TẬP 22

TẬP 22

Cậu rất đau, đau ở trong tim ấy. Nước mắt ko6ng kìm được cứ ứa ra

"Anry..."

Cậu bất giác gọi tên anh. Anh định cúi xuống hút máu thì nghe tiếng cậu gọi. Trong tiềm thức anh đã nghe thấy dù rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy cậu đang gọi anh.

Hành động của anh chợt khựng lại làm cô cảm thấy khó hiểu. Anh chợt đứng lên làm cô và cậu mở to mắt ngạc nhiên. Anh đi về phía cậu, cậu bất giác lùi lại nhưng anh đã nhanh chóng đẩy cậu ngã xuống đất. Anh cũng từ từ áp sát cậu...

Cô nhìn thấy cảnh đó thì trừng mắt tức giận đi ra nơi khác. Ta đây lại thua một loài người như ngươi? Anh cũng thật quá đáng, dáng khước từ tôi. Tôi sẽ cho anh và tên loài người phải trả giá!

Trên mặt cô hiện lên một nụ cười bí hiểm, thâm độc...

Cậu cảm thấy bất ngờ khi anh lại... Cậu nhìn anh có chút lo lắng. Mắt anh không có chút ánh sang, ánh sang không nhận được hình ảnh chỉ do tính khát máu điều khiển.

Anh không thể chần chừ hơn được nữa, anh mạnh tay xé áo cậu. Cậu rùng mình, màn đêm trong rừng rất lạnh. Gió lùa qua làm cậu rùng mình. Anh cúi xuống cắn vào chiếc cổ thon dài của cậu. Mặc dù không có ý thức nhưng anh vẫn rất dụi đàng với cậu.

"Ưm" cạu vô thức rên rỉ.

Tay anh cũng vuốt ve người cậu. Đôi tay cũng từ từ di chuyển từ vai đến thắt lưng, anh lần mò đến thắt lưng rồi cởi chốt...

Anh kéo quần cậu xuống, vuốt ve cặp đùi thon dài của cậu.

"Ưm...a"

Anh từ từ khôi phục lại thần trí thì phát hiện mình đang nằm lên một người nào đó. Anh hoảng hốt ngẩn lên thì thấy mặt cậu đang đỏ và hơi thở gấp gáp...

Anh nhìn cậu với sắc thái vô cùng kì dị. Đây là đêm " Trăng Huyết" và anh đã...

Cậu thấy anh đã khôi phục bèn hỏi:" Anh không sao chứ?"

" Tôi đã..."

" Không, đây không phải lỗi của anh đâu!"

Tim cậu đập loạn lên mà không hiểu vì sao.

" Anh..." cậu không biết nói gì với anh nữa.

Anh chậm rãi hôn lên má cậu:" Tôi đính ước với em nhé"

Cậu cảm thấy bất ngờ, nhưng rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Anh bắt đầu... đính ước...

Dưới ánh trăng màu đỏ máu đã xuất hiện một thứ ánh sang kì lạ. Một ánh sáng thuần khiết của tình yêu vừa nảy nở...

Anh choàng lấy áo khoác của mình lên người cậu rồi đỡ cậu đứng lên. Anh cảm thấy có lỗi khi đã không thương tiếc mà xé toạc áo cậu đang mặc. Cậu thì cảm thấy xấu hổ lấy áo khoác che người mình lại, trên người cậu toàn dấu hôn hồng nhạt. Và còn cả kí hiệu hoa hồng bên phải ngực cậu khi đã đính ước.

Cậu loạng choạng đứng không vững, phần thắt lưng khá đau. Hai chân cậu cứ run rẩy đứng được không lâu thì sụp xuống nhưng được anh đỡ lấy. Cậu được anh đỡ ra khỏi rừng.

Cả hai ra đến bên ngoài bìa rừng thì thấy cô đang đợi. Cô hỏi:" Anh đã khôi phục rồi?"

" Ừ"

Cô vẫn không hé lộ sắc thái biểu cảm nào chỉ quay đi nói:" Vậy chúng ta đi thôi"


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: