8. Xem

Wooje hôm nay dậy rất sớm. Bé Chớp nhà ta đã thôi chíu khọ vì dường như có một mình em không biết người em yêu là ai! Hừ, mọi người biết thì em rồi cũng sẽ biết. Anh đợi đấy crush ạ!!

Em còn buổi hẹn với họa sĩ Oner nữa, không thể gặp người ta trong bộ dáng lôi thôi được. Lí trí bảo em rằng phải chuẩn bị cho tươm tất, nếu không em sẽ hối hận chết.
Hừm, tươm tất thì tươm tất. U Chê không ngại đứng trước gương cả tiếng!

Nói zị thôi, em có khùm lắm đâu mà đứng cả tiếng chỉ để chọn lấy bộ đồ. Vừa đủ đẹp và thỏa mái là được mà.

Chiếc áo len mỏng trắng phối thêm chiếc quần vải màu sữa, một vẻ đẹp sạch sẽ và tinh khôi. Wooje hài lòng với diện mạo này, chốt kèo, đi làm việc thôi!

Tư bản! Chớp đến đâyyy

Đi bộ dưới thời tiết trong xanh một lúc, em tới phòng tranh của Minhyeong rồi. Chắc nên nhắn với anh Oner một tiếng nhỉ?

@zzeus -> @mhj.oner

@zzeus
Àn nhonnn
Anh ơi, em đến dưới
phòng tranh rùi á

@mhj.oner
Chết, anh đang chạy
đi mua chút đồ
Em lên tầng ba phòng
cuối hành lang đợi anh
xíu nhé

@zzeus
Dạaa
mhj.oner đã thả tim tin nhắn.

@mhj.oner
Phòng cuối hành lang nhé
Bé đừng đi nhầm

Như một vị chủ nhà, em không ngần ngại vào thang máy, đi thẳng lên tầng ba của phòng tranh. Hình như tầng ba là khu riêng của anh họa sĩ, em thấy trong thang máy không để nút số 3 mà là ONER. Wàoo, thích ghê ta.

Chúng ta đã nói gì nào, phòng tranh của Lee Minhyeong không phải muốn vào là vào. Không phải chỉ vì cái chất lượng của nó thôi đâu, còn là vì sự to tướng của nó đấy. Gọi là phòng tranh cho vui theo lời hắn nói thôi, chứ thực chất nó giống bảo tàng trưng bày hơn. Rộng đến lố bịch, đúng là người giàu! Đồ tư bản!!
Oner được riêng hẳn một tầng cũng oách xà lách kinh khủng khiếp ấy.

À há, thang máy dừng ở tầng thứ 3 rồi đây.
U Chê là một bé ngoan, anh họa sĩ đã nói rồi, em phải vào phòng cuối hành lang chờ anh. Thế nhưng, dcm anh đéo nghĩ tới việc thang máy là ở giữa cái hành lang à?? Rồi giờ em quẹo lựa bên nào?

Được rồi, trong trường hợp này, em đánh liều, đi nhầm thì thôi mình đi lại có gì đâu.

Em đã chọn đi bên trái. Ở nơi cuối cùng bên trái em thấy ánh nắng, rực sáng như gọi em tới.

Trên tầng ba chẳng có ai cả, khác hẳn phía tầng một luôn có người đi lại. Cảm giác về không gian thênh thang vắng vẻ luôn khiến em sờ sợ trong lòng. Bởi em nghe được chính tiếng tim đậm khẽ trong lồng ngực, và cả tiếng bước chân em chậm dãi.
Nắm chặt tay áo, em ghét cảm giác phải một mình với khoảng không im lìm.
Em, kẻ nghệ sĩ ghét cô độc.

Cánh cửa đóng chặt của căn phòng cuối cùng ấy đã ở trước thân em. Trên cửa vẫn còn sót lại một hai vệt màu nhòe, chắc là từ Oner nhỉ. Wooje vặn nhẹ tay nắm cửa, nó không khóa.

Những tia nắng rọi xuyên qua tấm kính trong suốt, chiếu thẳng lên đôi mắt em, chói lòa.
Căn phòng ấy sáng, sáng đến vô thực. Lớp kính bao phủ lấy toàn bộ mặt tường phía trước, hứng hết tất thảy sắc trắng vàng của Mặt trời.

Đây là phòng vẽ của anh thì phải. Em ngửi được hương liệu từ những hũ màu, dù em sốc ánh sáng và phải nhắm tịt mắt.

Cho đến khi con ngươi em thích ứng, khẽ hé dần.

'Choáng ngợp đến lặng cả đi'

Wooje chưa bao giờ cảm thấy sẽ có việc gì làm em đơ người. Kể cả việc em gặp được người em yêu. Nhưng giờ thì có. Em kinh ngạc khi nhìn rõ ràng căn phòng sáng ấy.

Ngoại trừ lớp tường kính đối diện cửa ra vào, toàn bộ ba bức tường đều treo đầy rẫy những bức tranh. Tranh vẽ em.
Em chạm vào từng khung tranh, tất cả đều là em. Nét vẽ này em biết, chắc chắn nó là của Oner. Tại sao anh ấy lại vẽ em? Anh và em còn chưa gặp nhau lấy một lần kia mà?

Thắc mắc trong em cứ đầy dần, mỗi khi em chạm vào một bức tranh đã khô.

Cơn sóng vỗ trong đại não em chỉ tạm dừng lại khi em tiến đến vị trí sáng nhất trong phòng. Đó là nơi anh vẽ tranh.
Giá gỗ vẫn đang ôm lấy mặt giấy dang dở nét vẽ.

Và rồi con sóng đánh mạnh vào tâm trí Wooje. Em òa lên khóc. Như chưa từng được rơi lệ lấy một lần. Những hòn óng ánh cứ thoát ly khỏi hốc mắt chật chội, lã chã ôm lấy đôi má em bầu bĩnh. Cổ họng không ngừng phát ra tiếng nấc, em nấc nghẹn cả lên, tim em, nó không đau, chỉ là nó không bình tĩnh nổi.

'Thì ra là anh, người em thương'

Trên bề mặt trắng, dù màu vẽ lộn xộn em vẫn nhìn ra được. Là em, đang ngồi dưới tán phong vào chiều ngày hôm nao.
Nét màu hẵng còn mới, chưa kịp khô, anh chỉ mới đặt bút xuống thôi.

"Cạch"

Nhìn ra phía cửa, dù nước mắt như màng che cho ánh nhìn em nhòe nhoẹt, em vẫn biết. Anh về rồi.

Anh lao nhanh tới phía em, luống cuống ôm lấy thân người em nhỏ run lên vì khóc. Em vùi gương mặt ướt đẫm của mình vào lồng ngực anh, chôn giọt sương trên mi vào vòng tay anh ấm.

"Ngoan, sao lại khóc rồi. Cho anh xin lỗi được không?"

"..."

"Bé ngoan, nín nhé. Không khóc nữa, anh đau lòng"

"Anh... anh nhận ra là em, từ khi nào..."

"Khi linh hồn anh gọi, ngày em flow anh. Ngoan, khóc là xấu đó"

"Em ghét anh"

"Ơ... Thôi, bé ghét anh cũng được, không khóc được không. Lạc giọng mất rồi..."

Phải một lúc lâu sau đó Hyeonjoon mới có thể làm vơi dòng nước liên tục chảy xuống từ tuyến lệ của em. Hai mắt em đỏ hoe đến phát sưng. Anh ta tự ghét bản thân luôn không cần em nhỏ ghét nữa rồi.

Cũng vì thế nên anh mới dặn em nhất định không được nhầm phòng. Song, chính anh ta không nói rõ để em bước nhầm rồi nức nở. Má nó, điên mất thôi!

Từ lúc em nín đến khi cả hai đã ngồi yên trên sofa phòng tiếp khách của anh, em không nói lấy nửa lời. Sự im lặng bao trùm lên anh và em.
Anh Moon muốn mở lời lắm chứ, nhưng sợ nói gì cũng thành sai, đành nuốt ngược câu chữ xuống vòm họng. Móng tay anh bấu víu vào da thịt, cắm sâu tới suýt bật máu.

"Anh cứ bấu như thế, không đau hả?"

"Hả, ơ, à anh không sao..."
"Bé, bé không giận anh nữa hả"

"Em không giận anh"

"Nhưng mà,..."

"Em chỉ buồn vì anh không nói thôi"

"Anh thề, anh không định giấu bé đâu. Thề có Chúa. Tại anh không biết phải nói thế nào... Bé không hỏi nên anh chẳng biết làm sao. Hôm nay định nói với bé nhưng lại làm bé khóc..."
"Anh xin lỗi bé, xin lỗi bé rất nhiều"

Nhìn anh ta như sắp khóc nói từng chữ giải thích cho em kìa. Đáng yêu thật đó. Nhưng Wooje giận thật nhé, anh có biết em buồn bao nhiêu khi chẳng thể biết tên anh không.

"Vậy, chào anh Hyeonjoon. Em là Wooje, Choi Wooje"

---------
Ú là làaaa
Mọi người thấy lỗi sai hay không hay ở đâu thì góp ý với em nhaaaa
Em sẽ cố gắng sửa chữa hoàn thiện hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip