Chương 3.2

Chương 3.2

Dùng vui sướng cùng đắc ý để hình dung tâm tình của Thư Lưu Y từ nay về sau là cực kỳ thỏa đáng, vì rèn sắt khi còn nóng, khiến cho trái tim cứng nhắc của Thu Phượng Vũ hoàn toàn sụp đổ, mấy ngày nay Thư Lưu Y rất ôn nhu, cái miệng giống như có thoa mật đường, biểu hiện hết sức ân cần.

Lúc đầu được hắn dỗ ngon ngọt,Thu Phượng Vũ cũng có xấu hổ, nhưng nghe hoài rồi thành thói quen, nhìn vào ánh mắt của Thư Lưu Y, thậm chí dâng lên một chút vui sướng.

Thư Lưu Y biết rõ, tâm tư của Thu Phượng Vũ vì hắn mà hoàn toàn mở ra, bước tiếp theo, hắn muốn sở hữu toàn bộ Thu Phượng Vũ, nam nhân lạnh như băng thạch này, lên giường, không biết sẽ là loại phong tình nào?

Hắn càng muốn, dục hỏa càng hừng hực. Thế là vào đêm Trung thu, xuống bếp làm một bàn món ngon, đem đến phòng Thu Phượng Vũ.

Đây là lần đầu tiên hắn vào phòng Thu Phượng Vũ. Bài biện trong phòng đơn giản giống với tưởng tượng của hắn, ngoại trừ tủ gỗ, chỉ vẻn vẹn có một cái khung giường lớn, có mảnh lụa trắng dài phủ lên chỗ nằm, một cái bàn chân thấp, vài cái bồ đoàn(1).

Trên bàn, có một chiếc đèn hoa đăng nhỏ.

Thư Lưu Y không khỏi kinh hỉ, hắn vốn tưởng rằng đêm đó dưới sự giận dữ của Thu Phượng Vũ, sẽ đem liên đèn hủy hết, xem ra tâm địa của nam nhân nhân này, kỳ thật không giống với vẻ ngoài nguội lạnh...

Hắn cầm liên đèn mà bỏ vào mâm đựng đồ ăn, tìm người hầu khoa tay múa chân nửa ngày, để người hầu đem rượu nước tới.

Đem tới, là rượu lúa mì thanh khoa(2), không có mùi vị gì cả, Thư Lưu Y có hơi thất vọng, Thu Phượng Vũ lại cười cười:"Ta không thường uống rượu, uống không được nhiều, ở trên đảo chỉ có rượu này. Lúc đãi tiệc mời khách hôn lễ của Khiên Kỳ mới lấy ra dùng, hay là hắn cố ý mua lại."

Đột nhiên nghe lại cái tên mà chính mình muốn quên đi, tay Thư Lưu Y đang rót rượu không khỏi dừng lại, rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, nhưng không thể tránh khỏi đôi mắt của Thu Phượng Vũ.

"Ngươi đang suy nghĩ đến hắn?"

Tuy ngữ khí của Thu Phượng Vũ rất bình thản, nhưng Thư Lưu Y ngửi được một tia không vui, khẽ cười lắc đầu:"Hắn là người có vợ rồi, ta còn muốn hắn cái gì?"

Sợ Thu Phượng Vũ lại suy nghĩ lung tung, phá hư không khí tốt đêm nay, hắn liền rót một chén rượu, đưa cho Thu Phượng Vũ,"Đến, uống rượu, dùng bữa nhanh lên, bằng không thì nguội lạnh hết."

Thu Phượng Vũ đón lấy chén rượu, Thư Lưu Y lại không buông, nhìn ánh mắt kinh ngạc của nam nhân mà uống một ngụm lớn, mỉm cười tới gần Thu Phượng Vũ, dán sát vào môi nam nhân, hai má Thu Phượng Vũ tự giác nóng lên, thoáng chần chừ, liền mở miệng nuốt lấy rượu mà Thư Lưu Y đưa vào.

Dịch rượu cùng nhau xâm nhập, còn có đầu lưỡi thanh niên tinh xảo...

"Ah....." Sau khi chấm dứt trận hôn môi chính thức cùng Thu Phượng Vũ, dưới bụng Thư Lưu Y đã bắt đầu trướng nóng, hắn ôm nhanh thân thể cũng phát nhiệt của Thu Phượng Vũ, cùng vành tai và tóc mai nam nhân chạm vào nhau.

Hô hấp lướt nhẹ bên tai, rất nóng người, còn có chút dồn dập bất ổn.

Thu Phượng Vũ, có lẽ cũng bị hắn khơi lên dục vọng... Thư Lưu Y hiểu rõ, cười nhẹ mà hỏi y:"Đêm nay, có thể chứ?"

Nam nhân nghe hiểu rồi, khí tức càng thêm loạn, con mắt màu đen bị phủ kín một mảnh mờ mịt.

Thư Lưu Y đã biết được câu trả lời, hắn ngủ lại, đóng cửa sổ, khêu đăng hoa tối mờ, rồi ôm lấy Thu Phượng Vũ , ngã xuống giường lớn.

Sau mấy hiệp hôn môi vuốt ve, quần áo cả hai đều không chỉnh tề, tóc tai lộn xộn.

Thu Phượng Vũ dịch chuyển tay, thay Thư Lưu Y cởi ngọc quan xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của nam nhân trong ánh đèn hồng nhạt, Thư Lưu Y rõ ràng cảm thấy vật cứng đang chống đỡ bên hông, từ quần áo ngăn cách tản ra nhiệt độ nóng hổi. Hắn thở ra hơi nóng, giãn người ôm lấy cổ Thu Phượng Vũ cười nói:"Ngươi muốn ở phía trên không?"

Thư Lưu Y yêu nam sắc, đối với chuyện ai trên ai dưới, cũng không để ý mấy, luôn luôn xem tâm tình mà định, chỉ cần hai người trong hoan ái hợp nhau, những thứ khác đều không cần thương lượng.

Hắn khẳng định Thu Phượng Vũ về phương diện này không có kinh nghiệm, nhưng xét theo thân phận địa vị của Thu Phượng Vũ, y sẽ không vứt bỏ danh dự mà nằm xuống chịu nghênh hợp, hắn chỉ có thể vất vả đảm đương vị trí ở dưới, dù sao cũng là lần đầu tiên, phải làm cho Thu Phượng Vũ đối với loại chuyện nam tử giao hợp có ấn tượng tốt.

Thu Phượng Vũ không có trả lời, chỉ là lật người đè lại Thư Lưu Y, hôn lên mặt của hắn, chóp mũi, bờ môi, cuối cùng dừng lại bên lỗ tai.

" ...Lưu Y..." Giọng nói nam nhân trở nên khàn đặc, hoàn toàn biểu lộ sức lực khó khăn che dấu quẫn bách,"Hay là ngươi tới đi, loại chuyện này, ta chưa làm qua...."

Thư Lưu Y buồn cười,"Phụt" cười ra tiếng, tranh thủ lúc Thu Phượng Vũ thẹn quá hóa giận mà xoay người lại, đặt y ở dưới thân.

"Tuân lệnh, Thu chưởng môn."

Màn trắng buông xuống, trong màn trướng thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm.

Cười nhẹ, thở gấp...Bỗng nhiên, Thu Phượng Vũ hô nhẹ đầy hoang mang:"Ngươi sao vậy,sao vậy?..."

"Chính là muốn từ nơi này đi vào ah..."Thanh âm nhiễm tình dục của Thư Lưu Y hết sức mị hoặc, "Phượng Vũ, ta yêu ngươi nhất, ta sẽ làm ngươi đến dục tiên dục tử... Phượng Vũ..."

"Ngươi—-Ah!" Nam nhân tựa hồ muốn kháng cự, nước bọt tràn ra khoang miệng, chỉ có thể thở dốc.

Lời ân ái, vuốt ve, va chạm, toàn bộ trời đất, phảng phất trước mắt Thu Phượng Vũ đều là lay động mê loạn....Lần đầu tiên trong cuộc đời, y mới biết trong chính cơ thể mình lại sinh ra khoái cảm đáng thẹn như vậy...

Nguyệt qua trung thiên( chắc là trăng đã qua ngày :v), Thu Phượng Vũ trong phòng cuối cùng cũng hồi phục bình tĩnh, chỉ có chút tiếng thở.

Thư Lưu Y treo màn lên, thần sắc đầy thỏa mãn sau khi dục vọng được phóng thích, cười nhìn Thu Phượng Vũ trên giường, nam nhân nhiều lần hoảng hốt thất thần, hạ thể cùng nhiều nếp nhăn trên đệm giường, một mảng bừa bộn.

Cái nam nhân ngày thường lạnh lùng như băng tuyết này, vừa rồi dưới ôn nhu cùng khiêu khích của hắn mà tan thành nước, mẫn cảm đến nỗi còn làm thêm được vài lần nữa...Lòng Thư Lưu Y dâng lên khoái cảm chinh phục, cúi đầu xuống tóc mai đầy mồ hôi Thu Phượng Vũ biểu lộ yêu thương, ôn nhu hỏi:"Thoải mái sao? Nói mệt rồi...,trước tiên ngủ đi."

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng cũng đã bị "khống chế" đến mệt lả, Thu Phượng Vũ đối với nụ cười áy náy của Thư Lưu Y, mở miệng, giọng nói khàn khàn ngay cả chính y cũng thấy xấu hổ,"Ta ngủ trước đây."

Thư Lưu Y cầm lấy chăn mỏng, đắp lên người Thu Phượng Vũ. Xuống giường mặc quần áo giày vớ, định xuống phòng bếp đun chút nước ấm để lau người cho Thu Phượng Vũ, quay đầu lại định nói với y một tiếng, đã thấy y ngủ say.

Ánh nến chiếu lên khuôn mặt Thu Phượng Vũ, bóng mờ trùng trùng điệp điệp.

Thư Lưu Y trong lúc đó, có ý nghĩ mãnh liệt muốn nhìn thấy dung mạo thật của Thu Phượng Vũ. Kỳ thật trước khi hoan ái, hắn xác định muốn Thu Phượng Vũ tháo mặt nạ ra, chỉ là đến khi lên giường, hắn dùng hết kỹ xảo phong lưu làm cho Thu Phượng Vũ ý loạn tình mê, rồi quên mất việc này.

Loại chuyện da thịt thân thiết cũng làm rồi, cho dù vụng trộm xem mặt Thu Phượng Vũ trong lúc y ngủ say, cũng chưa quan hệ vậy thôi. Thư Lưu Y thầm nghĩ, tay đã nhẹ sờ soạng lên.

Hắn sợ đánh thức Thu Phượng Vũ, cho nên động tác đặc biệt cẩn thận nhẹ nhàng, đầu ngón tay ven theo thái dương Thu Phượng Vũ cùng bên tai chậm rãi tìm kiếm, quả nhiên sờ đến khe hở đường chỉ dài mảnh như sợi tóc.

Hắn nín thở, chậm rãi cầm mặt nạ lên.

Thư Lưu Y trước kia đối với Thu Phượng Vũ nhiều lần tưởng tượng ra tướng mạo của y, anh tuấn bức người, hoặc là nho nhã tao nhã, hoặc tuấn tú thanh tú, nhưng loại nào, giờ khắc này so ra kém xa với dung mạo quá mức của Thu Phượng Vũ.

Dưới mặt nạ, phô bày ra một khuôn mặt. Mảng lớn màu hồng đỏ thẫm, làn da bị cháy đen như vảy cá rạn nứt, giống như hài đồng bất hảo(ngốc xấu), nặn ra cái tượng đất, làm cả người nó rạn nứt khắp nơi, rồi ném vào trong lửa nung ba ngày ba đêm. ( ôi, tả cái làn da thật là....)

Cái mặt nạ trong tay phiêu nhiên(tạm hiểu bị gió thổi hén) rơi xuống đất, cả người Thư Lưu Y cứng ngắc lại.

Sống qua hai mươi sáu mùa xuân, hắn đều chưa thấy qua khuôn mặt hãi người nào như của Thu Phượng Vũ, từ lâu trong suy nghĩ là một mỹ nam tử, cuối cùng lại là một người quái dị xấu xí!

Ông trời cũng biết đùa thật, cũng không được quá tàn nhẫn đi! Nghĩ đến chính mình vừa rồi cùng nam nhân xấu như quỷ này mây mưa một trận, suýt muốn nôn mửa.

..."Dung mạo ta xấu xí, chẳng lẽ ngươi cũng không quan tâm?"...

Trong chốc lát, Thư Lưu Y cũng đã hiểu được ý tứ thật sự trong câu hỏi ngày đó của Thu Phượng Vũ, ngực giống như bị người ta nhét vào rất nhiều cỏ dại, chắn được hốt hoảng, lại hối hận đến tột đỉnh, hận không thể hung hăng tát cho mình mấy cái bạt tay. Nếu như sớm phát hiện Thu Phượng Vũ xấu đến vậy, hắn chết cũng không lưu lại, càng không có khả năng hao tổn tâm tư, trăm phương ngàn kế đi nịnh nọt cái người quái dị.

"Ân..." Thu Phượng Vũ khẽ động, hướng Thư Lưu Y bên này quay đầu trông lại. Y mới từ từ thức tỉnh lại, ánh mắt mơ mơ màng màng, mà đôi mắt đen kia, khảm trên khuôn mặt xấu xí của y, có vẻ nói không nên lời mà quái dị buồn cười.

Thư Lưu Y cố nén lại cảm giác không khỏe từ dạ dày bốc lên, miễn cưỡng cười cười,"Thu, Thu chưởng môn, ngươi không ngủ thêm một lát nữa đi?"

Thu Phượng Vũ chưa cảm thấy mặt nạ của mình đã bị xé đi, nghe vậy nhịn không được cười một tiếng, nửa thật nửa giả trách cứ:"Lưu Y, ngươi còn gọi ta là Thu chưởng môn à?"

Chứng kiến mặt mũi da thịt đỏ thẫm cháy đen như vảy cá run run kéo ra "Dáng tươi cười", Thư Lưu Y thật muốn chạy đi để che dấu xúc động, cái nhìn của Thu Phượng Vũ, đối với hắn mà nói giống như một loại tra tấn.

Hắn tuyệt sẽ không ở cùng một chỗ với người quái dị này.

Thư Lưu Y dùng sức khắc chế tâm tình, gắng cười nói:"Phượng Vũ, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đến phòng bếp nấu chút nước ấm cho ngươi mát xa người."

Thu Phượng Vũ tin là thật, nhẹ gật đầu.

Thư Lưu Y như trút được gánh nặng, nhanh chóng quay người rời khỏi phòng, hắn một bước cũng không dám dừng lại, vượt qua phòng bếp liền khai triển khinh công, phóng qua khỏi tường của Vô Hương viện.

Trăng tròn sáng tỏ như cái khay bạc, vốn người và trăng hòa thành hai luồng trọn đẹp của ngày hội, hắn lại quyết tâm chạy trối chết.

Muốn trách, hãy trách ngươi lớn lên quá xấu, còn mang mặt nạ lừa bịp ta...Đáy lòng Thư Lưu Y tự tìm lấy lý do, dưới chân bộ pháp cũng càng lúc càng nhanh, mơ hồ nhìn thấy ánh lửa lóe sáng phía trước, đã nhanh đến cửa lớn Tổng đường.

"Ah! Là Thư đại ca!"Một người trong đó đúng là Thanh Đàn, hắn kinh hỉ nghênh tiếp trước."Hơn nửa đêm rồi, Thư đại ca, huynh còn không ngủ, huynh đến tìm ta hay sao?"

Thư Lưu Y nhanh chóng chạy trốn, nào có nhàn rỗi mà đi nhiều lời với Thanh Đàn, lắc đầu nói:"Ta muốn đến chuồng ngựa lấy một con, đi ra ngoài xử lí việc gấp, hừng đông liền trở lại."

Thanh Đàn thất vọng, mở đại môn, ủ rũ cùng Thư Lưu Y đi đến chuồng ngựa bên trái.

Con ngựa của Thư Lưu Y được buộc ở cộc gỗ bên ngoài, nhìn thấy chủ nhân ly biệt mấy tháng, liền phát ra tiếng phì phì trong mũi, duỗi đầu cọ nhẹ, hết sức thân mật.

Vỗ vỗ đầu tuấn mã, Thư Lưu Y cởi bỏ dây cương, trở mình lên ngựa, nói với Thanh Đàn một câu bái biệt, phóng ngựa chạy như bay ra khỏi đại môn.

————————————————————————-

Vài lời: H có chút xíu TT, còn có Lưu Y ca lộ ra bộ mặt thật *ăn người ta rồi chạy trốn*. Các t/y chuẩn bị cầm gạch ném anh ở mấy chương sau nhá. Ôi, Vũ ca ơi, hâu hâu hâu ~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: