Cổ đại sắm vai: Hoàng thúc đáng sợ

Là một công chúa, Hoa Ly không được phụ hoàng yêu thương. Thậm chí sau mười tuổi, nàng dần bị mọi người lãng quên, kể cả phụ hoàng. Bởi vậy, ở tuổi mười bảy, nàng vẫn cô đơn sống tại Bình Dương cung, chẳng ai đoái hoài.

Nghe nói,  công chúa út mới mười hai tuổi sau một năm thành hôn đã hạ sinh long phượng thai…

Hoa Ly quỳ suốt đêm trước bàn thờ Phật. Nàng chẳng mong phò mã tương lai giàu sang, chỉ cần có thể rời khỏi cung, dù là người bình thường, nàng cũng nguyện ý. Có lẽ trời thương, cuối tháng năm, nàng nhận được thánh chỉ tứ hôn.

Đầu năm, giặc Bắc Địch xâm phạm. Túc thân vương dẫn quân chinh phạt, đánh suốt mấy tháng, đại quân tiến thẳng vào vương đình, mười sáu bộ tộc Bắc Địch đều bị tiêu diệt. Nay, Túc thân vương thắng trận trở về triều, vô số công thần chờ đợi ban thưởng. Hoàng đế cuối cùng nhớ ra mình còn một cô công chúa chưa xuất giá.

Đối tượng tứ hôn của Hoa Ly là trưởng tử của vị đại tướng quân thống lĩnh binh mã dưới trướng Túc thân vương. Mới hai mươi tuổi đã lập nhiều chiến công, là một thiếu niên tướng tài hiếm có. Mối lương duyên tốt đẹp này khiến Hoa Ly quên đi bao oán hận với phụ hoàng, ngày ngày ôm thánh chỉ mà mừng tủi khóc.

Ngày đêm mong chờ, cuối cùng đại quân cũng về triều. Tiệc cung đình bắt đầu khi màn đêm buông xuống. Hoa Ly phải đến vị trí để tạ ơn. Mẫu phi nàng mất sớm, bao năm qua nàng không có nhiều đồ vật giá trị bên mình. Bộ cung trang trên người cũng là thứ cũ kỹ hiếm hoi, chiếc váy thêu hoa đã chật vài tấc, làm nổi bật vòng eo thon thả như liễu yếu. Đến đôi giày thêu hoa cũng có vẻ hơi kích chân.

Khó khăn lắm mới đến được Ngự Hoa Viên, chiếc giày thêu không chịu nổi sức ép liền bị bung chỉ, không thể đi tiếp được nữa. Hoa Ly ngồi xổm xuống đất, bất lực vô cùng. Tiệc cung đình sắp bắt đầu, nàng thật sự không tìm đâu ra đôi giày thứ hai để thay. Nâng niu chiếc giày đã hỏng, những giọt nước mắt to như hạt đậu cứ rơi xuống.

“Tiểu Ly?”

Giọng nam trầm ổn, lạnh lẽo từ phía sau vang lên, khiến Hoa Ly cứng đờ người. Từ khi mẫu phi mất, đã rất nhiều năm không ai gọi nàng như vậy. Nàng chần chừ quay đầu lại. Người đàn ông đứng ngược sáng trông cao lớn khác thường, mặc tử kim giao long mãng bào, toát ra vẻ lạnh lùng, uy nghiêm đáng sợ.

Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ hoảng hốt, đôi môi mỏng lạnh lẽo khẽ nhếch lên, tiến vài bước ngồi xổm xuống bên cạnh Hoa Ly. Ánh mắt hắn dừng trên đôi chân nhỏ nhắn trắng mịn như ngọc ẩn trong đám cỏ xanh, bỗng nhiên trở nên nóng rực.

“Không nhận ra bản vương sao? Lúc tám tuổi, con còn gọi ta là Lục hoàng thúc đấy.”

Hoa Ly nhìn khuôn mặt tuấn mỹ khác thường của người đàn ông, bỗng nhiên nhớ ra điều gì. Nếu chỉ là một vị hoàng thúc bình thường, có lẽ nàng không nhớ nổi. Nhưng Lục hoàng thúc... người nắm giữ nửa giang sơn của Cảnh quốc, ngay cả phụ hoàng cũng phải kiêng dè Túc thân vương, nàng vẫn nhớ rõ.

" Lục... Lục hoàng thúc." Nàng khẽ gọi, giọng nói rụt rè, đôi mắt ngấn lệ long lanh, hàng mi dài đen láy run rẩy che giấu nỗi sợ hãi đối với người đàn ông.

Túc Vương khẽ cười, giọng nói mềm mại ấy vẫn giống như hồi nhỏ, khơi gợi trong lòng hắn…

“Giày của Tiểu Ly không đi được nữa rồi. Đứng lên đi, hoàng thúc đưa con đi tìm đôi giày khác.”

Hoa Ly định lắc đầu, nhưng Túc Vương đã bế ngang nàng lên. Thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn của nàng hoảng hốt giãy giụa trong lòng ngực hắn, vừa sợ hãi nói: “Không, không cần đâu hoàng thúc, con không cần giày.”

“Sao được, ngoan, hoàng thúc đưa Tiểu Ly đi tìm đôi giày đẹp nhất.”

Hoa Ly luôn cảm thấy Lục hoàng thúc có chút kỳ lạ, giống như lúc này. Rõ ràng trong tay hắn đang cầm giày, nhưng lại chậm chạp không đưa cho nàng xỏ vào. Hắn dường như đang nhìn chân nàng, ánh mắt ấy khiến nàng rợn người. Nàng theo bản năng giấu đôi chân trần vào dưới làn váy.

“Đưa chân ra.”

Túc thân vương khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí thoáng hiện vẻ nguy hiểm. Giọng nói băng giá của hắn khiến Hoa Ly run lên. Nàng dựa vào lưng ghế cẩm thạch, thân hình mảnh dẻ khẩn trương rụt người lại.

“Hoàng thúc, con muốn đi dự tiệc cung đình...”

Giọng nói sợ hãi, mềm mại của cô gái nhỏ vô cùng đáng thương. Thấy đôi mắt nàng đã đỏ hoe, Túc Vương đưa đôi giày thêu hoa trong tay tới, cười lạnh nói: “Tiểu Ly sợ hoàng thúc sao? Ngoan, đưa chân ra đây, hoàng thúc xỏ giày cho con. Nhìn đôi giày này đẹp biết bao, rất hợp với Tiểu Ly.”

Trên nền gấm màu hồng nhạt, mũi giày hình phượng hoàng vàng được thêu những chuỗi minh châu lấp lánh, hoa hải đường thêu lụa nở rộ khắp nơi. Đây là lần đầu tiên Hoa Ly thấy đôi giày đẹp đến vậy.

Một lát sau, đôi chân nhỏ nhắn trắng như ngọc run rẩy thò ra từ dưới chiếc váy cũ. Nhìn vẻ chờ đợi hiện lên trên khuôn mặt xinh xắn của cô gái, Túc Vương lại dùng tay ném mạnh đôi giày thêu xuống đất. Trong ánh mắt kinh ngạc của Hoa Ly, bàn tay to lớn của hắn đột nhiên nắm lấy cổ chân nhỏ nhắn như ngó sen của nàng.

“A! Hoàng... hoàng thúc!”

Tiếng kêu hoảng hốt, non nớt vô cùng đáng thương. Bàn tay to lớn quen cầm đao kiếm của người đàn ông quá mạnh mẽ, siết chặt cổ tay trắng nõn của nàng. Dù Hoa Ly giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi gông xiềng của hắn.

“Suỵt, Tiểu Ly ngoan nào, hoàng thúc chỉ muốn nếm thử hương vị của đôi chân nhỏ xinh đẹp này thôi.”

Những ngón chân nhỏ nhắn trắng trẻo, đầy đặn, ánh lên vẻ hồng hào mê người. Đối với người đàn ông có sở thích kỳ lạ này, đó là một sức sát thương lớn. Hắn há miệng ngậm lấy ngón chân run rẩy của nàng, hài lòng nhìn cô gái nhỏ sợ hãi đến khóc. Khuôn mặt trắng bệch như hoa lê của nàng thật đáng thương, đáng thương đến nỗi hắn không thể kiềm chế được ý muốn làm nàng đau đớn, để những giọt nước mắt kinh hãi kia rơi xuống càng dữ dội hơn.

Đầu lưỡi người đàn ông mút mát, chất dịch ấm áp bao trùm lấy ngón chân nàng. Hoa Ly bị vị hoàng thúc đột nhiên hóa sói dọa cho hồn bay phách lạc, liều mạng vặn vẹo giãy giụa trên giường cẩm thạch, lớn tiếng kêu thét.

“Buông con ra! Hoàng thúc! Hoàng thúc! Xin đừng như vậy!”

Nàng khóc lóc thảm thiết, đôi môi và lưỡi của kẻ biến thái kia trằn trọc giữa những ngón chân nàng. Túc Vương cười khẽ, há miệng cắn nhẹ một ngụm lên mu bàn chân trắng nõn lộ rõ mạch máu.

“A! Đau quá... Ngươi muốn làm gì? Ô ô.”

Làn da non mịn như ngọc bị cắn rách, rớm máu. Túc Vương dùng lưỡi liếm nhẹ vết máu tươi, rồi nhìn tiểu công chúa đang khóc nức nở trên giường, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật.

“Hoàng thúc đã trông nom Tiểu Ly bao nhiêu năm nay, sao con có thể gả cho người khác được? Từ khi con tám tuổi, bản vương đã tốn bao nhiêu tâm tư mới cách ly con ở Bình Dương cung. Giờ lớn rồi, muốn đàn ông sao? Ngoan, những thứ đó hoàng thúc đều có thể cho con.”

Mắt Hoa Ly trợn trừng, không thể tin vào những lời Túc Vương vừa nói. Hắn giống như một con ác quỷ, giây tiếp theo sẽ kéo nàng xuống địa ngục. Nàng run rẩy rùng mình, kinh hãi đến tột độ.

“Đừng nhìn hoàng thúc như vậy. Bản vương đã nhẫn nại lắm rồi. Tiểu Ly như thế này, thật khiến hoàng thúc muốn nhanh chóng lột sạch quần áo của con, rồi dang rộng hai chân con ra...”

Biến thái! Hoa Ly biết mình sợ là đã gặp phải một kẻ biến thái! Một kẻ biến thái lớn mà ai cũng phải sợ hãi!

“Buông ta ra!! Cứu mạng với!”

Hoa Ly kêu thảm thiết, bị hoàng thúc đè trên giường cẩm thạch. Thân hình nhỏ nhắn, mềm mại của nàng giãy giụa như muốn thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Nhưng nàng đâu phải là đối thủ của Túc Vương, người quanh năm chinh chiến sa trường. Dải lụa thêu hoa hải đường quấn chặt lấy cổ tay trắng như tuyết của nàng, rồi buộc vào thành giường cẩm thạch, khiến nàng không thể cử động.

“A! Xin đừng!”

Cô gái đáng thương run rẩy toàn thân vì sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ướt đẫm nước mắt. Cả tẩm điện rộng lớn vang vọng tiếng kêu khóc hoảng sợ của nàng. Nhưng đây là địa bàn của Túc Vương, chẳng ai đến cứu nàng.

“Kêu đi, hoàng thúc đã lâu không được nghe giọng Tiểu Ly rồi. Thật là dễ nghe, lát nữa đừng có ngừng lại nhé.”

"Hoàng thúc... Hoàng thúc... Xin đừng trói con, ô ô! Cầu xin người hãy thả con đi... Phụ hoàng, phụ hoàng đang đợi con... Ô!" Hoa Ly kinh hãi đến tột độ, đối diện với người đàn ông như hổ rình mồi, hắn giống như một con quái thú ăn thịt người, đôi mắt hạnh ngấn lệ tràn đầy sợ hãi.

Vuốt ve khuôn mặt non nớt trắng bệch của cô gái, người đàn ông nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má nàng, ánh mắt lạnh lùng dời xuống, hứng thú nhìn bộ ngực phập phồng dữ dội của nàng, như muốn căng rách vạt áo đầy đặn tròn trịa.

“Tiểu dâm oa, chẳng lẽ còn muốn đi gặp phò mã tương lai của con sao? Đừng nóng vội, lát nữa khi hoàng thúc thao con, sẽ gọi hắn đến xem, được không?”

Thao? Hoa Ly lập tức khóc càng thêm dữ dội, điên cuồng lắc đầu: “Không thể! Không thể như vậy, hoàng thúc...”

Bàn tay to lớn của người đàn ông đã bao trọn bầu vú bên phải của nàng, qua lớp vải mỏng manh mà mạnh mẽ xoa nắn. Bầu ngực mềm mại không ngừng biến dạng, đau đớn khiến Hoa Ly thét lên. Đó là nơi kín đáo, thiêng liêng của nữ nhi, giờ lại bị chính hoàng thúc chà đạp.

“Bầu vú của Tiểu Ly thật mềm mại và lớn, lát nữa để hoàng thúc ngậm một chút, nếm thử một chút nhé?”

Lời nói dâm đãng, trơ trẽn của hắn khiến Hoa Ly như bị đóng đinh tại chỗ, không dám nhúc nhích. Chiếc váy đỏ dài bị xé toạc lên, đầu tiên là cổ chân thon thả, rồi đến bắp chân trắng nõn. Khi chiếc váy bị cuốn lên tận hông, đáy mắt nóng rực của người đàn ông tràn ngập hình ảnh làn da trắng mịn màng.

Ngón tay thon dài mê luyến vuốt ve trên đùi cô gái, làn da non mịn đến khó tin khiến hơi thở hắn dần trở nên nặng nề.

“Để hoàng thúc xem hoa huyệt của Tiểu Ly đã chín chưa nào.”

Dứt lời, hắn liền xé toạc mảnh vải cuối cùng che chắn nơi riêng tư của Hoa Ly. Trái tim nàng thắt lại, giữa đám lông tơ đen mỏng là một vạt thịt non hồng kiều diễm. Nàng run rẩy dữ dội, ngay cả nơi kín đáo ấy cũng co rúm lại. Hắn nắm lấy hai bàn chân trắng nõn kéo mạnh ra, khiến tiểu âm hộ non nớt, ngây thơ lập tức lộ ra vẻ phong tình quyến rũ.

Túc Vương như bị mê hoặc, chẳng đoái hoài đến tiếng khóc tuyệt vọng của cô gái, cúi mặt xuống ngửi. Từng đợt hương thơm kín đáo từ nơi thịt non khép chặt phảng phất bay ra, khiến dương vật của hắn đã cương cứng.

“Xem ra có thể ăn dương vật của hoàng thúc rồi, tiểu bảo bối. Giờ con biết hoàng thúc muốn làm gì rồi chứ?”

Hơi thở nóng rực phả vào nơi kín đáo non mềm của nàng, cô gái run rẩy khóc nấc lên. Dù thế nào cũng không thể thoát khỏi ánh mắt soi mói của kẻ biến thái. Có một từ đáng sợ gọi là cưỡng hiếp, và nàng hiện tại đang phải đối mặt với nó.

“Ta... ta là cháu gái của ngươi, ngươi không thể làm như vậy! Ta... ta sẽ nói với phụ hoàng... bảo phụ hoàng giết ngươi!!”

Sự chống cự tuyệt vọng của cô gái càng khiến người đàn ông thêm hưng phấn. Bàn tay to lớn của hắn nhào nắn cặp mông tròn trịa, một tiếng cười khinh miệt khiến cô gái tuyệt vọng đến tột độ.

“Ngoan bảo, phụ hoàng con không giết được bản vương đâu. Còn con, quá không ngoan, hoàng thúc rất không vui, cho nên nha, lập tức sẽ hung hăng cắm vào con, lấp đầy cái lỗ nhỏ bé này của con.”

Dù là cháu gái thì sao, kế hoạch này hắn đã ấp ủ từ lâu. Đây là cháu gái hắn, chẳng bao lâu nữa sẽ là mẹ của con hắn.

Túc Vương đột nhiên đứng dậy, chậm rãi, tao nhã cởi bỏ chiếc mãng bào trên người…

Bị trói trên giường cẩm thạch, tiểu công chúa đáng thương vô cùng, trơ mắt nhìn người đàn ông từng cái cởi bỏ quần áo trước mặt mình. Nàng thét chói tai, cầu xin, giãy giụa nhưng không thể ngăn cản hắn tiến lại gần. Đôi chân trắng nõn bị hoàng thúc nhấc lên, cặp mông tròn trịa bị liên tiếp tát mạnh vài cái.

“A ô ô! Ngươi không phải người! Buông ta ra...”

Cặp mông non mềm bị đánh vang lên, những thớ thịt trắng mịn đàn hồi từng đợt, một vệt đỏ tươi nhanh chóng lan rộng trên mông nhỏ, sự trừng phạt thô bạo, đầy tính ngược đãi và nhục nhã khiến cô gái ngay cả tiếng khóc cũng trở nên xấu hổ.

Nhìn tiểu công chúa hoảng sợ, Túc Vương cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt. Hắn vắt hai bắp chân nàng lên vai, khiến nơi kín đáo non mềm của nàng bị ép lộ ra. Dương vật đã sớm cương cứng của hắn không cần dẫn đường, liền nhắm ngay cái khe nhỏ ấm áp kia mà đâm vào.

“Tiểu Ly đừng sợ, đợi hoàng thúc cắm vào rồi, sẽ yêu thương con thật tốt.”

"Không cần!! Cứu mạng!" Đầu Hoa Ly gối lên thành giường, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng phía dưới. Con quái vật thô to, dữ tợn kia khó khăn lắm mới chạm vào nơi sâu thẳm nhất của nàng, độ nóng và độ cứng của nó khiến toàn thân nàng run rẩy, sợ hãi đến cực điểm.

Đôi chân nhỏ nhắn trắng như hoa sen bị Túc Vương vắt lên vai giãy giụa kịch liệt trong không trung, còn phía dưới, đầu dương vật to lớn như mào gà đã xòe rộng, tách hai cánh môi âm hộ non mềm, nhét vào cửa huyệt. Tiểu âm hộ khít khao, ấm áp, hơi nóng, chất dịch nhầy nhụa bao trùm lấy đầu dương vật, khiến người đàn ông khẽ rên rỉ, hơi thở trở nên nặng nề.

“Âm hộ của Ly Nhi thật khác biệt, hút chặt như vậy. Đoán xem hoàng thúc sẽ từ từ đâm vào hay là lập tức đâm sâu đến tận cùng?”

Hắn thích thú dùng đầu dương vật nong rộng lớp thịt trơn mềm của nàng, mỗi một tấc tiến vào, động tác lại càng dâm đãng. Còn cô gái sắp bị hắn xuyên thủng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đầy mồ hôi lạnh và nước mắt nóng, đôi mắt hạnh ngấn lệ tràn đầy hận ý nhìn hắn.

“A, hận bản vương như vậy sao? Vậy thì làm sao bây giờ... Hay là hoàng thúc không đâm con nữa?”

Cô gái run rẩy, tim thắt lại. Nàng đề phòng nhìn người đàn ông đang quỳ giữa hai chân mình. Dương vật đáng sợ kia, chỉ riêng cái đầu thôi đã khiến vách thịt bên trong nàng đau nhức. Nhìn hắn rút ra phía trước, nàng dường như thấy được một tia sáng trong tuyệt vọng!

Nhưng tia sáng ấy vụt tắt quá nhanh, bởi vì ngay khoảnh khắc đó, đầu dương vật vừa rời khỏi huyệt khẩu lại đâm vào. Nàng thậm chí còn chưa kịp kêu lên, con cự long thô to hơn cả cánh tay nàng đã biến mất trong cơ thể nàng.

“A!!!!!”

Nguyên cả cây xâm nhập vào, không một chút khe hở nào, chỉ có sự va chạm mạnh mẽ và hung tợn kia. Cô gái nhỏ yếu cảm thấy nội tạng rung chuyển, nàng kinh hoàng mở to đôi mắt đẹp đã mất đi ánh sáng, sự tuyệt vọng sâu sắc bao trùm.

“Sao Hoàng thúc có thể bỏ qua Tiểu Ly nhi chứ? Nhìn xem, đã hoàn toàn vào hết rồi, thật thoải mái. Nơi đó vừa ướt át lại khít khao, chắc chắn đã lâu không được ai chạm vào rồi, chậc chậc, thật là chặt.”

Sự hút mút đến nghẹt thở khiến Túc Vương vô cùng khoái trá, ngón tay hắn nghịch ngợm trêu đùa nơi kín đáo của cô gái đang run rẩy. Nhìn khuôn miệng há hốc không thể phát ra tiếng của nàng, hắn cười đầy đáng sợ.

“Quá nhỏ bé, liệu có bị côn thịt của Hoàng thúc làm rách không? Ôi ~ chỗ này cũng thật dâm đãng, mềm mại ứa nước.”

Hắn rên rỉ đầy thỏa mãn, buông hai chân nhỏ bé đang yếu ớt giãy giụa của cô gái, hung hăng đâm sâu vào nơi nhục đạo, bắt đầu những cú va chạm mạnh mẽ. Nàng ngây ngô, nàng non nớt, nơi đó chật hẹp... Tất cả khiến hắn phát cuồng.

“Sao không khóc? Hoàng thúc vẫn thích nhìn tiểu bảo bối bị thao khóc.”

Lại một cú thúc mạnh nữa, cô gái nằm ngửa trên tấm thảm gấm rốt cuộc oà khóc lớn. Nhưng nàng càng khóc, vật kia như muốn nhét tung nơi riêng tư của nàng càng thêm hưng phấn.

Những cú thúc mạnh bạo liên tiếp vang lên, tiếng thịt va chạm "phốc phốc" đầy nhục dục. Dù run rẩy sợ hãi, bản năng sinh lý của cô gái vẫn không thể cưỡng lại sự mạnh mẽ, thô ráp kia. Ban đầu, nơi kín đáo chỉ tiết ra chút dịch nhờn.

Sau những cọ xát mạnh, vách thịt nhỏ hẹp dần ướt át, vật thô lớn càng lúc càng dễ dàng xâm nhập. Thân hình mềm mại của cô gái như không xương, còn người đàn ông thì chiếm đoạt một cách thô bạo như dã thú.

“Ô ô!! Đau quá... Đồ cầm thú!”

Nàng công chúa đáng thương chỉ biết khóc nấc dưới thân người đàn ông, cảm nhận sự căng trướng đau đớn khi hắn xâm nhập sâu. Tiếng khóc và lời mắng tuyệt vọng của nàng không làm hắn dừng lại, ngược lại, hắn dùng đầu vật lớn trêu đùa nơi kín đáo của nàng.

“Đúng vậy, ta là cầm thú. Tiểu lẳng lơ cứ thế mà bị hoàng thúc thao đấy. Cái huyệt nhỏ xinh đẹp này chỉ dành cho côn thịt lớn của hoàng thúc thôi. Thấy không? Nước chảy rồi kìa.”

Kẻ vô liêm sỉ kia vô cùng thích thú với sự non nớt của cô gái. Hắn đâm sâu vào nơi nhục huyệt, cọ xát trên những nếp thịt, khoái cảm khiến hắn trở nên thô bạo. Một tay hắn vỗ vào mông nhỏ của cô gái, tay kia qua lớp áo lót hỗn độn mà xoa nắn ngực nàng.

“A a! Tránh ra! Cút đi! Không, đừng mà... Ư ~”

Hông người đàn ông rắn chắc thúc mạnh, làm thân thể Hoa Ly nảy lên dữ dội. Nơi kín đáo bị lấp đầy, tùy ý bị xâm nhập, khiến nàng vừa đau đớn vừa ngứa ngáy. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng ướt đẫm nước mắt, ửng hồng, bất lực giãy giụa.

Vật lớn đủ để xé rách nơi kín đáo thao mạnh mẽ khiến nơi đó sưng tấy. Túc Vương đột nhiên giảm tốc độ xâm nhập, cười nham hiểm nhìn nơi đang ngậm lấy vật của hắn. Âm hộ sưng đỏ khó khăn mút lấy vật kia, chất dịch dâm đãng chảy ra khi hắn ra vào.

“Tiểu lẳng lơ có cảm giác không? Càng ngày càng ướt nóng. Hoàng thúc thích thao Ly Nhi như vậy đấy, ha ha.”

Cô gái ngây thơ chưa từng trải sao có thể là đối thủ của Túc Vương. Hàng trăm cú thúc mạnh mẽ khiến nơi kín đáo của nàng nhanh chóng nhức mỏi, muốn bài tiết. Sự căng trướng đáng sợ khiến Hoa Ly càng thêm bất an, khó chịu.

“Ô ô... Không cần! Xin đừng mà! Tránh ra...”

Người đàn ông mặc kệ đôi chân nhỏ trắng nõn của nàng loạn xạ đạp, độ giãy giụa vừa vặn chiều theo độ sâu hắn xâm nhập. Hoa Ly càng động mạnh, hắn càng hung hăng dùng vật kia đâm nàng, thẳng đến khi đầu vật chạm vào cổ tử cung, tiếng thét của cô gái rốt cuộc im bặt.

“ tiểu lẳng lơ không ngoan phải bị trừng phạt thật mạnh. Ly Nhi có nghe lời hoàng thúc không?”

Túc Vương lắc hông, đầu vật lớn chạm vào tận cùng cổ tử cung, rung động. Cổ tử cung lần đầu tiên chịu đựng sự xâm nhập sâu như vậy, cô công chúa tuyệt vọng há miệng thở dốc, đôi mắt đẹp ngấn lệ tràn đầy hoảng sợ.

"Trả lời bổn vương!" Người đàn ông lạnh giọng quát, vật kia lại tiến sâu thêm vài tấc.
Hoa Ly thở dốc, ngây dại, khóc nấc: “Nghe... nghe lời... Hoàng thúc, xin người tha cho ta... A a a!”

Kẻ nhẫn tâm không chút thương tiếc nàng. Eo nhỏ của cô gái mềm mại như dệt, hắn cúi người thô bạo xâm nhập sâu vào cổ tử cung, há miệng cắn vào cổ trắng nõn của nàng, hơi thở nóng rực nguy hiểm phả đầy khuôn mặt nhỏ tái nhợt.

“Sao có thể tha cho con được? Tiểu lẳng lơ nghe lời phải được thưởng chứ. Hoàng thúc sẽ đâm sâu hơn nữa cho bảo bối sướng nhé.”

Hắn cười điên cuồng nhìn cô gái đáng thương khóc thét, thân thể va chạm tạo ra những tiếng nước nhơ nhớp. Tất cả hòa lẫn trong đại điện xa hoa, tạo thành một cảnh tượng dâm đãng khác.

Cổ tử cung bị ép mở ra chịu đựng những va chạm đáng sợ. Đầu vật lớn hung tợn cọ xát vào vách thịt mềm mại, vật xâm nhập cổ tử cung dường như lớn hơn. Dù không cử động, Hoa Ly vẫn khóc nấc vì khó chịu.

“Đâu? Chỗ này sao? Thịt non của tiểu dâm oa thật mềm. Hoàng thúc thao mạnh hơn chút nữa, có làm hư không?”

Người đàn ông cười nham hiểm đầy ác ý, nhét gần như toàn bộ vật lớn vào cơ thể cô gái, khít khao ôm trọn. Chỉ còn lại hai hòn hoàn nằm trên đáy chậu ướt át. Trời biết nơi đó hút hắn đến nhường nào, hắn hận không thể nhét cả hai hòn hoàn vào trong, tận hưởng sự chặt chẽ, ẩm ướt kỳ diệu kia.

“Bảo bối à, con mút hoàng thúc thật thoải mái. Sau này ngày ngày đều quấn lấy côn thịt của hoàng thúc nhé.”

Đôi môi và nơi kín đáo của cô gái sưng đỏ như một đóa hoa diễm lệ. Túc Vương không kìm được dùng răng cắn xé, đến khi nếm được vị ngọt của máu tươi, hắn mới buông tha cho cô công chúa đang khóc đến nghẹn thở.

“Nói cho hoàng thúc biết, côn thịt của hoàng thúc có lớn không? Có cứng không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Hoa Ly run rẩy. Đôi chân dài trắng nõn bị người đàn ông đâm vào giường run rẩy. Sự xâm nhập hung tợn khiến nàng gần như không thở nổi. Nơi kín đáo bị ép chặt, vẫn vô thức mút lấy vật đáng sợ kia.

Nàng thậm chí có thể cảm nhận rõ hình dạng những gân xanh dữ tợn trên vật kia…

“Ô ô... To... Thật lớn... Cứng... Thả... Xin người tha cho ta... Ô!”

Eo thon của nàng gần như bị bẻ gãy. Người đàn ông thao ngày càng nhanh, như muốn nghiền nát nàng. Tiếng khóc của nàng hòa lẫn với tiếng rên rỉ. Rất nhiều chất lỏng nóng bỏng chảy ra ngoài. Dù đau đớn, nàng vẫn cảm nhận được một thứ dục vọng khác lạ.

“Bảo bối à, hoàng thúc muốn cho con ăn tinh dịch. Để bụng nhỏ của Ly Nhi no căng nhé.”

Người đàn ông nằm sấp trên người nàng đạt đến khoảnh khắc cực lạc. Cô gái mềm mại, mặc kệ nàng giãy giụa kêu la, hắn bắt đầu dùng vật lớn thúc mạnh vào tử cung. Nơi non nớt co rút dữ dội. Hắn thở dốc nặng nề bên tai nàng, cùng với những lời dâm đãng đáng sợ. Đến đỉnh điểm.

“A a a!!”

Hoa Ly bị vật kia ghim chặt vào giường, âm hộ bị đâm đến nhô cao. Trong cơn run rẩy cuồng loạn, cơ thể nàng lần đầu tiên bị rót vào một chất lỏng nóng bỏng chưa từng có, không ngừng tuôn trào vào tử cung.

Sự nóng bỏng im lặng khiến cái bụng vốn đã căng trướng càng thêm phình to nguy hiểm.

Túc Vương vừa thỏa mãn bắn tinh, vừa dùng ngón tay vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Hoa Ly, nham hiểm hôn lên hàng mi dài đang run rẩy của nàng, thưởng thức vẻ hoảng sợ và mờ mịt khi nàng bị bắn tinh.

“Tiểu Ly nhi ăn nhiều một chút, sau này sinh cho hoàng thúc một đứa bé.”

Cô gái thất thần bỗng giật mình. Hông hắn lại thúc mạnh lên, chất dịch đặc sệt vẫn còn tuôn trào. Đôi mắt hạnh tuyệt vọng ướt át khiến hắn say mê, liền tư thế bắn tinh lại thử ra vào.

“A... Ách ách...”

Bụng khó chịu trào lên vị tinh dịch. Hoa Ly khóc đỏ mắt vì những cú thúc liên tục, đó là biểu hiện của sự sợ hãi tột độ.

“Thật ngoan. Tiểu lẳng lơ như vậy làm hoàng thúc càng thích. Lại cho bảo bối ăn thêm chút tinh dịch nữa nhé. Như vậy Ly Nhi mới càng nghe lời, đúng không?”

Ác ma! Hắn chính là một tên ác ma tội ác tày trời!!

Trong chớp mắt, chiếc áo lót lụa mỏng manh trên người nàng tan nát. Bầu ngực trắng nõn mềm mại bị người đàn ông cười lớn ngậm vào miệng, từng tấc từng tấc gặm cắn, không quên khiến nàng rên rỉ không ngừng.

Dải lụa trói buộc được cởi ra, nhưng Hoa Ly vẫn không có được tự do. Chiếc giường nhỏ bé làm sao chứa nổi sự cuồng loạn của người đàn ông. Nàng run rẩy bị lôi xuống đất. Từ đầu đến cuối, vật kia vẫn cắm sâu trong nàng không hề rời đi.

Nơi kín đáo chật hẹp chứa đầy tinh dịch và dâm thủy. Bụng nhỏ căng trướng không biết chứa bao nhiêu thứ hắn đã bắn vào. Những va chạm cuồng loạn vẫn khiến cô công chúa tuyệt vọng đến mê man.

“Ách a... Ô ân...”

Nàng rên rỉ đau đớn theo từng đợt tấn công của hắn. Từng lớp thịt non bị đè ép thô bạo trở nên vô cùng mẫn cảm. Đôi chân ngọc bị ép chặt không thể cử động, bất lực lay động bị người đàn ông há miệng cắn.

Đôi chân trắng nõn dần sưng đỏ vì bị cắn. Vật lớn thừa cơ nàng co rút bản năng mà đâm sâu vào. Trong tiếng nước nhơ nhớp, vật thể đáng sợ lấp đầy hạ thân nàng không một kẽ hở.

Thì thầm, phụt

“Nghe thấy không? Tiểu huyệt của con bị hoàng thúc làm cho kêu không ngừng, nghe hay như tiếng khóc của Ly Nhi vậy. Đều dâm đãng, thiếu thao cả.”

Đầu vật ma quái tách ra chất lỏng dính nhớp, đâm sâu vào nơi mềm mại nhất của cô gái. Vách trong kích động dòng nhiệt và sự mút chặt khít khao ôm lấy hắn. Sự trói buộc dâm đãng quấn quanh khiến hắn càng thêm yêu thích nàng.

“Bị hoàng thúc đè dưới thân thao như vậy, sau này Ly Nhi không thể lấy chồng được nữa đâu. Cái huyệt nhỏ xinh đẹp này chỉ có thể ăn côn thịt của hoàng thúc thôi. Đúng ~ cứ mút đi .”

Chất lỏng nhỏ hẹp vừa khít vừa trơn. Dù làm bao lâu, Túc Vương vẫn cảm thấy không đủ, vừa vui sướng nói, vừa mạnh mẽ thúc hông.

“A a ~ Ngô... Hỏng rồi, hỏng rồi... Xin hoàng thúc... Xin người.”

Sự thao lộng cực độ đã kéo dài rất lâu. Hoa Ly bị đâm liên tục không biết đã tiết ra bao nhiêu lần, nhưng phần lớn chất lỏng đều bị vật kia lấp đầy không tràn ra được. Nàng không thể không thét lên khóc lóc cầu xin.

Túc Vương hơi đứng dậy, dùng tay khẽ vuốt ve nơi sưng tấy của nàng. Bên trên toàn là dâm thủy. Không ai rõ điểm mẫn cảm của cô gái hơn hắn. Vật kia đâm sâu vào cơ thể nàng, khiến nàng và hắn gắn kết chặt chẽ, cùng nhau vui sướng cùng nhau đau đớn.

Cảm giác thật tuyệt diệu.

“ tiểu lẳng lơ lại muốn nữa sao? Vậy hoàng thúc cho con phun hết dâm thủy ra nhé.”

Hắn không nỡ cứ thế mà làm hỏng nàng. Đầu vật chậm rãi cọ xát vào vách trong rồi rời ra. Nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn như được cứu vớt của cô công chúa đang thở dốc, ánh mắt hắn chợt thay đổi. Ngay khi Hoa Ly cố gắng thả lỏng chờ đợi vật kia rút ra hoàn toàn, Túc Vương lại hung hăng đâm vào.

“A a a!!!”

Lần này không chỉ chất dịch kích động bị khuấy động, hắn cư nhiên lại bắn tinh vào âm đạo nàng. Tinh dịch nóng bỏng đáng sợ phun trào, khiến miệng nhỏ của nàng kinh ngạc há to, nước miếng chảy ra.

“Ngô, sao Ly Nhi lại hận hoàng thúc chứ? Ngoan, đợi hoàng thúc bắn xong lần này, lại giúp Ly Nhi đào rỗng cái huyệt nhỏ nhé.”

Hoa Ly đau khổ lắc đầu. Nàng không bao giờ tin tên ác ma này nữa…

Khi vật kia rời đi lần nữa, chất lỏng đục ngầu chảy ra khắp nơi, mùi dâm mỹ nồng nặc. Đầu vật lật mở môi âm hộ. Một làn sóng chất lỏng nóng bỏng phun ra đất. Người đàn ông ôm Hoa Ly đứng dậy trở lại giường, mở hai chân nàng đặt lên giữa hai chân mình, ngón tay thon dài lướt qua nơi nhỏ bé ướt át đang rỉ nước.

“Thật xinh đẹp. Bị hoàng thúc thao càng giống một đóa hoa hơn.”

Hoa Ly yếu ớt dựa vào lòng hắn, khó chịu khóc nấc. Dù không còn vật lớn lấp đầy, bụng nàng vẫn căng trướng. Nơi sâu bên trong không nhìn thấy, chất lỏng hắn bắn vào vẫn ẩn chứa chặt chẽ trong cơ thể nàng.

Túc Vương dùng tay ấn nhẹ vào cái bụng trắng nõn của nàng, quả nhiên thấy một dòng chất lỏng nóng bỏng trào ra, bắn tung tóe trên sàn nhà bóng loáng, khiến mắt hắn đỏ lên.

“Sau này, hoàng thúc mỗi ngày đều cho dâm huyệt của bảo bối ăn thật nhiều tinh dịch, làm con rốt cuộc không rời xa hoàng thúc được.”

Rốt cuộc không rời xa.

_____
Mik xin phép tạm off 2 tháng để chuẩn bị cho kì thi TN THPT QG, hẹn mọi người vào đầu tháng 7

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip