Chương 9
Tác giả: Khát Mưa
Người dịch: Morela T. | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của người dịch, vui lòng không tự ý repost!
_______________
Vừa lúc bố Trương Hoa mang nước tiến tới, tôi sợ ông sẽ phát hiện ra tượng Hồ Tiên đã biến mất nên vội lấy tấm vải bùa kia trùm lên, chủ động đi ra đón.
Nghe nói tôi muốn khuyên giải Tiểu Ca, bố Trương Hoa cũng coi như ổn định tâm thần, chỉ là nói phải hỏi trại tạm giam cái đã.
Tôi gặp lại Tiểu Ca trong bệnh viện, cô ấy đang mang thai nên vẫn được hưởng chế độ chăm sóc đặc biệt.
Thật ra tôi cũng không thuyết phục cô ấy nhiều, có lẽ cảm xúc của cô ấy đã ổn định trở lại, ánh mắt cô ấy nhìn tôi đầy vẻ đồng tình, vẫn như trước nói: "Cô có bầu chưa? Thật ra bọn hắn không được thì cứ không được đi, tại sao lại phải khiến... Lần này là Hồ Tiên, lần sau sẽ là cái gì?" Mặt mũi Tần Tiểu Ca đầy vẻ chết lặng, nằm trên gối: "Họ đều không tin Hồ Tiên mà tôi khai, còn nói tôi bị tâm thần."
"Vậy thì cô sinh đứa bé ra, thế là họ sẽ tin chuyện Hồ Tiên thôi." Tôi nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói: "Cô từng gặp Hồ Tiên mà nhà cô thờ chưa? Hắn đang muốn cứu cô đấy."
Tần Tiểu Ca sửng sốt một chút, ngồi dậy nhìn tôi: "Cô đang nói đến Hoàng Tứ Lang sao? Hắn không phải đã bị tôi phủ bùa vải lên rồi sao? Cô làm sao mà thấy hắn được?"
"Hắn nhờ tôi nhắn với cô, bảo cô sinh đứa bé ra, sau đó hắn sẽ mang cô rời đi." Tôi nhìn ánh mắt lại bắt đầu kích động của cô ấy, cũng không biết liệu mình có nên chuyển lời không nữa.
Dù cho Hoàng Tứ Lang chỉ là một con hồ ly, nhưng ít nhất hắn thực sự muốn cứu Tần Tiều Ca, mà cũng sẽ không giống như Trương Hoa, như Mộc Hạn Vân, vì bản thân ích kỷ mà đi hiến tế chúng tôi.
Tần Tiểu Ca nghe thế thì sững người ra, sau đó liền nằm dựa vào gối đầu mà buông tiếng khóc lớn.
Tôi không thể chịu được tình cảnh này, chầm chậm lui ra ngoài.
Bố của Trương Hoa đã nói gì đó với cảnh sát, tôi chỉ nghe thấy tiếng Tần Tiểu Ca khóc to bên trong, lòng còn nghĩ lại mà sợ.
Nếu không phải nhờ cô ấy, có lẽ phải tới một hai tháng nữa, khi tôi mang thai rồi, mới phát hiện ra có điều không đúng, đến lúc đó tôi sẽ chính là cô ấy của bây giờ.
Tôi rời khỏi bệnh viện với trái tim trĩu nặng, ngồi trên xe uống mấy ngụm nước, mới dần phục hồi lại tinh thần.
Đang định đi về ngủ tạm một giấc, thì lại nghe thấy tiếng Hồ Tiên nói: "Đợi cô ấy sinh xong sẽ được đưa về nhà Trương Hoa, đến lúc đó em ôm đứa bé đến nơi xảy ra chuyện, để Hoàng Tứ Lang nuôi nấng. Nếu không, chỉ sợ bố mẹ Trương Hoa sẽ có ác cảm với đứa bé đó mất."
Tôi liếc Hồ Tiên, lạnh lùng nói: "Vậy tôi thì sao?"
Anh cong môi cười: "Em không có thai, em lo cái gì chứ?"
Thế rồi anh đặt hộp thuốc tránh thai xuống xe: "Lần sau đừng có uống thuốc lung tung, đã làm em nôn ra rồi mà em còn cố nuốt khan vào, ta cũng chẳng dám cản em nữa, chỉ có thể bảo bố mẹ em nấu chút canh gà cho em bồi bổ thôi."
Tôi nhìn hộp thuốc tránh thai, nghe Hồ Tiên nói lời này, khác biệt quá lớn với tưởng tượng của tôi, nhất thời có chút kinh hãi, đang định nói thêm gì thì anh lại biến mất rồi.
Thật sự hơi nhọc lòng, tôi định thần lại, cuối cùng vẫn lái xe về.
Đến nhà, sắc mặt bố mẹ tôi đều tối sầm ngồi bên bàn ăn, một bàn toàn đồ ăn cũng không hề động đũa.
Thấy tôi quay lại, bố tôi lập tức lạnh lùng đứng dậy.
Tôi đặt chìa khóa xuống, không biết nên mở miệng nói về chuyện của Mộc Hạn Vân thế nào.
Lại thấy bố tôi bưng một nồi canh ra, nói với tôi: "Uống canh trước đi."
Tôi ngửi thấy mùi thơm của canh gà, lúc này mới nhận ra dạ dày mình đang trống rỗng, thế nên dứt khoát ngồi xuống.
Bố múc canh ra cho tôi, mẹ mắt đỏ hoe nhìn tôi, quay đầu lau nước mắt: "Để mẹ xới cho con bát cơm, đói suốt cả ngày rồi chứ gì."
Tôi uống cạn bát canh, ngẩng đầu lên nhìn bà.
"Con đi vội quá, mẹ con sợ con cãi nhau với Mộc Hạn Vân, con lại đang dùng điện thoại của hắn, chúng ta nghĩ đi nghĩ lại, bèn gọi cho mẹ của Mộc Hạn Vân." Bố tôi bóc một con tôm đưa đến trước mặt tôi.
"Bố mẹ hắn cũng không giấu giếm chúng ta nữa, nói hết rồi. Biết rồi cũng tốt, không sao đâu, còn có chúng ta đây mà."
Mẹ tôi xới hai bát cơm, đặt xuống trước mặt tôi và bố: "Ăn cho khỏe vào, nói cái này làm gì, chán ngắt."
Bố tôi chỉ cười gượng một tiếng, đặt con tôm đã bóc vỏ xuống đĩa, lại lấy một con khác bóc vỏ đưa cho mẹ tôi.
Bữa cơm này diễn ra trong yên lặng, bố mẹ tôi không hỏi tôi rốt cuộc Mộc Hạn Vân là chuyện như thế nào.
Bố mẹ Mộc Hạn Vân cũng không hề gọi lại.
Tối hôm đó tôi yên ổn ngủ được một giấc, sáng hôm sau xuống lầu mua que thử thai, kiểm tra thấy mình thực sự không có thai mới an tâm đôi chút.
Bố tôi bảo tôi xin nghỉ một ngày, ở nhà thư giãn, ông ấy đi bệnh viện thăm Mộc Hạn Vân.
Không nói đến chuyện Mộc Hạn Vân "không được", chỉ riêng chuyện hắn hiến tế tôi cho Hồ Tiên thôi đã là không thể chấp nhận được rồi, bố tôi sẽ ra mặt bàn bạc chuyện ly hôn với bố mẹ Mộc Hạn Vân.
Chỉ cần ly hôn, tôi và Mộc Hạn Vân không còn quan hệ gì nữa, hắn có tạo ra cái nghiệt gì cũng chẳng liên quan đến tôi, cũng sẽ không còn xảy ra chuyện gì cả.
Thực ra, con người tôi vốn rất vô tư, từ lúc vị Hồ Tiên kia nói tôi không hề mang thai, cũng không có việc gì hết, nghe những lời anh ta nói với Hoàng Tứ Lang cũng chẳng có ý hại người, tôi đã cảm thấy mọi sự không sao rồi.
Nhưng có thể sớm ly hôn với Mộc Hạn Vân thì đúng là chuyện tốt.
Mẹ sợ tôi ở nhà không làm gì cũng không được, thế là khăng khăng đòi dẫn tôi đến ngôi miếu ở vùng lân cận xin đại sư xem cho.
Nhưng đại sự lại chỉ liếc nhìn tôi, rồi nói tôi nhờ họa được phúc, sẽ không sao hết.
Mẹ tôi vẫn chưa yên tâm, bà nhất quyết nhờ người ta cho bùa bình an, bùa hộ mệnh, mặt dây chuyền gì gì đó, lại còn nói tiền nhang đèn không thành vấn đề.
Vị đại sư đó chỉ nhìn tôi một cái, bất kể mẹ tôi có ngăn đón thế nào cũng chỉ lắc đầu cười rồi bỏ đi.
Tôi cũng khuyên nhủ bà, tượng Hồ Tiên đã trả cho Mộc Hạn Vân rồi, cũng không lấy lại nữa, tôi lại không mang thai, thì chắc chắn sẽ không sao đâu.
Mẹ tôi không yên tâm, cũng không biết hỏi được ở đâu địa chỉ của tất cả các chùa miếu trong thành phố, bảo tôi lái xe đi, bà đi cúng bái hết nơi này đến nơi khác với tôi.
Còn thành tâm khuyên tôi, sai tôi đến ngân hàng rút tiền mặt, để tôi hết đi đốt nhang đèn, lại thiêu vàng mã, không thì đặt vòng hoa gì gì đó.
"Con đã gặp phải loại chuyện này, dù làm hết những việc có thể làm cũng không thừa." Mẹ tôi còn nói rất có đạo lý, khăng khăng ấn đầu tôi xuống, bảo tôi đến bất kể chùa miếu nào, bất kể chính điện hay phòng nhỏ, chỉ cần có thờ chân thân tượng thần, đều phải ba quỳ chính lạy cả.
Tôi leo núi suốt cả ngày, lại đi lễ chùa, thấy thần là bái, lúc về đến nhà cảm thấy chân mình cũng mềm oặt ra như sợi bún.
Bố tôi về sớm, nấu bữa tối, còn giúp tôi sửa xong màn hình điện thoại bị vỡ hôm nọ.
Chẳng qua là chuyện ly hôn không được suôn sẻ lắm, bố mẹ Mộc Hạn Vân dễ nói chuyện, nhưng Mộc Hạn Vân thì nhất quyết không chịu.
Vả lại, giờ ly hôn cũng có thời kỳ hòa giải, không thể lập tức ly hôn được.
"Nhưng con cũng không cần lo, nó coi như là lừa hôn, nhất định có thể ly hôn thôi." Bố giúp mẹ múc canh ra, an ủi chúng tôi không phải sợ.
Dù sao cảnh sát đã lập hồ sơ rồi, Mộc Hạn Vân cũng có cha mẹ trông chừng, đại sư lại nói tôi không sao, thế nên không cần lo lắng nữa.
Ăn xong bữa tối, bố giục tôi mau đi tắm rồi ngủ đi.
Tôi thực sự đã mệt mỏi cả ngày hôm nay, tắm nước nóng xong, định uống một cốc nước trước khi ngủ, lại chợt nghe thấy tiếng mẹ tôi khóc ở trong phòng, bố tôi đang ở bên cạnh an ủi bà.
Ban ngày tâm trạng bà rất tốt, tự tin lại vui vẻ, không hề nhìn ra chút sợ hãi nào.
Nhưng đêm đến lại nằm trên giường mà hối hận, rằng bà không nên giục tôi kết hôn, để tôi đụng phải một kẻ xúi quẩy như Mộc Hạn Vân.
Mắng Mộc Hạn Vân chán xong, lại bắt đầu lo lắng nếu tôi chưa ly hôn, ai mà biết trong thời gian này Mộc Hạn Vân sẽ lại bày ra trò gì nữa.
Tôi cầm ly nước, đứng ở cửa phòng họ, đột nhiên phát hiện mình cứ vô lo vô nghĩ như vậy cũng không đúng.
Suy nghĩ một hồi, tôi cầm di động của Mộc Hạn Vân lên định gọi cho bố mẹ hắn.
Cho dù Mộc Hạn Vân sắp phải làm phẫu thuật, nhưng vẫn có thể đến Cục Dân chính nhận số ly hôn trước, đến lúc cần thì có thể ly hôn nhanh hơn chút.
Nhưng vừa mới lấy điện thoại ra, lại phát hiện Mộc Hạn Vân vậy mà đã báo mất điện thoại rồi.
Sáng hãy còn nói là bị thương nặng quá không thể xuất viện ly hôn được, kết quả tối báo mất điện thoại lại báo nhanh đến thế cơ đấy
May mà bố tôi đã giúp tôi sửa điện thoại rồi, tôi lấy điện thoại mình ra, vừa gọi vào số của mẹ Mộc Hạn Vân, vừa xoa bóp đôi chân sưng tấy lên của mình.
Ngay lúc điện thoại vừa thông, bên cạnh lại vang lên giọng nói của Hồ Tiên: "Mộc Hạn Vân đã liên hệ với Shaman kia rồi, bà ta đã đến nhà em lấy đi tóc cùng quần áo thường mặc của em, còn có cây châm Mộc Hạn Vân cố ý lưu lại máu của em nữa."
Nghe vậy, tôi vội cúp điện thoại, quay đầu nhìn anh ta: "Mộc Hạn Vân định làm gì? Không phải Shaman kia thờ các anh hay sao? Không phải bà ta nên nghe lời các anh sao?"
Hồ Tiên chỉ hừ lạnh một tiếng, liếc tôi một cái, nói: "Nếu bà ta chịu chúng ta kiểm soát, vậy thì đã không phát sinh ra chuyện của các em rồi."
"Vậy mà bà ta vẫn thờ các anh?" Tôi nghe mà thấy hơi mâu thuẫn.
"Cả tộc này của chúng ta, tổ tiên từng nợ ân tình của tổ tiên bà ta, chỉ cần bọn họ triệu hồi thì chúng ta không thể không đến." Hồ Tiên lộ ra thần sắc bất lực, cười mỉa nói:"Nhưng mà ai biết được lòng người hay thay đổi đâu."
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip