6
(Đến tối)
Cô nằm trong phòng nghĩ ngợi về những điều ông nói cô thực sự muốn biết điều gì đã xảy ra 5 năm trước tò mò đến nổi cô không muốn chờ lâu mà gọi ngay cho Vũ.
- Alo "Giọng ngáy ngủ"
- Em gặp anh được không?
- Giờ này luôn sao?
- Ừm!
- Vậy để anh tới đón em.
Anh với cô đến quán rượu khá yên tĩnh để nói chuyện, cô cứ ăn mà không dám mở lời. Anh thì cầm ly rượu mà uống miết.
- 5 năm trước bộ có chuyện gì xảy ra sao?
- Hửm? À.....
- Nói cho em biết đi, tại sao Phan gia và Trần gia không đội trời chung với nhau?
- Nếu như em hỏi tại sao hai nhà không thân thiết với nhau thì anh không có gì để nói.
- Có phải anh và tên Khiêm đó có quen chung một cô gái đúng không?
- Phải. Bộ có liên quan gì sao?
- Có!
- Cô gái trong hình đó đã mất rồi cách đây 5 năm còn tại sao cô ta chết em không cần biết.
- Nhưng....
Anh lái xe đưa cô về hành động mập mờ của anh càng khiến cô tò mò muốn biết cô lãi nhãi muốn gãy lưỡi mà anh vẫn không chịu nói bỗng anh dừng xe kéo gáy cô về phía của mình mà hôn một cách say đấm khiến cô mở to mắt nhìn anh chợt anh cắn môi dưới của cô khiến cô đau mà hả miệng nhận cơ hội anh đưa lưỡi vô khấy đảo đến nổi tạo ra tiếng lúc này cô hốt hoảng đẩy anh ra nhưng vô ích nhưng thấy cô cương quyết như vậy anh đành buông. Anh lái xe đi tiếp bây giờ mặt cô đỏ hết cả lên không dám mở thêm lời nào nữa chỉ dám nghĩ trong thâm tâm.
- Hic... Nụ hôn đầu của mình... huhu
Xe dừng ở trước cổng Phan gia cô vội vàng chạy vào nhà không một lời chào tạm biệt, anh biết là cô giận nhưng anh không muốn nói thôi cứ để cho cô tự tìm hiểu.
(Sáng hôm sau)
Cô vội sắp xếp đồ đạc rồi đi qua nhà Trần gia. Ông biết thế nào cô cũng đến nên dặn người hầu chuẩn bị đồ ăn chờ cô tới. Đứng trước cổng mà cô cảm thấy chân mình cứng nhắt không thể bước lên nổi với lại cô cứ cảm thấy lạnh sống lưng sao ấy.
- Thôi bỏ hết nổi sợ mà bước vào thôi dù dì sao này mình cũng ở đây đối mặt với anh ta thường xuyên cần gì phải sợ bước vô thôi Phan Mỹ Tinh. "Cô thầm an ủi mình"
Bước vô nhà thấy y đang ngồi cầm điện thoại còn ông thì đọc báo. Cô vội mở lời cúi đầu chào ông khiến ông quay ra nhìn còn y thì đã biết cô đến nên cũng không mấy ngạc nhiên.
- Ô... Con đến rồi ngồi đi.
- Con... Chuyện đó con nghĩ kĩ rồi.
- Mới một đêm mà kĩ gì chứ, ta đâu bắt con xong một đêm phải báo cho ta đâu.
- Nhưng con quyết định rồi... Con... Con đồng ý.
- Nghĩ kĩ chưa?
- Nếu điều này có lợi cho hai bên con sẽ làm.
- Tốt! Vậy tuần sau làm lễ đính hôn.
Cô lén nhìn y xem coi y sẽ phản ứng như thế nào khi cô nói vậy nhưng y vẫn không có phản ứng gì đặc biệt. Ngoài mặt thì vậy nhưng trong lòng ai mà biết được y đang cười thầm.
Thế là một lễ đính hôn diễn ra. Tâm trạng của cô thì căng như dây đàn còn y thì vui mừng như thành tâm chấp nhận ý. Còn Vũ thì rất lo lắng cho cô em này của mình không biết rằng y có làm gì cô khi sống chung không và anh cũng không hiểu nỗi tại sao cô lại đồng ý cơ chứ. Sau buổi đính hôn anh kéo cô vô phòng để nói chuyện.
- Tinh! Sao em làm vậy? Em biết rằng nếu em đồng ý sẽ có chuyện gì không?
- Nếu anh nói cho em biết thì em sẽ không chọn cách này để tìm hiểu, em rất muốn biết tại sao ông ấy lại muốn làm hòa tại sao con ổng lại hận mẹ em cơ chứ, nếu anh trả lời được cho em thì em sẽ công bố với mọi người ở ngoài là hủy bỏ đám cưới.
- Nhưng... Em nên hiểu rằng chuyện này... Anh không muốn em hiểu lầm mẹ em, anh...
- Anh đừng có mà dòng do, tại anh không cho em biết, dù có ra sao em là người gánh không đến lượt anh.
Cô tức giận bỏ đi để lại anh với khuôn mặt khó xử. Anh khẽ vuốt mặt thở dài thật không biết phải làm sao để nói cho cô hiểu càng không biết phải đối mặt ra sao với mẹ cô nếu nói cho cô biết tất cả sự thật. Anh đập một cái thật mạnh vào tường rồi bỏ đi. Y đứng gần đó nên đã nghe hết.
- Vậy là cô ta chưa biết gì? Tốt! Bà sẽ thấy con bà khốn khổ như thế nào.
Anh lái xe tới quán bar của mình ngồi ở quầy mà uống cho giải tỏa. Uống được một hồi thì anh bắt đầu say đâm chiêu nhìn ly rượu rồi cười khiến nhân viên trong quán cũng phải trong tâm trạng đề phòng.
Hai đôi má anh đỏ ửng vì say đôi mắt lờ đờ và có triệu chứng bắt đầu nói nhảm.
- Tại sao chứ? Tại sao mình lại không nói cho em ấy biết... Về chuyện đó... Nếu em ấy lấy Khiêm lỡ như em ấy bị nó hành hạ để tìm cách trả thù Phan gia thì sao? Tại sao mình nói... Mà dì không nghe, nếu như Tinh xảy ra chuyện gì thì mình sẽ không tha thứ cho bản thân.
Bỗng anh cười rất to về những câu nói nhảm của mình. Cười trong nước mắt cười trong đau khổ.
- Phan Lục Vũ ơi, Phan Lục Vũ mày khờ lắm mày đâu có quyền gì đâu cả việc người yêu mày mày còn không bảo vệ được thì có quyền gì ngăn cản chuyện này cơ chứ mày chỉ là thằng tay sai còn người ta là người thừa kế tập đoàn L&T kìa.
Anh tức giận ném ly rượu xuống sàn, nhạc đã tắt cùng lúc đó Phong đi vào kêu nhân viên đóng cửa quán sớm.
- Ông chủ! Anh uống say quá rồi.
- Tôi không say... Tôi...
Phong thấy được bây giờ anh thảm đến mức nào chợt lắc đầu. Lúc cô tức giận bỏ đi không chỉ Khiêm ở đó mà Phong cũng có mặt ở đó, thấy anh lôi cô đi một cách mờ ám nên cậu đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip