Chương 1. Trở về




Hóa ra, đã nhiều năm như vậy.

Kể từ khoảnh khắc anh thay lòng, đối với em, anh hiện tại không còn là anh trong trí nhớ của em nữa. Em không yêu anh hiện tại, nhưng em lại luôn yêu anh của ngày xưa.

[1].

Kiều An nhận được tin nhắn họp lớp cấp ba lần thứ mười. Mỗi năm hai dịp, lớp của cô sẽ tụ tập về nhà của giáo viên chủ nhiệm rồi sau đó kéo nhau đi xuyên đêm, cực kì đông đủ và náo nhiệt. Chỉ có điều những sự náo nhiệt ấy lại không dành cho Kiều An. Vừa thi tốt nghiệp xong, bằng tốt nghiệp chính thức còn chưa được phía Sở kí thì Kiều An đã cầm giấy xác nhận tốt nghiệp tạm thời đi sang Châu Âu xa xôi rồi ở lì đó mấy năm nay không về. Kể cả dịp Tết hay nghỉ hè cô đều kiếm cớ bận bịu, nếu nhớ bố mẹ quá thì cô sẽ nài nỉ hai ông bà già cầm visa mà vi vu sang chỗ cô.

Đương nhiên là ba cô không hài lòng, năm cái Tết xa nhà, không thèm ló mặt về thăm được ông bà một lần, thi thoảng sang chỗ cô chơi, ba sẽ nói mát mẻ một câu về việc đi xa ham vui quên đường về nhà. Mỗi lần như vậy Kiều An chỉ nhún vai cười hì hì ra bóp vai cho ông, rồi lại giả điếc chạy đi làm những công việc khác.

Cô ở lại đâu phải không có lý do, cô không muốn về. Kiều An đã đem toàn bộ những kí ức đẹp đẽ nhất của Hà Nội chôn thật sâu xuống những con sóng Hồ Tây hè năm ấy. Nước mắt hòa cùng nước hồ, gió mùa hè khô nóng và oi ả, tất cả những gì đau đớn nhất mà tuổi 17 có thể làm một đứa con gái gục ngã, Kiều An đều trải qua rồi. Cô không muốn đối diện với những người từng quan trọng như cả thế giới của cô rồi lại phản bội cô.

Thực ra cuộc sống ở đất nước xinh đẹp Tây Âu này cũng rất tốt, tuy nhỏ bé nhưng người dân lại cực kì thân thiện và hòa đồng. Bạn bè của Kiều An bên này tuy không nhiệt tình như bạn bè ở Việt Nam, nhưng lại cho cô một không gian riêng để tận hưởng cuộc sống của mình, và vì họ không đặt nặng vấn đề tình cảm, nên sẽ không có phản bội, không có lừa dối, không có đau lòng.

Nhiều năm chạy trốn như vậy, thế mà hè này ba cô nằng nặc đòi cô phải về. Ông không cho cô lý do để trốn, lừa cô chuyển tiền mình tự kiếm để đặt vé máy bay. Vì dùng tiền của bản thân thì Kiều An mới biết xót mà chịu về. Ba cô còn nói chỉ khi cô về Việt Nam mới hoàn lại số tiền đó cho cô. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Thế nên giờ đây Kiều An đang ở sảnh chờ của sân bay Nội Bài, trong đầu âm thầm lên kế hoạch xem đặt chuyến nào về lại Hà Lan sớm nhất. Cô rất yêu Hà Nội, đã về thì lại muốn được tận hưởng lại vẻ đẹp của thành phố nghìn năm tuổi này; nhưng muốn tận hưởng một mình, đủ, thỏa thích rồi thì phải về lại Hà Lan ngay lập tức. Tránh rắc rối, tránh gặp lại, tránh đau lòng.

-          Này, cô gì ơi.

Đang miên man suy nghĩ thì bất chợt có người vỗ nhẹ vào vai của Kiều An. Cô theo phản xạ quay người sang, trước mắt cô là một gương mặt quen thuộc.

Tuấn Anh.

-          Ơ, có phải là, Kiều An?! Vừa về đấy à? Vãi thật, đang tính hỏi đường này kia thì gặp được công chúa sang chảnh kiêu kì mấy năm nay quên anh em!

Vẫn là cái giọng nói mỉa học theo ai đó. Nhưng những lời nói của Tuấn Anh cũng không làm cô phật ý, cách nói chuyện cà khịa vậy cũng chỉ để xoa dịu sự ngại ngùng sau nhiều năm gặp lại mà thôi:

-          Ai dám nhận là công chúa chứ tao thì có gì mà công với chúa? – Kiều An khẽ cười, nhấc kính râm ra rồi nói tiếp – Làm gì ở đây vậy?

Tuấn Anh cũng mỉm cười nhẹ nhàng kéo vali trên tay cô ra chiều xách hộ:

-          Vừa đáp chuyến mới nhất đi công tác về, đang tính gọi xe để đi thôi. Mày đi cùng luôn không? Tao bao tiền xe, thế nào, ra dáng chứ?

Nháy mắt, đã không còn là những đứa trẻ vô tư trên ghế nhà trường năm xưa nữa. Tuấn Anh không còn vẻ cà lơ phất phơ như ngày xưa, ngược lại cậu ta có vẻ lăn lộn bên ngoài nhiều, xã giao rồi khôn khéo đều thể hiện cả qua lời nói lẫn hành động.

Kiều An từ xưa đến giờ luôn rất coi trọng những người thông minh hiểu ý:

-          Được, đã thế cho làm chân chạy vặt cho công chúa, mất công mày ban nãy nói mỉa tao.

Hai người thoải mái sóng vai đi về phía làn xe. Nhân lúc Kiều An loay hoay chỉnh lại túi đồ, Tuấn Anh nhấc điện thoại lên soạn nhanh một tin nhắn:

"Ê, Kiều An về rồi đấy, mày biết sao ếu kể anh em hả thằng kia?"

Một tin nhắn vừa được gửi vào nhóm ngay lập tức là một loạt tin nhắn trả lời:

"Ủ uôi, kìa mối tình đầu quay về =)))))))))) @Tuấn Kiệt"

Ngay lập tức cái tên Tuấn Kiệt được tag đã seen tin nhắn, nhưng không thấy reply hay react gì cả. Tuấn Anh có vẻ tò mò, lại nhắn thêm một tin nhắn nữa:

"Cẩn thận em người yêu mày mà biết được thì lại rồ lên : )) ha ha tao nhớ năm xưa Kiều An còn ghen lồng ghen lộn lên, mà giờ trông bình tâm như ng đi trên dây lắm =)))))"

Câu chuyện kết thúc tại đó và tiếng đóng cửa xe ô tô bên phía Kiều An. Tuấn Anh cũng nhẹ nhàng tắt màn hình điện thoại tối đen, cho vào túi quần rồi quay đầu sang hỏi chuyện:

-          Mấy năm nay sao rồi, mày chẳng update tình hình cho lớp gì cả. Cứ như bốc hơi đi mất ý.

Kiều An khẽ cười một cái:

-          Cũng không có gì đặc biệt ấy, học rồi làm thêm rồi tận hưởng cuộc sống mới thôi. Kiểu tao sống mình tao ấy, cũng chẳng có gì đáng tự hào mà phải đem đi kể lể cho mọi người.

Tuấn Anh hơi nhướn mày, không nghĩ Kiều An cũng có sự bình tĩnh như này. Kí ức của cậu ta dừng lại ở những năm cuối cấp ba, ở độ tuổi mà học sinh như những con trâu mới mọc sừng, nhiệt tình, chịu chơi, dám làm dám chịu, dám yêu, dám hết mình. Kiều An từng theo đuổi Tuấn Kiệt như thế, hết mình, và hết lòng. Dù cho trải qua nhiều buồn tủi đến mức những người bên hội Tuấn Kiệt như cậu ta thấy cũng xót.

-          Thế cuối tuần này họp lớp mày đi chứ? Đừng nói với tao về rồi mà mày vẫn bận rộn được nhé?

-          Ừ thì như mày nói đấy, biết đâu tao bận thật? – Kiều An đáp lại một câu rồi cười hề hề, lảng tránh câu trả lời có hay không.

Thật ra chính trong lòng cô cũng không biết. Trước khi nhìn thấy Tuấn Anh, cô đã chắc mẩm sẽ không bao giờ, không bao giờ bén mảng đến gần cái hội hè họp lớp đấy. Nhưng nhìn thấy cậu ta rồi, kí ức về Tuấn Kiệt cũng trở lại theo.

Anh thế nào rồi, là câu hỏi mà năm năm vừa qua, cứ những lúc yếu lòng cô lại tự vấn bản thân. Có những đêm dài ôn thi đến hai giờ sáng, cô liu thiu ngủ gật trên bàn học thì lại mơ thấy anh. Mơ thấy mình của ngày xưa ấy từng đau buồn, vui sướng, toàn bộ cảm xúc đều do một người tặng cho như thế nào.


-

Kiều An quen anh từ những năm cấp hai, nếu tính là quen nhau thì đã mười năm có lẻ. Cô chung bàn với anh từ năm đầu tiên của cấp hai, người đầu tiên lọt vào mắt của cô, người đầu tiên phù hợp với mọi mong ước của cô về một người bạn trai.

Ba mẹ Kiều An cũng quen nhau từ khi còn đi học, ba cô cực kì giỏi toán nên xưa nay gạch đầu dòng đầu tiên với Kiều An là một người bạn trai tài năng và giỏi giang. Thật trùng hợp là Tuấn Kiệt không khác gì một thiên tài trong cái lớp nhỏ cấp hai ấy. Anh vừa thông minh lại còn vui tính, nhìn chung với một đứa con gái hồi ấy chỉ có lậm thủ lĩnh thẻ bài và ba cái anime dành cho con gái thì cuộc sống là những bong bóng màu hồng lãng mạn.

Kiều An thích anh một cách đơn giản như thế thôi, ngày nào cũng ngồi gần nhau. Bắt đầu từ mấy cái trò chí chóe con nít, vẽ bậy lên sách vở của nhau rồi kẻ vạch ngăn chia đôi bàn. Những gì trẻ trâu đầu bò nhất mà bạn có thể nghĩ ra thì Kiều An đều đã làm đủ trong thời gian cùng bàn Tuấn Kiệt.

Những năm tháng cấp hai trôi qua bình yên, Kiều An nhiều lần tỏ ra mình thích Tuấn Kiệt một cách rõ ràng, mà cậu cũng biết. Hai người yêu sớm, yêu cực kì sớm. Lớp 8.

Ai nghe xong cũng ngã ngửa kêu hư hỏng, vì hồi cô đi học cấp hai, việc yêu sớm nó vẫn là một cái gì đó kinh khủng cực kì. Có thể bây giờ nghe bọn tiểu học cầm tay ôm ấp hôn hít thì người ta chỉ lắc đầu chứ cũng không thấy sốc lắm, nhưng thời của Kiều An, với người lớn, yêu sớm nó vẫn rất kinh khủng.

-          Cậu đưa tay đi, mình muốn nắm.

Là câu nói quen thuộc Kiều An thường thầm thì to nhỏ với Tuấn Kiệt mỗi lúc vắng người trong lớp. Chỉ dừng lại ở nắm tay mà thôi và hai má của cô sẽ ửng đỏ cho đến hết ngày.

[còn nữa]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip