chương 2 bước chân trên tầng 7

Đồng hồ điểm đúng 11 giờ đêm, Minh đứng trước cánh cửa gỗ sơn đen bóng ở cuối hành lang tầng 7 của ký túc xá lớp K. Chỉ vài phút trước, cánh cửa này vẫn bị khóa chặt, không một sinh viên nào dám đến gần. Nhưng giờ đây, nó mở hé ra như một miệng hang hổ đói, kéo Minh vào trong không gian lạnh ngắt và tăm tối.

Bước chân cậu vừa chạm vào sàn nhà, một mùi ngai ngái, hòa lẫn giữa mùi thuốc tẩy và mùi ẩm mốc đặc trưng của những tầng hầm lâu ngày bốc lên. Ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy lờ mờ, vừa đủ để Minh nhìn thấy bức tường tróc sơn với những vệt ố vàng loang lổ. Không khí ở đây nặng nề, như có một sức nặng vô hình đè lên ngực khiến cậu cảm thấy khó thở.

Trên hành lang, những tiếng vọng xa xăm không rõ nguồn gốc vang lên. Có tiếng bước chân lạ rảo nhẹ trên sàn xi măng, tiếng cửa đóng khép một cách đột ngột, rồi im bặt như thể cả thế giới đang nín thở chờ đợi. Minh không biết mình đang đi theo con đường nào, nhưng cậu biết rằng bước chân này không thể quay lại.

Giữa bóng tối, một chiếc bàn gỗ cũ kỹ đặt nghiêng bên tường, trên đó có một chiếc máy tính bảng bật sáng màn hình, hiển thị dòng chữ nhấp nháy:
“Chào mừng đến với thử thách đầu tiên. Giữ bình tĩnh. Quan sát. Và nhớ: Không ai có thể tin tưởng.”

Minh run rẩy chạm vào màn hình, lập tức một đoạn video bắt đầu phát. Hình ảnh một căn phòng tối, có tiếng thì thầm vọng ra từ trong bóng tối. Cậu nghe rõ ràng những lời thì thầm ấy, những câu chuyện về sự phản bội, dối trá và những bí mật chôn giấu không thể lộ ra ngoài.

Video kết thúc, Minh nghe tiếng bước chân lại gần. Từ phía cuối hành lang, bóng một người xuất hiện, dáng người cao gầy, mặc áo khoác đen, mặt mũi ẩn dưới mũ trùm đầu. Không có ánh sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt người đó, chỉ thấy ánh mắt lóe lên như con thú trong đêm.

“Cậu là Minh, phải không?” giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo như cơn gió mùa đông.

Minh gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, “Anh là ai? Đây là gì?”

Người đó bước lại gần, đặt lên bàn một phong bì dày, niêm phong bằng sáp đỏ in dấu ký hiệu hình chữ K cách điệu. “Đây là chỉ dẫn cho thử thách tối nay. Không thể mở trước khi bước vào phòng số 17. Nếu cậu làm được, sẽ biết được điều mà không ai muốn cậu biết.”

Minh cầm phong bì, tim đập thình thịch. Ánh mắt người kia lướt qua cậu một cách sâu sắc, như thể nhìn thấu mọi nỗi sợ bên trong.

“Cẩn thận,” người đó nói, rồi quay đi mất trong bóng tối, để lại Minh một mình giữa sự im lặng đáng sợ.

Mở phong bì, Minh thấy bên trong là một bản đồ sơ đồ hành lang tầng 7 cùng với những dòng chữ nguệch ngoạc:

> “Phòng 17 – Nơi mọi thứ bắt đầu.
Tìm manh mối, gỡ rối những câu đố.
Nhưng nhớ: Những gì cậu thấy có thể không phải sự thật.”

Bóng tối trong đầu Minh bắt đầu dày đặc hơn. Cậu biết thử thách không chỉ đơn thuần là một trò chơi. Đây là một cuộc chiến tâm lý, nơi mỗi bước đi đều có thể dẫn đến mất mát – cả về thể xác lẫn tinh thần.

Bước chân Minh lại rón rén tiến về phía phòng 17, mỗi tiếng bước vang lên trong hành lang dài như tiếng vọng của sự cô đơn và bí mật chưa được hé lộ.

Ở bên ngoài, lớp K vẫn đang học, vẫn đang cười nói như không có gì xảy ra. Nhưng ở đây, trên tầng 7 này, cậu vừa bước vào một thế giới khác – một thế giới nơi bóng tối là luật lệ, và sự thật là thứ xa xỉ nhất.

Minh tự nhủ: “Phải bình tĩnh. Phải sống sót. Và phải tìm ra sự thật.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip