Cre: onpic
_____________________
Toàn đội mới ăn tối xong, ai về phòng nấy, ríu rít quàng vai bá cổ nhau chuyện trò, trên tay vẫn cầm nào là sữa, nào là bánh, nào là chuối, nào là táo, vân vân và mây mây. Ai nhìn qua cảnh tượng này cũng đều thấy giống hình ảnh các bé thiếu nhi mới đi ăn liên hoan xong còn xí phần mang về. Bạn Ỉn cũng không khác mọi người, à không, có khác, ấy là mọi người lấy phần cho mình thôi còn bạn Ỉn lấy thêm cả phần cho anh Tư nhà bạn ấy nữa.
Mỗi lần mang bánh trái về phòng là bạn Ỉn lại cười tít mắt và nói với anh Tư: "Phần của anh này, em đi tắm ra mà anh chưa ăn thì chỗ bánh trái này là của em nhé". Mới ăn tối xong, làm sao nhồi thêm bánh trái gì nữa chứ, và cứ như lẽ đương nhiên, chỗ bánh trái đó đường đường chính chính thuộc quyền sở hữu của bạn Ỉn. Anh Tư cũng chẳng ý kiến gì, đâu phải tự dưng em nhà anh có cái tên Trọng Ỉn đâu, em thích gì anh chiều tất, muốn ăn gì anh cũng dẫn đi ăn, tất nhiên là sự chiều chuộng này phải được các thầy trong ban huấn luyện cho phép. Thiết nghĩ nếu anh Tư bất chấp dẫn bạn Ỉn đi ăn uống vô tội vạ thì cái người bị thầy bắt mặc áo mưa ép cân khi tập luyện phải là bạn Ỉn nhà anh chứ không phải cục muối Chinhchinh nhà Dũng Xoăn đâu.
Tối nay anh Tư phải tới chỗ ban huấn luyện để các thầy họp với ban cán sự, bàn bạc vài chuyện cho chặng đường sắp tới. Lúc về phòng cũng gần 10 giờ tối, anh mở cửa bước vào thì thấy phòng chẳng có ai. Anh thầm nghĩ chắc Ỉn con của anh lại xuống sảnh ngồi chiến game với Duy Mạnh và mọi người, bèn lật đật chạy xuống sảnh để kéo em người thương về phòng nghỉ ngơi giữ sức. Nhưng kỳ lạ chưa, trong đám mê game đang hú hét ầm ĩ dưới sảnh kia không có tiếng của bạn Ỉn, anh Tư dòm qua dòm lại cũng không thấy cái cục trắng trắng nhà anh đâu. Lạ nhỉ, mọi khi không có anh thì bám Mạnh lắm mà sao nay Mạnh cũng không biết Trọng ở đâu.
Anh lại loay hoay lên phòng tìm điện thoại gọi cho bạn Ỉn: "Sẽ luôn thật gần bên em ~ sẽ luôn là vòng tay ấm êm ~" - Là chuông điện thoại của Ỉn. Ôi giời ạ, em người thương của anh không mang điện thoại theo, rồi xong, giờ biết đi đâu mà tìm. Cục trắng trắng cưng cưng của anh mà lạc ở đất Indo này thì anh tìm chỗ nào cho ra được. Trong lòng anh Tư càng lúc càng ngập tràn lo lắng.
"Đi đâu rồi không nói với người ta câu nào hết, muộn rồi không biết đường về, hừm"
Anh lại mở cửa định bụng đi xuống đường tìm bạn Ỉn. Đi dọc hành lang qua phòng các đồng đội, chợt bước chân anh dừng lại trước một căn phòng khi nghe âm thanh trong phòng phát ra:
- Nâu bo đi nâu bo đi bật chíu ... tình tình ~
- Nâu bo đi nâu bo đi bật chíu ...
Không ngoa khi nói rằng: người nhà của các Bùi Tiến Dũng đang làm loạn. Bởi lẽ hai cái giọng oanh vàng này, một là của Chinhchinh nhà Dũng Xoăn, giọng còn lại là của người mà anh Tư đang tìm kiếm nãy giờ. Anh định gõ cửa, nhưng lại nghĩ nhạc nhẽo xập xình thế chắc gì trong phòng đã nghe tiếng gõ cửa, rồi anh cứ mở cửa ngó vào. Em người thương của anh đang đứng uốn éo nhún nhảy hát hò ầm ầm cùng với Chinhchinh, thấy anh bỗng nhiên lại trở nên ỏn ẻn như gái mới về nhà chồng. Anh Tư chỉ ngó vào, bốn mắt chạm nhau, thêm cả Chinhchinh cũng thò mặt ra cười toe toét ngoáy ngoáy mông, chỉ vậy thôi rồi anh đóng cửa đi về phòng, nhưng anh vẫn kịp nghe tiếng í ới của Chinhchinh: "Ơ về à?????". Mới đi được vài bước, anh đã nghe thấy tiếng bước chân theo sau:
- Anh ơi đợi em với
- Lúc đi chơi mất dạng thì có cần anh đợi không? Mà dép đâu sao không đi lại đi chân đất thế kia? - Anh nhíu mày nhìn xuống đôi chân trần của em người thương đang vội vã chạy tới chỗ anh.
- Hì, em quên mang dép - Bạn Ỉn chạy tới ôm tay anh Tư rồi nói.
- Đi dép anh vào kẻo lạnh chân
- Anh không đi dép cũng lạnh chân mà
- Thế giờ sao?
- Anh cõng em đi - Dường như chỉ chờ có thế, bạn Ỉn liền chạy vòng ra sau lưng anh Tư loay hoay định trèo lên.
- Sáng nay ở bể bơi cũng đòi anh cõng, giờ cũng bắt cõng nữa
- Em thích được anh cõng mà! Anh... cõng em... - Đúng là bạn Ỉn thích được anh cõng lắm, bạn thích cái cảm giác đu lên lưng anh, dựa cả người mình vào tấm lưng vững chãi ấy, cảm giác ấy cứ phải gọi là khiến bạn Ỉn phê hơn con tê tê.
- Thật hết cách với em - Anh Tư đã sớm đầu hàng trước vẻ mặt ngây thơ vô số tội ấy nên đành khom lưng xuống, tay đỡ bạn trèo lên lưng.
- Thương anh nhất nhất nhất - Bạn Ỉn thích chí cười khanh khách trên lưng anh Tư để anh cõng về đến tận phòng.
- Thương anh mà bỏ đi chơi mất dạng, không nói lại với anh câu nào, điện thoại thì không mang theo làm anh gọi không được, làm anh lo quá luôn, em thương kiểu này ấy hả?
- Anh đừng la em mà, lúc đó anh đi họp ban cán sự, chả có ai chơi với em, Chinh nó qua rủ em sang quẩy với nó, em rảnh nên em đi thôi
- Nhưng em cũng phải nhắn cho anh cái tin hay gì đó chứ, anh chạy khắp khách sạn tìm em nãy giờ
- Lúc đóng cửa phòng mới em mới nhớ ra không mang theo thẻ phòng với điện thoại nên không nhắn cho anh được
- Em đó, chỉ chơi là tớn hết cả lên thôi
- Rồi rồi, em thương, biết anh mệt rồi, lần sau đi đâu em sẽ báo cho anh
- Giờ mải chơi đến quên cả anh luôn
- Em xin lỗi mà, tại chơi vui quá chứ, anh vừa gọi về cái là em về ngay còn gì
- Anh có gọi em đâu, anh chỉ mở cửa nhìn vào thôi mà
- Thì lúc đó anh nhìn vào rồi cười cười, em sợ anh giận nên chạy vội ra với anh đây còn chả kịp chào thằng Chinh
- Giờ vẫn tiếc vì không được quẩy tiếp à
- Thì cũng hơi hơi
- Giờ là mấy giờ rồi
- Gần mười một giờ ạ
- Em muốn quẩy tiếp chứ gì?
- Ơ dạ?
- Đưa điện thoại đây cho anh, anh tìm beat cho em quẩy
- Anh đùa em à?
- Nhìn anh có giống đang đùa không, beat anh tìm xong rồi đây, quẩy cho mệt đi lát nữa ngủ cho ngon
- Thế anh quẩy cùng em nhé
- Hả?
- Hí hí, anh quẩy cùng em luôn rồi ngủ cho ngon, anh đã chiều em thì chiều cho trót đi
- Cũng được, em ngồi xuống đây, chuẩn bị sẵn sàng chưa
- Rồi ạ
* Nhạc lên . Ỉn uốn uốn . Tư xoắn xoắn . *
"Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Anh cũng không biết lữa
Từ khi lào mà ta yêu nhau
Hey hey hey hey"
- Hahahahaha, anh quẩy cũng có kém em đâu, để em đăng insta chơi
- Ừ rồi mà đi ngủ kẻo mai lại mè nheo đòi anh cho ngủ cố
* Bạn Ỉn đang hí hoáy đăng insta, anh Tư đứng dậy đi trải giường cho hai người. *
- Xong chưa em, nhanh đi ngủ
- Ủ ôi, mới đăng mà mọi người bình luận ầm ầm này anh ơi
- Thôi mai đọc, giờ ngồi đọc thì đến bao giờ mới ngủ, anh nói có nghe không
- Vâng, em đánh răng đã
****
Thế là đêm đó cộng đồng fandom, blog được phen náo loạn, "hey hey hey hey" vô tình trở thành nỗi ám ảnh của nhiều người. Còn "thủ phạm" của cái "hey hey hey hey" đó thì thản nhiên ôm cục trắng trắng mềm mềm nhà mình mà nằm ngủ, cục trắng trắng mềm mềm nào đó cũng yên vị trong vòng tay anh mà khép đôi mi cùng anh trải qua giấc mộng ngọt ngào. Em làm loạn thì cứ làm loạn, có anh bao dung chiều chuộng em, thế là đủ rồi, em chẳng cần gì khác trên đời này nữa, ngoài anh ra.
Ngoài kia bao la sóng gió, hỗn loạn...
Em cứ trốn trong vòng tay anh thôi, là sẽ được bình yên...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip