09. cổ quan tài băng
𝟎𝟗
. . .
「năm dài tháng rộng, nguyện vì người không màng sinh tử luân hồi」
. . .
Đợi đến khi Địch Phi Thanh tìm thấy Phương Đa Bệnh đã muộn, Nhĩ Nhã kiếm nằm cách đó không xa. Phương Đa Bệnh mình đầy vết thương, toàn thân đều là máu, đôi mắt sớm nhắm nghiền lại từ lâu. Địch Phi Thanh rất nhanh bắt lấy cổ tay của Phương Đa Bệnh tìm kiếm mạch tượng, hơi thở của y yếu dần đi theo từng nhịp thổi của gió. Sinh mệnh của Phương Đa Bệnh hiện giờ không khác gì chiếc lá vàng chờ ngày lìa cành, hắn phong bế kinh mạch của đối phương lập tức.
Địch Phi Thanh nhặt lấy Nhĩ Nhã kiếm của y, hắn buộc phía sau lưng y sau đó không nói lời nào trực tiếp cõng người về trị thương. Nếu như hắn chậm thêm một bước, e rằng đối phương sẽ chết.
Phương Đa Bệnh trúng kịch độc, hắn không đoán được độc mà y trúng là gì đành phải nhờ Dược ma. Đã thế trước đó Phương Đa Bệnh còn bị thương rất nặng, hắn không biết nguyên nhân vì sao Phương Đa Bệnh lại bị thương?
Địch Phi Thanh một cái gì cũng không biết, giống hệt Phương Đa Bệnh dù có đau đến chết đi sống lại một lời cũng không nói.
Phương Đa Bệnh được đặt trên giường băng, máu cũng đã khô đen lại. Hắn nhìn người nằm đó mà sốt ruột, nói đến giường băng này là do thuộc hạ của hắn lặng lỗi đến Nam Bắc Cực xa xôi mang về, trong thiên hạ chắc cũng chỉ có duy nhất mỗi hắn có khả năng này thôi nhỉ?
Địch Phi Thanh hắn nhìn đến cách đó không xa, một cỗ quan tài được đặt ngay vị trí cách giường băng chỉ vài bước chân. Trong cỗ quan tài, người năm đó không ai khác là Lý Liên Hoa.
Địch Phi Thanh thở dài một hơi, đúng là sư đồ có khác. Đến mệnh cũng khổ giống hệt nhau, toàn bị độc bức đến chết. Còn có, dáng vẻ thiếu niên ngông cuồng cũng giống hệt nhau. Còn có, bộ dạng mặc kệ giang hồ, mặc kệ mọi thứ mà quy ẩn giang hồ.
Lúc này, Phương Đa Bệnh dần dà tỉnh lại, y không cử động được. Thanh âm cũng khó nói, rặn mãi cũng không ra được nửa câu. Địch Phi Thanh vội đỡ người dậy, Phương Đa Bệnh biết bản thân không nói chuyện được. Y liền lật lòng bàn tay của Địch Phi Thanh, khó khăn viết mấy chữ.
“A Phi, ta muốn đi gặp Lý Liên Hoa”
Phương Đa Bệnh buông tay, cả người không chịu đựng được run rẩy đến lợi hại, kịch liệt ho khan. Ho ra ngụm máu tươi, y biết tình trạng của bản thân hiện tại như thế nào. Bây giờ không gặp được Lý Liên Hoa, y e không còn cơ hội nào nữa.
Phương Đa Bệnh một mực muốn gặp Lý Liên Hoa chỉ để hỏi duy nhất một câu.
“Mười năm qua, có hay không người ấy có từng nhớ đến một người tên Phương Tiểu Bảo?”
Địch Phi Thanh nhìn Phương Đa Bệnh một chút, sau đó cũng miễn cưỡng mà mang Phương Đa Bệnh đến bên cỗ quan tài băng.
Phương Đa Bệnh khó hiểu nhìn hắn, sau đó cũng đưa tay lên chạm vào cỗ quan tài. Băng mờ người bên trong hiện rõ như ban ngày, Phương Đa Bệnh làm sao có thể quên dáng vẻ này của Lý Liên Hoa cơ chứ?
Giọt nước tràn ly, những lời muốn nói đều không nói được nữa. Là bản thân mong muốn gặp người ta, nhưng khi gặp được rồi đổi lại một trận nước mắt như thế này. Phương Đa Bệnh đã từng hình dung ra viễn cảnh như thế này, nhưng giờ phút này chính mình lại không tài nào trải qua được cảm giác như thế.
“Phương Đa Bệnh, Lý Liên Hoa nằm ở đây được bảy năm có thừa.”
Phương Đa Bệnh căn bản không nghe rõ những lời Địch Phi Thanh nói, bây giờ trong mắt chỉ toàn hình bóng của Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa yên tỉnh đến như thế, nằm im không động đậy hệt như đang ngủ, giấc ngủ ngàn thu.
“Lý Liên Hoa, là ta đến muộn rồi”
Trong khoang miệng cực khó chịu, giữ không được liền phun ra ngụm máu tươi. Địch Phi Thanh nhìn Phương Đa Bệnh như muốn mang y về giường, cơ mà hành động tiếp theo của Phương Đa Bệnh lại khiến hắn dừng lại.
Phương Đa Bệnh liên tục lau đi vệt máu đỏ trên cổ quan tài, Lý Liên Hoa như đóa sen trong đầm lầy. Lý Liên Hoa ra đi rồi làm sao có thể bị y vấy bẩn? Càng lau càng dơ, cứ như thế mãi cũng không phải cách.
“A Phi, làm sao bây giờ?”
“A Phi”
“ta làm bẩn Lý Liên Hoa rồi”
Phương Đa Bệnh vừa lau vừa nói đến người bên cạnh mình, nước mắt với giọng nói hòa lẫn vào nhau bi thương đến cùng cực. Địch Phi Thanh đặt tay lên vai y, không biết mở miệng như thế nào.
“A Phi, sau khi ta chết. Hi vọng ngươi có thể mang ta đặt cạnh huynh ấy, chỉ như thế kiếp sau ta mới tìm huynh ấy đòi món nợ được”
Phương Đa Bệnh ôm lấy quan tài, mặt dán lên quan tài băng. Băng lạnh đến thấu xương, nhưng hiện tại Phương Đa Bệnh không thấy lạnh. Vì có người mà y hằng ngày trông nhớ, hằng ngày chờ đợi đã kề bên cạnh rồi ư?
“Lý Liên Hoa, Lý cáo già đợi ta”
Ngón tay Phương Đa Bệnh miết nhẹ cổ quan tài, sau đó từ từ di chuyển lên trên mặt của đối phương. Ngón tay run rẩy họa ra từng đường nét, y đây chính là muốn mãi nhớ đến dáng vẻ này của cố nhân.
Họa ánh mắt, một khắc không quên.
Họa gò má, một khắc ghi sâu.
Họa đôi môi, một khắc trong tim.
Họa sóng mủi, một khắc trong tâm trí.
Phương Đa Bệnh coi như tâm nguyện đã hoàn thành, y chẳng còn bận tâm gì chuyện thế gian. Có thể yên tỉnh mà ra đi, nhẹ như chưa từng xuất hiện.
Phương Đa Bệnh mệt mỏi nhắm mắt, trên môi treo nụ cười thiếu niên năm ấy. Đợi được rồi, cuối cùng cũng đợi được ngày chúng ta gặp lại nhau rồi.
“Phương Đa Bệnh, là ta tới trễ”
Ngoài trời tuyết phủ trắng xóa, bên trong Phương Đa Bệnh nhẹ ra đi như bông tuyết. Sạch sẽ không nhuốm một chút bụi trần bao nhiêu năm tháng dài rộng. Phương Đa Bệnh vẫn mãi là thiếu niên dương quang, tâm tư của hắn vẫn đơn thuần và thuần khiết hệt như chưa từng bị ai vấy bẩn hoặc bị thế giới ngoài kia bắt ép trưởng thành.
Từ khi bắt đầu cho đến tương lai, vẫn như ý nguyện một người duy nhất.
Địch Phi Thanh không tin ai, không tin thần cũng chẳng tin ma. Nhưng hắn tin nếu có kiếp sau, Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa sẽ sống vì chính mình nhiều hơn, đừng quan tâm và cũng đừng để ý đến ai còn có đừng gánh trên vai nhiều gánh nặng quá.
Địch Phi Thanh khởi động cơ quan ở gần đó, một cổ quan tài khác hiện ra ngay bên cạnh quan tài của Lý Liên Hoa. Hắn ôm Phương Đa Bệnh đặt vào bên trong, tựa hồ rất chậm rãi mà đậy nắp quan tài lại. Tiếp đó thì, Địch Phi Thanh dùng công lực đánh sập cửa động.
Địch Phi Thanh chính là hắn muốn cả đời trong hang động này, chỉ canh giữ giấc ngủ của hai con người nào đó ở đây. Canh giữ thi thể không cho ai lại gần.
「Gió tuyết thổi, gió tuyết thổi.
Tiễn cố nhân về với đất trời,
Gió xuân đến, gió xuân đến.
Ánh mắt, nụ cười nguyện cất giữ.
Gió xuân qua, gió hạ tới,
Đợi được không có đợi được không?
Gió hạ tan, gió thu tận,
Đợi được rồi chẳng thể trùng phùng.
Gió thu tàn, gió đông lạnh,
Đời đời kiếp kiếp nguyện chờ đợi.」
Từ nay trở về sau, trong nhân gian không còn minh chủ Kim Uyên Minh Địch Phi Thanh, thần y Lý Liên Hoa, thiếu chủ Thiên Cơ Đường Phương Đa Bệnh. Ba người bọn họ dường như bốc hơi khỏi giang hồ, người đời đôi khi cũng sẽ nhắc tới.
Nhưng nhắc tới cái gì, chẳng ai rõ.
________end chương 09________
: tác giả : 𝐩𝐡.𝐠𝐢𝐚𝐨
: ngày đăng : 𝟏𝟐.𝟎𝟗.𝟐𝟎𝟐𝟑
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip