Lời Thì Thầm Từ Rừng Thẳm


Con đường giữa rừng

Sau khi rời khỏi dòng sông, Sakura tiếp tục hành trình của mình qua một khu rừng rậm rạp. Đó là một khu rừng cổ xưa, với những cây cổ thụ cao lớn, thân đầy rêu phong và những tán lá xanh rậm rạp che kín bầu trời. Không khí mát lạnh, mang theo hương thơm của đất ẩm và cây cỏ.

Tiếng chim hót vang vọng từ xa, xen lẫn tiếng côn trùng rì rào. Sakura bước chậm rãi, đôi mắt cảnh giác nhưng không kém phần tò mò. Cô nghe nói khu rừng này được gọi là Rừng Thì Thầm, nơi mà những người lạc đường thường nghe thấy những âm thanh kỳ lạ dẫn họ ngày càng lạc sâu hơn.

"Một nơi thú vị để khám phá," cô tự nhủ, dù cảm nhận rõ sự lạnh lẽo kỳ bí trong không khí.

---

Dấu hiệu bất thường

Khi Sakura đi sâu vào rừng, mọi âm thanh dần lắng xuống. Tiếng chim hót biến mất, tiếng lá xào xạc cũng trở nên thưa thớt. Cô nhận ra không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng đến mức bất thường, chỉ còn tiếng bước chân của cô vang lên giữa bầu không khí ngột ngạt.

Đột nhiên, từ phía xa, một giọng nói vang lên, nhẹ nhàng và đầy mê hoặc:
"Ngươi là ai? Vì sao lại xâm phạm nơi đây?"

Sakura dừng lại, ngước nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng ai. "Tôi không có ý xâm phạm," cô đáp, giọng điềm tĩnh. "Tôi chỉ là một lữ khách đi ngang qua."

Giọng nói vang lên lần nữa, lần này gần hơn:
"Ngươi có nghe thấy không? Tiếng gọi từ lòng đất..."

Sakura nhíu mày. Trước mặt cô, một lối mòn hẹp xuất hiện, dẫn vào sâu hơn trong rừng. Từ con đường đó, cô cảm nhận được một luồng khí kỳ lạ, như thể nó đang mời gọi cô tiến vào.

"Có vẻ mình không thể từ chối," Sakura mỉm cười nhẹ, bước theo con đường.

---

Ngôi làng giữa rừng

Đi thêm một đoạn, Sakura bất ngờ phát hiện một ngôi làng nhỏ nằm giữa rừng. Những căn nhà gỗ cũ kỹ được dựng san sát nhau, bao quanh bởi những bụi cây um tùm. Nhưng điều kỳ lạ là ngôi làng hoàn toàn vắng vẻ, không một bóng người.

Cô bước vào làng, cảm nhận rõ sự u ám bao trùm. Không khí lạnh lẽo hơn, và một mùi hương nhè nhẹ như hương nhang lan tỏa trong không khí.

"Tại sao lại không có ai ở đây?" Sakura tự hỏi, đôi mắt quét qua từng căn nhà. Đúng lúc đó, một cánh cửa gỗ hé mở, và từ trong bóng tối, một đôi mắt đỏ rực lóe lên.

"Ngươi không nên ở đây..." một giọng nói run rẩy vang lên từ bên trong.

---

Người phụ nữ bí ẩn

Từ trong căn nhà, một người phụ nữ già nua bước ra. Bà khoác trên mình một chiếc áo choàng sẫm màu, tay chống một cây gậy gỗ chạm trổ đầy những ký tự lạ. Gương mặt bà hằn rõ những nếp nhăn, nhưng đôi mắt sáng như nhìn thấu tâm can người đối diện.

"Cô là ai?" Người phụ nữ hỏi, giọng đầy nghi hoặc.

"Tôi là Sakura, một người chữa bệnh. Tôi chỉ đi ngang qua đây và thấy ngôi làng này," Sakura trả lời, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng.

Người phụ nữ nheo mắt. "Một người chữa bệnh? Có lẽ cô đến đây không phải ngẫu nhiên."

Bà chỉ tay về phía một căn nhà lớn nằm ở trung tâm làng. "Nếu cô thực sự muốn giúp, hãy vào đó. Nhưng hãy cẩn thận. Có những thứ trong đó không thuộc về thế giới này."

Sakura cảm thấy tò mò, nhưng cũng không giấu được sự căng thẳng. Cô gật đầu cảm ơn người phụ nữ, rồi chậm rãi tiến về phía căn nhà mà bà chỉ.

---

Bí mật trong căn nhà lớn

Căn nhà lớn nhất trong làng toát lên vẻ cũ kỹ và u ám. Những bức tường gỗ mục nát, cửa sổ phủ kín mạng nhện, và cửa chính thì khép hờ như mời gọi Sakura bước vào.

Khi cô đẩy cửa, một luồng khí lạnh tràn ra, mang theo mùi ẩm mốc nồng nặc. Bên trong, ánh sáng mờ nhạt từ những khe hở trên mái chiếu xuống, để lộ một căn phòng trống rỗng ngoại trừ một chiếc bàn gỗ và một chiếc gương lớn treo trên tường.

Sakura bước tới chiếc gương, cảm nhận rõ một năng lượng kỳ lạ tỏa ra từ nó. Ngay khi cô chạm vào khung gương, hình ảnh trong gương đột ngột thay đổi. Không còn phản chiếu hình ảnh của cô, mà thay vào đó là một ngôi làng nhộn nhịp với những con người đang sống vui vẻ.

Cô nhìn thấy một gia đình quây quần bên bàn ăn, những đứa trẻ chơi đùa trên đường làng, và cả những người nông dân đang làm việc trên cánh đồng. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cảnh tượng ấy biến mất, thay vào đó là hình ảnh ngôi làng chìm trong lửa đỏ, tiếng la hét vang vọng khắp nơi.

---

Sự thật kinh hoàng

Một giọng nói vang lên từ trong gương, trầm thấp và đầy đau khổ:
"Chúng tôi đã phạm sai lầm... một sai lầm không thể tha thứ..."

Hình ảnh trong gương tiếp tục thay đổi, cho thấy một nhóm người trong làng thực hiện một nghi thức kỳ lạ dưới gốc cây cổ thụ lớn nhất khu rừng. Họ dường như đang hiến tế, và một ánh sáng đen kịt bùng lên, nuốt chửng tất cả.

"Linh hồn của chúng tôi đã bị ràng buộc với nơi này," giọng nói tiếp tục. "Chúng tôi không thể rời đi, không thể siêu thoát..."

Sakura cảm thấy tim mình thắt lại. Cô nhận ra ngôi làng này đã bị nguyền rủa bởi chính những hành động sai lầm trong quá khứ.

---

Hành động giải cứu

Sakura quay ra ngoài, tìm người phụ nữ già nua. "Bà biết mọi chuyện, đúng không? Làm thế nào để giải thoát ngôi làng này?"

Người phụ nữ gật đầu, đôi mắt tràn ngập sự hối tiếc. "Cô cần phá vỡ lời nguyền bằng cách trả lại những linh hồn đã bị lấy đi. Nhưng điều đó không dễ. Cây cổ thụ ở giữa rừng là nơi kết nối linh hồn chúng tôi. Cô phải đối mặt với thứ tồn tại ở đó - thứ đã nuốt chửng chúng tôi."

Sakura hít một hơi thật sâu. Cô không sợ nguy hiểm, nhưng cô biết mình đang đối mặt với một thế lực không dễ chế ngự.

"Được. Tôi sẽ làm," cô đáp, ánh mắt kiên định.

Người phụ nữ nhìn cô một lúc lâu, rồi trao cho cô một chiếc bùa bằng gỗ khắc hình cây cổ thụ. "Chiếc bùa này sẽ bảo vệ cô. Nhưng hãy cẩn thận, vì không phải lúc nào nó cũng đủ mạnh để chống lại bóng tối."

---

Hành trình vào trung tâm bóng tối

Cầm chặt chiếc bùa trong tay, Sakura bước sâu hơn vào khu rừng, mỗi bước đi đều vang lên tiếng rì rầm kỳ lạ như những lời thì thầm vọng lại từ lòng đất. Khu rừng lúc này dường như sống dậy, những tán lá rì rào trong gió không phải như tiếng động tự nhiên, mà như một cuộc trò chuyện lặng lẽ đang diễn ra. Ánh sáng dần yếu đi, bóng tối tràn ngập, chỉ còn ánh sáng nhạt nhòa từ mặt trăng lọt qua tán cây soi rõ con đường mòn gồ ghề.

Mỗi bước đi, Sakura càng cảm nhận rõ sự hiện diện của một thứ gì đó vô hình nhưng nặng nề. Không khí như đặc quánh lại, lạnh lẽo và ngột ngạt. Tiếng côn trùng cũng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một sự im lặng đáng sợ. Chiếc bùa trong tay cô phát ra ánh sáng yếu ớt, như đang chống lại thứ bóng tối xung quanh.

Dần dần, một bóng hình khổng lồ hiện ra trước mắt. Đó là cây cổ thụ, cao vút với những rễ cây to lớn ngoằn ngoèo như những con rắn đang trườn bò trên mặt đất. Thân cây đen kịt, nham nhở những vết nứt sâu như bị lửa thiêu cháy, tỏa ra một luồng khí âm u. Nhưng điều làm Sakura chú ý nhất là một hốc cây lớn, từ đó phát ra ánh sáng xanh lục nhạt nhòa, lập lòe như ánh sáng ma trơi.

Ngay khi Sakura tiến gần hơn, một giọng nói trầm thấp vang lên, vọng ra từ trong hốc cây:
"Ngươi đến để giải thoát... hay để trở thành một phần của lời nguyền?"

Cô không giật mình, chỉ đứng thẳng lưng và nhìn thẳng vào hốc cây. "Tôi đến để giúp những linh hồn bị ràng buộc. Nếu ngươi là kẻ giữ họ lại, hãy chuẩn bị sẵn sàng đối mặt."

Từ trong hốc cây, một bóng đen lướt ra, dần dần hình thành dáng vóc của một con quái vật. Nó có hình thù kỳ dị, nửa người nửa thú, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa cháy rực trong đêm. Làn da nó đen sạm, phủ đầy những vết nứt giống như thân cây, và từ miệng nó phát ra những tiếng rít ghê rợn.

"Ngươi nghĩ mình đủ sức chống lại ta sao?" Con quái vật gầm lên, giọng nói vang vọng khắp khu rừng.

Sakura lặng lẽ đưa tay lên, ánh sáng từ chiếc bùa sáng rực hơn, tạo thành một vòng tròn bảo vệ quanh cô. Cô biết đây sẽ là một trận chiến không chỉ đòi hỏi sức mạnh, mà cả trí tuệ và sự kiên định.

Cô tiến thêm một bước, giọng nói vững vàng. "Ngươi không phải là kẻ tạo ra lời nguyền này. Ngươi chỉ là thứ được triệu hồi để giam cầm các linh hồn. Nếu ta phá vỡ nguồn sức mạnh của ngươi, lời nguyền sẽ kết thúc."

Con quái vật ngừng lại, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. "Ngươi... biết quá nhiều. Nhưng biết cũng vô ích, vì ngươi sẽ không rời khỏi nơi này."

Nó lao tới, móng vuốt sắc bén cào xuống như muốn xé nát mọi thứ trên đường đi. Nhưng Sakura, với sự nhanh nhẹn và bình tĩnh, né tránh và giơ chiếc bùa lên. Ánh sáng từ chiếc bùa va chạm với quái vật, tạo nên một tiếng nổ lớn.

Cả khu rừng rung chuyển, như đang sống dậy. Những cái rễ cây quanh cây cổ thụ bắt đầu di chuyển, cuộn tròn như muốn tóm lấy Sakura. Cô lùi lại, cảm nhận rõ mình không chỉ đối đầu với con quái vật, mà cả khu rừng này cũng đang chống lại cô.

"Ta không sợ ngươi!" Sakura hét lên, tập trung toàn bộ sức mạnh tinh thần vào chiếc bùa. Ánh sáng từ nó bừng lên mạnh mẽ, xua tan bóng tối xung quanh và đẩy lùi quái vật. Cô nhắm mắt, tập trung tìm kiếm điểm yếu của lời nguyền.

Trong tâm trí cô, hình ảnh những linh hồn bị giam cầm hiện lên. Họ bị ràng buộc bởi những sợi dây vô hình, tất cả đều dẫn về gốc cây cổ thụ. Sakura nhận ra rằng chính ánh sáng xanh trong hốc cây là trung tâm của lời nguyền, nguồn sức mạnh giữ lại mọi thứ.

Cô không do dự, lao về phía hốc cây, mặc cho quái vật gầm lên giận dữ và cố ngăn cản. Những móng vuốt sượt qua người cô, để lại những vết rách trên áo, nhưng cô không dừng lại.

"Ngươi không thể giữ mãi những linh hồn này!" Sakura hét lớn, giơ chiếc bùa lên cao và đập mạnh nó xuống ánh sáng xanh trong hốc cây.

Một tiếng nổ chói tai vang lên. Ánh sáng xanh lóe lên rực rỡ, rồi tắt ngấm. Con quái vật hét lên đau đớn, cơ thể nó tan biến thành tro bụi, và bóng tối quanh khu rừng dần tan đi.

Cây cổ thụ, từ một bóng ma đáng sợ, giờ đây trở lại dáng vẻ bình thường. Những linh hồn bị giam cầm bắt đầu tan biến, ánh mắt họ tràn đầy biết ơn khi nhìn Sakura trước khi biến mất vào hư không.

Cô ngồi xuống đất, thở dốc nhưng ánh mắt rạng ngời. Cô đã làm được.

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip