Chương 1
"Leng keng—"
Tiếng xích sắt va vào nhau, lanh lảnh trong không gian rộng lớn, vang vọng như một sự nhắc nhở vô hình về sự trói buộc không thể thoát ra.
Lâm Duyệt mở mắt.
Mọi thứ trước mắt y đều mờ mịt, ánh sáng lóa lên khiến y phải chớp mắt vài lần mới có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh.
Nơi này không giống một nhà tù.
Trái lại, nó đẹp đẽ, tinh xảo, từng chi tiết đều được chạm khắc cầu kỳ, toát lên sự quý phái của hoàng thất. Những bức màn lụa đỏ buông rủ từ trần nhà, nhẹ nhàng lay động theo từng cơn gió lạnh len qua khung cửa sổ lớn.
Bên ngoài cửa sổ là cả một khu vườn rực rỡ sắc hoa, những cây anh đào nở rộ, cánh hoa mỏng manh phiêu tán trong không trung như tuyết rơi giữa trời xuân. Hồ nước trong vắt phản chiếu ánh trăng, tạo nên một khung cảnh đẹp như mộng.
Nhưng tất cả những điều đó—
Chỉ là một sự trêu ngươi cay đắng.
Bởi vì dù căn phòng này có rộng lớn đến đâu, dù nó có xa hoa đến mức nào—y vẫn là một tù nhân.
Không ai biết đến sự tồn tại của y.
Không một ai ngoài hắn.
Tần Hạo Thiên đã giấu y vào nơi sâu nhất trong cung điện của hắn, xa hoa nhưng ngột ngạt, lộng lẫy nhưng u tối đến cùng cực.
Chẳng ai biết trong căn phòng này có một người bị nhốt như một con chim trong lồng.
Chẳng ai biết, ngoài những bức tường dát vàng kia, y vẫn đang dần dần héo úa như một bông hoa bị nhốt trong bóng tối.
Y nhắm mắt.
Cổ họng khô khốc, đầu óc choáng váng vì thiếu sức lực.
Lạnh.
Không phải cái lạnh thông thường, mà là cái lạnh từ sâu trong cốt tủy.
Cả cơ thể y đau nhức, những vết bầm tím rải rác khắp da thịt, như một minh chứng cho cơn hoan ái điên cuồng đêm qua.
Nhưng thứ đáng sợ nhất không phải là cơn đau.
Mà là đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào y—
Tần Hạo Thiên.
Hắn không ngủ.
Hai mắt đỏ ngầu, trũng sâu, gân máu chằng chịt như thể đã thức trắng nhiều đêm.
Hắn ngồi đó, trong bóng tối, không nhúc nhích, chỉ chăm chăm nhìn y.
Như một con dã thú đang canh giữ con mồi.
Như một kẻ bị ám ảnh đến phát điên.
Lâm Duyệt không hiểu vì sao y lại cảm thấy sợ hãi đến vậy.
Y vừa nhích người một chút—
"KENG!"
Sợi xích sắt lạnh lẽo kéo mạnh y lại.
Y giật mình nhìn xuống.
Cổ chân y bị khóa chặt.
Sợi xích đen nhánh, dài từ chân y đến chiếc cột trụ trong góc phòng, khóa y lại như một tù nhân.
Tay y run rẩy.
Y cố gắng tháo nó ra—
"Đừng động."
Một giọng nói trầm thấp, khàn đặc vang lên.
Y giật bắn.
Ngẩng đầu lên, y thấy Tần Hạo Thiên đã đứng dậy từ lúc nào.
Hắn chậm rãi bước đến, từng bước, từng bước, đôi mắt không chớp lấy một lần.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Giọng hắn nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm tột cùng.
Lâm Duyệt không nói.
Tim y đập thình thịch, từng nhịp như muốn nổ tung lồng ngực.
Không khí xung quanh trở nên đặc quánh.
"Ngươi có phải... đã yêu hắn rồi không?"
Ầm!
Câu hỏi ấy đánh thẳng vào tâm trí y.
Lâm Duyệt mím chặt môi.
Y không thể nói dối, cũng không thể thừa nhận.
Nhưng chính sự im lặng ấy—
Là câu trả lời đáng sợ nhất đối với Tần Hạo Thiên.
"Ha... Hahahaha—"
Hắn cười.
Nhưng tiếng cười ấy vỡ vụn, như một mảnh gương bị ném xuống nền đá lạnh.
Ngay sau đó, hắn vươn tay bóp chặt cổ y.
"NÓI!"
"NGƯƠI YÊU HẮN SAO?"
Hắn siết chặt hơn.
Ánh mắt hắn như một kẻ điên đang phát cuồng.
Hắn run rẩy.
Hắn chưa từng sợ bất cứ thứ gì trong đời.
Từ khi sinh ra, hắn đã đứng trên tất cả. Quyền lực, địa vị, giang sơn—mọi thứ đều nằm trong tay hắn. Một câu nói của hắn có thể định đoạt sinh tử của hàng vạn người. Một ánh mắt của hắn có thể khiến kẻ khác quỳ xuống run rẩy cầu xin.
Hắn là thiên tử.
Hắn là kẻ nắm giữ vận mệnh của thiên hạ.
Nhưng lúc này, hắn lại không thể kiểm soát được một thứ duy nhất—Lâm Duyệt.
Là ngươi.
Là ngươi đã phá hủy tất cả lý trí của ta.
Hắn có thể đè bẹp tất cả kẻ thù, có thể khiến cả giang sơn này phủ phục dưới chân, nhưng hắn không thể ép buộc trái tim của một người.
Hắn ghét cảm giác này.
Hắn không cho phép bản thân yếu đuối. Nhưng giờ đây, trái tim hắn đang bị xé nát, từng chút, từng chút một.
Lâm Duyệt đang dần rời xa hắn.
Hắn không thể chấp nhận điều đó.
Dù có phải hủy diệt cả thế gian này, hắn cũng không cho phép ngươi thoát khỏi tay hắn.
Lâm Duyệt không thở được.
Đôi tay y yếu ớt bám vào cánh tay hắn, cổ họng phát ra những tiếng nghẹn ngào.
Hắn không buông.
Bàn tay hắn run rẩy.
Hắn đang sợ.
Sợ đến phát điên.
Sợ đến mức muốn bóp nát y, để y không bao giờ có thể thốt ra cái tên của kẻ khác.
Nhưng rồi, hắn buông tay.
"Phịch!"
Y ngã xuống, cổ họng đỏ rực, ho khan liên tục.
Nhưng Tần Hạo Thiên không để y có thời gian lấy lại hơi thở.
Hắn quỳ xuống, ôm chặt lấy y, đầu vùi vào hõm cổ y như một đứa trẻ tuyệt vọng bấu víu lấy chút hơi ấm cuối cùng.
Bàn tay hắn siết chặt eo y, môi hắn run rẩy kề sát bên tai y, giọng hắn vỡ nát:
"Ta không cưới nàng ta."
"Ngươi có nghe không?"
"Ngươi thích anh đào đúng không?"
"Ta sẽ trồng hàng ngàn cây anh đào trong cung."
"Ta cho ngươi cả giang sơn này."
"Chỉ cần ngươi đừng rời bỏ ta."
"Đừng yêu hắn."
"Làm ơn..."
"Xin ngươi..."
"Đừng rời khỏi ta..."
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ y.
Nhưng sợi xích trên chân y vẫn không mở ra.
Nhưng rồi—
Lâm Duyệt đột nhiên cười khẩy.
Một tiếng cười nhẹ bẫng nhưng đầy châm chọc, tựa như một nhát kiếm đâm thẳng vào lòng hắn.
Y cười hắn?
Y cười vì hắn yêu cầu một điều không thể?
Hắn muốn y trả lời, nhưng lại chính tay hủy đi giọng nói của y.
Lâm Duyệt khẽ nhếch môi, ánh mắt tối sầm lại:
“Ngươi điên rồi sao?”
Nhưng y không thể nói.
Cổ họng y chỉ có thể phát ra những âm thanh đứt quãng, khàn đục, méo mó.
Một kẻ từng có giọng nói thanh thoát như tiếng ngọc rơi, giờ đây chỉ có thể phát ra những tiếng động đáng thương hại.
Tần Hạo Thiên chết sững.
Cả cơ thể hắn như bị rút hết sinh khí.
Bàn tay hắn buông lỏng.
Hắn đã quên mất—
Là chính hắn, đã tước đoạt giọng nói của y.
Chính hắn đã biến y thành một kẻ câm.
Vậy mà giờ đây, hắn lại cầu xin y nói chuyện với hắn?
Lâm Duyệt lạnh lùng quay mặt đi.
Ánh mắt y không còn chút gì gọi là lưu luyến.
Nếu có thể trở lại, nếu có thể chọn lại một lần nữa—
Y tình nguyện chết đi, còn hơn là gặp lại hắn.
----------------
3 năm trước...
Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên giữa khu rừng rậm rạp. Những ánh đuốc lập lòe, phản chiếu gương mặt hung ác của đám thợ săn loài người. Trên thảm lá ẩm ướt, một bóng dáng nhỏ bé loạng choạng chạy trốn, mỗi bước chân đều nhuốm đầy tuyệt vọng. Đó là một cậu bé hồ ly, khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, thân hình gầy gò nhưng vẫn mang vẻ linh hoạt đặc trưng của tộc hồ yêu. Đôi mắt cậu long lanh ánh bạc, phản chiếu tia sáng mơ hồ từ mặt trăng treo lơ lửng trên cao.
"Đuổi theo! Đừng để nó trốn thoát!"
Lời quát vang lên như lưỡi dao sắc bén cứa vào bầu không khí. Mũi tên lạnh lẽo xé gió lao tới, xuyên qua tấm áo mỏng manh, ghim sâu vào lưng cậu bé hồ ly. Cơn đau buốt óc khiến cậu thét lên, đôi chân loạng choạng, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục chạy. Máu đỏ sẫm loang lổ thấm đẫm vạt áo, nhỏ từng giọt xuống nền đất. Mỗi bước chân nặng nề như kéo lê sinh mệnh, nhưng cậu không thể dừng lại. Cậu sợ. Sợ cái chết, sợ bóng đêm nuốt chửng mình, sợ không bao giờ được trở về nhà nữa.
Nhưng sức lực của một đứa trẻ nhỏ bé không thể chống lại số phận. Tiếng vó ngựa gầm vang như sấm rền bên tai, bóng đen của kẻ truy đuổi phủ xuống thân hình run rẩy của cậu. Một tiếng vun vút xé gió vang lên, tiếp đó là cơn đau rát bỏng bùng nổ trên lưng. Roi da quất xuống, mạnh đến mức lớp áo mỏng manh lập tức rách toạc, để lộ vết thương rỉ máu đỏ sẫm.
Cơ thể cậu bé chấn động, từng sợi thần kinh như bị lửa thiêu cháy. Đau quá! Đau đến mức khiến tầm nhìn cậu mờ đi, hơi thở đứt quãng như bị thứ gì đó bóp nghẹt. Đầu gối mềm nhũn, đôi chân gục xuống, vấp phải những rễ cây gồ ghề và ngã nhào trên nền đất lạnh.
Bóng tối lạnh lẽo, đáng sợ đến nghẹt thở, như một vực sâu không đáy nuốt chửng chút hơi tàn còn sót lại.
"Mẹ..." Giọng nói yếu ớt bật ra từ đôi môi run rẩy, hòa lẫn vào những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má tái nhợt. Không ai đáp lại. Chỉ có tiếng cười nhạo của bọn thợ săn, tiếng vó ngựa lạnh lùng, và sự tuyệt vọng đang kéo cậu vào hố sâu không lối thoát.
Bọn thợ săn cười gằn, kẻ cầm đầu vung roi, đá nhẹ vào người cậu bé: “Một con yêu hồ rẻ mạt cũng dám vùng vẫy trước loài người ư? Thật không biết sống chết.”
Nói rồi, hắn ta không chút do dự ra lệnh cho thuộc hạ mang xác cậu bé đi. Một tên lính bên cạnh lên tiếng: "Đại nhân, loài hồ ly này tuy có chút linh khí, nhưng nếu nói về sắc đẹp, vẫn còn kém xa Yêu Vương của bọn chúng. Nghe nói kẻ đó đẹp đến mức có thể khiến trời đất khuynh đảo, quyến rũ cả thần linh..."
Thủ lĩnh nheo mắt, trầm ngâm giây lát rồi bật cười: "Hay lắm! Vân Lạc Quốc chúng ta vừa có cơ hội thể hiện lòng trung thành với Thương Huyền Quốc, vừa có thể tận mắt chứng kiến vẻ đẹp tuyệt thế của Yêu Vương. Nghe đồn, Hoàng đế trẻ tuổi ấy là kẻ máu lạnh, ngay cả thần dân của hắn cũng phải run sợ. Một khi đã lọt vào tay hắn… chỉ e muốn chết cũng không dễ dàng. Ngày mai, lập tức lên đường đến khu rừng cấm!"
Bên dưới ánh trăng nhợt nhạt, khóe môi tên thủ lĩnh khẽ cong lên, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm. Hắn không chỉ đơn giản là một kẻ săn yêu theo lệnh triều đình, mà còn có tham vọng lớn hơn—một thứ mà ngay cả hoàng đế cũng không dễ dàng chạm đến.
---
Tại lãnh địa của hồ tộc, ánh trăng phủ xuống những mái đình cong vút, bóng hoa đào lay động trong cơn gió nhè nhẹ. Bên trong đại điện, một bóng dáng kiêu hãnh ngồi trên ghế cao. Lâm Duyệt – hay còn được xưng tụng là Cửu Dạ – lặng lẽ nhấp một ngụm trà, đôi mắt phượng mông lung nhưng đầy áp lực. Mái tóc dài đen nhánh, buông xuống như dòng suối đêm, từng sợi lụa mỏng hững hờ ôm lấy bờ vai thon gầy. Làn da trắng mịn, tựa như ngọc thạch phát sáng dưới ánh trăng. Không cần bất cứ trang sức nào tô điểm, chỉ cần đơn thuần ngồi đó, y đã như một bức họa tuyệt mỹ khiến vạn vật cũng phải ghen tị.
Nhưng trong khoảnh khắc tưởng chừng tĩnh lặng ấy, hơi thở của Lâm Duyệt hơi chững lại khi nghe lời bẩm báo. Bàn tay y vô thức siết chặt lấy chén trà, đầu ngón tay trắng bệch. Một cảm giác bất an dâng lên, như thể có thứ gì đó đang siết lấy trái tim cậu.
"Tên của cậu bé là gì?"
Cận vệ khẽ nuốt nước bọt, không dám ngẩng đầu: "Là A Bạch, bẩm Yêu Vương."
A Bạch...
Một cái tên chạm đến tầng ký ức sâu nhất trong tâm trí Lâm Duyệt. Hình ảnh một cậu bé gầy gò, đôi mắt trong veo như suối biếc, luôn lẽo đẽo theo sau cậu, thấp thoáng hiện ra. Lâm Duyệt nhớ những lần A Bạch ngước nhìn mình, ánh mắt ngây thơ tràn đầy ngưỡng mộ, như thể cậu là cả thế giới của nó. Những khoảnh khắc ấy từng khiến lòng Lâm Duyệt mềm mại hơn một chút, từng khiến y - dù chỉ trong thoáng chốc - muốn dang tay che chở cho sinh mệnh bé nhỏ kia.
Nhưng hiện tại...
A Bạch mất tích. Sự sống chết của nó, đối với Lâm Duyệt, bỗng chốc trở thành một ẩn số.
Lâm Duyệt siết chặt tay dưới ống tay áo rộng, móng tay sắc lạnh đâm sâu vào da thịt đến mức tê dại. Một cơn sóng ngầm khuấy động trong lòng, nhưng trên gương mặt, Lâm Duyệt chỉ khẽ nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu. Khi mở mắt ra, thứ còn sót lại trong đáy mắt cậu chỉ là một vùng tĩnh mịch lạnh băng.
"Tiếp tục tìm kiếm. Chuyện này không được phép lộ ra ngoài."
Lời nói không hề mang theo phẫn nộ hay lo lắng, chỉ có sự bình thản đến đáng sợ. Nhưng chính sự bình thản ấy lại như một lưỡi dao sắc lạnh kề sát cổ, khiến đám cận vệ không dám chần chừ dù chỉ một giây.
"Rõ!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip