chương4 Dị Hủ Các
"Đây là chuyện ngươi muốn hỏi ta sao?"
"A, không phải, không phải, chuyện kia quan trọng hơn chuyện này nhiều. Ta muốn hỏi, ta định lên Mao Sơn bái sư học nghệ, nhưng làm thế nào cũng không thể đi lên, có cách gì không?"thực ra với pháp thuật của ta thì chuyện lên Mao Sơn là rất dễ nhưng ta không thể để lộ cho mọi người rằng ta là người trùng sinh được
Dị Hủ Quân trầm ngâm một lát.
"Trả lời cũng cần trả giá sao? Muốn máu à? Ta còn nhiều lắm." nói rồi ta anh dũng hiến thân vạch tay áo lên.
"Chuyện này rất đơn giản, ngươi không cần phải trả bằng máu. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết ngày sinh tháng đẻ của ngươi, cả danh tính, quê quán nữa, nói tóm lại càng cặn kẽ càng tốt."
Dị Hủ Quân gật đầu, đưa cho ta một sợi dây chuyền trong suốt như giọt sương. nhận lấy sợi dây tinh xảo, trong suốt lấp lánh như nước mắt ấy. Bên trong nó còn có một vệt nhỏ màu đỏ máu, giống như đóa hoa ngưng tụ. Đó là giọt máu mình vừa nhỏ xuống ư?
"Cái này..."
"Tên nó là Thiên Thủy Tích, là nước mắt của phượng hoàng ngưng kết mà thành. Ngươi đeo nó trên người thì sẽ vào được Mao Sơn."
"A! Thật sao? Cảm ơn ông!"
"Không cần nói lời cảm ơn, điều này là hiển nhiên. Thế gian không có gì không phải trả giá, cây củ cải là cái giá để ngươi gặp được ta. Mà cho dù ngươi muốn biết sự thật hay tin tức từ chỗ ta, đều phải trả một cái giá nhất định. Ngươi trả thù lao ta, ta cho ngươi lời giải, chẳng phải công bằng rồi đó ư?"
"Phải"
"Sở thích của ta, thu thập lưỡi người."
Trên mặt có chút ngỡ ngàng nhưng chỉ là thoáng qua và dần hồi phục như ban đầu
"Lưỡi ở đây, có cái là tổ tiên ta mấy trăm năm trước mang về, cũng có cái ta mới mang về gần đây. Trong số lưỡi đó, có của nam, của nữ, của trẻ nhỏ, của vua chúa, cũng có của kẻ ăn mày... Ngươi thích loại nào?"
Ta mím chặt môi lắc đầu quầy quậy.
"Ngươi biết không? Thế gian này có hàng nghìn hàng vạn sinh linh, cho dù là bay trên trời hay chạy dưới đất, không có loài nào là không có lưỡi. Nhưng giá trị quan trọng nhất của lưỡi không phải là vị giác mà là ngôn ngữ."
"Ngôn ngữ?"
"Ngươi muốn biết chuyện gì, lưỡi sẽ nói cho ngươi biết. Thu thập càng nhiều lưỡi, ngươi sẽ biết càng nhiều chuyện. Tại sao từ xưa đến nay Dị Hủ các là nơi giải đáp thắc mắc cũng như là mạng lưới tình báo thần bí nhất, đó là bởi vì, chúng ta có nhiều lưỡi khắp thiên hạ nhất."
"Lưỡi cũng biết nói chuyện"
"Đương nhiên là biết rồi, lưỡi còn hát được đấy, ngươi lại đây, ta bảo cái lưỡi này hát cho ngươi nghe."
"Không cần, không cần đâu!"
"Mấy cái lưỡi này rất ngoan, đôi khi cần tưới nước, đôi khi lại cần mở nóc ra để chúng phơi nắng." Dị Hủ Quân ngẩng đầu nhìn đống lưỡi, giọng lộ vẻ cưng chiều như đang nói về con mình.
"chúng nó sẽ biết hết sao?"
"Nếu là chuyện khi còn sống bọn nó đã gặp, đã trải qua thì đương nhiên là biết. Còn nếu như không có cái lưỡi nào biết, đôi lúc chúng nó sẽ thảo luận cùng nhau, sau đó thương lượng ra cách giải quyết tốt nhất."
"Lưỡi của người sống và người chết không giống nhau. Lưỡi cắt ra từ người chết, ngươi chỉ có thể hỏi nó một chuyện, hơn nữa nó chỉ trả lời một lần, nói xong liền héo rũ. Mà lưỡi của người sống, chỉ cần ngươi chăm tưới, nó sẽ trả lời rất nhiều chuyện. Đương nhiên một chuyện chỉ có thể nói một lần, đến khi nó nói hết tất cả những gì nó biết, nó mới có thể thực sự chết đi. Ngươi nhìn đống treo ở trên cao kia, cái còn tươi là cái mới cắt, màu sắc hơi thâm là cái đã dùng nhiều lần, sắp héo rồi."
"Thật, thật..."
"Không phải muốn biết thì có thể biết, đối với lưỡi của người sống mà nói, nó có ý chí của mình, không dễ đối phó giống người chết. Cho nên cần kí kết khế ước, đồng ý trước khi chết hiến lưỡi mình cho Dị Hủ các."
"Thật khủng khiếp... may quá..." Nếu không Dị Hủ các đáng sợ này không cắt hết lưỡi người trong thiên hạ mới lạ.
"Ngoan, thè lưỡi của ngươi ra." Dị Hủ Quân đột nhiên tỏ vẻ dịu dàng nói, nhưng chính như vậy mới khiến người ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Gì hả?" ta bất giác thè lưỡi ra, sau đó vội rụt lại thật ra như kiếp truóc huynh ấy vẫn sẽ k cắt lưỡi của ta đâu nhưng Dị Hủ Quân này lại mang đến cho con người ta cảm giác e sợ
"Màu sắc rất tốt, có muốn lập khế ước với Dị Hủ các không? Ngươi muốn biết chuyện gì, ta đều trả lời ngươi."
"Còn lâu.Ta sẽ không bao giờ nhé"
"Nói không chừng sẽ có một ngày ngươi phải chủ động cầu xin ta."
"Không bao giờ nhé! Thực ra ta cũng rất sợ một ngày nào đó bị huynh ấy lấy lưỡi và bao nhiêu bí mật của mình sẽ bị phơi bày ,cái quá khứ đau đớn tuyệt vọng ấy lại xuất hiện
"Ha ha, nhóc con, ngươi thật đáng yêu, có điều lưỡi của ngươi còn đáng yêu hơn."
"Nhưng mà," Dị Hủ Quân đột nhiên cúi người xuống, nhìn cô bé chỉ cao bằng một nửa mình, nở nụ cười mờ ám, khẽ nói bên tai nàng: "Chỉ cần là lưỡi ta đã chạm qua, trong vòng một nén nhang cho dù có nói gì, đều chịu sự khống chế của ta cả đấy."
Ta nổi da gà lui về phía sau hai bước: "Ta sao có thể để ngươi chạm vào lưỡi ta được chứ? Bây giờ ta đi được chưa? Ta còn phải lên Mao Sơn bái sư nữa."Ta sợ đứng thêm 1 xíu nữa thôi ta sẽ bị sợ mà ngất ra đây mất ,Huynh ấy một mặt nhẹ nhàng thư sinh ,nho nhã; mặt khác lại là Dị Hủ Quân đáng sợ ,oai hùng ,nắm giữ nhiều bí mật của con người
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip