Chương 13
Tạ Liên cân nhắc một chút rồi gật đầu: "Ta sẽ thử hỏi đệ ấy xem."
Dù sao mục đích của y đến đây đâu phải là tìm thần quan mất tích, y đến đây là để gặp Hoa Thành nên nếu Sư Thanh Huyền đã gợi ý rồi chi bằng cứ thuận theo mà làm.
Hai người nói chuyện bên này thì ở phía bàn cược, gã đàn ông đeo mặt nạ đã cược thắng một lần rồi. Nhưng gã lại tham làm không dừng lại muốn đem nhân duyên và tuổi thọ con gái của mình ra cược nhằm khiến đám đối thủ cùng nghề với gã chết bất đắc kỳ tử.
Tạ Liên dù biết đây là mộng dẫu vậy vẫn nhíu mày, thấy vậy Sư Thanh Huyền bên cạnh lo lắng nhắc nhở: "Huynh đừng manh động. Chợ quỷ là địa bàn Huyết Vũ Thám Hoa, người đến đâu chơi đều tình nguyên, dám cược dám chịu. Thiên giới lại không quản được nên chúng ta quan sát tình hình trước, nhỡ xảy ra chuyện gì thật thì chúng ta nghĩ cách sau."
Luật lệ này Tạ Liên đương nhiên hiểu, nhưng nghe tớ có người cược nhân duyên con cái mình y vẫn không nhịn được mà thấy khó chịu.
Nào ngờ hai người còn đang quan sát đã có người nhìn thấy mà không chịu được, lao ra đập vỡ cái chung đen, một chưởng này còn khiến bàn tay đặt trên chung của gã đàn ông bị nát. Người đàn ông đau đơn ngã lăn ra đất hét thảm một tiếng.
Người ra tay không ai khác là Lang Thiên Thu, câu nói: "Cái kẻ này đúng là lòng dạ độc ác! Ngươi cầu vinh hoa phú quý thì thôi đi, vậy mà ngươi lại cầu cho người khác chết bất đắc kỳ tử?! Ngươi muốn đánh cược, có giỏi thì tự lôi mạng ngươi ra mà cược, lấy tuổi thọ và nhân duyên của con gái mình ra cược hả? Quả thật chẳng đáng mặt đàn ông, không xứng làm cha người ta!"
Tạ Liên cười trừ còn Sư Thanh Huyền đưa tay che mặt rất muốn ra vẻ không quen biết. Nói ra cũng tội Sư Thanh Huyền, vốn trước khi đi đã dặn Lang Thiên Thu không được quá nổi bật nào ngờ lời căn dặn lại như gió thổi bên tai.
Hoa Thành sau màn che cười một cái nói: "Đến địa bàng của ta gây sự, lá gan của ngươi cũng to thật."
Nghe giọng của hắn không khách khí chút nào, lúc này Tạ Liên cũng hiểu rõ không thể không có màn dậy lắc xí ngầu rồi.
Lang Thiên Thu nhìn về phía rèm che nói: "Ngươi chính là chủ nhân của sòng bạc này?"
Đám quỷ lại nhao nháo cười nhạo nói: "Thằng oắt con không biết trời cao đất rộng này, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không? Đó là thành chủ của bọn ta."
Nghe vậy Lang Thiên Thu không có phản ứng gì lớn, nhưng Sư Thanh Huyền lại hết hồn: "Mẹ cha ơi, Huyết Vũ Thám Hoa đang ở đây mà Lang Thiên Thu còn dám làm vậy!"
Tạ Liên nói: "Phong sư đại nhân bình tĩnh lại đã."
Sư Thanh Huyền hỏi lại: "Ta bình tĩnh thế nào được! Đó là Huyết Vũ Thám Hoa đấy!."
Tạ Liên: "Đệ ấy sẽ không làm gì đâu."
Sư Thanh Huyền hít một hơi thật sâu: "Ta biết chứ. Nhưng ta sợ thân phận Lang Thiên Thu bị bại lộ thôi. Lúc đấy chúng ta biết nói sao vớ đế quân đây."
Tạ Liên: "..."
Lang Thiên Thu trước giờ lòng dạ ngay thẳng, gặp cảnh đây đương nhiên sẽ tức giận: "Cái nơi quỷ quái này chướng khí mù mịt, đám quỷ lộng hành, những kẻ đến đây là cái thứ gì, làm toàn những việc gì? Các ngươi mở nơi này ra, quả thật không có chút tính người nào đáng nói!"
Đám quỷ nghe càng cười nhạo nhiều hơn: "Vốn dĩ bọn ta đâu phải người. Tính người gì chứ, ngươi đang kể chuyện cười à."
"Còn ngươi là cái thá gì, còn chạy đến đây khoa chân múa tay với bọn ta."
Hoa Thành cười nói: "Nơi này của ta vốn chính là địa ngục hoan lạc. Thiên giới có đường ngươi lại không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào. Vậy thì ngươi có tư cách gì nói chuyện ở đây?"
Sư Thanh Huyền nghe hai chữ "thiên giới" liền hiểu Hoa Thành đã nhận ra thân phận của Lang Thiên Thu rồi.
Ở bên kia Sư Thanh Huyền căng thẳng bao nhiêu thì ở bên này Lang Thiên Thu lại vô tư bấy nhiêu.
Đã vậy còn ra tay tung một chưởng vô chiếc bàn dài, đám quỷ thấy nguy bèn né sang một bên, bàn dài cứ thế bảy thẳng về phía rèm đỏ. Người sau rèm vẫn thản nhiên, đến tư thế ngồi còn chẳng đổi, tay khẽ nhắc lên ngay lập tức chiếc bàn đổi hướng, phóng thẳng về phía Lang Thiên Thu.
Người có mắt có thể nhìn ra Lang Thiên Thu căng bản không phải đối thủ Hoa Thành, chưa đến vài đòn đã bị treo ngược lên trên trần nhà, lơ lửng giữa không trung. Cậu ta không hiểu vì sao mình lại bị treo lơ lửng trên không, dẫy dụa mấy cái nhưng vô ích.
Tạ Liên thở dài: "Lang Thiên phong bế pháp lực, lần này muốn biến ra pháp lực cũng không được."
Sư Thanh Huyền thở phào: "Cũng may vừa nãy cậu ta không biến ra pháp thân nếu không mọi chuyện khó nói rồi."
Sau khi hung thủ gây ra náo loạn bị giam giữ chúng quỷ lúc nãy chạy đi giờ lại thích thú vây quanh bên dưới sảnh, mấy con mắt đưa nhau nhìn đánh giả Lang Thiên Thu như một thứ quý hiếm mới lạ.
Hoa Thành sau rèm đó cười nói: "Hôm nay bắt được thứ này, các ngươi đem đi chơi đi. Ai may mắn đổ được số lớn tuỳ ý mang nó về nấu."
Nghe vậy chúng quỷ hưng phấn dọn ra chiếc bàn dài mới hô: "Cược lớn nhỏ! Cược lớn nhỏ! Cược lớn nhỏ! Số lớn nhất đem nó về nấu!"
Chúng quỷ thi nhau hò hét nhận xét thì bên Sư Thanh Huyền lại không biết tính sao. Tạ Liên có ý nghĩ của riêng mình nên bèn nói: "Hay là để ta cược đi."
Sư Thanh Huyền nhìn Tạ Liên hỏi: "Huynh thắng được không?"
Nếu là người khác thì Tạ Liên thua chắc còn nếu là Hoa Thành thì phải coi xem y cược gì đã. Nếu có lợi chắc chắn hắn sẽ thắng còn nếu không thì thua cũng được.
Nên lần này Tạ Liên tin mình sẽ thắng: "Phong sư đại nhân đừng lo lắng."
Sư Thanh Huyền dùng quạt gãi gãi đầu lại nhìn qua Lang Thiên Thu đang bị treo cuối cùng mới nói: "Trông cậy vào huynh thái tử điện hạ."
Thế là y và Sư Thanh Huyền đi lại bàn dài, Sư Thanh Huyền còn chưa mở lời thì đã nghe cô gái quản trò vừa nãy nói: "Thành chủ nói, đổi luật một chút."
Chúng quỷ nhanh miệng hưởng ứng: "Thành chủ chính là luật!"
"Thành chủ nói gì là đó."
Cô gái kia thay lời Hoa Thành nói ra, hoa ra hôm nay vị quỷ vương này tâm trạng rất tốt muốn cùng mấy quỷ nhỏ chơi trò may rủi như cược lớn nhỏ.
Lời vừa nói ra mấy con quỷ do dự hẳn ra, vì thành chủ bọn chúng chưa bao giờ xuống đây cược nên chúng không biết thực lực đối phương thế nào, lỡ làm gì mất lòng có khi không toàn mạng quỷ nữa.
Nhưng dù vậy vẫn có một vài kẻ lớn gan muốn cược thử nhưng đâu dám nói ra. Lúc này Tạ Liên mới thở dài, dịu giọng lên tiếng: "Nếu đã thế, vậy xin cho tại hạ thử một lần."
Nghe vậy bóng hình hồng y sau rèm hơi khựng lại, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Chúng quỷ nhìn đạo trưởng một thân áo trắng chẳng hợp với quan cảnh chợ quỷ, không khỏi ngạc nhiên rồi lại nhớ đến gì đó bèn quay ra xì xào bàn luận.
Y nghe bọn chúng nói: "Là y phải không? Bạn lâu năm của thành chủ ấy!"
"Phải không? Sao ta nghe bảo ca ca của thành chủ cơ mà?"
"Tin tức của ngươi ở đâu thế? Ta lại nghe nói đó là người yêu Thành chủ cơ mà?!"
"Gì người yêu??? Ngươi có nghe lầm không vậy?"
Con quỷ kia lại nói: "Chắc. Ta nghe mọi người ai cũng nói vậy!"
Tạ Liên càng nghe càng muốn ngượng chín mặt, y thề mình chỉ nói đúng từ bằng hữu sao xuống chợ quỷ lại đồn thành mấy quan hệ này thế?!
Càng nghĩ đầu Tạ Liên càng cuối xuống, Sư Thanh Huyền thở dài một hơi vỗ vai nói: "Đừng quan tâm tới những gì bọn chúng nói. Ta tin quan hệ hai người trong sáng mà!"
Tạ Liên: "..."
Tạ Liên cười ha ha nói: "Nếu ngươi nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi..."
Cô nương thay lời Hoa Thành nói lúc nãy nhìn y cung kính nói: "Vậy mời công tử bước lên đây."
Tạ Liên nghe lời bèn bước lên trên, đám quỷ thấy y di chuyển đều thôi xì xào nữa mà dõi theo. Không biết có phải vì mấy lời đồn nhảm không mà chúng vừa nhìn y lại nhìn về phía rèm đỏ rồi ngưng thần như đang xem kịch vui.
Tạ Liên tiến lại chỗ cô gái nhận lấy chung đen rồi lắc lắc vài cái ra vẻ cho có lệ, lắc được một lúc y định mở ra thì bỗng cô gái lên tiếng dừng hành động của y: "Khoan đã."
Tạ Liên: "Có chuyện gì thế?"
Cô gái đáp: "Thành chủ nói tư thế lắc xí ngầu của ngài không đúng lắm."
Tạ Liên nghe nhìn thoáng qua bên rèm đỏ, rồi lại hướng cô gái hỏi: "Vậy xin hỏi, tư thế nào mới là tư thế đúng chuẩn vậy?"
Cô gái nhìn y cười nói: "Thành chủ nói, mời ngài lên đây, ngài ấy sẽ đích thân dậy ngài."
Đám quỷ nghe xong, không kìm được mà đồng loạt ồ lên, rồi lẩm bẩm "quả nhiên quả nhiên". Rồi ánh mắt nhìn y càng thêm cung kính như đang thấy một vị quý nhân lợi hài nào đấy.
Một vài nữ quỷ không kìm được che miệng cười khúch khích nói với tỷ muội mình: "Ta bảo mà, thành chủ nhiều năm như thế không ai cạnh bên hoá ra sớm đã nhất kiến chung tình."
"Ai da, thành chủ thật là, nếu dẫn y đến chợ quỷ sớm hơn thì tốt rồi. Giấu kính nhiều năm như thế làm gì."
"Các ngươi nghĩ thành chủ dạy y kiểu gì? Có phải là nắm tay dạy không?"
"Ngươi nói sao nghe ngọt ngào thế... Ai da làm trái tim sớm đã chết của ta đập lại rồi nè."
Sư Thanh Huyền bên dưới đỡ trán, vẻ mặt không còn lời gì để nói. Lang Thiên Thu mặc dù bị trói nhưng nghe mấy lời này liền mở miệng: "Các ngươi bớt đặt điều đi nha. Hai ngươi đó quan hệ căn bản không phải như thế!"
Không nói thì thôi đã nói liền bị chúng quỷ bên dưới ném xí ngầu vào người, lớn gan nói: "Ngươi im đi! Ngươi biết gì về thành chủ bọn ta chứ!"
"Đúng đó đúng đó, im lặng mà quan sát đi!"
Tạ Liên ôm chung đi lên trước rèm đỏ mà tim đập nhanh như trống, lúc trước thì y còn bình tĩnh lắm nhưng sau khi nghe mấy lời chúng quỷ nói thì muốn bình tĩnh nổi cũng khó.
Thành ra trong lòng y Tạ Liên nhịn khổng nổi mà căng thẳng từng bước đi đến trước tấm rèm cùng màu với bóng hình thân quen.
Màn lụa đỏ bay phấp phới, bóng hình ai kia thấp thoáng ẩn hiện sau bức màn. Khoảng cách hai người vừa nãy còn xa vời, ấy vậy mà chỉ trong phút chóc lại gần ngay trước mắt, nghĩ lại không khỏi khiến trái tim Tạ Liên lại loạn nhịp lên.
Y đứng trước màn chờ đợi hắn. Người nọ cũng chẳng phải để y đợi lâu đã vươn tay vén lụa đỏ qua, khẽ nhấc một tay mình phủ lên mu bàn tay y. Bàn tay thon dài ngón thứ ba được buộc sợi chỉ đỏ làm nổi bật nước da trắng ngần của hắn.
Cảm nhận được cái chạm quen thuộc Tạ Liên ngước mắt lên nhìn hắn, đứng trước y là hình dáng quen thuộc tới không thể nào quen hơn. Đứng trước mắt y là hình dáng thiếu niên mười bảy mười tám, áo đỏ hơn lá phong, da trắng như tuyết, nét tuấn tú ngông cuồng lại ngang tan thong dong càng hiện rõ.
Con mắt đen láy sáng như sao trời nhìn y chăm chú, bên còn lại là miếng bịt mắt đen che phủ một bên mắt đã bị mất đi.
Tạ Liên nhìn mà mê mang không dứt, dù bao nhiêu lần y vẫn mãi bị vẻ tuấn tú này hút mất hồn.
Còn chúng quỷ thấy cái chạm tay của họ không kìm được mà thích thú hú hét. Một vài nữ quỷ còn che mặt ôm tim cười hì hì với vẻ mặt chẳng mấy đúng đắn.
Hết chương 13
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip