22. liên minh thầy trò lừa gạt

𝟐𝟐

. . .

「tương tư tự cố nhân, vạn dặm thiên hà vạn lý cũng chỉ vì người」

. . .

Phương Đa Bệnh như nhớ đến gì đó, hắn nhìn Lý Liên Hoa một chút chần chừ mãi không biết mở miệng như thế nào.

Lý Liên Hoa để ý đến, có hơi nhướng mày. Hắn không hiểu nổi, Phương Đa Bệnh từ khi nào đối với hắn khó mở lời như thế? Thiếu niên nhiệt huyết năm nào, có gì nói thẳng, có gì cũng nói cho hắn đầu tiên đi đâu rồi?

Lý Liên Hoa thở dài, có lẽ thời gian kia mười năm quá dài. Đã dần bào mòn đi một thiếu niên nhiệt huyết, sau cùng cũng do hắn mà ra.

“Tiểu Bảo có chuyện gì muốn nói sao? Nói đi ta nghe.”

Lý Liên Hoa mở miệng trước, Phương Đa Bệnh nhìn hắn rồi lại nhìn đến hai ngón tay của mình. Hít một hơi thật sâu vào trong chậm rãi mở miệng.

“Ta chỉ muốn hỏi, thương thế người nằm trong kia thế nào thôi?”

Lý Liên Hoa lắng nghe, trầm mặt nhìn Phương Đa Bệnh. Cuối cùng cũng mở miệng giải thích. “Đã không sao, uống vài thang thuốc là được.”

Phương Đa Bệnh gật gù tiếp tục “Vậy, chúng ta có nói cho hắn ta biết thân phận của mình không?”

Lý Liên Hoa nghiêng đầu nhìn hắn, mãi một lúc sau mới lắc đầu.

Phương Đa Bệnh khó hiểu hỏi lại “Tại sao? Không lẽ hắn ta là người xấu?”

Lý Liên Hoa phì cười, giải thích “Cái này là ngươi nói nha, Tiểu Bảo. Không phải ta nói.”

Phương Đa Bệnh liếc Lý Liên Hoa, hắn chột dạ cười cười giải thích. “Hiện tại, chúng ta giấu hắn. Đợi thời cơ thích hợp rồi nói thật, dù sao nói thật hay lừa gạt hắn cũng không quan trọng.”

Phương Đa Bệnh ngồi xích lại gần bên cạnh Lý Liên Hoa, hai người nói nhỏ thì thầm. Hồ ly tinh nhìn hai đại nam nhân chụm đầu lại với nhau, vẫn toan tính chuyện xấu. Hồ ly tinh hừ hừ vài tiếng, cong đuôi lại nằm dưới gầm bàn không để ý đến hai đại nam nhân kia.

“Vậy chúng ta dùng thân phận gì để lừa hắn?”

Phương Đa Bệnh đặt câu hỏi, Lý Liên Hoa ậm ừ nhưng đang tính toán gì đó.

“Đổi một cái tên khác, Tiểu Bảo ngươi thấy thế nào? Không phải tên thật là được rồi.”

Phương Đa Bệnh suy tư một lúc, như nghĩ đến cái gì đó vỗ tay khích lệ. Hắn mạnh dạn nói với Lý Liên Hoa. “Vậy ta gọi A Bệnh thế nào? Còn ngươi gọi là A Hoa?”

Lý Liên Hoa liếc hắn, nghĩ làm sao mà đặt tên A Bệnh với A Hoa vậy? Cái tên này dùng để gọi nhau sao? Thật hoang đường, tào lao hết sức. Lý Liên Hoa từ chối cho ý kiến, lắc đầu.

“Ngươi gọi Lý Liên Bệnh, còn ta sẽ gọi Phương Đa Hoa. Hai chúng ta đổi họ, đổi luôn tên đệm cho nhau.”

Phương Đa Bệnh trên mặt viết rõ hai chữ kì thị, tên gì nghe kì muốn chết. A Bệnh với A Hoa nghe còn hay, rồi cái tự nhiên đổi thành Lý Liên Bệnh với Phương Đa Hoa. Phương Đa Bệnh hắn không tán thành.

“Không được, nghe nó dị làm sao ấy. Ta gọi Phương Tương Lý đi thế nào?”

Phương Đa Bệnh vô thức nói ra cái tên Phương Tương Lý, hắn như nhớ đến cái gì đó. Nhưng lời đã nói ra rồi có rút lại kịp đâu?

Phương Tương Lý, cái tên từng đứng trên bảng giang hồ một thời gian dài. Cái tên từ khi Lý Liên Hoa mất tích, hắn đã dùng tên này hành tẩu ở trên giang hồ suốt mười năm. Nghe buồn cười nhỉ? Không có Lý Liên Hoa, càng không có Phương Đa Bệnh. Chỉ có duy nhất Phương Tương Lý.

Băng thanh công tử, ngọc thụ lâm phong Phương. Tương tư tự cố nhân Tương, ngân hà vạn lý, Lý Tương Di hay Lý Liên Hoa đều cùng một chữ Lý.

Lý Liên Hoa nghi hoặc nhìn Phương Đa Bệnh, hắn không biết vì sao Tiểu Bảo lại muốn dùng cái tên này. Hắn không hiểu ý nghĩa, chỉ biết Phương và Lý đều là họ của cả hai. Lý Liên Hoa có suy nghĩ khác lạ, hắn không dám chắc Phương Đa Bệnh có phải hay không phục hồi trí nhớ?

Lý Liên Hoa muốn dùng phép thử, thế nhưng hắn lại sợ nhận đến kết quả mà bản thân hắn ngàn vạn lần rất không mong muốn nó xảy ra nhất.

“Vậy ta gọi Lý Liên Phương, cùng với ngươi là sư huynh đệ thế nào?”

Phương Đa Bệnh giơ tay lên, Lý Liên Hoa cùng hắn đập tay. Cả hai giờ đã có tên giả. Bây giờ đến với thân phận của đối phương mới là nan giải.

“Lý Liên Hoa, không ấy chúng ta làm cho hắn mất trí nhớ đi?”

“Tiểu Bảo, như thế quá xấu xa. Với lại, chúng ta là người tốt, dù gì thì ta cũng là thần y. Không được dùng thuốc bậy bạ được, mà làm gì có thuốc đó?”

Phương Đa Bệnh khóe môi giật giật như muốn mắng chửi người, cứ tưởng Lý Liên Hoa là bồ tát từ bi lắm. Ai mà có ngờ, cũng may không có thuốc chứ nếu có cũng làm người ta mất trí rồi.

“Cơ mà Lý Liên Hoa, nếu hắn hỏi hai chúng ta về thân phận của Phương Đa Bệnh thì làm như thế nào?”

Lý Liên Hoa búng tay, mặt viết rõ chữ gian bự trên mặt. Lý Liên Hoa hắn hơi nghiêng một chút kế bên Phương Đa Bệnh, che tay lên thì thầm vào tai của đối phương.

“Hắn hỏi thì nói Phương Đa Bệnh là nghĩa phụ của hai chúng ta, chúng ta là nghĩa tử của phụ thân. Nói hắn viết tên phụ thân lên tay, nhưng phụ thân lại ngao du thiên hạ. Chúng ta vô tình cứu hắn.”

Phương Đa Bệnh nào có nghe được nhiều như vậy, Lý Liên Hoa thì thầm vào tai hắn. Hắn mơ hồ còn cảm nhận được hơi thở ấm nóng đang phả vào tai hắn, không biết vô tình hay là cố ý ở đây. Hắn cảm nhận như Lý Liên Hoa vừa dùng răng cắn lên tai hắn, khiến tâm của hắn bắt đầu ngứa ngáy. Lý trí cũng không giữ được, cả người mềm nhũn như cọng mì đã nấu chín.

Lý Liên Hoa ở nơi Phương Đa Bệnh không nhìn thấy, chậm rãi câu lên nụ cười. Hắn thích thú với biểu hiện của Phương Đa Bệnh, hài tử chính là vẫn thích hắn nhiều như thế này. Chỉ một vài động tác, dù mất trí hay không có mất trí. Cơ thể vẫn thành thật nhất.

“khụ. . .khụ. . .khụ”

Cả hai nghe tiếng ho, như chột dạ mà Phương Đa Bệnh kéo dài khoảng cách với Lý Liên Hoa. Cả gương mặt đỏ như máu, hận không thể nhảy xuống hố để che đậy đi sự xấu hổ vừa rồi. Lý Liên Hoa như cũ, bình đạm cười cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lý Liên Hoa quay đầu nhìn về phía vừa phát ra tiếng ho, người vừa ho ai vào đây ngoài Địch minh chủ Địch Phi Thanh nữa?

Địch Phi Thanh hắn vừa mơ hồ tỉnh lại, một tay ôm đầu đi ra phía trước. Hận không thể lao vào đánh nhau với hai con người nào đó, Lý Liên Hoa với Phương Đa Bệnh ngồi sát vào nhau đã đành đi? Đằng này nhìn kiểu nào nữa cũng giống như Lý Liên Hoa một tay ôm cả người của Phương Đa Bệnh vào trong lòng vậy. Nhìn kiểu nào cũng là chướng mắt, giữa thanh thiên bạch nhật, mặt trời còn đang chiếu sáng ở trên đỉnh đầu kia kìa. Mà làm chuyện như vậy đó, muốn ôm nhau thì vào trong phòng mà ôm nhau. Ở ngoài chi cho người ta ghét?

Không biết là ôm nhau hạnh phúc quá hay gì, nên cả hai không nhận ra phía sau bọn họ đứng dựa lưng vào cửa có Địch Phi Thanh. Cả ngày trời như một người tàng hình đúng nghĩa, hết cách muốn tìm lại sự chú ý của bản thân ở thế giới này. Hắn mới ho nhẹ ba tiếng.

________end chương 22________

: tác giả : 𝐩𝐡.𝐠𝐢𝐚𝐨

: ngày đăng : 𝟐𝟕.𝟏𝟎.𝟐𝟎𝟐𝟑

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip