hắn đã lưu ý việc này.
Độ phồn hoa của thành Kim Lâm chỉ đứng sau Kinh Thành, mỗi năm đều có nạn dân chạy nạn vào thành, đã có dân chạy nạn liền có chết đói, hắn thấy không ít thi thể, tìm một người tuổi xấp xỉ rồi mạo danh thay thế.
Hắn cũng không định thi khoa cử, cũng không sợ có người tra ra. Cái gọi là có tiền có thể xui khiến ma quỷ, trong khoảng thời gian này hắn tích góp được không ít bạc, giờ chỉ còn chờ mua đất xây nhà. Cùng lí chính thương lượng xong, bọn họ liền đến nhà Trương Đại Ngưu, nhà gã ở đầu thôn, gã ra giá không thấp, cho nên mới không thể bán đi, thấy Vương Nhất Bác không có cò kè mặc cả, gã kích động đến mức mặt già đỏ bừng, lập tức liền ký khế ước, mua bán đất là việc lớn, còn phải đi đến quan phủ lập hồ sơ.
Chờ hắn vội xong trời cũng đã tối.
Giữa trưa hắn không ăn cơm, lúc này rảnh rỗi hắn mới nhận ra bản thân vô cùng đói, mà dù cho rất đói bụng, khi nghĩ tới khế đất cất trong ngực áo, hắn chỉ cảm thấy nhiệt tình mười phần, hắn thậm chí nghĩ kỹ rồi, xây xong nhà mới sẽ liền tìm người giúp hắn đi cầu hôn.
Từ đầu thôn đông vòng đến đầu thôn tây, vừa lúc đi ngang qua dòng suối nhỏ, thời điểm này mỗi nhà đang bắt đầu nấu cơm, bên ngoài cơ hồ không có người, khi Vương Nhất Bác đi đến dòng suối, lại phát hiện chỗ đó có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang đứng.
Nó cao to, mặt tròn vo, lại nhìn rất hung tợn, khi nhìn thấy Vương Nhất Bác thì hô lên một tiếng nói, "Này, ngươi đứng lại đó cho ta."
Vương Nhất Bác giật giật mi, vốn định không muốn gây chuyện, nên hắn không nói gì, đi thẳng về phía trước, nào biết mới vừa đi được hai bước, thiếu niên liền chạy lại chỗ hắn, "Kêu ngươi đứng lại ngươi không nghe thấy sao?"
hết chương 53.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Tác giả có lời muốn nói:
Có phải là cũng dài rồi không?
Chương 54: Chúng ta cũng sinh bảo bảo!
Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Vương Nhất Bác đá một chân vào đùi nó, Bạch Xuân Thành trực tiếp quỳ xuống đất, nó đau đớn kêu ngao ngao, bởi vì đau nó túa ra một thân mồ hôi lạnh, quần áo trên người đã ướt thành một mảnh. Bạch Xuân Thành không biết hắn lấy sức lực từ đâu ra, đá có một cái mà nó phải chịu nổi đau như xuyên tim, muốn đứng dậy cũng không nổi, đáy lòng lại tự dưng có chút sợ sệt.
Vương Nhất Bác nhìn cũng không thèm nhìn nó, vòng qua dòng suối nhỏ đi về nhà, kỳ thật lí chính đã tìm chỗ ở tạm thời cho hắn, ở sau học đường, ở phòng của Trương Nhị Mao, trước kia hắn ta thích cờ bạc, vợ chạy trốn cùng người khác, khi không còn vợ nữa hắn ta mới quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, hiện tại đang làm việc ở trấn Túc Nguyên, theo bối phận phải kêu lí chính một tiếng nhị thúc, lúc hắn rời đi đã đem phòng ở phó thác cho lí chính.
Tuy buổi sáng Vương Nhất Bác đã gật đầu đồng ý, nhưng lại như cũ trở về chỗ của Tiêu Chiến ca nhi.
Trời tối, thấy hắn còn chưa trở về, Tiêu Chiến ca nhi có chút đứng ngồi không yên, y ra cửa nhìn hai ba lần, lần này khi y ra ngoài, từ phía xa nhìn thấy Vương Nhất Bác y mới thở phào nhẹ nhõm mà tiến lại chỗ hắn.
"Sao trễ thế mới về?"
Vương Nhất Bác đem khế đất trong ngực ra đưa cho y, tuy hắn không nói gì, Tiêu Chiến ca nhi lại có thể cảm nhận được hắn rất cao hứng, "Ngươi mua đất sao? Không đúng, bạc của ngươi không phải đều đưa cho ta sao? Ngươi lấy đâu ra tiền mà mua?"
[Quỹ đen giấu vợ các kiểu...]
Vương Nhất Bác: "Có một lần kiếm được mà chưa đưa cho em." Lúc ấy hắn đã tính toán sẽ mua đất, vốn dĩ vì muốn cho Tiêu Chiến ca nhi một kinh hỉ nên đã không đưa bạc cho y.
"Kiếm như thế nào? Vẫn là lên núi săn thú sao?"
"Phải, bắt được một con báo con, bán cho một gia đình giàu có."
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, tâm Tiêu Chiến ca nhi lại run khẽ, "Báo con? Chuyện khi nào vậy? Ngươi có bị thương không?"
Lo lắng trong mắt y làm đáy lòng Vương Nhất Bác rất hưởng thụ, "Chúng nó không thể làm ta bị thương được đâu."
Hắn không muốn nói cũng vì sợ khiến Tiêu Chiến ca nhi lo lắng.
Tuy rằng đã mua đất, nhưng hắn vẫn còn dư chút bạc, muốn xây nhà cũng phải tốn không ít tiền, nên tiền còn dư lại hắn chỉ đưa Tiêu Chiến ca nhi một phần, Tiêu Chiến ca nhi lại tưởng là toàn bộ số tiền còn lại của hắn, y không chỉ không nhận, còn đem bạc trong ngực ra đưa cho hắn, "Ngươi không phải muốn xây nhà sao? Khẳng định phải tốn không ít bạc đúng không? Số tiền này ngươi cầm lấy đi."
Bạc này không chỉ có bạc vụn Vương Nhất Bác đưa cho y, mà y cũng có bạc dư của chính mình.
Vương Nhất Bác không muốn nhận, "Ta vẫn còn, em cứ giữ đấy, nếu không đủ ta sẽ hỏi em."
Hắn bảo Tiêu Chiến ca nhi đem khế đất cất đi, lúc này Tiêu Chiến ca nhi mới hỏi hắn, "Ngươi mua đất làm gì?"
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ca nhi, không nhanh không chậm nói: "Khi nào phòng ở xây xong ta sẽ lập tức đến cầu hôn em."
Mặt Tiêu Chiến ca nhi đột nhiên nóng đến lợi hại, cảm thấy hắn thật là thật là....không biết xấu hổ! Mới bao lớn mà cứ luôn nhớ thương việc cưới vợ!
Hiện tại Vương Nhất Bác càng ngày càng bình tĩnh, thấy bên tai Tiêu Chiến ca nhi hồng hồng, tâm tình mới chuyển biến tốt mà thu hồi ý trêu đùa y, "Ta đói bụng."
Tiêu Chiến ca nhi: "Giữa trưa không ăn cơm sao?"
Vương Nhất Bác lắc đầu, lượng cơm của hắn vẫn luôn nhiều, đói cũng nhanh, Tiêu Chiến ca nhi liền dẫn hắn về nhà, trong nhà đã có một con hồ ly đóng giả hắn. Vương Nhất Bác tất nhiên là ẩn thân trở về.
Khi hắn trở về, trong nhà vừa lúc đã nấu cơm xong, bọn nhỏ mới vừa giúp đỡ bưng đồ ăn lên, Lý Uyển múc một chậu nước rửa tay, "Trở lại thì tốt rồi, ta còn đang định bảo Thịnh Thịnh đi gọi con ăn cơm, mau rửa tay đi."
Vương Nhất Bác đói đến thảm, về phòng hù dọa nhóc hồ ly nói với nó không được chạy ra ngoài, rồi hắn mới nhảy từ trong phòng ra, trực tiếp nhảy lên trên đùi Tiêu Chiến ca nhi, Tiêu Chiến ca nhi xé miếng thịt gà đưa cho hắn.
Tiêu Chiến ca nhi đút hắn ăn, Rất nhanh hắn đã ăn no, Tiêu Chiến ca nhi mới động thủ gắp đồ ăn cho mình, Thịnh Thịnh không nhìn nổi, nhịn không được lẩm bẩm một câu, "Ca, sao ngươi lại đối với nó tốt như thế chứ?"
Nghiên tỷ nhi cũng có chút ghen tỵ. Liền đi đến ngồi trước mặt Tiêu Chiến ca nhi ăn cơm.
Bảo bảo không chịu thua kém cũng hướng về chỗ Tiêu Chiến ca nhi.
Tiểu gia hỏa vừa tới tuổi đi học, còn đi chưa vững, thất tha thất thểu bổ nhào vào lòng Tiêu Chiến ca nhi, bé nói chuyện chưa rành, hiện tại chỉ biết gọi cha cùng ca ca, tiểu gia hỏa rất thông minh, biết Tiêu Chiến ca nhi thích nghe bé gọi ca ca, liền gọi thập phần vang dội.
Ở trong nhà Tiêu Chiến ca nhi đặc biệt có duyên với hài tử, rõ ràng y không phải người thích nói chuyện, bọn nhỏ lại thích y nhất, lúc trước bọn nhỏ rất thích quay quanh bên người y, cũng vì đã nhiều năm, một đám đều đã trưởng thành, thích chạy nhảy khắp nơi, mới không dính người như trước kia, thật vất vả bọn nhỏ mới không còn dính người, lúc này lại có thêm một bảo bảo.
Lúc Tiêu Chiến ca nhi về phòng, bé bước cái chân ngắn nhỏ muốn chạy theo ca ca, sợ bé té, Tiêu Chiến ca nhi liền ôm bé vào phòng mình, định chơi với bé một lát.
Tiểu gia hỏa rất thích cười, lại không bướng bỉnh giống Thịnh Thịnh, khi ngồi chơi trên giường, bé vô cùng ngoan ngoãn, bởi vì bé rất giống Tiêu Chiến ca nhi, yêu ai yêu cả đường đi lối về, Vương Nhất Bác đối với bé cũng có kiên nhẫn hơn.
Lúc đang chơi, bảo bảo lại tiểu ướt quần, mùa hè thời tiết nóng nực, Lý Cẩn chỉ cho bé mặc một cái quần, khi bị ướt, bé không nhịn được duỗi tay nắm nắm, muốn ca ca thay cho bé.
Vương Nhất Bác không muốn Tiêu Chiến ca nhi chạy qua chạy lại, liền điều động linh lực hong khô quần cho bé, bảo bảo đang dùng tay nhỏ trắng nõn nắm lấy cái quần ướt sũng, kết quả quần đột nhiên khô ráo, bé tuổi còn nhỏ nên cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ a a kêu hai tiếng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Tiêu Chiến ca nhi hỏi bé, "Bảo bảo làm sao vậy?"
Bảo bảo chỉ tay nhỏ vẫn luôn sờ quần, còn kéo lấy tay Tiêu Chiến ca nhi sờ, biểu tình nghi hoặc vô cùng đáng yêu.
Tiêu Chiến ca nhi không nhịn được cười, thấy ca ca cười, bé cũng cười theo.
Nhìn một lớn một nhỏ chơi đùa ấm áp, biểu tình trên mặt Vương Nhất Bác có thể nói là thập phần ôn nhu, hắn nhịn không được hạ giọng hỏi một câu, "Thích hài tử sao?"
Tiêu Chiến ca nhi gật đầu, hài tử trong nhà một đứa so với một đứa càng đáng yêu hơn, y tất nhiên thích.
Vương Nhất Bác vốn dĩ không thích hài tử, ngại phải cùng một đám nhóc tranh sủng, cả ngày ăn vạ bên người Tiêu Chiến ca nhi, mấy hài tử trong nhà, hắn cũng chỉ coi như có chút ấn tượng tốt với bảo bảo, thấy Tiêu Chiến ca nhi rất thích hài tử, hắn có chút rối rắm, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy chúng ta cũng sinh một bảo bảo đi."
Tiêu Chiến ca nhi đang uống nước đột nhiên bị sặc, nước đều phun ra, y bị lời nói kinh thiên động địa của hắn làm cho kinh sợ, gương mặt nghẹn đến mức đỏ bừng. Y cũng không biết sao da mặt Vương Nhất Bác lại có thể dày như thế, vậy mà hắn cũng có thể nói ra lời như thế.
Lý Cẩn nghe thấy động tĩnh, hỏi một câu, "Tiêu Chiến ca nhi, ngươi làm sao vậy?"
Tiêu Chiến ca nhi vội vàng trả lời là chỉ bị sặc, không có sao.
Vương Nhất Bác hạ mi, duỗi tay nắm lấy tay y.
hết chương 54.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
Chương 55: Xây nhà!
Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Tiêu Chiến ca nhi vẫn ho khù khụ, do ho khan, lồng ngực hơi hơi phập phồng, sắc mặt y cũng hồng lên, y đưa nắm tay lên che miệng ho, càng làm cánh tay thêm trắng nõn. Cổ tay y rất nhỏ, mỗi một ngón tay đều phi thường xinh đẹp, giờ phút này lại cho người ta một loại cảm giác yếu ớt. Vương Nhất Bác phá lệ đau lòng, hận không thể tự đánh chính mình một cái, động tác tay vỗ về y lại vô cùng mềm nhẹ.
Bảo bảo có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác, thấy hắn vỗ vỗ lưng ca ca, bé cũng vươn tay nhỏ học theo, bé ngồi trên giường, chỉ có thể với tới cánh tay Tiêu Chiến ca nhi, chu mông bò dậy, bước chân ngắn ngủn tiến lại sau lưng Tiêu Chiến ca nhi. Chưa kịp đứng vững đã lung lay đi về phía trước, khi bé sắp té ngã, Vương Nhất Bác xách cổ áo bé lên, ném bé trở vào giường.
Bé hướng Vương Nhất Bác a a kêu hai tiếng, đáy mắt tràn đầy ý cười, lại lung lay tiến đến chỗ ca ca.
Tiêu Chiến ca nhi lại khụ thêm hai tiếng, cũng không tiếp tục ho nữa mà duỗi tay đỡ bé.
Vương Nhất Bác múc chén nước cho y, "Đỡ hơn không?"
Tiêu Chiến ca nhi uống xong mới cảm thấy cổ họng đỡ hơn, thấy hắn lại vỗ vỗ lưng mình, Tiêu Chiến ca nhi hơi không được tự nhiên, hạ giọng nói một câu, "Ngươi đừng nói chuyện."
Y sợ Vân Liệt nghe được, Vân Liệt tập võ nhiều năm, thính lực rất tốt.
Vương Nhất Bác để ly nước trên bàn, "Cữu phu không nghe được đâu."
Hắn đã tạo một lớp che chắn đơn giản, sợ bên ngoài hoài nghi nên chỉ che lại tiếng của hai người nói chuyện, còn tiếng cười của bảo bảo bên ngoài vẫn có thể nghe được. Tiêu Chiến ca nhi cũng không vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm, hành động của Vương Nhất Bác gần đây có chút dọa người, làm y luôn không phòng bị được mà tâm phiền ý loạn, nghĩ về chuyện sau này, y chỉ cảm thấy lòng ngực có một tảng đá đè nặng.
Y và Vương Nhất Bác thật sự có khả năng sao?
Lúc Tiêu Chiến ca nhi ngẩng đầu lên vừa vặn chạm phải một đôi mắt đen nhánh, Vương Nhất Bác dựa vào bàn sách, nghiêm túc nhìn y, đuôi mắt nheo dài nhìn có chút sắc bén, nhận thấy ánh mắt chăm chú của Tiêu Chiến ca nhi, đáy mắt hắn nhiều thêm một tia ý cười, trong phút chốc gương mặt kia giống như băng tuyết vừa tan rã, mặt Tiêu Chiến ca nhi đột nhiên nóng bừng, hoảng loạn dời tầm mắt.
Bảo bảo dựa vào lòng ngực Tiêu Chiến ca nhi, mắt to đen bóng vẫn luôn nhìn vào người Tiêu Chiến ca nhi, bé không sợ người lạ, tuy rằng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Vương Nhất Bác, tay nhỏ lại duỗi ra muốn hắn ôm ôm.
Vương Nhất Bác búng trán tiểu gia hỏa, bảo bảo ha ha nở nụ cười, vươn tay nhỏ trắng nõn bắt lấy ngón tay Vương Nhất Bác. Lại chơi trong chốc lát bé liền mệt mỏi.
Tiêu Chiến ca nhi ôm bé trả lại cho Lý Cẩn.
Khi y đi vào, Lý Cẩn đang dựa vào giường đọc sách, thần thái cậu thản nhiên, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, âm cuối hơi cao, phá lệ mê người, "Đã ngủ rồi sao?"
Cậu đứng dậy định xuống giường bế bảo bảo, Vân Liệt đè lại bờ vai của cậu, "Để ta, đệ rửa chân đi."
Vân Liệt vừa mới đem chậu rửa chân để trên mặt đất, đứng dậy liền ôm bảo bảo từ trong ngực Tiêu Chiến ca nhi lên, thân hình gã cao lớn, ngũ quan lãnh ngạnh*, khi rũ mắt nhìn về phía bảo bảo, biểu tình lại vô cùng ôn nhu.
*Cứng ngắc lạnh lùng.
Ánh mắt Tiêu Chiến ca nhi dừng lại trên chậu nước, không hiểu sao đột nhiên nhớ tới lần đó Vương Nhất Bác giúp y rửa chân, gương mặt y đột nhiên nóng bừng, lúc đi về phòng mình y vẫn có chút không được tự nhiên như cũ, chỉ cảm thấy tim đập có chút không bình thường, thường xuyên cảm thấy hoảng hốt.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, sợ Tiêu Chiến ca nhi không được tự nhiên, Vương Nhất Bác biến thành tiểu oa nhi, nằm tít bên trong, thấy Tiêu Chiến ca nhi chậm chạp không lên giường, hắn đành giả bộ ngủ.
Thấy hắn ngủ rồi. Tiêu Chiến ca nhi mới bước lại gần mép giường, giường làm từ gỗ lê, đầu giường còn chạm khắc hoa văn tinh xảo, diện tích rất rộng, hai người trưởng thành nằm cùng hoàn toàn không thành vấn đề, Vương Nhất Bác nằm sát vào trong, khoảng trống còn lại rất lớn, sợ đánh thức Vương Nhất Bác, động tác Tiêu Chiến ca nhi rất nhẹ nhàng, thấy Vương Nhất Bác xoay người, hô hấp Tiêu Chiến ca nhi ngưng lại.
Trước kia chỉ khi đối diện với bộ dáng thanh niên của hắn, Tiêu Chiến ca nhi mới có cảm giác khẩn trương, gần đây chỉ cần đối mặt với hắn, Tiêu Chiến ca nhi đều cảm thấy không được tự nhiên, hiện tại hai người nằm cùng trên một cái giường, y chỉ cảm thấy không khí quanh mình đều trở nên loãng, không hiểu sao khiến người có cảm giác không thở nổi. Tầm mắt Tiêu Chiến ca nhi không chịu khống chế mà dừng trên cái mũi cao thẳng của Vương Nhất Bác, hơi thở của hắn rất nhẹ, cho người ta một loại ảo giác ngay sau đó sẽ biến mất.
Giờ phút này Vương Nhất Bác đang nằm nghiêng, nửa khuôn mặt chôn trong gối, làn da rất trắng như muốn phát sáng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kinh người.
Trông dáng ngủ thật sự ngoan ngoãn, Tiêu Chiến ca nhi không nhịn được muốn duỗi tay sờ sờ mặt hắn, bàn tay y vừa đưa ra một nửa đã lập tức thu lại, xoay người, thổi tắt đèn đầu giường.
Một khắc y vừa xoay người kia, Vương Nhất Bác mở mắt ra, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Chiến ca nhi, nhìn trong chốc lát, mới nhắm mắt lại.
Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, thân thể hai người càng dựa càng gần, dần dần hình thành một phong cảnh ấm áp.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Nhất Bác đã rời khỏi.
Hắn trực tiếp đi đến thôn Tào gia, người thôn Tào gia có tay nghề tốt, xây nhà rất không tồi, lúc trước khi Lý Cẩn thành thân, phòng ở chính là nhờ bọn họ xây. Vương Nhất Bác không cố ý ghi nhớ chuyện này, vì cái gì nên biết hắn đều biết hết, ngày thường hắn không kiên nhẫn, cũng không thích nhất là giao tiếp với người khác, đại khái là bởi vì sắp có phòng ở nên đáy lòng hắn cao hứng, khi nói chuyện cùng người ta cũng có kiên nhẫn hơn.
Hắn lại đi mua gạch, lại đi tìm người xây nhà, chỉ ngắn ngủi một ngày mà đến cả Lý Cẩn cũng biết thôn Trúc Khê sắp xuất hiện một thiếu niên có tiền, không chỉ tiêu tiền như nước, còn rất đẹp. Về đến nhà cậu đem việc này nói cho người nhà, còn hỏi Tiêu Chiến ca nhi, "Tiêu Chiến ca nhi, ta nghe Hữu Đường thúc nói, hắn cũng học ở học viện Lộc Sơn giống ngươi, ngươi có biết hắn không?"
Hữu Đường thúc trong miệng Lý Cẩn chính là lí chính của thôn Trúc Khê, Trương Hữu Đường, ông làm người hào sảng vẫn luôn có quan hệ rất tốt với Lý Cẩn, ở trên đường nhìn thấy Lý Cẩn, liền nhắc đến Vương Nhất Bác.
Nghe thấy cữu cữu hỏi đến Vương Nhất Bác, trên mặt Tiêu Chiến ca nhi không hiểu sao có chút nóng, y muốn che giấu mà cúi thấp đầu, nhỏ giọng trả lời một câu, "Hắn mới vừa đến học viện không bao lâu, con cùng hắn không quá quen thuộc."
Lý Cẩn cũng hiểu tính của Tiêu Chiến ca nhi, thấy y thẹn thùng nên cũng không hỏi thêm, dù sao cũng là một nam tử xa lạ, da mặt Tiêu Chiến ca nhi vẫn luôn mỏng, thẹn thùng đúng là việc bình thường, "Ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi ngươi đừng để ở trong lòng, nhưng mà dù sao đã là người cùng học viện, về sau sẽ không thiếu qua lại, nếu hắn muốn sinh sống ở đây thì cũng tính là một nửa người thôn Trúc Khê, nhà chúng ta cũng nên qua tặng lễ*."
*Lễ vật, quà.
Trong thôn phàm là có ai xây nhà, gia đình có quan hệ thân cận với người đó sẽ tặng qua một ít lễ vật, có người đưa trứng gà, hoặc lương thực, đồ vật không cần phải quá quý trọng, chỉ cần tấm lòng là được.
Tiêu Chiến ca nhi gật gật đầu, "Vậy ta đưa cái gì mới tốt?"
Nhớ đến trong nhà có không ít trứng vịt mới ngâm xong, Lý Cẩn cười nói: "Hắn là người trẻ tuổi, phỏng chừng cũng sẽ không biết nấu cơm, đưa cho hắn một chút thức ăn đi, khoảng thời gian trước ta có ngâm trứng, giờ đã có thể ăn, đợi chút nữa ngươi dẫn theo Minh Minh đưa qua cho hắn đi."
Sở dĩ Lý Cẩn bảo Tiêu Chiến ca nhi dẫn Minh Minh theo là bởi vì Lý Minh là tiểu hán tử, hắn tuy rằng nhỏ hơn Tiêu Chiến ca nhi hai tuổi nhưng cũng đã ra dáng thiếu niên, thân hình cũng cao hơn Tiêu Chiến ca nhi, có hắn đi theo miễn cho người ta nhàn thoại.
Tiêu Chiến ca nhi ngoan ngoãn gật đầu.
hết chương 55.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip