26. như cách cả dãy ngân hà

𝟐𝟔

. . .

「người rõ ràng đang ở bên cạnh ta, mà tựa như cách cả dãy ngân hà.」

. . .

Kim Uyên Minh đại loạn.

Thiên Cơ đường đại loạn.

Giang hồ thiên hạ đại loạn.

Vì cái gì đại loạn? Vì không biết từ đâu xuất hiện thông tin, Phương Đa Bệnh trúng độc bích trà. Bích trà thiên hạ kỳ độc, cả giang hồ đều náo loạn lên vì truy tìm tung tích Phương Đa Bệnh.

Người của Kim Uyên Minh cầu khắp nơi đi tìm vong xuyên hoa, còn Thiên cơ đường khắp nơi cầu y. Hà đường chủ, Phương thượng thư trên dưới của Thiên Cơ đường ngày ngày cầu Phật, cầu bình an cho thiếu trang chủ.

Lý Liên Hoa nghe tin, cận lực che giấu tung tích Phương Đa Bệnh. Gần như xóa toàn bộ dấu vết, chuyện này còn không biết là phúc hay họa. Đến việc người tung tin là nhằm mục đích gì?

Lý Liên Hoa lôi kéo liên hoa lâu vào sâu trong núi, tránh tai mắt của người giang hồ. Người đến liền đánh, tuyệt đối không bước được nửa chân vào liên hoa lâu.

Lý Liên Hoa nấu ăn, Phương Đa Bệnh mơ hồ chuyển tỉnh. Hắn để chân trần chạy vào bếp, lớn tiếng gọi Lý Liên Hoa.

“Lý Liên Hoa, A Phi đi đâu rồi?”

“Tiểu Bảo, vì sao không mang giày?”

Phương Đa Bệnh cúi đầu nhìn xuống chân mình, sau đó trở lại giường liền gấp gáp mang xong giày ra trình diện với Lý Liên Hoa cười hì hì.

“Nãy gấp quá ta quên thôi, mà ta ngủ mấy ngày rồi?”

“Cũng không lâu lắm, khoảng chừng gần mười ngày.”

Lý Liên Hoa nhìn Phương Đa Bệnh, lặng lẽ một bên thở dài. Không một ai biết được, thời gian gần mười ngày đó Lý Liên Hoa như ngồi trên đống lửa to vậy. Phương Đa Bệnh rõ ràng yên ổn ở đó ngủ ngay bên cạnh hắn, nhưng hắn từ Phổ độ tự trở về. Phương Đa Bệnh liền mê man mà ngủ, gọi thế nào cũng không dậy.

Lý Liên Hoa mỗi ngày, cách một canh giờ đều đúng giờ truyền Dương Châu mạn cho Phương Đa Bệnh. Thiên hạ đã đại loạn, vậy mà hắn không tài nào cảm nhận được nhịp thở của Phương Đa Bệnh. Hắn mất ăn, mất ngủ. Hắn sợ, khi hắn ngủ rồi. Phương Đa Bệnh liền biết mất, vì vậy hắn luôn túc trực bên cạnh giường Phương Đa Bệnh.

Từ bình minh đến hoàng hôn, sau đó đến đêm đen dày đặc.

Phương Đa Bệnh rõ ràng ở ngay bên cạnh hắn, tựa hồ như cách mấy ngàn dặm ngân hà vạn lý. Người ở ngay bên cạnh hắn, nhưng hắn không thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

Phương Đa Bệnh biết Lý Liên Hoa lo lắng cho hắn, không tự chủ được hắn liền lao đến ôm chầm lấy Lý Liên Hoa.

“Lý Liên Hoa, xin lỗi. Không phải ta ở ngay đây rồi sao? Ta luôn ở đây, vì vậy Lý Liên Hoa không cần lo lắng nữa.”

Phương Đa Bệnh trấn an hắn, giống như tự trấn an chính mình.

Mỗi người đều có một bí mật, vậy để bí mật này hắn mang theo đến ngày gần đất xa trời đi. Hiện tại, mỗi ngày đều cùng Lý Liên Hoa trải qua thời gian ngắn ngủi đó. Tuy ngắn nhưng hắn đã rất mãn nguyện rồi.

“Phương Tiểu Bảo, không lớn không nhỏ.”

Lý Liên Hoa không biết vì sao Phương Đa Bệnh lại ôm hắn, nhưng vì Phương Đa Bệnh ôm hắn. Hắn mới cảm nhận được đối phương vẫn đang tồn tại, ở ngay bên cạnh hắn một bước cũng chưa từng rời đi.

“Thối Liên Hoa, ta đói bụng. Hôm nay ăn cái gì nha?”

Phương Đa Bệnh buông Lý Liên Hoa ra, đứng ngay bên cạnh hắn nhìn nhìn đồ ở trên bếp lò. Đời này, Lý Liên Hoa không trúng độc, đồ ăn nấu ra cũng không tệ. Trước kia hắn mất vị giác, cũng không có cảm nhận được. Hiện tại thật tốt.

“Tiểu Bảo ngươi đi dọn bát đũa, sau khi ăn xong còn phải uống thuốc.”

Lý Liên Hoa múc đồ ăn ra bát lớn, một bên sai bảo Phương Đa Bệnh. Phương Đa Bệnh gật gù, chạy đi dọn bát đũa.

Đặt bát đũa trên bàn xong, Phương Đa Bệnh lúc này mới tài chú ý đến khung cảnh bên ngoài. Hắn đi ra cửa nhìn ngắm địa phương, sau đó quay đầu lại nhìn đến Lý Liên Hoa nhỏ giọng hỏi.

“Lý Liên Hoa, làm sao lại kéo liên hoa lâu đến nơi hẻo lánh này rồi? Không phải chúng ta vẫn đang ở Ngọc thành sao?”

Động tác của Lý Liên Hoa cứng đờ, hắn cúi đầu không nhìn Phương Đa Bệnh. Phương Đa Bệnh thắc mắc, lại một lần nữa đi đến bên cạnh Lý Liên Hoa.

“Lý Liên Hoa, làm sao vậy? Bộ trong khoảng thời gian ta ngủ, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Phương Đa Bệnh hắn thử đụng nhẹ Lý Liên Hoa, Lý Liên Hoa tựa hồ đứng trơ ra như bức tượng. Không nhìn đến đối phương đã đành, hắn lặng lẽ đặt bát xuống bàn. Im lặng xoay người lại đối diện với Phương Đa Bệnh, khó khăn mà mở lời.

“Phương Tiểu Bảo, ngươi vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ta sao?”

Phương Đa Bệnh khó hiểu nhìn hắn, cũng không né tránh ánh mắt của đối phương. Nhưng lần này đến lượt của Phương Đa Bệnh giữ im lặng, Lý Liên Hoa hai tay bắt lấy hai cánh tay của hắn hỏi lại một lần nữa.

“Phương Tiểu Bảo, ngươi vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ta sao?”

Phương Đa Bệnh gật đầu, đưa tay lên muốn bắt lấy hai bàn tay của Lý Liên Hoa. Nhưng, Lý Liên Hoa né tránh hắn không cho hắn hành động.

“Phương Tiểu Bảo, trả lời ta. Mau mở miệng nói chuyện.”

“Lý Liên Hoa, ta vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không rời đi. Luôn luôn ở bên cạnh của Lý Liên Hoa, ta đã nói rằng ta luôn ở đây.”

Phương Đa Bệnh mắt đối mắt với hắn, trân thành mà nói. Chỉ cần Phương Đa Bệnh còn sống, hắn tuyệt đối sẽ không để Lý Liên Hoa một mình, tuyệt đối sẽ không rời đi. Đối với Phương Đa Bệnh mà nói, nơi nào có Lý Liên Hoa tồn tại nơi đó mới thật sự là nhà của hắn. Lý Liên Hoa là gia đình của hắn, là người mà hắn vĩnh viễn cũng không buông xuống được.

Giá như thời gian đừng quá tàn nhẫn, giá như trời cao trên kia nghe thấy lời hắn nói. Làm thời gian trôi chậm một chút, để hắn có thể ở bên cạnh của Lý Liên Hoa lâu thêm một chút. Nhưng mà, tất cả cuối cùng chỉ là giá như mà thôi.

“Cho dù ta làm bất cứ chuyện gì? Cho dù người trong thiên hạ đến đây hay người của Thiên Cơ đường đến sao?”

Lý Liên Hoa không giữ được mà kích động, Lý Liên Hoa rõ ràng đã mang tòa liên hoa lâu rời đi rất xa. Nhưng cách vài ngày lại có người đến, hắn đuổi mãi đuổi mãi. Hắn không muốn bọn họ mang Phương Tiểu Bảo của hắn rời đi.

“Tất nhiên rồi, Lý Liên Hoa ta tại sao phải rời đi nha?”

“Không rời đi là tốt, Phương Tiểu Bảo đừng rời đi, ngươi luôn ở đây có được hay không?”

Phương Đa Bệnh gật đầu liên tục như gà mổ thóc, hắn không biết vì sao Lý Liên Hoa lại kích động. Nhưng hắn dám khẳng định, hắn sẽ không rời đi dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.

“Được, chỉ cần ngươi không bỏ lại ta. Ta tuyệt đối sẽ không rời đi.”

“Ta sẽ không bỏ Tiểu Bảo ở lại, ta sẽ không bỏ lại ngươi thêm một lần nào nữa. Thật sự”

Phương Đa Bệnh không rời, Lý Liên Hoa không buông. Hai chúng ta vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.

________end chương 26________

: tác giả : 𝐩𝐡.𝐠𝐢𝐚𝐨

: ngày đăng : 𝟎𝟏.𝟏𝟏.𝟐𝟎𝟐𝟑

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip