Chương 9

Trong lòng Tạ Liên lúc này là vị ngọt lịm như mật ong khiến người ta phải say mê không dứt.

Dẫu vậy y vẫn tập chung vào chính sự để vơi bớt không khí mờ ám lúc này.

Tạ Liên: "Nói vậy là Tam Lang đã biết nguyên nhân quốc sư Bán Nguyệt mở cổng thành rồi đúng không?"

Hoa Thành không đáp mà hỏi ngược lại y: "Ca ca huynh cũng biết mà đúng không?"

Tạ Liên không giấu giếm gì, thẳng thừng nói: "Ta quả thật biết một chút... Không giấu gì đệ lúc trước ta từng đến Bán Nguyệt quốc một chuyến và bị bắt vô làm lính cũng tình ngờ gặp phải một cô bé tên Bán Nguyệt."

Hoa Thành: "Mộ tướng quân lúc trước..."

Tạ Liên biết hắn khó mở lời nên bèn đáp luôn: "Là mộ của ta, đệ không cần để y tới ngôi mộ đó đâu. Ta chỉ giả chết thôi để chạy trốn thôi."

Thấy Hoa Thành không nói gì thêm Tạ Liên bèn kể tiếp: "Kì thật lúc ấy ta làm tướng quân lấy một cái tên giả là Hoa Tạ. Mọi người kính ta một chút thì gọi là tướng quân nhưng thật chất chức ta không cao như thế. Ta gặp Bán Nguyệt rồi dạy cô bé đủ thử, không ngờ chớp mắt một cái kết cuộc đã thành thế này."

Tạ Liên nhớ lại đứa trẻ đó thật chẳng biết làm sao, đồ thành rồi mở cồng y hiện giờ cũng không biết giải quyết vụ này thế nào.

Hoa Thành thì giữ yên lặng không hề có ý định can thiệp vào quyết định của y.

Đúng lúc Tạ Liên không biết nên xử lí thế nào thì một bóng hình đã từ trên hố sâu vạn trượng nhảy thẳng xuống. Bóng người nó còn có thể là ai khác ngoài cô bé Bán Nguyệt đang được bàn luận nãy giờ.

Sau khi nhảy xuống Bán Nguyệt hỏi bằng tiếng Bán Nguyệt: "Khắc Ma có chuyện gì vậy?"

Khắc Ma đáp bằng giọng rất giận dữ: "Có chuyện gì à? Họ chết hết rồi." Chắc có lẽ vì nãy giờ gã chửi bới đến khàn cả giọng mà chẳng ai trong hai người thèm đếm xỉa tới gã.

Bán Nguyệt hỏi: "Sao lại chết hết được?"

Khắc Ma bị phẫn quát: "Còn không phải vì người đẩy họ xuống, nhốt họ ở cái nơi quỷ quái này sao!"

Bán Nguyệt không trả lời câu đó mà hỏi câu khác: "Ai ở đây thế? Còn có một người nữa"

Tạ Liên biết ngay nàng sẽ nhận ra, thế là y nhích lại gần Hoa Thành chút tỏ ý không muốn cách xa rồi mới nói: "Ta là một thần quan trên Thượng Thiên Đình, vị kế bên là bạn của ta."

Một ngọn lửa le lói cả không gian được biến ra từ tay nàng, trong chớp mắt bóng tối được xua tan đi khiến Tạ Liên nhất thời không thích nghi được.

Hoa Thành đứng trước Tạ Liên một khoảng, nhờ vậy mà khi ngọn lửa xuất hiện hắn đã che cho y một khoảng nhờ vậy đôi mắt của Tạ Liên không bị ánh sáng đó làm chói quá.

Khi nhận ra điều này Tạ Liên không tự chủ được nhìn Hoa Thành, như cảm nhận được ánh mắt của y hắn đã nhìn lại và cười mỉm một cái.

Nụ cười này làm Tạ Liên hơi không được tự nhiên mà xoay mắt đi một chút, chỉ một chút thôi vì ngay sau đó một cảm xúc thôi thúc khiến y phải quay đầu lại nhìn hắn lần nữa.

Khắc Ma một bên rống một cách phẫn nộ khi chứng kiến thảm trạng dưới đáy hố. Gã căm phẫn nhìn về phía Hoa Thành, còn Bán Nguyệt thì có vẻ không ngạc nhiên lắm, nàng hỏi: "Là các ngươi giết?"

Tạ Liên định lên tiếng nhận về phía mình thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên cướp mất lời định nói của y: "Là ta giết."

Đúng thật là hắn giết nhưng suy cho cùng nếu không giết thì người bị giết chắc chắn là bọn họ rồi. Tạ Liên cảm thấy việc này không còn gì để nói thêm, dẫu vậy y vẫn kìm lòng không được mà nhìn chằm chằm khuông mặt thiếu niên áo đỏ nọ.

Tạ Liên: "Đây là chuyện ngoài ý muốn."

Khắc Ma không kìm chế được nữa mắng: "Nói dối không biết ngượng mồm!"

Tạ Liên không để tâm tới lời gã lắm, chỉ nhẹ nhàng nói: "Đời người đâu đâu cũng sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn mà!"

Bán Nguyệt nhìn chằm chằm những xác chết một lúc, gương mặt mang mát buồn của nàng không biểu hiện gì chỉ nhẹ nói ra một chữ: "Tốt."

Khắc Ma đang đau buồn nghe vậy thì cả giận nói: "Tốt cài gì mà tốt? Y ngươi là sao?!"

Bán Nguyệt nói: "Tốt có nghĩa là, cuối cùng chúng ta cũng được giải thoát rồi."

Khắc Ma nghe mà căm phẫn chửi ầm lên bằng tiếng Bán Nguyệt. Gã cứ chửi nhưng những người ở đây lại chẳng ai buồn quan tâm.

Tạ Liên định nói chuyện với Bán Nguyệt một chút, chưa kịp lên tiếng đã nghe một âm thanh từ trên miệng hố vọng xuống: "Dưới đó có ai không? Không có thì ta đi đây!"

Là giọng của Phù Dao.

Nghe thấy tiếng này Hoa Thành kế bên không vui "chặc" một tiếng rất nhỏ. Nghe thấy tiếng "chặc" này y lại phi cười nhẹ rồi nói vọng lên trên: "Ở dưới này có người! Ta ở dưới này này!"

Gọi vọng lên trên quả nhiên như đã định phù dao thả một ngọn lửa xuống lần nữa soi rọi cả hố sâu toàn máu và các chết chất thành đống.

Cảnh tượng muốn có bao nhiêu đáng sợ có bấy nhiêu đáng sợ, Phù Dao bên trên trong lòng cũng toả một số điều bèn nhảy thẳng xuống hố.

Vừa nhảy xuống Phù Dao đâu quen nỗi mùi máu tanh nồng nặc bốc lên nên cau mày lấy tay quẹt quẹt giữa không khí nói: "Đợi ba canh giờ không thấy các ngươi quay về, còn tưởng xảy ra chuyện gì. Ta vẽ cái vòng cho họ ngồi đợi, tới đây xem trước."

Tạ Liên nghe chỉ ừ một tiếng không nói gì thêm, lại nhìn Bán Nguyệt bên kia hình như đang nhìn y rồi nhận ra gì đó, miệng mấp máy vài tiếng nhưng lời chưa ra kịp thốt lên thì thân hình bé nhỏ đã bị Khách Ma tung một chưởng đánh văng xuống đất.

Phù Dao ngạc nhiên chưa kịp hiểu chuyện gì. Còn Tạ Liên thì nhanh hơn y nhanh chóng đi phóng lại gần chặn lại một nữa lực đạo của đòn đánh kia, trong lòng hi vọng Bán Nguyệt sẽ không bị thương quá nặng.

Tạ Liên chắn trước người nàng, dùng tiếng Bán Nguyệt nói: "Dừng lại được rồi!"

Khắc Ma chỉ hận không thể đánh cả y, tất nhiên sẽ không nghe lời này bèn xông vào như bay. Hoa Thành ở một bên nhìn mà chau mày một cái rồi chạy lại định đánh ngất luôn gã cho đỡ phiền.

Hai tấm bùa bay ra, thân hình vạm vỡ của Khắc Ma dừng lại giữa không trung giữ nguyên tư thế vung nấm đấm. Giữa trán là một tờ giấy vàng với nét mực đỏ uống lượng đẹp đẽ.

Người ném bùa không ai khác chính là Tạ Liên, kì thật y đã liệu sự trước nên thủ sẵn vài lá bùa chỉ đợi khi nào dùng đến.

Tạ Liên ném bùa xong thì quay ra kiểm tra xem vết thương của Bán Nguyệt, vì y ra tay kịp thời nên rất may cơ thể nàng không bị thương quá nặng, chỉ trầy xước vài chỗ nhỏ thôi.

Thở phào một hơi y bèn nói: "Ngươi không sao chứ?"

Đôi mắt luôn hiện lên vẻ buồn mang mát của nàng lúc này mới thấy được tia ánh sáng hiếm thấy, đôi môi mấp máy thủ thỉ gọi ngươi trước mắt một tiếng: "Hoa tướng quân!"

Phù Dao thấp một ngọn lửa trong tay hết nhìn qua thiếu niên áo đỏ lại nhìn qua điện hạ nhà mình hoang mang hỏi: "Huynh quen biết nàng sao? Khoan đã tại sao nàng lại gọi huynh là Hoa tướng quân? Huynh đâu phải họ Hoa."

Tạ Liên đánh mắt về phía Hoa Thành một chút rồi mới đáp: "Chuyện này kế ra thì rất dài... Tóm lại là ta trước kia lấy cái tên Hoa Tạ người rồi tình cờ gặp nàng, trước kia nàng hay gọi ta là Hoa tướng quân."

Phù Dao vẻ mặt nhăn lại tỏ vẻ một lời khó nói hết, xong không thèm đếm tính toán vụ tên gọi này nữa mà lấy ra dây trói tiên trói hai tay Bán Nguyệt lại: "Đưa về Thượng Thiên Đình."

Bán Nguyệt không phản kháng chút gì, chỉ hương Tạ Liên nói: "Xin lỗi... Hiệu uý, muội lại làm hổng việc rồi."

Tạ Liên thở dài sờ đầu nàng dịu dàng nói: "Kết cuộc ngày hôm này không phải là lỗi của muội."

Bán Nguyệt hai mắt gần như sắp khóc nhìn y, đôi môi nhỏ mím chặt không nói lời nào. Phù Dao hừ nhẹ định về lại Thiên Đình, đúng lúc này một con rắn đuôi bò cạp không biết từ đâu rơi xuống.

Nhìn lại không phải là một con mà là rất nhiêu con đang thè lưỡi xì xì trực chờ tấn công bọn họ!

Hoa Thành nhíu mày, ông tay áo đỏ hơn lá phong đã chắn trước mặt Tạ Liên ngăn cách y và Bán Nguyệt lại.

Quả nhiên không lâu sau đã có hàng trăm con rắn xông về phía này. Phù Dao vừa dùng máu tạo lửa thiệu rụi đám rắn vừa mắng Bán Nguyệt.

Rắn tập trung càng ngay càng nhiều, lúc này một cây dù đỏ bung lên che chắn cho Tạ Liên và thiếu niên áp đỏ. Y nhìn hắn, hắn cong môi cươi nói: "Huynh yên tâm, không có ai ngốc tới mức lại gần đây đâu."

Tạ Liên gật đâu nhẹ một cái rồi quay đi nói với Phù Dao vẫn luôn trừng mắt với Bán Nguyệt: "Đủ rồi Phù Dao, đám rắn này đúng thật là không nghe lời nàng."

Phù Dao: "Ở đây chỉ có mình chỉ có chúng ta, không phải nàng thì có thể là ai nữa chứ!"

Lời nói vừa dứt thình lình lửa cũng tắt đi, không gian lần nữa chìm vào bóng tối sâu thẩm. Lũ rắn vốn có thể nhìn trong bóng tối, không có văn tưởng lửa bảo vệ chúng tức thì xông lên tấn công hàng loạt.

Phù Dao gồng mình lên cố gắng chống lại đám rắn cứ liên tục tấn công vừa nói: "Cái thứ bên cạnh huynh áp chế pháp lực của ta."

Tạ Liên lập tức phủ nhận: "Không phải đệ ấy."

Giọng y rất nhẹ nhàng ôn hoà, nhưng vừa nghe cũng có thể ghe ra sự kiện định trong đấy. Mà sự kiện định này lập tức khiến Phù Dao tức giận: "Huynh đừng có vờ hồ đồ! Huynh còn nhớ thân phận của mình là gì không? Thứ bên cạnh huynh là thứ gì ta tin huynh đã tỏ tường từ lâu, ta không tin tới giờ huynh vẫn chưa phát hiện ra chút nào!"

Lắc đầu nhẹ một cái y bình thản nói: "Thân phận ta là gì ta rõ hơn ai hết. Có điều việc này đúng là không phải do đệ ấy làm."

Phù Dao tức giận không thèm nói với y nữa.

Tạ Liên tức thì muốn giải quyết vụ này thật nhanh nên bèn nói lớn: "Ngươi có thể ra được rồi. Ta biết sự thật về việc mở cổng thành nên không cần lẫn trốn nữa tiểu Bùi tướng quân!"

Lời vừa dứt Phù Dao không hiểu gì: "Huynnh nói gì thế? Tiểu Bùi tương quân? Hắn thì có liên quan gì tới vụ này?"

Bỗng một thứ chợt léo sáng trong bóng tối, Tạ Liên không nhìn rõ nó là thứ gì nhưng y nhìn rõ thứ chặn lại cái thứ loé sáng đó là Loan Đao Ách Mệnh của Hoa Thành!

Hoa Thành kế bên cười khinh một cái rồi ồ lên nói: "Có vẻ như là Bùi tướng quân thật này."

Hoa Thành đánh trận này nghiêm túc hơn đôi chút, nhưng hắn là ai chứ? Đôi thủ lần này chẳng đáng bận tâm mấy nên tiếng binh khí va chạm vào nhau giây lát rồi lại im hẳn.

Lúc này thứ kìm hãm pháp lực của Phù Dao cũng theo đó mà biến mất, cậu chàng lấy lại được pháp lực bèn dùng lửa thắp sáng.

Dưới ánh lửa là hai bóng hình, màu đỏ là Hoa Thành đã cất vũ khí đang đưng rất ung dung. Người còn lại là A Chiêu hay nên gọi là tiểu Bùi Tướng Quân.

Hết chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip