23. mở miệng liền lừa người
𝟐𝟑
. . .
Địch Phi Thanh đi ra bàn nhỏ, tự tìm một cái ghế ngồi xuống. Phương Đa Bệnh bất tri bất giác châm trà cho cả ba người, hoàn toàn không chú ý đến biến đổi trên gương mặt của Lý Liên Hoa với Địch Phi Thanh.
“Là các ngươi cứu ta?”
Địch Phi Thanh nhìn hai người, nhận chung trà từ Phương Đa Bệnh. Hắn nhướng mày hỏi, đây không phải một câu hỏi mà là câu khẳng định.
“Việc nên làm, việc nên làm thôi.”
Phương Đa Bệnh chột dạ xua tay, hắn cười gượng đáp. Không biết tại vì sao, khoảng cách giữa hắn và Lý Liên Hoa vẫn chưa có kéo gần ra. Phương Đa Bệnh thoáng cười ngượng, cầm ghế lên ngồi xích ra một chút. Hắn chỉ vừa đặt mông ngồi xuống thì Lý Liên Hoa nói một câu làm hắn muốn té ngược ra phía sau.
“Ngươi là đại ca của chúng ta, ta là nhị sư đệ của ngươi. Cũng không thể thấy chết không cứu nha.”
Lý Liên Hoa cầm chung trà uống một ngụm bình tĩnh nói, Phương Đa Bệnh mở to đôi mắt nhìn hắn. Rõ ràng hồi nãy bàn bạc không phải như thế, chưa qua bao lâu thời gian thì đã đổi thành một câu chuyện khác rồi?
Địch Phi Thanh nhìn hắn, trên mặt viết rõ hai chữ “Không tin.”
Lý Liên Hoa nhìn hai người họ, đặt chung trà xuống bàn. Cầm tay áo lên giả bộ lau đi nước mắt, không biết là trình độ nói dối với lừa người đã vượt lên một tầm cao mới rồi.
“Ngươi là Lý A Phi, là đại ca của chúng ta. Ta là nhị sư đệ, còn người ngồi bên cạnh ta là tiểu sư đệ của chúng ta.”
Phương Đa Bệnh mặc dù biết trước Lý Liên Hoa nói dối, nhưng không nhịn được nghiêng người phun hết trà vẫn đang ở trong miệng ra ngoài. Chưa kịp để hắn bình tĩnh lại, Lý Liên Hoa vẫn tiếp tục nói. Dường như thái độ không để ý đến hắn như nhau.
“Phụ thân của ba chúng ta là Lý Liên Bồng, nghĩa phụ của chúng ta Phương Đa Bệnh. Thật ra mà nói chuyện đã qua lâu, ta không muốn nhắc lại vì sợ hai người các ngươi bi thương. Cả ba chúng ta khó khăn lắm mới gặp lại nhau sau mười năm xa cách.”
Phương Đa Bệnh hai chữ “khinh bỉ” đều viết rõ trên mặt. Địch Phi Thanh mà tin câu chuyện này mới là lạ đấy. Nghe liền biết hoang đường, mặc kệ Lý Liên Hoa tiếp tục bịa chuyện. Hắn vẫn thong dong mà uống chung trà.
“Cái này phải nói đến mười năm trước nha, mẫu thân vì sinh tiểu sư đệ khó khăn mà qua đời. Cùng lúc đó thì nhà của chúng ta bị người khác vu quan là cấu kết giặc ngoại xâm, vì bảo vệ ba chúng ta bình an trưởng thành. Phụ thân đã nhờ ba người hầu trong phủ, mang chúng ta đến ba nơi khác nhau”
Lý Liên Hoa dừng một chút, nào có để ý đến hai con người kia đâu. Hắn vẫn bình tĩnh, bịa ra câu chuyện hoàn hảo không có thật. Bịa đến hăng say.
“Ngươi là đại ca, giữa đường chạy trốn bị người Kim Uyên Minh bắt giữ. Còn ta, giữa đường thì rơi xuống vách núi được gã tiều phu cứu giúp. Tiểu sư đệ tuổi nhỏ, hết cách đành gửi đến kinh thành, nhờ đến nghĩa phụ Phương Đa Bệnh giáo dưỡng. Sau khi cả ba chúng ta trưởng thành, tự nhiên sẽ quay trở về nơi này.”
Mười năm?
Phương Đa Bệnh nghe mà buồn cười, bịa thì tìm thời gian cho đúng đã chứ. Chưa gì nghe ra mùi xạo ke, nếu mười năm thì giờ hắn chỉ mười tuổi thôi? Địch Phi Thanh nãy giờ im lặng nghe đột nhiên lên tiếng.
“Ngươi nói chúng ta lạc nhau mười năm?”
“Phải?”
“Vậy tiểu sư đệ không phải hiện tại chỉ mười tuổi thôi nhỉ?”
Nghe Địch Phi Thanh hỏi, Lý Liên Hoa chột dạ sờ mũi. Hắn nhìn về phía của Phương Đa Bệnh, trong đầu liền nãy ra một câu chuyện khác liền.
“Thật ra hắn không phải tiểu sư đệ của chúng ta, tiểu sư đệ trên đường đến kinh thành đã bị sát hại. Còn hắn là hài tử của nghĩa phụ.”
Lý Liên Hoa lại tiếp tục lau đi nước mắt, Phương Đa Bệnh thật sự không nhịn được cười nữa rồi. Lý Liên Hoa sau mười năm không gặp, trình độ lừa người đã đạt tới như thế rồi sao? Vừa mở miệng liền gạt người? Trong đầu hắn vang lên tiếng của Bạch Kỳ An.
“Lý Liên Hoa, hắn mở miệng liền nói dối. Nói dối đến độ một cái chớp mắt cũng không, hắn còn chưa biết được đối phương mất trí nhớ hay không. Mở miệng ra liền gạt người.”
Phương Đa Bệnh âm thầm cho Bạch Kỳ An một like. Phương Đa Bệnh hơi nghiêng người ôm cánh tay của Lý Liên Hoa, tiếp tục cùng hắn diễn.
“Nhị sư huynh, ngươi đối với ta thật là tốt. Ta cũng không hề uổng công gọi ngươi là nhị ca.”
Lý Liên Hoa đỡ lấy Phương Đa Bệnh, vỗ nhẹ cánh tay hắn. Giọng bi thương cất lên. “Dù ngươi không phải tiểu sư đệ, ta cũng xem ngươi là người nhà.”
Phương Đa Bệnh thuận theo “Nhị ca, có ngươi thật là tốt.”
Địch Phi Thanh nhếch môi, âm thầm chửi thề. “Hai người các ngươi tên gọi là gì?”
Lý Liên Hoa nghe hỏi, cũng không có nhìn Địch Phi Thanh trả lời “Ta gọi Lý Liên Phương, tiểu sư đệ gọi là Phương Tương Lý.”
Phương Tương Lý?
Địch Phi Thanh nhìn Phương Đa Bệnh một lát, hắn có một suy nghĩ đáng sợ. Phương Đa Bệnh cũng giống hắn như nhau sống lại một đời, nói đến đây thì đã rõ Địch Phi Thanh là đời trước hắn mới vừa sống lại. Khi đó ở hang động, hắn vừa mở mắt ra đã bị người bịch mặt đánh hắn một chưởng. Địch Phi Thanh hôn mê bất tỉnh, chữ trên tay hắn cũng là người đó viết lên.
Nhưng nhắc đến Phương Tương Lý, hắn sống lại tại sao không biết được?
“Chuyện ngươi bịa ra rất ly kỳ, nhưng ta không mất trí nhớ. Ta nhận thức cả hai ngươi các ngươi.”
Địch Phi Thanh không nghe nổi nữa, hắn là trọng thương chứ không trúng vô tâm hòe. Không hỏi hắn, còn bịa ra câu chuyện ba sư huynh đệ. Lý Liên Hoa không đi ra kia viết thoại bảng đúng là mất một nhân tài.
Phương Đa Bệnh ngốc lăng, Lý Liên Hoa cũng đơ người. Hắn nói cả ngày trời, cuối cùng nhận được một câu là đối phương không mất trí nhớ? Vậy từ nãy đến giờ, Địch Phi Thanh là đang nghe hắn kể chuyện cười sao? Lý Liên Hoa công tình bịa ra một câu chuyện tưởng chừng như thật vậy mà đến tột cùng lại bị tạt gáo nước lạnh?
Mà từ từ đã, Địch Phi Thanh nói hắn nhận thức cả hai người bọn họ? Có gì sai sai ở đây thì phải, Lý Liên Hoa hắn nhìn chằm chằm Địch Phi Thanh. Hắn suy nghĩ có phải hay không Địch Phi Thanh cũng từ đời trước sống lại?
Nếu như Địch Phi Thanh cũng như hắn đời trước sống lại, vậy tìm hoa vong xuyên không phải chuyện gì khó còn có bi phong bạch dương nữa. Đến đây dễ nói chuyện rồi.
Trong lúc Lý Liên Hoa vẫn đang nhìn chằm chằm về phía Địch Phi Thanh. Phương Đa Bệnh đột nhiên buông hắn ra, nghiêng sang một bên phun ra một ngụm tiên huyết. Cả cơ thể như mất đi không chế mà lảo đảo ngã về sang bên cạnh.
Lý Liên Hoa sợ hết hồn, vội vã đỡ lấy Phương Đa Bệnh người đã ngất đi từ khi nào. Địch Phi Thanh cau mày mà nhìn Phương Đa Bệnh rồi lại nhìn đến Lý Liên Hoa.
________end chương 23________
: tác giả : 𝐩𝐡.𝐠𝐢𝐚𝐨
: ngày đăng : 𝟐𝟗.𝟏𝟎.𝟐𝟎𝟐𝟑
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip