Hoa Luu Ly 2

Chương 15

Sau chuyến đi Ðà Lạt về , Phan ít lui tới cửa hàng của ông Hoán. Giữa lúc ông đang nuôi hy vọng phát đạt hơn , không ngờ sự vắng mặt của anh ta làm ông lo ngại. Trong khi đó việc buôn bán của ông Hoán đang gặp khó khăn , bà Hoán thì sa đà vào chuyện hụi hè có nguy cơ vỡ nợ. Mấy ngày nay ông Hoán và bà Hoán thường cãi nhau luôn , mạnh ai nấy đập phá đồ đạc cho hả cơn giận. Ðập xong ông Hoán ngồi rũ rượi trong ghế sa lông , còn bà Hoán bỏ nhà ra đi hai ba ngày sau cũng chưa thấy trở về. Trong khi chị Nhiên lo quet dọn nhà cửa , thu dọn những đồ vật bể nát , Huyền xách xe đạp tới nhà Trúc nằm khóc.

Tối nay cũng vừa xảy ra một trận cãi vả , ba má Huyền hình như đã chán đập phá đồ đạc - Mà cũng không còn những thứ có thể đập được nên ông Hoán đập tay vào tường đến tươm máu , còn bà Hoán vừa khóc , vừa phóng ra đường kêu xích lô không biết đi đâu. Huyênlấy mấy cuốn tập , dẫn xe đạp ra sân đinh đến nhà Trúc , nhưng ông Hoán đã gọi giật lại :

- Không đi đâu cả , vào đây ba hỏi chuyện.

Mặt ông Hoán gầm gừ , ông cố dịu giọng với con gái nhưng Huyền vẫn nghe giọng ông nói như hét. Huyền vào ngồi xuống ghế sa lông , đôi mắt cô đỏ hoe.

- Tại sao dạo này cậu Phan không lui tới đây nữa , nó có hẹn hò gặp con ở chỗ nào khác không ? Ông Hoán hỏi.

- Không. Huyền đáp - Còn chuyện tại sao anh ta không lui tới đây con nghĩ ba biết hơn con , vì anh ta làm ăn với ba mà.

- Nó là một thằng lợi dụng , đểu giả - Ông Hoán chửi - Thấy bêngoài tưởng đâu nó tốt nào ngờ....

Ông Hoán ôm đầu khổ sở. Huyền rất xót xa khi thấy ba cô như vậy , nhưng chuyện làm ăn quan hệ giữa ông và Phan ngay từ đầu ra sao Huyền không biết và cũng không muốn biết. Việc đi Ðà Lạt với Phan do ông Hoán xếp đặt và gần như bắt cô phải đi. Nhưng kết quả ra sao Huyền không rõ , nhưng Huyền có cảm tưởng Phan chỉ lợi dụng việc làm ăn để làm bình phong che mắt ông Hoán , còn mục đích chính là rủ Huyền đi Ðà Lạt để thực hiện ý đồ của anh ta. Tới nay Huyền vẫn không thố lộ điều gì cho ba má cô biết , Huyền chỉ âm thầm chịu đựng và đau khổ một mình.

- Con gặp cậu ta ngoài đường không ? Ông Hoán lại hỏi.

- Không , hình như anh ta không có mặt ở đây.

- Thật khổ. Ông Hoán kêu lên.

- Nhưng ba cần gặp anh ta để làm gì ?

- Ba cũng không biết nữa.

- Có lẽ anh ta tránh mặt chúng ta rồi.

- Không lẽ cậu ta cũng tránh mặt cả con nữa sao ?

Huyền cười chua xót. Ông Hoán không thể nào hiểu được tâm trạng của con gái.

- Nếu không có gì nữa thì con đi lại nhà Trúc - Huyền đứng lên.

- Ðể làm gì ?

- Học bài , con không thể nào học bài ở nhà được.

Ðiều này thì ông Hoán hiểu , cho nên ông buông xuôi hai tay ngả người vào thành ghế một cách chán nản.

Ra khỏi nhà Huyền thở phào như trút được gánh nặng. Cô đạp xe trên con đường tối và buồn rười rượi. Huyền không ngờ rằng cuộc đời cô sẽ gặp phải một khúc quanh như vậy. Hôm nào trong những buổi đi chơi về khuya , Trúc và Huyền đèo nhau qua những con đường êm ả , có hai hàng me đổ bóng , lòng vui vẻ , nhẹ tênh. Nhưng bây giờ tâm hồn trĩu nặng , buồn chán , giống như những bóng cây đỗ dài trên đường.

Thấy Huyền tới Trúc ngạc nhiên hỏi :

- Mang tập theo làm gì ?

- Tối nay ở đây học bài , không về nhà - Huyền đáp.

- Lại có chuyện ở nhà nữa à ?

Huyền gật đầu. Hai đứa lại ra ngồi ngoài vườn. Trúc sực nhớ , nhìn Huyền hỏi :

- Nhỏ ăn cơm tối chưa ?

- Chưa , nhưng không đói.

- Nhịn ăn kiểu đó tối sẽ đói đấy. Thôi chuyện gì cũng bỏ qua một bên. Hai đứa ra phố kiếm gì ăn đi.

- Chán , không muốn đi đâu cả.

- Hay lại nhà Thẩm chơi ?

- Lại càng không muốn , chỉ muốn rúc vào một xó nào đó nằm khóc cho vơi bớt đau khổ.

- Nghe nhỏ than thở mà não lòng. Trúc chẳng biết làm sao bây giờ. Nhưng tại ai lại sinh ra chuyện rầy rà này vậy ?

- Biết nói sao bây giờ , có lẽ tại cái số của mình vậy.

- Có phải tại anh chàng Phan không ?

Huyền không đáp , chỉ ngó xuống hai bàn chân mình và nếu không kều chế , chắc Huyền sẽ lại khóc. Trúc im lặng nhìn Huyền , gần đây Trúc biết Huyền đang gặp chuyện không vui trong gia đình , cứ vài hôm Huyền lại tới học bài chung và có khi ngủ lại chứ không về nhà. Huyền cũng tránh nhắc tới Thẩm , có lẽ do mặc cảm. Hơn ai hết , Trúc hiểu điều đó. Tối nay ba má Huyền lại cãi vả nhau thật là đáng buồn nếu phải sống trong một gia đình bất hoà như vậy.

- Lâu nay anh Phan có gặp Huyền không ? Trúc hỏi.

- Không.

- Tại sao vậy ?

- Chắc anh ta bận đi làm ăn xa. Huyền đáp.

- Mình hỏi thật Huyền đừng có giấu , có phải tại anh Phan mà ba má Huyền cãi vã nhau không ?

Huyền im lặng không trả lời thẳng câu hỏi của Trúc. Cô đứng lên đi bách bộ trong khu vườn nhỏ. Những con dơi bay chập choạng trong bóng tối làm xao động tán lá trên đầu làm Huyền giật mình. Huyền ước mong sao cuộc khủng hoảng giữa ba má mình sẽ nhanh chóng trôi qua để cô có được những buổi tối thanh thản đi dao trong khu vườn nhà mình như trước.

Hình như trong nhà Trúc có khách , Huyền thấy Trúc đi vào một lúc lâu. Khi trở ra vườn nó không phải đi một mình mà sau lưng Trúc có một dáng người quen thuộc. Huyền giật thót người khi nhận ra Thẩm.

Thẩm chủ động lên tiếng trước :

- Huyền tới lâu chưa ?

- Nãy giờ , anh Thẩm đi có một mình à ? Huyền bối rối hỏi.

- Chứ đi với ai ?

- Tưởng có anh Tân đi nữa chứ.

- Dạo này nólo gạo bài buổi tối ở nhà.

- Còn anh Thẩm ? Trúc cười hỏi.

- Buổi tối anh thích lang thang.

- Coi chừng kẻo bị cảm một trận nữa đấy nhé. Trúc nheo mắt cười.

Thẩm đứng dựa vào gốc mận , anh lấy thuốc châm hút. Từ hôm đi học trở lịa cho tới nay Thẩm mới gặp lại Huyền , Thẩm nhìn cô rong bóng tối , đôi mắt Huyền như sâu hơn , đen thẳm và u buồn.

- Dạo này Huyền thế nào ? Thẩm hỏi.

- Người ta đang có chuyện buồn đấy anh Thẩm ơi. Trúc nói xen vào.

Huyền véo Trúc một cái ý bảo Trúc hãy im lặng. Thẩm cười :

- Tưởng Huyền là người hạnh phúc nhất trên đời này rồi chứ.

Huyền cúi mặt , câu nói đầy ngụ ý mỉa mai của Thẩm làm Huyền đau xé , cô ngắt mấy chiếc lá mận vò nát trong lòng bàn tay. Lá mận bị giập nát bay chút hương thơm ngai ngái. Huyền thấy mắt mình cay cay , vội quay mặt đi và cối ngăn để khỏi bật khóc.

- Anh Thẩm không chia sẻ với người ta mà còn nói chi lời mai mỉa thế - Trúc trách móc.

- Không cần ai hiểu mình đâu Trúc ạ - Huyền nói.

- Thật là khổ - Trúc kêu lên - Yêu nhau lắm cắn nhau đau hoài vậy sao ?

Thẩm thở ra mấy ngụm khói , anh lưỡng lự không biết nên ra về hay ở lại. Thật là một điều bất ngờ khi gặp Huyền ở đây , một cuộc gặp gỡ mà cả hai đều cảm thấy khó xử.

- Anh Thẩm ngồi đi chứ - Huyền nói.

- Ðúng rồi , anh Thẩm ngồi xuống đây chứ sao lại đứng.

Trúc cười và ngồi sát vào Huyền chừa một khoảng trống trên băng ghế. Thẩm ngồi xuống và nói :

- Anh tới lấy lại quyển sách , Trúc đọc xong chưa ?

- Xời ơi , anh làm như Trúc rãnh lắm vậy - Trúc cười.

- Ðọc nhanh lên đi cô bé ạ , lười quá mà cũng bày đặt đọc sách.

- Em chỉ đọc sách trong khi chờ giấc ngủ thôi , mồi tối chỉ đọc được có vài trang.

Tocnautigon 03-13-2007 12:12 AM

--------------------------------------------------------------------------------

- Ðiệu này chắc Trúc đọc tới mấy tháng mới xong quyển sách , như vâylạm sao anh trả lại cho người ta.

- Sách hay phải xem từ từ chứ - Trúc cười - Em coi xong rồi cho nhỏ Huyền mượn.

- Sách gì đấy Trúc ?

- Quyển "Lời Thề Bè Bạn" hay lắm Huyền ạ...

- Hay cách mấy Huyền cũng không có đầu óc đâu mà đọc trong lúc này.

- Càng chán đời minhlài càng phải đọc sách , chứ chán đời mà nằm khóc như Huyền thì bế tắc thêm.

- Không có sách thôi anh về nhé - Thẩm đứng lên nói.

- Bộ anh Thẩm chỉ tới đây đòi lại quyển sách sao ? Trúc hỏi.

Thẩm gật đầu , anh quay trở vào nhà lấy xe đạp. Huyền vẫn im lặng như một pho tượng.

Ðưa Thẩm ra cửa xong , Trúc quay trở vào trách :

- Sao Huyền không giữ anh Thẩm ở lại ?

- Ðể làm gì ? Huyền đáp. Người ta đã không muốn ở lại mình đừng nên nài ép.

Người đàn bà bán chè gánh vừa đi ngang qua cửa , giọng rao chè cất lên cao vút trên con đường đêm nghe ngọt ngào và lẻ loi. Trúc đập vai Huyền reo lên :

- Mau ra ăn chè nhỏ ơi , chuyện gì cũng tạm gá lại , đừng có ngồi buồn rầu như pho tượng nữa.

- Gọi bà bán chè gánh vào đây có phải tiện hơn không , ai ra ngoài đường ngồi ăn kỳ vậy ? Huyền nói.

- Ừa , cũng có lý.

Trúc chạy ra đường , một lúc sau bà bán chè gánh đi theo Trúc vào nhà. Nhỏ Duyên đang học bài ở phòng khách thấy vậy ném quyển tập lên bàn chạy ra nói :

- Em cũng có phần nữa đấy nhé.

- Sao nhỏ không học bài đi ? Trúc liếc xéo Duyên hỏi.

- Học sao nổi mà học. Duyên cười.

- Cho ba chén chè đi chị. Trúc nói.

- Hoan hô chị Trúc.

Duyên sà vô gánh chè đã được người đàn bà đặt ngay ngắn trên thềm nhà. Chị bánh chè không đẹp nhưng có giọng rao hàng lảnh lót , quyến rũ. Huyền và Trúc nếu học đêm với nhau chắc chắn sẽ bị giọng rao chè của chị "quyến rũ" ngay , và mỗi đứa ít nhất cũng ăn hai chén chè đậu xanh nước dừa đường cát ngọt ngào của chị mới yên tâm "tụng" bài.

- Ăn thêm không ? Chị bán chè hỏi giọng ngọt ngào.

- Hai đứa tui thôi , nhỏ Duyên khỏi. Trúc cười.

- Em nữa chứ. Duyên cười chìa cái chén cho chị bán chè - Ai sao tui vậy.

- Duyên bao phải không ? Trúc hỏi

- Ai làm chị thì người ấy bao , đó là...qui luật của muôn đời.

Huyền vừa ăn chè vừa mỉm cười trước sự cãi vã của hai chị em Trúc. Ít ra , trong giờ phút này Huyền cũng cảm thấy không quá đơn độc lẻ loi.

Nửa đêm trời mưa thật lớn. Tiếng mưa lớn đổ ào ào ngoài vườn đã đánh thức Trúc dậy. Căn phòng tràn đầy hơi lạnh , Trúc vòng tay ôm lấy Huyền , bất giác bàn tay Trúc chạm phải những giọt nước mắt nóng hổi ướt đẫm gương mặt của cô bạn gái thân thiết.

Hoá ra Huyền vẫn còn thức và nằm khóc một mình trong bóng tối. Trúc thương bạn quá cô hỏi :

- Sao lại khóc vậy nhỏ ?

Huyền không nói , những ánh chớp loé sáng làm căn phòng chập chờ và tiếng gầm gừ trong bầu trời tạo cảm giác buồn bã hơn. Trúc nhảy xuống giường để chân trần đi đóng cửa sổ lại. Lúc trở lại giường bàn tay Trúc ướt đẫm nước mưa và lạnh.

- Mưa buồn qúa - Huyền thở dài.

- Nhỏ thức suốt từ tối tới giờ đấy à ? Trúc hỏi.

- Mình không làm sao chợp mắt được.

- Và khóc hoài.

Trúc ôm chặt lấy Huyền , cảm thương bạn vô cùng nhưng không biết làm sao để chia bớt gánh nặng của sự khổ đau mà Huyền đang gánh chịu. Hồi tối sau khi học bài xong , Huyền đã kể hết cho Trúc nghe những gì đã xảy ra trong chuyến đi Ðà Lạt vừa qua. Trúc bàng hoàng trước hành động và bộ mặt thật của Phan. Không ngờ Huyền đã sa vào bẫy của anh ta và gặp sự không may như vậy.

- Mình tưởng đâu rằng kể cho Trúc nghe là vơi đi được phần nào sự khổ đau , không ngờ nó càng đè nặng tâm trí mình hơn - Huyền nói.

- Nước mắt không giải quyết được chuyện gì đâu - Trúc nói - Bây giờ phải gặp Phan để giải quyết thôi.

- Nhưng giải quyết việc gì ?

- Giải quyết sòng phẳng với nhau từ tình đến lý - Trúc nhấn mạnh - Mình sẽ có cách nói chuyện với anh ta.

- Huyền chẳng muốn gặp mặt anh ta chút nào.

- Vậy thì chỉ mình Trúc gặp anh ta thôi.

- Có nên làm như vậy không Trúc ?

- Nên lắm chứ - Trúc nhấn mạnh.

- Nhưng có ích gì nữa đâu ?

- Anh ta phải có trách nhiệm trước việc mình đã làm , và nếu như Huyền thấy có thể chung sống với Phan được thì đặt vấn đề cưới hỏi đàng hoàng , vì dù sao ba má Huyền cũng có cảm tình và chấp nhận Phan kia mà.

Huyền chua xót :

- Trước đây thì vậy , nhưng bây giờ khác rồi.

- Khác là sao ?

- Ba má mình rất căm ghét Phan vì cho rằng anh ta chỉ có cái mã bề ngoài chứ thật ra không phải là một người tốt.

Trúc thở ra :

- Trời ơi , sao mà rắc rối vậy ?

- Trúc không hiểu nổi chuyện phức tạp trong vấn đề này đâu. Nhưng bây giờ cũng không nên tìm hiểu làm gì , mình chán nản quá rồi , có lẽ mình không học nổi nữa đâu Trúc ạ.

Mưa mỗi lúc càng lớn hơn , không khéo có bão , Huyền rùng mình và kéo tấm mền phủ lên người.

Tocnautigon 03-13-2007 12:13 AM

--------------------------------------------------------------------------------

- Trúc lạnh không ? Huyền hỏi.

- Lạnh chứ.

- Sao thấy nhỏ tỉnh bơ vậy ?

- Phải tập đừng thở than , việc gì cũng phải chịu đựng , như vậy mới vượt qua được chứ.

Huyền rúc vào Trúc , úp mặt lên vai bạn nói :

- Mình thèm được như Trúc.

- Như vậy Huyền đừng thở than nữa mà hãy nhìn thẳng vào sự việc. Làm thế nào để gặp Phan ?

- Mình không biết nữa , nhưng chắc chắn sẽ gặp.

- Huyền phải để yên cho Trúc giải quyết nhé , nếu cần nhỏ tránh mặt cũng được.

- Nhưng có ồn ào quá không ? Huyền lo lắng hỏi.

- Nhỏ yên tâm , không có việc gì để phải lo lắng cả. Bây giờ thì nhỏ ngủ đi , trời mưa chắc là dễ ngủ lắm đấy.

Và Trúc nhắm mắt , ít phút sau đó Trúc đã ngủ , hơ thở của Trúc đều đều , dáng nằm thoải mái. Còn Huyền cứ nằm trằn trọc mãi vẫn không chợp mắt được.

Gần sáng trời tạnh mưa , Huyền lật đật lấy xe đạp về nhà. Chị Nhiên mở cửa cho Huyền , gương mặt chị đầy vẻ lo lắng mệt mỏi.

- Má tui về chưa ? Huyền hỏi.

- Dì vẫn chưa về , còn dượng cũng bỏ đi cả đêm nay không thấy về. Tối qua chị ngủ một mình sợ muốn chết.

Huyền dẫn xe vào nhà. Sáng nay cô không muốn đi học chút nào , bao nhiêu chuyện dồn dập , đưa đẩy khiến cho Huyền cảm thấy mình giống như một con thuyền chao đảo giữa cơn bão lớn.

- Huyền ăn sáng chưa ? Chị Nhiên hỏi.

- Chưa , có gì ăn không chị ?

- Ăn bánh mì thôi , chờ một chút chị chạy ra chợ mua nhé.

- Thôi , chiên cơm lại ăn cũng được , khỏi đi đâu hết chị Nhiên ạ.

Trong lúc hai chị em đang ăn sáng thì bà Hoán về. Có lẽ cả đêm qua không ngủ nên hai mắt bà thâm quầng , gương mặt mệt mõi bơ phờ.

- Ba con đâu ? Bà Hoán hỏi.

- Tối qua dì đi xong rồi tới dượng đi - Chị Nhiên đáp thay - Ðến bây giờ vẫn chưa thấy về.

- Chán quá , rồi buôn bán ra sao đây không biết.

Bà Hoán buông người xuống ghế than thở. Suốt đêm qua bà thức đánh bài ở nhà một người bạn. Số bà thật đen đủi , bị giựt hụi , mất vốn làm ăn lại sinh thêm nợ , gây gỗ với chồng , đánh bài cho đỡ buồn cũng bị thua cháy túi.

- Dì ăn sáng không ? Chị Nhiên hỏi.

- Không , sáng nay có ra cửa hàng không dì ?

- Chắc cũng phải ra để giải quyết công việc chứ - Bà Hoán lại ca cẩm - Thật là năm xui tháng hạn gì đâu.

Huyền đã nghe mãi cái điệp khúc ấy nên phát rầu thêm. Cô bỏ bửa ăn sáng giữa chừng chạy về phòng nằm nhìn chiếc đồng hồ để trên bàn chừng chừng như một vật lạ chưa từng thấy. Cây kim đồng hồ nhích dần , báo hiệu giờ học gần kề nhưng Huyền vẫn không muốn đi tới trường.

Một lúc chị Nhiên vào phòng lay Huyền dậy và hỏi :

- Hôm nay Huyền không đi học sao ?

- Em nhức đầu qúa , chắc là phải nghĩ ở nhà thôi.

- Uống thuốc chưa ?

- Chưa , Huyền lắc đầu.

- Chắc tại em thức đêm đây , có cần chị tới trường xin phép cho em không ?

- Không cần đâu.

- Vậy thì chị ra chợ mở cửa hàng - Chị Nhiên thở dài - Nhưng chắc chẳng buôn bán được gì đâu.

Thật ra chị Nhiên không thể nào hiểu nổi tâm trạng của Huyền. Cả bà Hoán mẹ cô cũng thế. Huyền lấy lý do nhức đầu để không đi học chứ quả tình cô thấy mình không còn hào hứng để tới trường. Dù bạn bè chưa ai biết gì nhưng lúc nào Huyền cũng mặt cảm đè nặng , vào lớp Huyền luôn luôn có cảm giác mọi cặp mắt đều hướng về mình. Nếu bây giơ được ngủ một giấc vĩnh viễn trên chiếc giường êm ái quen thuộc này thì không còn gì sung sướng bằng - Huyền thầm mơ ước như vậy.

Một lúc bà Hoán đi vào phòng con gái , bà ngạc nhiên khi thấy Huyền nằm trền giường với dáng điệu thiểu não.

- Hôm nay Huyền không đi học sao ? Bà Hoán hỏi con gái.

- Không , Huyền đáp.

- Sao vậy ?

- Con muốn nghỉ học luôn.

- Bộ con điên à ? Bà Hoán ngạc nhiên.

Huyền quyết định phải nói sự thật cho mẹ biết :

- Con chán lắm rồi , không đầu óc đâu mà học nữa , vả lại nếu mẹ biết vừa qua trong chuyến đi Ðà Lạt Phan đã làm gì con thì mẹ sẽ hiểu con khổ như thế nào.

- Nó đã làm gì con hả ? Giọng bà Hoán hụt hẫng như người trong cơn đau tim.

- Nó đã cưỡng hiếp con.

Nói xong Huyền bật khóc nức nở. Bà Hoán tưởng đâu ai vừa đập vào đầu mình một nhát búa , bà choáng váng , bàng hoàng đến sững người. Bất động trong ghế một hồi lâu , bà Hoán mới lấy lại được bình tĩnh , bà hét lên :

- Tại sao đến bây giờ mày mới nói ?

Nhưng câu hỏi của bà Hoán không có lời đáp. Huyền khóc vùi , cô úp mặt vào gối cho nước mắt mình trào ra. Lâu nay Huyền cố chịu đựng , cô như một cái hồ tràn đầy nước , bây giờ sức chịu đựng ấy không còn , mặt hồ bị vỡ , nước tuôn chảy ra sông , về biển. Huyền khóc cho vơi bớt đau khổ , vơi đi sự dồn nén bấy lâu. Bà Hoán ngồi chết lặng trong tiếng nức nở của con gái , trước mắt bà , bầu trời như sắp sụp đổ.

Ông Hoán về tới nhà lúc nữa đêm , trong một cơn say. Ông lảo đảo bước vào phòng khách , nhướng đôi mắt đỏ ngầu , ngơ ngác nhìn khắp căn phòng quen thuộc mà như một nơi nào xa lạ. Cuối cùng đôi mắt ấy dừng lại nơi bộ ghế sa lông ở góc phòng. Trong một chiếc ghế , bà Hoán ngồi bất động. Bà chờ ông Hoán về đến nỗi mệt mỏi , ngủ quên.

Ông Hoán buông người xuống ghế , giật mình bà Hoán mở mắt ra nhìn chồng.

- Ông đi đâu mà tôI chạy khắp nơi tìm cả ngày nay không gặp ? Bà Hoán hỏi một cách gay gắt.

- Tôi đi....nhậu....

- Nhà như một cái đám ma mà ông còn đi vui say , thật là lạ ?

- Ðám ma hay đám cưới gì cũng mặc , tôi chán cái nhà này quá rồi. Tôi đi nhậu cho đỡ buồn , nếu không tôi chỉ còn có một cách nhảy xuống sông tự vận.

Bà Hoán nổi nóng :

- Nếu ông muốn tự vận thì hãy nghe tôi nói rồi tự vận cũng chưa muộn.

- Lại chuyện gì nữa đây , tôi ngán cái chuyện hụi hè của bà tới cổ rồi.

- Không phải chuyện hụi hè.

- Vậy là chuyện gì ?

- Ông gặp con Huyền mà hỏi.

Ông Hoán cười khà khà :

- Sướng chưa , có chuyện gì nó nói với tôi chứ sao tôi lại phải gặp nó để hỏi. Cái nhà này trật tự đảo lộn hết rồi chắc.

- Nhưng thôi , để tôi nói ông nghe cũng được - Bà Hoán gằn giọng - Bởi vì chưa chắc nó đã nói sự thật cho ông nghe. Chính ông đã hại đời con gái của ông rồi.

- Cái gì , bà nói sao ? Ông Hoán bật dậy như cái lò xo.

- Ông bảo nó đi Ðà Lạt với thằng Phan , cái thằng rể quý tương lai của ông đó , để cái thằng để cáng ấy lợi dụng , cưỡng hiếp con gái mình. Bây giờ nó trốn biệt rồi , ông biết chưa ?

Bình thường bà Hoán rất sợ Oai chồng , nhất là sau vụ bà gây ra nợ nần. Tuy nhiên hôm nay bà có lý do dể không còn khiếp oai ông Hoán nữa , vì trong chuyện quan hệ giữa Phan và con gái , bà chỉ đóng vai trò thụ động , phụ thuộc vào quyết định của ông Hoán.

Tocnautigon 03-13-2007 12:13 AM

--------------------------------------------------------------------------------

- Sao , bà vừa nói gì ?

Tuy hỏi vợ như vậy , nhưng ông Hoán đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. Có điều ông quá bất ngờ trước sự thật và trong cơn say ông hơi mơ hồ về trí nhớ của mình. Thấy bà Hoán không nói gì , chỉ nhìn ông gườm gườm , đôi mắt vừa buồn bã vừa đau đớn , ông Hoán ngả người trong ghế thở dài.

Một lúc sau , bà Hoán mới rên rỉ :

- Phải chi con Huyền nó nói sớm thì tôi đã túm cổ thằng đó...giao cho công an rồi.

- Ðể làm gì ?

- Ít ra cũng phải cho nó biết tay mình.

Ông Hoán thở dài :

- Bà đừng có khùng , để sáng mai tôi nói chuyện với con Huyền rồi tìm thằng Phan.

Bữa ăn sáng trong gia đình thật buồn tẻ , mỗi người ngồi một góc và cố ăn cho xong. Ông Hoán ăn xong trước tiên , khi đứng lên ông bảo Huyền :

- Sáng nay ở nhà cho ba nói chuyện.

- Nó nghỉ học từ hôm qua rồi - Bà Hoán nói.

Ông Hoán gõ tẩu thuốc lên mép bàn theo thói quen , ông bỏ ra ghế sa lông ngồi lặng lẽ nhìn qua cửa sổ. Một lúc sau , Huyền lên ngồi ở chiếc ghế đối diện. Cô liếc nhìn ông Hoán , chờ đợi.

- Tại sao mãi bây giờ con mới nói điều đó ?

- Ðiều gì ạ ? Huyền hỏi lại.

- Hồi hôm , mẹ mày đã nói hết cho tao nghe tất cả rồi. Lẽ ra mày phải nói sớm hơn chứ , ít ra cũng từ hôm ở Ðà Lạt về.

Huyền vẽ ngón tay lên mặt bàn. Bây giờ cô không khóc được nữa , nước mắt như đã khô hết và Huyền thấy mình bình tỉnh lạ lùng.

- Con không muốn đi học nữa , điều trước tiên con muốn nói với ba như vậy , còn chuyện kia đã qua rồi. Coi như con gặp số phận không may , thế thôi.

- Nó không lánh mặt một cách dễ dàng vậy đâu - Ông Hoán gầm lên.

- Nhưng gặp anh ta để làm gì cơ chứ ? Huyền hỏi.

- Nó phải làm đám cưới với con.

- Nhưng con không muốn thì sao ?

- Không muốn cũng phải lấy , để mai mốt nó còn đi nước ngoài...con sẽ được đi theo.

Huyền cười cay đắng :

- Ba tưởng rằng một người như vậy sẽ dễ dàng sống chung với con ư ?

- Nhưng đổi lại con được đi nước ngoài một cách hợp pháp , cái giá đó cũng không phải là đắt và ai muốn cũng được. Nhiều cô hiện nay đang mê Việt Kiều nhưng mê là một chuyện còn được cưới hỏi đàng hoàng là một chuyện.

- Con không phải như các cô gái đó.

- Nhưng mày nghỉ học để làm gì ?

- Con sẽ đi làm , tự kiếm sống được mà không phải lấy anh ta.

- Gia đình sắp phá sản tới nơi rồi con biết chưa - Ông Hoán dịu giọng - Cần phải có thằng Phan giúp đỡ mới khỏi xuống dốc.

- Bây giờ ba vẫn còn tin anh chàng đó nữa sao ?

Ông Hoán buông xuôi hai tay một cách chán nản , giọng ông thiểu não :

- Thật sự ba cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Chưa bao giờ Huyền thấy ba cô xuống dốc , suy sụp tinh thần đến như vậy. Hồi trước ông Hoán là một người rất tự tin và cả quyết , nhưng bây giờ ông đã thay đổi quá nhiều. Huyền nhìn mái tóc hoa râm , đôi mắt sâu và vầng trán đầy nếp nhăn của ba cô mà thương ông vô hạn.

- Ðể con sẽ gặp anh Phan mặc dù thâm tâm con không muốn gặp anh ta chút nào - Huyền nói.

- Dù sao , còn nước thì còn tát , con cứ thử xem - Ông Hoán buồn rầu nhìn con gái nói.

- Nhưng gặp anh ta là một chuyện còn việc cưới hỏi là chuyện khác.

- Lúc đó tùy con quyết định.

Ông Hoán đứng lên , dáng ông như một người bại trận. Huyền ngồi lặng yên với cảm giác xót xa đau đớn. Cô sẽ phải quyết định như thế nào khi đối mặt với Phan ? Huyền đứng lên tới bên cửa sổ nhìn ra vườn , ông Hoán đang đi bách bộ trên thảm cỏ phủ đầy là chết , mặt ông cúi xuống như muốn tìm kiếm điều gì trong đám là khô vàng héo kia.

Huyền quyết định chiều nay sẽ tới gặp Trúc để rủ Trúc cùng lên Sài Gòn tìm Phan.

mmt 03-28-2007 02:52 PM

--------------------------------------------------------------------------------

Rồi sao nữa sis ? :) MMT thích cách viết của TKT lắm lắm, thanks sis :)

Tocnautigon 04-01-2007 10:14 PM

--------------------------------------------------------------------------------

Chương 16

Sau khi nghe Trúc báo tin xong , bà Hoán khóc bù lu bù loa như nhà vừa có đám tang. Bà vật vã trong ghế sa lông và luôn miệng nhiếc ông Hoán :

- Ðó , ông thấy chưa , chính ông đã hại con ông một lần nữa.

Trúc an ủi bà Hoán :

- Cũng mai , Huyền chỉ bị gãy chân , bác sĩ đã bó bột. Và khi cháu về đây Huyền đã khoẻ nhiều rồi. Có lẽ khoảng một tuần nữa Huyền sẽ xuất viện về nhà. Bác cứ yên tâm.

- Yên tâm làm sao được - Bà Hoán nói - Bác như ngồi trên lửa đây , thật là bao tội lỗi của nhà này đều đổ lên đầu con Huyền hết.

Ông Hoán bình tĩnh hơn , ông hỏi Trúc cặn kẽ trường hợp xảy ra tai nạn rồi giục vợ :

- Dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi , bà thu xếp quần áo để lên Sài Gòn.

- Ông có đi không ?

- Ði chứ , sao bà hỏi lạ vậy ? Ông Hoán trừng mắt.

- Cửa hàng giao cho con Nhiên à ?

- Chứ biết làm sao được - Ông Hoán thở ra.

Trúc kéo chị Nhiên ra ngoài dặn lấy cho Huyền những món đồ cần thiết rồi trở vào cáo từ ông Hoán ra về.

- Thật cháu cũng vất vả vì con Huyền quá - Ông Hoán ái ngại nhìn Trúc nói.

- Không sao đâu bác , hai đứa con là bạn thân thiết mà , chuyện của Huyền cũng như chuyện của con vậy.

- Bao giờ cháu lại lên thăm Huyền ?

- Nếu đi được cháu sẽ đi vào ngày chủ nhật. Lúc về đây mọi việc con đã nhờ đứa em họ trên đó lo rồi.

Trúc dẫn xe đạp ra cổng nhà Huyền , tự dưng cô buồn vô hạn. Mọi chuyện xảy ra cho Huyền một cách dồn dập , bây giờ một đứa nằm trong bệnh viện với cái chân bó bột , còn một đứa lẻ loi trên con đường trưa nắng gắt của tỉnh lỵ. Trúc đạp xe đi như một người mất hồn.

Tới ngã ba , Trúc đổi ý không đạp xe về nhà mà quẹo qua hướng cầu Quay để đến nhà Thẩm. Dù sao cũng phải cho Thẩm hay tin không may này.

Trúc dừng xe đạp trong sân , Thoi Tơ ngạc nhiên hỏi :

- Ủa Trúc về hồi nào vậy ?

- Tối hôm qua.

- Vào nhà đi , anh Thẩm đang ở trên gác.

- Thoi Tơ đang làm gì thế ?

- Nấu cơm - Thoi Tơ cười.

Trúc vào nhà , kéo chiếc ghế có thành dựa ngồi thở ra. Nhìn vẻ mặt khác lạ của Trúc , Thoi Tơ nghi ngờ hỏi :

- Có chuyện gì thế ?

- Chuyện không vui - Trúc đáp - Thoi Tơ gọi dùm anh Thẩm xuống đây đi.

- Trúc không lên gác chơi à ?

- Giờ này lên đó nóng lắm , anh Thẩm đang làm gì thế ?

- Chắc là đang học bài.

Không đợi Thoi Tơ gọi , nghe tiếng Trúc nói chuyện dưới nhà , Thẩm vội đi xuống.

- Về bao giờ thế ? Thẩm hỏi.

- Tối hôm qua nhưng bây giờ mới tới cho anh hay được.

- Chuyện gì ?

Thẩm kéo ghế ngồi đối diện với Trúc , linh cảm cho anh biết có chuyện chẳng lành. Thẩm nhìn Trúc bằng cái nhìn lo lắng , chờ đợi.

- Em ở nhà Huyền vừa về đây , rất may gặp đủ cả ba má Huyền.

- Chuyện gì vậy ?

- Huyền bị tai nạn ở Sài Gòn , đang nằm trong bệnh viện.

Thẩm bàng hoàng hỏi :

- Tai nạn gì mới được chứ ?

- Bị xe đụng lúc băng qua đường với em , cái chân bị gãy hiện đang bó bột.

- Sao lại có chuyện như vậy được ? Thẩm không tin.

- Ba má Huyền đang sửa soạn lên thăm Huyền , em báo tin anh hay để tùy anh... quyết định.

- Sao lại rủi ro thế hả Trúc ? Thoi Tơ ái ngại hỏi.

- Ðúng là tai bay hoa. gởi , thật là xui - Trúc thở dài.

- Bây giờ mình phải lên thăm Huyền trên đó , còn không thì đợi ngày Huyền xuất viện. Trúc nói.

- Tình trạng của Huyền hiện giờ ra sao ?

- Ðã khoẻ nhiều rồi nên em mới dám về. Có thể tuần sau Huyền xuất viện , nhưng cái chân sẽ bị tật suốt đời.

- Trời ơi - Thoi Tơ kêu lên - Như vậy tội nghiệp cho Huyền quá - Có lẽ nào như vậy được sao ? Thẩm thẩn thờ.

- Ðúng là Huyền gặp toàn chuyện không may - Trúc nói như khóc.

Sau một lúc phân vân , Thoi Tơ nhìn Thẩm nói :

- Hay là anh Thẩm thu xếp lên thăm Huyền đi.

- Sao được , anh đang dồn sức để học bù khoảng thời gian bệnh vừa qua. Hơn nữa xin phép nghỉ chắc không được đâu. Chỉ có thể đi trong ngày chủ nhật thôi.

- Chủ nhật có khi Huyền xuất viện về dưới này rồi - Trúc nói.

- Ðành vậy chứ biết làm sao - Thẩm thở dài.

- Mọi việc cũng đã xong rồi , hay là cứ chờ Huyền xuất viện về dưới này cũng được - Trúc nói giọng buồn buồn.

Khi Trúc lấy xe đạp ra về , Thẩm theo ra sân hỏi :

- Rồi chuyện của Huyền và Phan ra sao ?

- Chẳng ra sao cả - Trúc nói - Nếu anh rãnh , mình đi uống nước em sẽ kể đầu đuôi cho anh nghe.

Thẩm vào nhà lấy xe đạp theo Trúc. Hai người chạy sóng đôi với nhau về hướng bờ sông. Họ vào một quán kem vắng khách và ngồi nhìn ra con đường chạy ngang trước mặt quán có những cây me cổ thụ toa? bóng mát.

Trúc gọi kem và Thẩm gọi ly cà phê đá. Thẩm nhìn Trúc hỏi :

- Có tìm được anh chàng Phan đó không ?

- Dĩ nhiên là phải gặp chứ sao lại không - Trúc đáp.

- Kết quả ra sao ?

- Chẳng ra sao cả , thật là bất ngờ.

- Anh chàng có chịu về gặp ba má Huyền không ?

- Không.

- Sao anh ta lại tệ thế ?

- Anh ta viện đủ lý do , biết thế thì không nên gặp làm gì. Và nếu không có chuyến đi này thì Huyền đâu có gặp tai nạn ?

Thẩm châm thuốc hút , anh thở ra những làn khói và ánh mắt đăm chiêu. Một lúc Thẩm nói :

- Như thế thì Huyền đã lầm lẫn một cách tai hại.

- Huyền chỉ một phần , nhưng ba má Huyền mới chính là nguyên do đẩy Huyền tới hoàn cảnh này - Trúc nói.

- Thái độ anh ta đối với Huyền ra sao ?

- Rất dửng dưng.

- Thật là buồn - Thẩm thở ra.

- Buồn cho ai ? Trúc nhìn Thẩm hỏi.

- Buồn cho tất cả chúng ta.

Trúc ngậm chiếc muỗng cà phê trong miệng , cô nhìn ra con đường quen thuộc ngày nào Huyền và cô vẫn đi về , hai đứa có khi đèo nhau chung một chiếc xe đạp , có khi chạy xe đạp sóng đôi với nhau. Ðâu ai ngờ rằng đến một lúc nào đó đời sống đi vào một khúc quanh.

- Mới đầu em cũng trách Huyền ghê lắm trong chuyện này. Nhưng bây giờ thì không , Huyền thật đáng thương. Mọi chuyện đều do ba má Huyền gây ra cả. Anh Thẩm còn giận Huyền không ?

- Trước đây thì có , bây giờ thì không - Thẩm đáp.

- Phan bảo rằng anh ta không muốn ràng buộc với Huyền vì anh ta đang chờ ngày đi nước ngoài. Ðó có phải là một lý do không ?

- Làm sao anh biết được việc của anh ta - Thẩm cười.

- Em nghĩ là Phan nói dối , con người này thật khó mà hiểu nổi vì anh ta sống bằng nhiều bộ mặt , đóng kịch rất khéo.

- Hay anh ta đã có vợ rồi ?

- Không , em thấy anh ta ở một mình trong căn phòng chật hẹp thuê của chung cư.

- Ở một mình chưa chắc đã là người độc thân đâu cô bé ơi - Thẩm cười.

Trúc ăn những muỗng kem một cách chậm chạp. Thỉnh thoảng cô nhìn Thẩm ra vẻ phân vân. Một lúc sau Trúc hỏi :

- Chuyện của anh và Thoi Tơ ra sao rồi ?

- Chuyện gì mới được chứ ? Thẩm ngượng ngùng hỏi.

- Thôi đi ông "tướng" ơi - Trúc cười - Làm sao mà qua được mắt nhỏ này.

- Em đừng có hiểu lầm , anh đối với Thoi Tơ vẫn bình thường.

- Nhưng Thoi Tơ đối với anh không bình thường đâu. Con gái tụi em có trực giác nhạy bén lắm , nhìn sơ qua là biết ngay. Hay anh cũng biết mà còn giả vờ ?

- Biết gì ?

- Thoi Tơ nó yêu anh lắm đấy , có đúng không ?

Thẩm làm thinh , anh uống một ngụm cà phê đá rồi nhìn ra con đường xao xác lá. Thật ra không cần Trúc nói Thẩm mới biết điều đó. Từ lâu Thoi Tơ đã đối với Thẩm bằng thứ tình cảm đặc biệt , có điều Thoi Tơ là một cô gái kín đáo , dịu dàng. Cô gái chỉ thể hiện tình yêu bằng sự chăm sóc , lo lắng cho Thẩm những khi anh đau ốm hoặc trong sinh hoạt thường ngày. Thẩm cảm nhận điều này qua ánh mắt của Thoi Tơ , sự giận dỗi vô cớ hoặc niềm vui ập đến bất ngờ.

- Thoi Tơ là một cô gái rất tốt , chân thành , đã yêu ai rồi thì yêu đến chết , anh Thẩm đừng làm Thoi Tơ buồn.

- Nhưng tại sao em lại nói với anh điều này ? Thẩm hỏi.

- Qua kinh nghiệm và trường hợp của Huyền.

- Bây giờ thì chuyện ấy qua rồi Trúc ạ - Thẩm nói.

- Em cũng mong như vậy để anh còn dành tất cả tình cảm cho Thoi Tơ.

Thẩm dụi mẩu thuốc tàn vào cạnh bàn. Câu nói của Trúc làm Thẩm bồi hồi.

- Chủ nhật này Trúc có lên Sài Gòn thăm Huyền không ?

- Nếu đến cuối tuần Huyền vẫn chưa xuất viện em sẽ đi.

- Nhớ rủ anh với nghen - Thẩm dặn.

Tocnautigon 04-01-2007 10:14 PM

--------------------------------------------------------------------------------

Từ nhà Trúc về , Thẩm đạp xe lang thang giữa trời trưa nắng gắt. Anh chạy qua mấy con đường quen thuộc mà thường ngày vẫn đi với Huyền. Thẩm bùi ngùi nhớ lại những kỷ niệm thoáng đó mà như đã xa xôi lắm rồi , giống như hôm nào đi qua cầu thấy một cánh hoa trôi vào chỗ nước xoáy , cánh hoa chìm dần , chìm dần trong sự nối tiếc vu vơ của Thẩm.

Huyền nằm trên giường , cái chân phải vẫn còn bó bột và được giấu trong tấm mền bông. Cô đã xuất viện và theo ông bà Hoán về nhà được hai hôm. Trúc đã tới đây từ sáng và ngồi nói chuyện với Huyền khá lâu.

- Trúc có một cậu em họ thật tốt - Huyền khen - Nếu không có Ðạt , khi Trúc về Huyền chẳng biết phải làm sao.

- Nó là một chuyên viên nuôi bệnh đấy , dì Tâm bệnh chỉ một tay Ðạt chăm sóc thôi , vì nhà đâu còn ai. Cho nên để Huyền trên đó Trúc rất yên tâm.

Sau tai nạn , Huyền gầy và xanh nhiều , tóc hình như đã rụng nhiều làm cho Huyền hoảng hốt sau một đêm ngủ dậy thấy tóc rụng vương đầy trên mặt gối. Về nhà rồi nhưng nhiều lúc Huyền vẫn mang ảo giác căn phòng của cô là căn phòng màu trắng của bệnh viện. Chị Nhiên thấy cái chân bó bột của Huyền đã khóc như mưa như gió. Còn Huyền , mới đầu còn sợ hãi , nhưng bây giờ đã quen dần và nhiều lúc Huyền còn gõ ngón tay vào cái chân bó bột trắng toát và cứng đờ như một khúc gỗ.

- Bây giờ đêm ngủ cái chân Huyền có nhức lắm không ? Trúc ái ngại hỏi.

- Chỉ khi nào cựa mình mới nhức , bình thường thì không.

- Mỗi lần muốn xê dịch thì sao ?

- Ở bệnh viện có Ðạt giúp , hoặc mấy cô y tá , về đây có chị Nhiên. Ba mình đang đặt một cây nạng để chống , có lẽ mai mốt Huyền đi nạng để khỏi làm phiền người khác.

Bây giờ Huyền không còn dễ khóc hay dễ tủi thân nữa , tai nạn đã làm cho cô đổi khác , nhìn lại những việc đã qua bằng con mắt tỉnh táo hơn và lạ thay lòng oán hận Phan cũng không còn. Mỗi lần nghĩ về Phan , Huyền rât dửng dưng , hình như anh ta là một người chưa hề quen biết với Huyền.

- Huyền có muốn ra ngoài thềm không , Trúc dìu cho - Trúc hỏi.

- Trúc dìu mình không nổi đâu mà Huyền cũng chả muốn đi đâU , nằm ở đây dõi theo những tiếng động bên ngoài cũng thú vị lắm.

- Biết khi nào hai đứa mình mới đèo nhau trên xe đạp chạy lang thang trên phố nữa nhỉ ? Trúc nói.

- Chắc tất cả đều trở thành kỷ niệm hết rồi - Huyền buồn bã nói - Ðúng là một sự thay đổi ghê ghớm không ai có thể ngờ được , - Trúc nói - Mong thời gian sẽ đi qua nhanh và Huyền sẽ vượt qua tất cả.

- Bây giờ Huyền là một cái cây còn lại sau cơn bão lớn - Huyền cười héo hắt - Cái cây đã cứng cáp , đủ sức chịu đựng rồi.

Chị Nhiên bước vào hỏi Huyền :

- Chị đi chợ đây , Huyền có cần mua gì không ?

- Chị mua cho em cuốn sổ tay thật dày - Huyền nói.

Trúc ngạc nhiên :

- Ðể làm gì ?

- Huyền viết nhật ký.

- Eo ơi , cái chân đau không lo nằm nghỉ mà viết nhật ký làm gì.

- Tự nhiên mình muốn viết nhật ký kinh khủng - Huyền nói.

Chị Nhiên đi ra cổng , bỗng chị trở vào nói với vẻ ngạc nhiên :

- Có một ông khách mang kính cận xin gặp Huyền.

- Ai vậy ?

- Ông ta không nói tên , nhưng cho biết là ở Sài Gòn xuống.

Trúc reo lên :

- Ôi , đó là anh chàng Ðạt nhốp đấy Huyền ơi.

Và Trúc bật dậy chạy ra ngoài cổng. Ðạt đang đứng dưới giàn hoa giấy , hấp háy mắt sau tròng kính cận nhìn vào. Anh chàng ăn vận thời trang đúng điệu Việt Kiều , tay xách một giỏ đầy quà bánh cũng ngạc nhiên không kém khi thấy Trúc :

- Ủa , chị cũng đang có mặt ở đây nữa sao ?

Trúc cười , mở cổng cho Ðạt vào và hỏi :

- Sao tìm được nhà Huyền tài vậy ?

- Huyền có cho em địa chỉ nhà khi xuất viện mà.

- Xách cái gì mà nặng nề vậy ?

- Qùa cho chị Huyền đấy.

Huyền không ngờ Ðạt xuống thăm cô , khi Ðạt bước vào phòng với Trúc , Huyền mừng quá quen mất cái chân đau của mình nên định ngồi dậy , đến chừng đau quá Huyền kêu "ối" một tiếng muốn ứa nước mắt.

Ðạt lo lắng nói :

- Chị Huyền làm sao vậy ?

- Ðau quá - Huyền gượng cười.

- Chị Huyền thấy Ðạt xuống thăm mừng quá nên...khóc đấy - Trúc đùa. Ðạt đặt giỏ quà nặng trĩu xuống góc phòng. Anh chàng lúng túng không biết ngồi ở đâu , Trúc đẩy tới gần Ðạt chiếc ghế ngồi có thành dựa nói :

- Ngồi xuống đi ông mãnh , xuống một mình hay với ai ?

- Em đi một mình , bằng xe đò.

- Thật bất ngờ - Trúc cười.

- Em sốt ruột qúa không biết chị Huyền về dưới này ra sao nên xuống thăm. Chị Huyền đỡ nhiều chưa ?

- Thấy Ðạt xuống là chị hết đau ngay - Huyền cười.

- Em mang cho chị ít quà - Ðạt lúng túng nói.

- Trên đó đã nhờ Ðạt nhiều rồi , về dưới này lại làm phiền Ðạt nữa , thật là...

Ðạt cướp lời Huyền :

- Ăn nhằm gì , sẵn dịp em xuống thăm chị Trúc luôn kẻo chị ấy cứ trách em mãi.

- Nhờ nhỏ Huyền bị tai nạn mà Ðạt mới xuống thăm chị của nó đấy - Trúc háy mắt.

- Chị Trúc toàn gieo tiếng oán cho em không - Ðạt cười.

- Chừng nào Ðạt về lại trên đó ?

- Chiều em về.

- Không được , lâu quá Ðạt mới xuống đây phải ở lại ít nhất một tuần lễ mới được về , phải không Huyền ?

- Ðúng vậy , Ðạt có việc gì bận bịu đâu mà phải về sớm vậy ? Huyền nói.

- Em phải đi học nữa chứ bộ.

- Ðạt học giỏi quá rồi , có nghỉ vài ngày cũng đâu có sao.

- Trên đó có gì lạ không Ðạt ? Trúc hỏi.

- Lạ là sao ? Ðạt cười - Mọi người đều bình thường , ngày nào cũng như ngày đó.

- Vậy mà cũng nói.

- Có một chuyện liên quan đến chị Huyền , nhưng có nên nói không ?

Huyền ngạc nhiên :

- Chuyện gì thế Ðạt ?

- Chuyện anh chàng Phan của chị ấy mà.

- Phan là Phan chứ sao lại là "của chị" ? Huyền nhăn mặt - Ðừng có nói như vậy.

Ðạt cười :

- Nhưng chị có muốn nghe không ?

- Nói thì chị nghe.

- Anh ta bị bắt rồi , hình như dính vào một vụ vượt biên và lừa đảo sao đó.

Huyền dửng dưng trước tin này , còn Trúc ngạc nhiên hỏi :

- Sao Ðạt biết ?

- Em tới căn nhà trọ của anh ta nghe người ta kế bên nói.

- Em tới đó làm gì ?

- Qua vụ tai nạn của chị Huyền , em muốn gặp anh ta để nói chuyện giữa...đàn ông với nhau.

- Nghĩa là sao ? Trúc hỏi.

- Ðấm cho anh ta mấy quả để anh ta biết thế nào là lễ độ.

Trúc tức cười quá , không ngờ Ðạt lại con nít đến như vậy.

- Em nhỏ xíu làm sao đánh lại ông Phan ?

- Chị lầm rồi , em đã là một cao thủ đai đen "Không thủ đạo" đấy chứ chẳng phải tầm thường đâu.

- Ủa , chứ không phải anh ta chờ đi xuất cảnh chính thức sao ? Bây giờ Huyền mới hỏi.

- Chuyện đó thì có trời mới biết được. Ðạt nói.

Huyền không hỏi thêm Ðạt về tình hình của Phan nữa. Có điều sự thất vọng không làm cho Huyền buồn và chán nản hơn mức độ mà cô phải chịu đựng.

- Ðó cũng là quy luật - Trúc nói - Thôi , ở đây đừng nên bàn về chuyện của anh ta nữa.

Ông bà Hoán sau tai nạn của Huyền cũng đã hoà thuận lại với nhau , bi kịch của gia đình vì thế đã không xảy ra. Hằng ngày bà Hoán ra cửa hàng , còn ông Hoán đi câu cá với mấy người bạn. Ðôi lúc Huyền nghĩ rằng nếu chẳng may cái chân cô không lành , bị tật suốt đời cũng sẽ là một giá đánh đổi vừa phải cho gia đình mình mà Huyền vui vẻ chấp nhận , không chút oán trách.

Ðạt bỗng nhìn Huyền nói :

- Xuống đây thấy chị Huyền vui em mới yên tâm. Hồi còn trong bệnh viện thấy chị khóc hoài em lo qúa.

- Sao Ðạt biết chị Huyền vui ? Trúc mỉm cười hỏi.

- Biết chứ.

- Vui , nhưng mà vui...muốn khóc - Huyền đùa.

- Nói thế chứ em biết chị chẳng bao giờ khóc nữa đâu , ngoại trừ khi nào cái chân bị đau.

Huyền nói :

- Chân đau chị cũng không thèm khóc.

- Thế thì...tuyệt vời - Ðạt khen.

Gần trưa Trúc và Ðạt ra về. Trúc chở Ðạt bằng xe đạp chạy loanh quanh mấy con đường có nhiều hàng me cổ thụ cho Ðạt ngắm màu lá me xanh non mà theo Ðạt bây giờ rất hiếm , vì hầu hết các con đường có me già đều bị bẻ nhánh để tránh tai nạn trong những lúc trời mưa giông.

Ðạt nói một cách lãng mạng :

- Em rất thích tỉnh lỵ của chị Trúc , nó không ồn ào phức tạp như Sài Gòn , lại có những con đường đẹp như trong tranh vẽ mùa thu.

Ðạt có khiếu văn chương đấy - Trúc cười.

- Chị cũng đừng quên em vừa giỏi toán mà cũng vừa giỏi văn đấy nhé.

- Thì Ðạt là một người...văn võ song toàn rồi , sẽ có nhiều cô "mê" lắm đấy ông mãnh ạ.

- Thôi , cho em xin hai chữ "Tình Yêu" nghĩ tới em đã...uể oải rồi.

- Chưa yêu ai sao uể oải ?

- Thấy chị Huyền em đã phát kinh rồi - Ðạt cười khúc khích - Còn chị thì sao , hả chị Trúc.

- Chị sống vui vẻ suốt đời.

- Nghĩa là sao ?

- Không yêu ai mà cũng không để cho ai yêu.

- Chà , tư duy mới của cuộc sống đấy hả ? Ðạt cười.

Chở Ðạt về tới nhà , Trúc mới nhớ hôm nay cô lãnh nhiệm vụ đi chợ. Nhìn đồng hồ , Trúc kêu lên :

- Thôi chết , Ðạt ở nhà chơi chị phải chạy ra chợ mua thức ăn về nấu cơm , quên mất rồi. Nhỏ Duyên đi học về mà không có cơm nó kêu réo dữ lắm.

- Hay là em cùng đi với chị ra chợ , chứ bắt em ngồi nhà chịu sao nổi ? Ðạt nói.

- Ừa , có Ðạt cũng tốt , xách giỏ dùm chị kẻo giờ này chợ đông lắm.

Ðạt cười :

- Em có một bà chị hết ý , lúc nào cũng sẵn sàng...sai bảo.

- Ai bảo , nhập gia thì...tùy tục ông mãnh ơi.

Lần này thì Trúc nhường nhiệm vụ chở cho Ðạt. Hai chị em trở lại mấy con đường cũ để ra chợ.

- Chiều nay chị phải đưa em ra bến xe đấy nhé - Ðạt dặn Trúc.

- Bộ không ở chơi vài ngày được sao mà cứ vằn vặc đòi về vậy ông tướng ?

- Em còn đi học nữa.

- Ðược rồi , - Trúc cười - Nếu chị Huyền đồng ý cho Ðạt về thì chị cũng để em về.

Tocnautigon 04-01-2007 10:15 PM

--------------------------------------------------------------------------------

Chương 17

Thẩm chở Thoi Tơ còn Tân chở Xuyến , bốn người rủ nhau tới thăm Huyền. Sau cơn mưa nhỏ , thành phố buổi tối mát rượi với những cơn gió từ hướng sông đưa đến. Tối nay Thoi Tơ mặc chiếc áo màu tím bình dị như bao lần , mái tóc của cô bay trong gió thơm mùi bồ kết mới gội ban chiều. Lâu lắm rồi Thoi Tơ mới đi chơi vào buổi tối và ngồi xe đạp của Thẩm.

Trong khi Tân chở Xuyến chạy bên cạnh , con đường dẫn tới nhà Huyền có những đoạn như chìm trong bóng tối. Xuyến la lên :

- Anh Tân coi chừng nghen , sụp ổ gà thì chết.

- Sẽ có thêm người vô nhà thương bó bột chân và được bạn bè đến thăm nữa chứ lo gì - Tân cười.

- Anh đừng óc nói ẩu , xui lắm chứ bộ.

- Cứ chạy theo anh Thẩm thì chắc ăn , khỏi lo sụp ổ gà - Thoi Tơ nói.

- Sao vậy ? - Xuyến hỏi.

- Anh Thẩm đã từng quen thuộc với con đường này , nhắm mắt chạy cũng không sao.

Biết Thoi Tơ mỉa mai , Thẩm cười không nói gì. Anh lặng lẽ đạp xe. Con đường chạy dưới hai hàng cây vào buổi tối không khí như lắng lại , lọc hết bụi bặm , nên hương hoa tỏa ngát , thơm ngọt ngào trong gió.

- Sao anh Thẩm lặng im thế ? - Xuyến cười hỏi.

- Ðường tối phải chú ý chứ không thôi lủi vào gốc cây thì khổ.

- Không sợ lủi vào người đi xe ngược chiều mà sợ lủi vào gốc cây - Xuyến hỏi.

- Bởi gốc cây không có mắt - Thẩm cười.

- Hôm nay Huyền đã đi đứng gì được chưa ? - Tân hỏi.

- Ði bằng cây nạng loanh quanh nhà thì được - Thẩm đáp.

- Huyền mà đi nạng chắc buồn cười lắm nhỉ ? - Xuyến hỏi lớn.

- Dù buồn cười cũng không nên... cười bất tử nghen nhỏ - Tân nói - Nên nhớ là Huyền rất tự ái và chúng ta phải tế nhị.

Bốn người đứng chờ trước cổng nhà Huyền , Thẩm gọi cửa và chờ đợi. Từ trong nhà chị Nhiên đi ra , nhìn thấy người quen chị mở cổng và vui vẻ mời vào. Thoi Tơ ít khi tới nhà Huyền nên cảm thấy lúng túng , cô đi bên cạnh Xuyến bằng những bước rụt rè để qua khoảng sân rộng mênh mông.

Chị Nhiên mời mọi người ngồi ở phòng khách. Một lúc sau Huyền kẹp cây nạng bước ra. Thoi Tơ là người đầu tiên chạy đến dìu Huyền tới ngồi xuống ghế.

- Huyền ngồi xuống đây đi - Thoi Tơ ái ngại nói.

Tuy mọi người đã biết trường hợp xảy ra tai nạn cho Huyền và hoàn cảnh của cô hiện tại , nhưng trước sự xuất hiện của Huyền với cây nạng gỗ và cái chân bó bột , không khí trong căn phòng cũng lắng lại cùng với sự xúc động chung. Ngay như Tân , người có tiếng là vui nhộn , đùa tếu mà cũng im lặng nhìn Huyền bằng ánh mắt ái ngại.

Chị Nhiên mang nước cho mọi người. Huyền gượng cười :

- Các bạn uống nước đi.

- Huyền có khoẻ không - Thẩm lên tiếng - Cái chân hôm nay thế nào ?

- Ðỡ nhiều , tuần sau em trở lên Sài Gòn cho bác sĩ khám lại.

Chỉ có Xuyến là người khá lâu không gặp Huyền , bây giờ gặp lại thấy Huyền thay đổi nhiều , nhất là sau vụ tai nạn làm cho Huyền xuống sắc , gầy héo như một chiếc lá. Xuyến xúc động nói :

- Thật là xui , phải không Huyền , tự nhiên đi lên Sài Gòn rồi bị tai nạn , đúng là chuyện chẳng ai ngờ tới.

- Nhưng mọi chuyện cũng đã qua rồi - Huyền cười gượng.

Tân uống một ngụm nước , anh nhìn Huyền cố nói một câu vui đùa cho không khí bớt ngột ngạt :

- Ðôi khi người ta cũng nên đi bằng cái chân giả để đo sự cân bằng của cơ thể xem như thế nào.

- Vậy thì anh Tân nên thử xem - Xuyến cười nói.

- Gì chứ thử chuyện này thì anh... chịu thua.

- Có hy vọng cái chân khi mở bột sẽ lành và bình thường trở lại không Huyền ? - Thoi Tơ hỏi.

- Cũng chưa biết được , tuần tới khám lại mới biết vì bác sĩ không nói gì cả.

- Mấy ông bác sĩ là vậy - Tân cười.

- Rồi thằng cha gây ra tai nạn cho Huyền có bị gì không ? - Xuyến hỏi một câu hết sức thực tế.

- Lỗi cũng do mình một phần , anh ta chỉ bồi thường tiền thuốc men.

Tân đùa :

- Cái đó cũng là một cách làm quen với các cô gái xinh đẹp của mấy anh có xe hơi. Huyền thử nghĩ xem có đúng không ?

- Sao anh vô duyên vậy. - Xuyến gắt - Chuyện tia nạn chết người mà anh làm như chuyện giỡn chơi vậy.

- Biết đâu được , ở đất Sài Gòn thì chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.

- Anh Tân có vẻ... không ưa mấy người có xe du lịch quá nhỉ ?

Thẩm ngồi ngả đầu lên thành ghế , nãy giờ anh châm thuốc liên tục và hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra giữa anh và Huyền. Thẩm bồi hồi , sống với tâm trạng luôn biến chuyển của mình. Huyền cũng thế , ngồi trước mặt Thẩm , cô cũng hết sức bối rối , những chuyện đã qua giống như là cơn ác mộng người ta không muốn sống lại nhưng khốn khổ thay , cứ phải luôn luôn nhớ lại từng phút , từng giờ.

- Trúc có tới thăm Huyền thường không ? - Thoi Tơ hỏi.

- Ngày nào Trúc cũng ghé qua một lần - Huyền đáp - Có hôm ở chơi với Huyền cả ngày.

- Rất tiếc Thoi Tơ bận qua , nếu không cũng sẽ tới chơi với Huyền luôn , bởi vì mình biết mấy người nằm một chỗ thường rất buồn và cô đơn.

Thoi Tơ rất xúc động trước tình cảm của Huyền hiện tại , cô thốt lên câu nói vừa rồi hết sức chân thành. Trước đây Thoi Tơ không thích tính cách của Huyền nhưng lòng cô vốn đôn hậu và dễ tha thứ. Sau tai nạn của Huyền , Thoi Tơ thấy thương Huyền nhiều hơn là giận.

- Thoi Tơ còn bán ngoài chợ không ? - Huyền hỏi.

- Vẫn còn.

- KHi nào cái chân lành và may mắn đi lại được bình thường như xưa Huyền sẽ rủ Trúc ra chỗ Thoi Tơ bán , chắc bọn mình có nhiều chuyện để tâm sự.

- Thế nào Huyền cũng sẽ bình phục như xưa mà - Thoi Tơ an ủi.

- Mọi chuyện đều do... may rủi , khó mà nói trước được đâu Thoi Tơ ạ - Huyền cười héo hắt.

Từ nhà Huyền ra về , Tân đề nghị :

- Tới quán của Xuyến uống cà phê.

Thoi Tơ véo vào hông Thẩm nói nhỏ :

- Ðừng đi theo Tân , em cần nói chuyện riêng với anh ở một nơi khác.

Thẩm đành đưa tay vẫy chào Tân , anh cười nói :

- Thôi , mình phải đưa Thoi Tơ về ? - Tân ngạc nhiên.

- Sáng mai em phải ra ngoài cửa biển rồi.

- Như thế thì chia tay vậy...

Thế là Thẩm chở Thoi Tơ đi về một hướng còn Tân chở Xuyến rẽ về một hướng khác. Ði được một lúc Thẩm hỏi :

- Ði đâu đây cô bé ?

- Tùy anh - Thoi Tơ đáp.

- Không về nhà sao ?

- Tối nay em muốn đi chơi với anh thật khuya rồi về ngủ , sáng mai em đi sớm - Thoi Tơ nói.

- Ði đâu ? - Thẩm ngạc nhiên.

- Ra ngoài biển thăm ba má em chứ đi đâu.

- Em nói thật à ?

- Chứ em nói đùa bao giờ ? - Thoi Tơ cười nhẹ.

Ðã nói như vậy tức là Thoi Tơ không đùa , Thẩm hiểu tánh Thoi Tơ trước giờ. Nhưng trước quyết định quá bất ngờ của Thoi Tơ tối nay làm cho Thẩm hoang mang.

- Em lạ lắm , có những quyết định bất ngờ , khó hiểu.

- Em vẫn bình thường vậy thôi - Thoi Tơ cười - Chỉ có anh mới khó hiểu.

- Có chuyện gì cần thiết mà em phải đi bất ngờ như vậy ? - Thẩm hỏi.

- Dĩ nhiên cần thiết em mới đi , chứ bộ anh tưởng em khùng sao , từ đây ra đó xa lắm , lại mưa bão bất thường không phải không nguy hiểm.

- Biết vậy mà vẫn đi ? - Thẩm trách.

- Ở nhà em không chịu nổi :

Thẩm đưa Thoi Tơ tới quán cà phê mà lần đầu tiên khi tới ở trọ nhà chô Thẩm đã đưa cô tới. Ðó là một ngôi quán luôn luôn vắng khách của vợ chồng một người giáo viên già về hưu , cà phê rất ngon , quán có vườn cây và hoàn toàn yên tĩnh. Hình như vợ chồng ông giáo viên hưu trí này bán cà phê cho vui chứ không nhất thiết vì sinh kế. Vợ chồng ông rất hiếu khách , nhất là khách quen.

Khi dựng xe đạp dựa vào một chậu kiểng , Thẩm hỏi Thoi Tơ :

- Nhỏ còn nhớ ngôi quán này không ?

- Bộ anh tưởng em là con người dễ quên lắm hả ? - Thoi Tơ trách.

- Biết đâu được - Thẩm cười.

Bác Năm Răng - Tên của ông giáo chủ quán tiến ra từ một chiếc ghế xích đu khuất trong bóng tối vui vẻ nói :

- Chà , lâu quá mơ"i thấy cô cậu ghé đây uống nước.

Thẩm và Thoi Tơ ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh tanh. Anh nhìn bác Năm Răng nói :

- Tụi cháu bận học thi. Sao quán vẫn... vắng vẻ như xưa vậy bác ?

- Thì hồi nào tới giờ vẫn vậy. Quán này chỉ chờ khách quen - Bác Năm Răng cười hóm hém - Cô cậu uống gì ?

- Bác cho cháu hai ly cà phê đen - Thoi Tơ nói - Và không bỏ đường.

Tocnautigon 04-01-2007 10:15 PM

--------------------------------------------------------------------------------

- Sao lạ vậy , bình thường nhỏ có uống cà phê đâu , lại còn không bỏ đường thì đắng chết , làm sao nhỏ uống ?

- Kệ em.

Thẩm cười trước tính bướng bỉnh của Thoi Tơ , tốt nhất là đừng cản trở ý thích của cô. Lâu lâu thấy Thoi Tơ đòi uống cà phê Thẩm cũng thấy thú vị.

- Nhỏ quyết định đêm nay không ngủ hả ?

- Anh lầm rồi , em uống cà phê đen không bỏ đường lại rất ngủ dễ.

Thẩm châm điếu thuốc , anh rít mấy hơi và nhìn quanh ngôi quán. Vẫn những chậu kiểng , những cây mai cây sứ già cỗi , những tán mận im lìm , cây khế trổ bông về đêm thơm thơm. Vẫn những chiếc băng đá dài , những cái bàn thấp. Quán không có gì thay đổi. Thẩm để ý mãi trong góc xa có một cặp tình nhân đang ngồi. Ðó là những người khách hiếm hoi của quán.

Ông chủ quán già hiếu khách và vui tánh mang ra hai ly cà phê phin nóng hổi đặt trên bàn rồi lặng lẽ rút lui về vị trí của mình , đó là chiếc ghế xích đu trong bóng tối , dưới một tán mận.

- Em thương Huyền quá - Thoi Tơ nhịp cái muỗng nhỏ trên mặt bàn nói - Nếu rủi Huyền bị tật vĩnh viễn thì sao ?

- Phải chịu vậy chứ biết làm sao bây giờ , có những việc mà mình hoàn toàn bất lực.

- Em hỏi thật , anh còn... thương Huyền không ?

Câu hỏi bất ngờ của Thoi Tơ làm cho Thẩm lúng túng. Anh rít thuốc liên tục và thở ra những ngụm khói.

Thoi Tơ cười nhẹ :

- Em biết hỏi như vậy anh khó trả lời , nhưng không hiểu sao tối nay em lại muốn biết chuyện ấy ghê lắm.

- Thương là thế nào ? - Thẩm hỏi.

- Anh đừng có làm bộ nữa , em không còn trẻ con nữa đâu , mặc dù lúc nào anh cũng gọi em là nhỏ này nhỏ nọ.

- Anh thương Huyền như thương em vậy thôi Thoi Tơ ạ - Lâu lắm Thẩm mới nói được.

- Không , em không thích anh nói như vậy.

- Trước đây thì có , anh thương Huyền ghê gớm nhưng Huyền lại không thật lòng với anh , chỉ xem anh như một trò đùa.

- Còn bây giờ ?

- Anh cũng thương Huyền như thế nhưng không phải tình thương ấy. Em đừng bắt anh phải trả lời rõ ràng.

Thoi Tơ cười :

- Em có bắt buộc anh điều gì đâu ?

- Tuy em không bắt buộc , nhưng chẳng khác gì ép anh trả lời - Thẩm khổ sở - Thôi cô bé ơi , cho anh xin đi , bây giờ kông phải nói chuyện ấy đâu , uống cà phê đi , kẻo nguội hết rồi kìa.

Thế là Thẩm thoát nạn , anh bỏ đường vào ly cà phê của mình và quậy đều. Thẩm ngạc nhiên vô cùng khi thấy Thoi Tơ uống từng ngụm cà phê đen không đường.

- Có đắng lắm không ? - Thẩm hỏi.

- Tất nhiên là đắng - Thoi Tơ cười - Nhưng đôi khi trong cái đắng cũng có vị ngọt ngào.

- Tối nay nhỏ thật khó hiểu.

Thoi Tơ cười , kể từ giờ phút đó cô hoàn toàn im lặng ngồi nhìn vào bóng tối. Thẩm cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thoi Tơ dưới gầm bàn , cô giật thót người như bị điện giật rồi rụt tay về.

- Sao lần này anh chẳng muốn cho em đi ra biển tí nào , có một điều gì đó khiến anh lo ngại - Thẩm nói.

Thoi Tơ vẫn im lặng. Một lúc Thẩm nhìn vào mắt Thoi Tơ , anh bàng hoàng vì thấy đôi mắt cô đỏ hoe , long lanh hai giọt nước mắt. Thoi Tơ khóc không thành tiếng.

Thoi Tơ đi hôm trước , hôm sau trời bắt đầu mưa và rồi người của xóm Ðáy bảo nhau là cơn bão lớn đổ về làm cho con sông gầm lên bằng những đợt sóng dữ dội. Cây cóc già trong sân nhà Thoi Tơ rụng lá ào ào như thể muốn bật cả gốc.

Trong cơn mưa giói tơi bời như thế Tân đội áo mưa đến. Nó rủ Thẩm đi uống cà phê.

- Bộ mày điên à , mưa gió thế này mà đi đâu ?

- Chứ ở nhà làm gì ? - Tân cười - Mày học bài cũng không được đâu Thẩm ơi.

- Chứ tới quán cà phê làm gì ?

- Nhâm nhi cà phê , nhìn mưa bão ngoài đường vẫn thú vị hơn ở nhà.

- Tao đang lo sốt vó đây - Thẩm thay quần áo và nói.

- Lo gì ?

- Thoi Tơ đang ở ngoài biển , mưa bão thế này...

Tân cười giòn :

- Mày khéo lo xa , Thoi Tơ là con nhà dân chài , chẳng mưa bão gì động chạm đến Thoi Tơ nổi đâu. Có lo là lo cho mày , nắng hổng ưa mà mưa cũng... cảm cúm.

Thẩm thở ra :

- Lần này sao tao lo quá.

- Thôi , đi uống cà phê sẽ hết lo , mày ngồi ở nhà một mình trong tình trạng như thế này mà không lo sao được - Tân cười - Mày yêu Thoi Tơ đết sốt ruột như vậy sao ?

- Không biết.

Thẩm khoá cửa nhà lại , khoác vội chiếc áo mưa và leo lên Tân cho chở. Chiếc xe đạp cà tàng của Tân như cố sức chống chọi với mưa gió. Tân vừa đạp xe vừa vuốt nước mưa lạnh buốt vả vào mặt , nhiều lúc chiếc xe đạp khựng lại trước sức gió thổi mạnh nhưng rồi Tân nhỏm người lên khỏi yên xe , nhấn bàn đạp cho chiếc xe lướt tới.

Quán của Xuyến không có người khách nào. Thấy Tân và Thẩm đội mưa gió tới , Xuyến ngạc nhiên tròn mắt ra nhìn. Tân ném chiếc áo mưa vắt trên thành thế lấy khăn mù soa lau mặt , lau tóc cười :

- Thấy tụi này nhiệt tình với quán của Xuyến chưa. Mưa gió vần tới như thường.

- Các anh làm em bất ngờ quá. Mưa gió quán vắng teo. Anh Tân anh Thẩm uống gì ?

- Cà phê đen số một , còn phải hỏi chi nữa ?

- Còn anh Thẩm ?

- Cũng vậy.

Thẩm cởi áo mưa máng trên cây đinh ở góc tường , anh lạnh run , ngồi thu hai tay vào lòng chờ Tân chuyền cho điếu thuốc. Tân nhìn Thẩm bật cười.

- Mày lạnh à ?

- Lạnh quá , đúng là điên mới đi uống cà phê lúc mưa gió thế này.

- Thôi đừng có ca cẩm nữa , có lạnh chạy vào sau bếp mà hơ cho ấm.

Nhưng Thẩm ngồi thu lu trong ghế rít mấy hơi thuốc. Anh nhìn mưa giăng kín bầu trời trước cửa quán. Xuyến mang hai ly cà phê phin đặt trên bàn.

Xuyến nhìn Thẩm cười hỏi :

- Bộ anh Thẩm lạnh lắm sao mà run như con thằn lằn vậy ?

- Bếp của Xuyến có lửa không cho nó vào hơ với...

- Bếp lúc nào cũng có lửa , em đang nấu nước sôi mà anh Thẩm lạnh thì vào hơ cho ấm kẻo bị cảm nữa đấy.

- Nhà có ai không ? - Thẩm hỏi.

- KHông có ai hết , anh cứ tự nhiên.

Thẩm chạy ra sau bếp đưa hai bàn tay lạnh cóng ra trước ngọn lửa , anh áp hai bàn tay lên mặt , hơi nóng chuyền nhanh vào cơ thể thật dễ chịu. Một lúc Thẩm hết lạnh , tóc cũng đã khô nên trở lên nàh. Ly cà phê nguội ngắt , nhưng uống lại thấy ngon tuyệt.

- Trời như thế này là bão lớn rồi - Tân chép miệng nói.

- Báo đăng tin có bão mà , mưa gió hoài buồn thấy mồ - Xuyến than thở. Thẩm hỏi :

Tocnautigon 04-01-2007 10:16 PM

--------------------------------------------------------------------------------

- Sao không mở nhạc vậy Xuyến ?

- Mưa gió đã não nề , nghe nhạc nữa chắc em tự tử quá.

- Cứ mở đi , không nghe thì để anh nghe cho , - Tân cười - Bảo đảm anh không bao giờ chán đời đến độ muốn tự tử đâu.

Xuyến đi mở nhạc , nhưng dù có vặn lớn đến đâu tiếng nhạc cũng bị tiếng mưa át hết , nghe không rõ. Thẩm uống từng ngụm cà phê , qua màn khói thuốc chờn vờn trước mặt Thẩm hình dung ra Thoi Tơ trên một chiếc thuyền giờ này đang ở ngoài cửa biển , chiếc thuyền đang lặn hụp giữa những đợt sóng lớn như sắp chìm nghỉm. Thẩm thấy hồi hộp và lo lắng lạ lùng.

- Anh Thẩm đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy ? Xuyến hỏi :

- Nó đang lo lắng cho Thoi Tơ - Tân cười :

- Thoi Tơ bệnh à ?

- Không , Thoi Tơ đã ra ngoài biển hai hôm rồi.

- Eo ơi , sao nhỏ dấy gan vậy , mưa bão kinh hồn thế này ra đó làm chi ?

- Thoi Tơ ra biển một hôm thì có bão , mong rằng sẽ chẳng có việc gì xảy ra cho Thoi Tơ - Thẩm nói :

- Anh Thẩm lo lắm à ? Xuyến cười :

- Khỏi phải nói - Tân háy mắt.

Xuyến đứng lên đi thay cuộn băng khác , lần này bản nhạc nghe rõ hơn. Vẫn giọng cô ca sĩ quen thuộc với bài "Em Ðến Thăm Anh Một Chiều Mưa".

- Bài này anh Tân rất thích , đúng không ? - Xuyến cười nói :

- Nhưng chẳng có ai đến thăm , thành ra anh phải đi tới quán em uống cà phê cho đỡ buồn.

- Nghe anh nói mà tội nghiệp.

- Tội thì lấy cho anh gói thuốc nữa đi cô bé - Tân cười.

Khui bao thuốc mới , Tân chìa cho Thẩm một điếu , Thẩm lắc đầu. Bây giờ trong quán có thêm hai người khách vừa bước vào , họ có lẽ là một cặp tình nhân đi giữa đường bị mưa , cả hai đều ướt. Cô gái thả mái tóc dài của mình ra sau thành ghế để hong cho khô. Thẩm nhớ tới mái tóc dài óng mượt của Thoi Tơ khi ngồi bên anh đêm nào ở quán cà phê vắng. Mái tóc thơm hương bồ kế dịu dàng.

Tân hút thuốc và nhả khói ra thành vòng tròn một cách điệu nghệ. Nó nhìn Thẩm hỏi :

- Tới đâu rồi ?

- Nghĩa là sao ? - Thẩm ngạc nhiên :

Tân cười :

- Nghĩa là nãy giờ mày đã ra tới ngoài biển để gặp Thoi Tơ chưa ?

Thay vì nổi nóng vì câu nói đùa vô duyên và không phải lúc của Tân , Thẩm lại bật cười :

- Tao đang thấy một con thuyền giữa mưa bão , chắc là một giấc mơ khi mình đang thức.

- Có Thoi Tơ trên đó không ?

- Không thấy.

- Vậy Thoi Tơ đã lên bờ rồi - Tân cười.

Xuyến ngạc nhiên trước câu chuyện không đầu đuôi của Tân và Thẩm. Cô hỏi :

- Hai anh đang nói gì vậy ?

- Nói về giấc mơ - Tân đáp :

- Tưởng gì , em ngủ thường hay nằm mơ lắm đấy.

- Chắc các cô gái thường mơ thấy giấc mơ đẹp ?

- Không có đâu , nhiều lúc cũng thấy toàn là ác mộng không à.

Câu chuyện trở nên tẻ nhạt giữa tiếng mưa ồn ào. Thẩm thầm trách Tân tại sao lại "hành hạ " mình đến như vậy. Ly cà phê làm cho Thẩm thêm sốt ruột.

Tân và Thẩm lại dầm mưa đèo nhau về nhà. Khi đẩy cánh cửa nặng nề để bước vào nhà lòng Thẩm chợt se lại trước sự trống vắng hoang lạnh của ngôi nhà không có bóng dáng Thoi Tơ. Nếu có cô bé ở nhà , giờ này trong căn bếp nhỏ đã có ánh lửa và chỉ trong chốc lát bữa cơm nóng sốt được dọn lên , Thẩm và Thoi Tơ vừa ăn vừa trêu đùa nhau , căn nhà rộn lên tiếng cười.

- Trưa nay mày nhịn đói à ? - Tân nhìn căn bếp lạnh tanh hỏi :

- Một mình tao chả biết nấu nướng , nhịn đói luôn.

- Hay là lại nhà tao ăn cơm ?

- Thôi , thà nhịn đói sướng hơn phải đi ngoài mưa gió một lần nữa để tới nhà mày.

- Muốn ăn phải lăn vào bếp chứ - Tân cười - Nếu vậy tao về thôi.

Tân đẩy chiếc xe đạp lớn trớn và phóng lên ngồi trên yên , thoáng một cái Tân đã mất hút vào trong màn mưa. Thẩm đóng cửa lại và bước lên cầu thang. Ngôi nhà trống trải đến những bức chân vang nhẹ lên những bậc thang gồ nghe cũng buồn bã làm sao.

Căn gác tối nhờ nhờ nhưng Thẩm không bật đèn , anh mở cánh cửa sổ và nhìn ra mặt sông mờ đục. Những lượn sóng sủi bọt trắng gầm thét như trút tất cả sự giận dữ vào bờ đá. Các tia chớp sáng loé màu thép thỉnh thoảng xé ngang bầu trời tạo cho thiên nhiên cái vẻ đe doa. ghê rợn. Giờ này Thoi Tơ đang ở đâu trên biển khơi.

Thẩm đóng cánh cửa sổ lại và buồn bã dựa vào bức tường lạnh giá , anh nhìn quanh căn gác trống trải , hồi tưởng lại những ngày đau ốm vừa qua , cũng trên căn gác này , chỗ nằm này chính bàn tay mềm mại , mát rượi của Thoi Tơ đặt trên vầng trán nóng như lửa của Thẩm. Gương mặt hiền dịu của Thoi Tơ với đôi mắt đầy lo âu nhìn anh. Bây giờ đôi mắt ấy ở đâu trên mặt biển ngàn trùng ?

Thẩm với tay lấy cây đàn ghi ta treo trên vách. Cây đàn cũ kỹ bỏ lâu không đụng đến chùng dây , Thẩm lên dây lại và khảy nhè nhẹ. Lạ lùng thay đó là âm điệu của bài hát Thoi Tơ rất ưa thích , cô bé vẫn bắt Thẩm hát trong mỗi cơn mưa. Lòng Thẩm thật xa xăm , như muốn gởi theo mưa bão ngàn trùng những câu hát mịt mù đến với Thoi Tơ.

"Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cô?

Dài tay em mấy thủa mắt xanh xao Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ..."

Tocnautigon 04-01-2007 10:17 PM

--------------------------------------------------------------------------------

Chương 18

Buổi chiều Thẩm đang ngồi học bài thì Trúc tới , cơn bão đã tàn nhưng mưa vẫn còn lay bay , Trúc đứng giũ áo mưa dưới chân cầu thang , tóc của cô bị ướt và gương mặt Trúc trắng xánh. Tuy nhiên Trúc cười thật tươi hỏi :

- Anh Thẩm biết tin gì chưa ?

- Mấy hôm nay mưa bão đầy trời , anh giam mình trên căn gác này đâu có đi ra ngoài mà biết ? Thẩm hỏi.

- Huyền đi Sài Gòn về rồi , rất may mắn , bác sĩ đã mở bột và cái chân của Huyền sẽ bình thường như xưa. Bây giờ anh tới thăm Huyền không ?

- Ði với Trúc à ? Thẩm hỏi.

- Anh chở em đi , có bận gì không ?

- Chờ anh một chút.

Thẩm khóa cửa nhà và chở Trúc ra đường. Trời se se lạnh và mờ đục. Những hạt mưa rắc nhẹ lên vai áo , nếu không có nỗi lo về Thoi Tơ thì thời tiết như thế này đối với Thẩm rất thú vị biết bao.

- Vẫn không có tin tức gì của Thoi Tơ à ? Trúc hỏi :

- Không , anh đang sốt ruột. Hy vọng trời hết mưa Thoi Tơ sẽ về tới - Thẩm nói như tự an ủi mình.

- Lần này về anh đừng cho Thoi Tơ đi biển nữa.

- Làm sao anh ngăn được khi Thoi Tơ bảo là đi thăm ba má cô ấy.

- Lâu nay ba má Thoi Tơ không về trong này à ?

- Hai vợ chồng bác ấy ở luôn ngoài biển.

- Thoi Tơ thật tội nghiệp.

Hôm nay nhà Huyền có không khí khác hẳn , chị Nhiên mở cửa cho Thẩm và Trúc với nụ cười thật tươi.

- Huyền vừa mới nhắc Trúc đó - Chị Nhiên nói :

- Huyền ngủ hay thức vậy chị Nhiên - Trúc hỏi :

- Cô ấy đang nghe nhạc trong phòng khách.

Thẩm và Trúc bước vào , Huyền đang ngồi trong ghế sa lông chợt ngẩng lên. Niềm vui làm cho người ta đổi khác một cách nhanh chóng. Huyền không còn vẻ héo úa và buồn phiền trước đây nữa , cô lộng lẫy trong bộ quần áo kiểu mặc nhà mà xanh nhẹ có chấm trắng , mái tóc dài óng ả thả xuống vai , gương mặt hồng hào rạng rỡ.

- Thẩm đến chia vui với Huyền đấy. Trúc cười.

Thẩm ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Huyền. Anh châm thuốc hút và nói :

- Nghe Trúc bảo cái chân Huyền không sao cả anh rất mừng.

Huyền xúc động nói :

- Khi bác sĩ mở bột và khám lại em rất lo lắng. Chụp phim xong , bác sĩ báo kết quả eem mừng muốn khóc được. Ðúng là như một giấc mơ.

- Như vậy là Huyền phải tổ chức ăn mừng mới được - Trúc ôm vai Huyền nói.

- Cũng định đấy chứ , chủ nhật tới nhằm sinh nhật của Huyền sẽ tổ chức luôn một lần. Huyền nói.

- Hay lắm - Trúc reo lên - Mời đông đủ bạn bè tới dự nghen !

- Tất nhiên rồi.

Huyền đứng lên , tay cầm lấy cây nạng dựng bên cạnh. Cô chống nạng và bước loanh quanh trong phòng. Huyền đứng lại ở một góc xa và vui vẻ cười như một đứa trẻ con lần đầu tiên mới biết đi.

- Huyền đi nạng có thấy khó khăn lắm không ? Thẩm ái ngại hỏi :

- Lúc đầu thật là khổ , nhưng bây giờ thì quen rồi. Khi cái chân thật sự lành em sẽ bỏ nạng và tập đi - Huyền ngượng ngùng cười. - Giống như một đứa trẻ vậy.

Trúc đùa :

- Huyền đi nạng coi cũng...có duyên lắm đấy , nên mời ông thợ chụp hình tới chụp một "pô" để làm kỉ niệm kẻo sau này quên ngày tháng đáng nhớ này.

- Làm sao mà quên được - Huyền cười - Chắc chắn sẽ nhớ tới chết thôi. Thẩm dụi mẩu thuốc vào cái gạt tàn , qua cánh cửa sổ màu xanh , cơn mưa nhẹ vẫn đan những sợi mỏng bên ngoài.

- Anh Thẩm và Trúc uống nước nhé. Huyền hỏi.

- Trời lạnh thấy mồ mà uống nước gì ? Trúc nói.

- Hay là uống cà phê nóng ?

- Ðược đấy , bây giờ mà có tách cà phê đen thì tuyệt.

- Chờ một chút sẽ có ngay , chính tay em pha cho anh Thẩm uống. Huyền cười.

- Nhưng cái chân của Huyền như vậy thì làm sao ? Thẩm lắc đầu - Nhờ chị Nhiên đi.

- Không sao đâu , em tự pha thi mới ngon được. Còn cái chân của em hả ? Huyền cười - Nếu bây giờ anh rủ em đi chơi phố em cũng có thể đi được như thường.

Huyền háy mắt cười và chống cây nạng bước ra nhà sau. Thẩm và Trúc im lặng lắng nghe tiếng nhác phát ra từ chiếc máy cassette để trên đầu kệ sách kê sát tường. Những bài hát Pháp lời Việt rất quen thuộc nhưng nghe lúc nào cũng thấy hay.

- Huyền có mấy bài hát hay quá. Trúc khen.

- Trúc thích những bài hát này nữa à ? Thẩm hỏi.

- Thích chứ , hôm nào em phải nhờ nhỏ Huyền thâu lại mới được.

Chị Nhiên bưng lên ba ly cà phê thơm ngát. Chị cười nói :

- Của cô Huyền pha đấy , cà phê đặc biệt chính gốc Di Linh đó nghen.

- Huyền đâu rồi chị ? Trúc hỏi.

- Cô ấy lên bây giờ.

Huyền xuất hiện sau lưng chị Nhiên , mái tóc dài của Huyền được tết nhánh và buộc bằng hai mảnh vải màu tím. Huyền cười nói :

- Mình bưng không được , nên phải nhờ chị Nhiên.

- Như vậy cũng là giỏi lắm rồi. Trúc cười.

- Uống cà phê thử xem có ngon không ?

- Chắc chắn là phải ngon hơn quán của nhỏ Xuyến , cà phê ở đâu đấy Huyền ? Thẩm hỏi.

Huyền nheo mắt hỏi :

- Em đố anh Thẩm đấy ?

- Vậy thì anh chịu thua.

- Anh uống cà phê đi rồi mới nói được , chưa uống làm sao biết cà phê ở đâu ? Huyền cười.

- Anh Thẩm khôn qúa , chưa nói đã chịu thua - Trúc háy mắt.

- Thà chịu thua còn hơn nói trật.

Thẩm nhấp một ngụm cà phê , lúc nãy chị Nhiên bảo là cà phê Di Linh , dĩ nhiên nó không từ Di Linh...bay về đây được. Nghĩa là do Huyền mua từ chuyến đi Ðà Lạt vừa qua. Thẩm nhìn Huyền bảo :

- Em mua trong chuyến đi Ðà Lạt vừa rồi phải không ? Huyền gật đầu.

- Lẽ ra , nó là quà của anh , em định mang đếnnhà nhưng lúc đó thấy anh...thù ghét em thậm tệ nên thôi. Bây giờ em mang ra pha cho anh uống đấy.

- Như vậy là Trúc được....ăn theo , phải không ?

- Không , Trúc cũng có phần quà , nhưng hồi đó hình như Trúc...ghét Huyền thậm tệ nên hôm nay cho uống chung - Huyền cười.

Tuy chỉ là một cáh nói , nhưng Huyền ngụ ý bài giải một vấn đề nặng nề đã xảy ra và còn đè nặng trong tâm trí của Thẩm. Anh rít một hơi thuốc dài , thở khói , lòng Thẩm nhẹ tênh như những chiếc bóng mưa ngoài kia.

- Anh thấy cà phê thế nào , phát biểu cảm tưởng đi chứ. Trúc cười.

- Rất ngon.

- Rất ngon thôi sao , còn phải nói thêm là rất "đậm đà". Trúc háy mắt.

Thẩm cười , anh hiểu rằng Trúc vừa nói một câu đầy ngụ ý. Huyền cũng nhấp từng ngụm cà phê nhỏ , đột nhiên sự im lặng đè nặng trong căn phòng lạnh gía , Huyền nhìn ra ngoài trời mưa , đôi mắt cô vốn đã u buồn , sâu thẳm giờ càng xa vắng thêm hơn. Thẩm không biết Huyền đang nghĩ gì trong giây phút này.

- Khi nào mời bạn bè tới dự sinh nhật Trúc sẽ tình nguyện đi mời giúp cho. Trúc nói.

- Chắc chắn phải nhờ Trúc rồi - Huyền cười - Anh Thẩm nhớ tới dự nhé ?

- Nếu không có gì trở ngại. Thẩm cười.

- Thôi bây giờ Huyền nghỉ đi , cho cái chân mau lành , tụi này về.

Huyền đi nạng , tiễn Thẩm và Trúc ra cổng , nụ cười của Huyền khuất sau giàn hoa giấy mà những chùm hoa đỏ thẩm đã mờ nhạt trong màn mưa.

Tocnautigon 04-01-2007 10:17 PM

--------------------------------------------------------------------------------

- Như vậy là mừng cho Huyền - Trúc nói sau lưng Thẩm.

- Trúc có nghĩ rằng sau một tai nạn nào đó con người ta như sống lại bằng một cuộc đời khác không ? Thẩm hỏi.

- Có thể lắm.

- Huyền bây giờ thay đổi nhiều quá.

- Thay đổi đáng mừng hay đáng buồn vậy anh Thẩm. Trúc cười hỏi.

- Tất nhiên là đáng mừng. Với trường hợp của Huyền anh thấy tai nạn vừa qua là một điều...may mắn , dĩ nhiên cho riêng bản thân Huyền.

- Tai nạn là một điều...may mắn , anh nói chuyện gì lạ thế ?

- Không lạ đâu cô bé ạ , với người này nó là sự rủi ro , nhưng với người khác có thể là một điều may mắn , biết đâu được.

- Vậy nếu bây giờ anh gặp tai nạn thì sao , rủi ro hay may mắn ? Trúc hỏi.

- Chưa biết.

- Anh khôn quá hà. Trúc cười khúc khích sau lưng Thẩm. Tới dưới chân cầu Thẩm dừng xe lại và nhảy xuống trao xe cho Trúc , anh nói :

- Thôi tới đây được rồi , anh muốn đi bộ về nhà.

- Anh không sợ bị cảm nữa sao ?

- Cảm cũng là...1 tai nạn , biết đâu tai nạn lại là một điều may mắn. Thẩm cười.

Trúc lườm Thẩm và quay xe trở lại. Anh đi lên cầu và dừng lại nhìn xuống dòng nước đục đang chảy xiết phía dưới , vẫn những cánh hoa không tên màu tím đỏ lặn chìm trong những lượn sóng và không biết trôi về đâu. Gió rất lạnh tạt vào mặt Thẩm. Có một người câu cá neo ghe trong tàn cây cổ thụ gie ra mặt sông , ông ta ngồi bất động như một pho tượng trên mặt nước.

Thẩm và Trúc ngồi trên chiếc băng dài kê dưới gốc mận. Khu vườn nhà Trúc thật yên tĩnh , thỉnh thoảng mới có một cơn gió từ hướng sông đưa về làm xao xác mấy tán lá vẫn khuất chìm trong bóng tối.

Thẩm rít dài một hơi thuốc , anh búng mẩu thuốc tàn xuống cỏ nhìn Trúc hỏi :

- Hôm sinh nhật Huyền có đông đủ bạn bè chứ ?

- Ðông đủ , chỉ thiếu một mình anh. Trúc đáp.

- Vui không ?

- Rất vui.

- Lúc đó anh đang ở ngoài cửa biển.

Trúc thở dài :

- Thật em không thể ngờ Thoi Tơ lại chết như vậy. Lẽ ra nhỏ ấy phải được sung sướng , hạnh phúc.

- Những người được chúng ta thương mến , quí trọng phần nhiều đều bất hạnh. Bây giờ anh mới hiểu khi người thân yêu của mình không còn nữa mới quí biết chừng nào. Anh đã làm Thoi Tơ buồn nhiều , bây giờ hối hận cũng đã muộn.

- Em sẽ báo với bạn bè tới chia buồn cùng ba má Thoi Tơ. Còn anh sẽ sống ra sao ?

- Có lẽ anh sẽ tìm một chỗ trọ khác , nhưng bây giờ thì chưa đi được đâu , anh không nỡ bỏ ba má Thoi Tơ trong căn nhà trống rỗng nhưng đầy nỗi buồn đó.

- Huyền đã đi học lại rồi , anh có cho Huyền biết tin chưa ? Trúc nhìn Thẩm hỏi.

- Từ khi về đất liền đến nay anh không đi đâu nên cũng không cho Huyền hay được.

- Không cho Huyền biết tin hay không muốn tới ?

- Em nói gì vậy ? Thẩm ngạc nhiên.

- Em biết tâm lý của anh hiện nay rất phức tạp - Trúc cười nhẹ - Nhưng điều đó cũng dễ hiểu thôi.

- Anh với Huyền bây giờ còn gì nữa đâu , ngoài một tình bạn cảm thông nhau qua những biến cố xảy ra ?

- Anh sẽ tiếp tục giúp đỡ Huyền chứ ? Trúc hỏi.

- Huyền cần gì ở anh mà giúp đỡ ?

- Sau tai nạn , Huyền học rất kém , sợ rằng sẽ theo không kịp chương trình. Chắc chắn Huyền cần anh dạy kèm.

- Chuyện ấy thì anh sẵn sàng , nhưng để sau này anh ổn định chỗ ở rồi sẽ tính - Thẩm nói.

- Tại sao anh lại rời khỏi nhà của Thoi Tơ ?

- Biết làm sao được khi anh không thể sống ở đó mà hình ảnh Thoi Tơ cứ đè nặng lên tâm trí. Anh đi khỏi đó để lãng quên dần.

Trúc cười :

- Em sợ rằng anh không quên được đâu.

- Thì cũng cố gắng mà chịu đựng - Thẩm buồn rầu nói.

- Hay là anh tới ở với anh Tân ?

- Không được đâu , nhà của Tân đông người. Thẩm nói. Em yên chí , thế nào rồi anh cũng sẽ tìm ra thôi , trước mắt có lẽ anh sẽ về quê một thời gian ngắn , độ một tuần lễ.

Thẩm đứng lên và từ giã Trúc ra về. Trúc theo Thẩm ra đường và hỏi :

- Bao giờ anh đi ?

- Hai hôm nữa.

- Liệu xin phép được không ?

- Chắc chắn là được , anh sẽ có cách nói - Thẩm cười nhẹ.

- Nếu như Trúc và Huyền muốn tháp tùng anh thì sao ?

- Không được đâu , anh muốn đi một mình.

- Em biết anh về đó một mình sẽ buồn lắm , ngày nào cũng nhìn thấy biển , nghe sóng biển khua vào bờ đá làm sao anh chịu nổi ?

- Có những thứ hạnh phúc không chia sớt cho người khác , đó là hạnh phúc được cô đơn , Trúc ạ.

Trúc lặng lẽ nhìn Thẩm , cô không nói gì. Thẩm vội vã phóng xe đi chỉ sợ Trúc gọi lại. Con đường buổi tối thật im vắng , Thẩm đạp xe chậm lại và quay về hướng bờ sông. Thẩm muốn tới rủ Tân ra ngồi quán , nhưng cuối cùng anh đổi ý. Trong giờ phút này anh chỉ muốn ngồi một mình.

Quán vắng người , Thẩm đi tới chiếc bàn trong cùng kê sát cửa sổ , từ đó có thể nhìn ra dòng sông phía dưới.

- Anh uống gì ? Người phục vụ trong quán tới sau lưng Thẩm hỏi.

- Một cà phê đen.

Ly cà phê phin được đặt trước mặt Thẩm , mùi cà phê thơm thơm , quyến rũ. Cũng chiếc bàn này , một hôm nào đó Thẩm và Thoi Tơ đã ngồi. Ðợi cho cà phê xuống hết trong chiếc tách bằng sứ màu gan gà , Thẩm cho đường vào và dùng chiếc muỗng nhỏ quậy đều. Thẩm nhấp một ngụm cà phê và ngả đầu lên thành ghế rít thuốc. Bất chợt Thẩm nhìn ra mặt sông và bắt gặp một bóng trăng lung linh.

Thấy có người vào quán , chủ quán đi mở nhạc. Thẩm mãi mê nhìn bóng trăng trải trên mặt sông một sắc vàng mờ ảo , đến khi giọng một cô ca sĩ quen thuộc cất lên ngọt ngào bài hát Thoi Tơ thường bắt Thẩm hát anh mới giật mình.

"Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ Dài tay em mấy thủa mắt xanh xao..." Thẩm bàng hoàng , lạnh tê cả người như từ trên cao rơi xuống một vùng nước sâu thẳm. Ðôi mắt đêm cuôi cùng rời bỏ anh ra đi - Ðôi mắt của Thoi Tơ đó - Có xanh xao dưới mưa bão hay vẫn vời vợi ngóng về xóm Ðáy tìm anh.

Bất giác Thẩm nhìn xuống mặt sông , ánh trăng mờ ảo quá , không đủ soi sáng màu nước chảy để trong đêm nay anh tìm ra bóng sắc của cánh hoa lưu ly màu tía đỏ như em nói. Thẩm thẫn thờ trước một đêm trăng đẹp lạ lùng và hiểu rằng sẽ chẳng bao giờ anh tìm ra cánh hoa lưu ly nào nữa. Bởi vì loài hoa ấy đã lặn chìm sâu vào trong đáy nước , mãi mãi không về.

--------------------Từ Kế Tường-----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #hoa2