Chapter 2. Memories Drenched in the Rain
Tiếng động cơ gầm lên, cứ như một con thú lớn đang cựa mình. Tôi nhắm tịt mắt lại khi máy bay bắt đầu lao đi vun vút. Cảm giác như có ai đó đang xoắn dạ dày tôi thành một cuộn len. Tim đập mạnh như trống hội. Bella vẫn nắm tay tôi, không nói gì, chỉ siết nhẹ. Bàn tay chị ấy hơi lạnh, nhưng trong cái lạnh đó lại có một thứ gì đó rất đỗi thân quen – giống như một chiếc khăn tay cũ mà tôi hay giữ trong cặp, dù chẳng mấy khi dùng đến.
Lên tới trời cao rồi. Tôi mở hé mắt nhìn ra ngoài. Phoenix bé lại như một món đồ chơi đã cũ. Những mái nhà đỏ au, những con đường thẳng tắp, ánh nắng chói chang giờ chỉ còn là một mảng màu loang lổ, mờ nhòe như ký ức trong giấc mơ. Tôi nhìn mãi, như thể chỉ cần nhìn kỹ thêm một chút, tôi sẽ mang được cả thành phố ấy theo mình.
_“Ổn chưa?” – giọng Bella vang lên, đều đều như mọi khi.
_“Ừ... chắc là ổn.” – tôi lẩm bẩm, không dứt mắt khỏi cửa sổ.
Máy bay lao qua một tầng mây trắng xoá, ánh nắng hắt nghiêng làm hiện lên hình bóng của tôi trên kính – một đứa con gái với đôi mắt ngơ ngác, chẳng biết sắp tới sẽ ra sao. Tôi thở dài một cái, nhẹ hẫng.
Thời gian trên máy bay trôi như nước mưa rơi trên má hiên – chẳng nhanh cũng chẳng chậm, cứ đều đều. Tôi nhắm mắt, cố ngủ, nhưng tâm trí lại chạy nhảy lung tung: hết nhớ cái hiên nhà có mẹ Renée ngồi đan len, lại nghĩ đến Forks – nơi toàn mưa và mưa, nơi tôi chưa từng đến nhưng nghe bố Charlie kể thì nhà có một cái vườn be bé đầy cỏ, và mấy cái áo mưa treo ở cửa ra vào.
Forks có gì đang chờ tôi vậy?
---
Sau mấy tiếng bay mệt rũ, máy bay cũng hạ cánh. Khi bánh xe vừa chạm đất, tôi thấy mình như sắp văng khỏi ghế. Tôi ngồi cứng đơ, chờ nó dừng hẳn rồi mới dám thở dài. Bella bên cạnh thì vẫn bình tĩnh như thể vừa trải qua một cú ngáp dài chứ không phải một chuyến bay dài cả nghìn cây số.
Tôi nắm quai ba lô chặt như ôm của quý. Họ kiểm tra tôi kỹ đến mức tôi suýt nữa nghĩ rằng mình là kẻ buôn lậu súng trong phim hành động. Trong ảnh hộ chiếu, tôi cười toe, giờ thì mặt tôi đơ như bánh tráng.
Chúng tôi nhận lại hành lý, chất lên xe đẩy. Tôi loay hoay đẩy qua đám đông, than thở:
_"Em tưởng mình kẹt luôn ở sân bay rồi!"
Bella bật cười, nói như thì thầm:
_"Chị cũng tưởng vậy. Em có thấy ông chú mặc áo khoác dày gần cổng không? Chị thề là ông ấy trông y như đang giấu gì đó khả nghi..."
Tôi bật cười:
_"Không, đó là bố. Chắc giấu bánh sandwich sợ người ta tịch thu thôi."
Và đúng như dự đoán – bố Charlie của tôi đứng ngay đó, tựa lưng vào cái xe cảnh sát màu bạc cũ kỹ. Ông mặc cái áo khoác quen thuộc, tay đút túi, trông hơi lúng túng như học sinh mới chuyển trường. Tôi chạy ào tới, gọi lớn:
_“BỐ!”
Charlie dang tay ra đón tôi. Ông vẫn vậy – mùi gỗ thông, mùi thuốc lá nhè nhẹ. Mùi của một người bố không giỏi nói lời tình cảm nhưng lại luôn có mặt đúng lúc cần nhất.
Bella bước đến chậm hơn, có vẻ vẫn chưa quen. Tôi liếc nhìn chị, rồi nhanh nhảu giúp đẩy xe hành lý ra cốp xe.
_“Để bố.” – Charlie nói, rồi nhấc phắt cái vali nặng trịch như bế một con mèo béo.
"Bố vẫn khỏe như vâm, đúng không?" – tôi hỏi, mắt long lanh như đứa con nít vừa được cho quà.
---
Tôi ngồi vào ghế sau, đầu tựa cửa kính xe. Bella nhắc tôi thắt dây an toàn. Tôi lườm chị:
_"Chị làm như em sắp tan biến đến nơi ấy..."
Chị không cười. Chị ghét mấy câu nói kiểu đó. Tôi biết. Nhưng miệng tôi đôi khi nhanh hơn đầu óc.
_"Bố này, con vẫn thích chụp ảnh với viết nhật ký nhé." – tôi lên tiếng phá tan không khí ngượng nghịu.
_“Vậy à?” – giọng bố dịu đi. “Con cứ chụp, cứ viết. Ở Forks nhiều cảnh đẹp lắm. Biết đâu lại có cảm hứng.”
Tôi gật đầu, rồi nhìn ra ngoài. Cây rừng chạy vùn vụt, xám xịt, ướt át. Một thế giới khác đang mở ra trước mắt tôi – âm thầm, dịu dàng, và có lẽ, không đến nỗi đáng sợ như tôi vẫn tưởng.
---
Phòng của tôi – nơi từng là lãnh địa vàng chóe của một đứa nhóc mê nắng. Giờ thì... vàng quá. Tôi ngắm cái tường một hồi, thầm nghĩ mai phải xin sơn lại. Có lẽ là màu xám tro, hoặc ít ra là vàng nhạt cũng được.
Chưa kịp sắp xếp gì thì tiếng động cơ xe vọng lên từ sân. Tôi chạy xuống. Một chiếc xe tải cũ màu cam đậu giữa sân – thứ màu khiến người ta vừa buồn cười vừa tội nghiệp. Trên ghế lái, Bella đang lục lọi nút bấm.
_“Riley!” – một giọng gọi quen ơi là quen vang lên. Tôi quay ra, thấy Billy Black đang vẫy tay.
Tôi ào tới ôm ông ấy một cái rõ chặt. _“Ông vẫn khỏe chứ ạ?”
_“Khỏe như trâu!” – ông cười, mái tóc bạc trắng xóa rung rung trong gió.
Chưa kịp dứt cái ôm, tôi đã bị kéo sang một vòng tay khác. Tôi ngẩng lên – trời ơi, Jacob Black! Cậu bạn từ thuở còn mặc quần yếm, giờ cao gần gấp đôi tôi, tóc dài buộc gọn sau gáy.
_“Jake? Cậu... cậu lớn rồi đấy!” – tôi tròn mắt.
_“Vẫn nhớ tớ à?” – Jake cười, nụ cười khiến tôi thấy dễ chịu lạ kỳ.
Tôi hất cằm: “Cậu còn nợ tớ ba bộ phim!”
Jake phá lên cười, choàng vai tôi. “Yên tâm, chuẩn bị sẵn rồi.”
Và trong khoảnh khắc ấy – khi tôi nhìn thấy bạn cũ, nghe tiếng cười vang giữa cái thị trấn mưa mịt mù này – tôi chợt nghĩ, chắc là mình sẽ không ghét Forks như đã nghĩ đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip