Chương 9: Cô muốn anh ghen - Hủy hôn

Anh mặc áo khoác dạ đen, hòa lẫn trong màn đêm, ánh mắt dừng lại ở cổ tay cô bị Phương Vi giữ chặt.

Lâm Thành cuối thu ngày một lạnh hơn, gió lùa làm rung cành cây, tiếng ồn phố bar cũng không xua nổi cái lạnh len lỏi.

Bạch Thanh Mai rút tay, bước về phía Chu Thịnh An.

Trong tay anh cầm một chiếc khăn quàng cổ bằng lông cừu màu trắng. Anh thu lại ánh mắt khỏi Phương Vi, giúp cô quàng khăn. "Hôm nay trời lạnh hơn."

Lông cừu mềm mại và tinh tế. Bạch Thanh Mai lặng lẽ đứng tại chỗ, chăm chú nhìn khuôn mặt anh.

Phản ứng của anh quá đỗi bình thản. Ở khoảng cách này, Bạch Thanh Mai chắc chắn anh đã nghe thấy lời Phương Vi nói. Có người muốn cướp tường của anh, xúi giục cô hủy hôn ước với anh, dường như cũng không thể làm anh xao động chút nào.

Bạch Thanh Mai vẫn chủ động giải thích: "Cậu ấy nói linh tinh đấy, em và cậu ấy ngoài tình bạn thanh mai trúc mã trong sáng ra, không có gì khác."

"Ừ." Chu Thịnh An đáp.

Bạch Thanh Mai đợi một lúc: "Anh không không để tâm sao?"

Cô muốn anh ghen, đó là dấu hiệu anh quan tâm.

"Không bận tâm." Chu Thịnh An trả lời.

"Nếu là thật thì sao?" Thật kỳ lạ, cuối cùng Bạch Thanh Mai lại trở thành người muốn truy vấn đến cùng, "Nếu em yêu cậu ấy, anh cũng không bận tâm sao?"

Chu Thịnh An từ nhỏ đã học cách giữ ổn định cảm xúc, bình tĩnh là tiền đề để suy nghĩ lý trí, vị trí anh đứng yêu cầu mọi quyết định đều chính xác tuyệt đối. Kiểm soát và che giấu cảm xúc cá nhân đối với anh là điều dễ dàng nhất.

Anh nhìn đôi mắt kiên định, trong trẻo của cô, với biểu cảm điềm tĩnh thường thấy, trả lời:
"Anh đã đồng ý các điều kiện của em, trong chuyện này em có quyền tự do."

Ngay cả những nỗi sự hãi mơ hồ mà chính bản thân Bạch Thanh Mai cũng không thể giải thích được, vào khoảnh khắc này đã trở nên rõ ràng.

Cô như một con chim Gekchar bị nhốt trong lồng, đẹp đẽ, tự do, sở hữu một tâm hồn tự do, không khuất phục và một cái đầu tỉnh táo, thấu suốt cuộc đời mà cô không được lựa chọn.

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để gắn bó lợi ích với một người đàn ông không có tình cảm và sống hết quãng đời còn lại, bất kể chồng cô yêu ai về tinh thần hay ngủ với ai về thể xác, cô đều không quan tâm.

Đó là lý do cô đưa ra những điều kiện phân định ranh giới rõ ràng ngay trong lần gặp đầu tiên.

Cô không tìm kiếm tình yêu trong hôn nhân, chỉ cần bảo vệ lợi ích của nhà họ Bạch và thể diện của chính mình.

Nhưng nếu cô yêu chồng mình, điều cô muốn sẽ khác – đây là một sự thay đổi không thể tránh khỏi.

Cô có thể chấp nhận một người chồng "đồng sàng dị mộng" (cùng chung sống với nhau nhưng lại có những suy nghĩ, ý chí và mục tiêu khác nhau), chung giường mà trái tim xa cách, chỉ vì lợi ích, nhưng không thể chấp nhận một người chồng không đáp lại tình yêu của cô.

Cô không thể thản nhiên chấp nhận khả năng Chu Thịnh An có thể có người thứ ba, thứ tư nữa.

Thực ra, cô có một chứng khiết phích (sạch sẽ, kỹ tính, ám ảnh về sự sạch sẽ) tinh thần và thể xác rất cực đoan. Cô sẽ hy vọng anh có thể giữ lòng chung thủy. Nếu sau này bên cạnh anh xuất hiện người phụ nữ khác, cô sẽ mất cân bằng tâm lý, sẽ trở thành một người phụ nữ ghen tuông đến mức kích động.

Cô không muốn biến bản thân mình thành như vậy, vừa xấu xí vừa đáng thương.

Bạch Thanh Mai không nói gì nữa, cúi đầu đứng yên trước mặt Chu Thịnh An.

Cơn gió lạnh lùng len lỏi qua lớp áo khoác ngoài của cô, xâm nhập từ sống lưng vào tận xương tủy. Chiếc khăn quàng cổ bằng lông cừu trên cổ mềm mại và ấm áp, nhưng cô hiểu sự dịu dàng này là thứ Chu Thịnh An có thể thu hồi bất cứ lúc nào.

Trong một phút đó, cô đã tưởng tượng toàn bộ cuộc đời bi thương của mình trong tương lai.

Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt cô vẫn như ngày đầu gặp gỡ, tự nhiên lại pha chút kiêu hãnh chút kiêu hãnh không khó chịu.

"Anh không bận tâm là tốt rồi," cô nói, "Chúng ta về thôi."

Tối hôm đó, biểu hiện của cô rất bình thường, chỉ là cô không nói thêm bất cứ lời nào với Chu Thịnh An.

Về đến căn hộ, cô ngủ trong phòng mình. Sáng hôm sau khi Chu Thịnh An đi làm, dì giúp việc bảo cô vẫn chưa dậy.

Trước khi ra khỏi nhà, anh nhìn cánh cửa phòng cô, dặn dì không cần làm phiền cô ngủ. Giờ cô tự nhiên thức dậy thường là lúc mười giờ, chỉ cần chuẩn bị sẵn bữa sáng là được.

Sau này cũng có vài khoảnh khắc, anh nghĩ, lẽ ra hôm đó anh nên đẩy cửa vào nhìn cô một chút.

Buổi tối tan làm, anh đi đường vòng mua chiếc bánh ngọt cô thích. Anh vẫn có thể nhận ra cô không vui, mặc dù anh không hiểu nguồn gốc của những cảm xúc đó.

Dì giúp việc nói với anh, cô Bạch đã đi rồi.

Quần áo cô mới mua trong mấy tháng qua vẫn còn trong tủ, không thiếu một chiếc nào. Lúc đến cô chỉ mang theo một vali hành lý, lúc đi cũng nhẹ nhàng như vậy.

Từ hôm đó, Chu Thịnh An mất liên lạc với cô, điện thoại tắt máy, tin nhắn WeChat chìm vào im lặng.
Trạng thái Weibo cô vẫn cập nhật. Cô đã đến Tanzania, quay cảnh linh dương đầu bò vượt sông  di cư ở đồng bằng phía đông Serengeti.

Chú voi con chưa thạo dùng vòi theo voi mẹ uống nước bên bờ sông. Tanzania đang vào mùa mưa nhỏ, những chú sư tử trong ống kính đang nằm nghỉ trên bãi cỏ.

Cô cùng bạn nhiếp ảnh đang quay một bộ phim tài liệu về thiên nhiên. Tần suất cập nhật Weibo không cao, thời gian đăng rất ngẫu nhiên, nếu may mắn, người ta sẽ thấy nụ cười tự do, tự tại của cô ở một góc nào đó trong những bức ảnh đời thường.

Cô dứt khoát rời đi. Mùa đông Lâm Thành đã đến, cây xanh bên đường trơ trụi. Chu Thịnh An chìm sâu trong công việc bận rộn, còn cô đang sống một cuộc sống phóng khoáng, thú vị ở nơi xa xôi phía nam xích đạo.

Bạch Thanh Mai trở về nước sau nửa tháng.

Việc cô muốn hủy hôn, Chu Thịnh An thậm chí còn không được nghe chính miệng cô nói. Khi Lăng Nhã Quỳnh gọi điện cho anh, anh đang ở lễ ký kết một dự án xuyên quốc gia.

Kết thúc buổi lễ, anh gọi lại, Lăng Nhã Quỳnh nói qua điện thoại: "Thanh Mai muốn hủy hôn, con qua đây một chuyến đi."

Ngày hôm đó trời xám xịt, tại nhà hàng sang trọng bậc nhất Lâm Thành, khi Chu Thịnh An bước vào, bầu không khí phòng riêng nặng nề và căng thẳng.

Vợ chồng Bạch Hán Minh và hai ông bà cụ nhà họ Bạch không thể gọi là vui vẻ, Bạch Thanh Mai mặc chiếc váy tím đơn giản sang trọng nhưng quý phái, trang điểm tinh tế, nhẹ nhàng, ngồi đối diện họ.

Thấy anh, cô mỉm cười một cách tự nhiên, thoải mái. "Anh Thịnh An," cô gọi anh.
Chỉ khác một chữ, nhưng sự khác biệt không hề nhỏ. Ngoại trừ cô vẫn bình thản như không có chuyện gì, mọi người trên bàn đều mang vẻ mặt nặng trịch.

Chu Thịnh An ngồi xuống, Bạch Hán Minh trầm mặt mở lời, xin lỗi Chu Khải và Lăng Nhã Quỳnh:
"Hôm nay chúng tôi đặc biệt đến Lâm Thành, muốn xin lỗi trực tiếp hai vị. Mẹ nó mất sớm, tôi bận công việc nên lơ là quản giáo, ông bà nội lại quá nuông chiều, mới khiến nó thành người ngang ngược, ích kỷ và vô trách nhiệm như vậy."

"Là nhà họ Bạch chúng tôi quản giáo con gái không tốt, tôi thật sự không còn mặt mũi nào gặp hai vị."

Lăng Nhã Quỳnh đã phiền muộn mấy ngày vì chuyện này. Cả Lâm Thành đều biết chuyện con trai cả nhà họ Chu sắp kết hôn với thiên kim nhà họ Bạch ở Kinh Bắc. Đám cưới đã chuẩn bị được nửa chừng, váy cưới đặt may đã hoàn thành, chỉ chờ cô dâu thử, vậy mà lúc này cô lại đòi hủy hôn.

Cuộc hôn nhân của hai đứa con trai, cuộc nào cũng không suôn sẻ. Lăng Nhã Quỳnh cau chặt mày, nhưng trên mặt vẫn không nói lời khó nghe, chỉ nói: "Thanh Mai là một đứa trẻ tốt, chỉ là Thịnh An và con bé không có duyên."

Chu Thịnh An nhìn về phía Bạch Thanh Mai. Ngón tay thon dài của cô đang nghịch chiếc gác đũa bằng sứ trắng hình con cá trước mặt, cô rũ mi mắt, vẻ mặt như không liên quan đến mình.

Bà cụ Bạch thở dài, bà vô cùng hài lòng với người cháu rể điềm đạm, có tài này.  "Thịnh An, lần này thật sự là nhà chúng ta có lỗi với con, con có yêu cầu gì cứ nói, chúng ta nhất định sẽ cố gắng đáp ứng."

Chu Thịnh An không biết lý do, cũng không được thông báo trước. Anh bị Bạch Thanh Mai đẩy vào một vị trí rất bị động. Anh muốn hỏi cô lý do, nhưng Bạch Thanh Mai vẫn không ngẩng đầu lên, như thể chiếc đũa trong tay cô là chuyện quan trọng hơn cả cuộc hôn nhân này.

"Lý do là gì?" Anh mở lời, câu nói hướng về phía Bạch Thanh Mai, "Anh nên có quyền được biết lý do."

"Tính cách không hợp." Bạch Thanh Mai ngước mắt, đưa cho anh một lý do rất chính thức, "Em và anh không có chủ đề chung."

"Lý do này không đủ sức thuyết phục." Chu Thịnh An nói, "Anh nhớ em từng nói, chủ đề chung không quan trọng, có lợi ích chung là đủ rồi."

Bạch Thanh Mai không ngờ anh vẫn còn nhớ lời nói đó. Tay cô đang nghịch đũa tạm dừng, nhìn thẳng vào anh: "Đó là trước đây. Sau khi ở bên anh, em nhận ra, chủ đề chung cũng quan trọng đấy. Ở cạnh anh rất nhàm chán, anh biết không? Em không muốn sống cả đời như vậy, lý do này có đủ chưa?"

Đôi mắt Chu Thịnh An nhìn cô sâu thẳm, khó lường.

Bạch Thanh Mai nói: "Anh chắc không muốn ép em đâu nhỉ, làm như vậy rất vô vị."

Cô biết anh sẽ không cưỡng cầu, đối với vị hôn thê liên hôn trước đây cũng vậy, đối với cô cũng thế. Anh dành sự tôn trọng đủ lớn cho phụ nữ. Cuối cùng, Chu Thịnh An rút lại ánh mắt khỏi cô: "Anh tôn trọng quyết định của em."

Nhà họ Bạch để bày tỏ lời xin lỗi, đã nhường một phần lợi ích không nhỏ trong các dự án hợp tác giữa hai bên, thể hiện sự thành ý rất lớn. Cho dù không thể kết thành thông gia, cũng không thể phá vỡ mối quan hệ hợp tác mật thiết giữa hai gia đình.

Nửa sau bữa ăn, Bạch Thanh Mai không nói thêm lời nào. Nhà hàng này đã mở nhiều năm, món cua say làm cực kỳ ngon, nhưng cô hiếm khi động đũa.
Khi sắp kết thúc, cô đi vệ sinh. Lúc đi ra thì gặp Chu Thịnh An ở cửa, không biết là tình cờ hay anh cố ý đợi cô.

Ánh mắt anh dừng lại trên cánh tay trắng ngần, có vết thương mới, khi cô vén tay áo lên lúc rửa tay. Bạch Thanh Mai cúi nhìn, kéo tay áo xuống:

"Bố đánh em." Cô giải thích.

Hành lang không có cửa sổ, không khí bí bách khiến Chu Thịnh An nặng lòng. "Thà bị đánh, em vẫn muốn hủy hôn với anh sao?"

"Muốn tùy hứng, đương nhiên phải chịu chút khổ sở," Cô nói một cách nhẹ nhàng, như thể không hề đau đớn, rồi nói với anh, "Xin lỗi nhé, đã làm lỡ mất ba năm của anh. Chúc anh tìm được một người vợ phù hợp. Anh thực ra là một người rất tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip