[0421] Dũng của em

Crepic: startalk
_____________________


(Xin nói trước là phần này rất nhạt, vì đến hôm nay tớ mới vội vàng viết nó ra, chỉ là để tớ giải tỏa bớt cảm xúc tiêu cực của bản thân mấy hôm nay thôi. Chờ mãi, đợi mãi, cuối cùng lại chỉ chờ được buồn bực và xót xa...

À một lí do để viết phần này, ấy là, nếu Dũng ngoài đời không kịp gặp Trọng trước khi bay, thì hãy để Dũng của "Thương" làm điều đó...)

_____________________



Ga Quốc tế sân bay Nội Bài.

Ngày 01 tháng 06 năm 2019.

Hôm nay toàn đội tuyển quốc gia sẽ lên đường bay sang Thái Lan tham dự King's Cup. Tuy nhiên, một nhóm cầu thủ xuất phát từ Liên đoàn ra sân bay, một nhóm khác lại bay từ Gia Lai ra thẳng sân bay chờ hội quân. Lẽ ra nhóm từ Gia Lai sẽ đến sân bay trước, nhưng vì giờ bay bị lùi lại, nên lúc nhóm này vừa đến sân bay thì cũng chỉ còn cách giờ bay sang Thái chưa đầy một tiếng đồng hồ.

Điều này khiến anh Tư đứng ngồi không yên, mắt cứ ngó mãi ra phía ngoài xem có chiếc xe bus nào chở nhóm Gia Lai đến hay chưa. Đến khi bị các đồng đội giục vào làm thủ tục, anh Tư cũng vẫn cố nán lại để chờ một bóng hình thân quen mà anh hóng ngày hóng đêm để được gặp từ khi có danh sách tuyển quốc gia chính thức.

Đã ngóng trông đến ngày lại được cùng nhau chiến đấu trên tuyển, ấy vậy mà...

- Dũng ơi vào kiểm tra an ninh thôi em – Hải Quế chạy ra kéo tay ông em cùng câu lạc bộ vẫn đang ngơ ngác nhìn ra cửa.

- Mọi người vào hết rồi à anh Hải

- Chưa, các thầy vẫn ở ngoài kia, chắc muốn chờ hội Gia Lai với Hà Nội đến... ơ... - Rồi như ngộ ra điều gì, Hải Quế liền nói tiếp – Chú em muốn ở lại đợi Trọng à

- Hì, đúng là chẳng gì qua được mắt anh giai

- Thế vào làm thủ tục gửi hành lý thôi rồi ra xin đợi cùng các thầy, anh vào trước với bọn kia

Lúc anh Tư làm xong thủ tục, định quay ra tiếp tục làm "Hòn Vọng Ỉn" thì thấy hội Đức Huy, Tuấn Anh cũng tới ký gửi hành lý...

Thế tức là... em của anh cũng đến rồi...

Anh lặng lẽ đứng một góc, nhìn các thầy đứng nói chuyện, vỗ vai an ủi em, còn em thì chống nạng đứng đó tươi cười chào các thầy. Nụ cười em vẫn thật đẹp, nhưng lại làm anh xót xa quá đỗi...

Anh Tư đứng nhìn được mấy phút thì thấy các thầy chuẩn bị rời đi, bỗng thầy Khoa phiên dịch nhìn thấy anh và gọi lớn: "Dũng!" khiến mọi người, cả em cũng nhìn về phía anh. Rồi các thầy đều hiểu ý nên đi trước. Không gian ở sân bay tuy ồn ào và đông người, nhưng tất cả đâu có là gì với hai con người sắp phải xa nhau này cơ chứ.

Anh Tư vội vàng bước đến, vừa run rẩy bước đi vừa nhìn xuống cái chân băng cố định của em, còn em, vẫn rất lạc quan, tươi cười với anh:

- Anh, hì hì

- Sao lại đến mức này... - Anh Tư không kiềm chế được mà ôm lấy em, vai anh rung lên từng đợt – Sao lại ra nông nỗi này hả em...

- Tay em bận rồi, không ôm lại anh được đâu

- Mình đã hẹn nhau trên tuyển mà, lẽ ra bây giờ em phải mặc áo tuyển, phải đi cùng anh vào phòng chờ, phải ngồi cạnh nghịch phá không cho anh chơi game rồi mè nheo đòi anh nói chuyện với em chứ, tại sao, tại sao lại thế này...

Anh của em mạnh mẽ là thế, nhưng giờ đây lại như một đứa trẻ, khóc nức nở trên vai em, chẳng để tâm chuyện hai đứa đang ở chốn đông người.

- Anh Dũng... em xin lỗi, em thất hứa với anh rồi

- Không phải lỗi của em, là ông trời muốn trêu ngươi chúng ta

- Anh Dũng, bình tĩnh lại nghe em nói này

- Anh nghe

Anh Tư liền buông bạn Ỉn ra, nhìn vào mắt em. Bạn Ỉn cũng cố gắng đưa tay giúp anh lau đi những giọt nước mắt đau lòng ấy.

- Anh xem này, lớn tướng rồi còn khóc nhè, xấu quá đi mất. Mọi người vào phòng chờ hết rồi, anh còn ở đây, tính anh đã hay lề mề rồi còn đi muộn nhất, lát nữa vào kia mà nghe thầy mắng nhé

- Chân... chân em sao rồi

- Bác sĩ nói phải chờ đầu gối hết dịch mới chụp chiếu được cơ, anh đừng lo, cứ yên tâm đi đá cup đi, xong rồi lại về với em, lần này, em lại phải nhờ anh đá thay phần em nữa rồi, ai bảo cái chân em nó hư, nó dở chứng chứ. Nhưng may mà có anh, nên em mới yên tâm dưỡng thương, anh nhớ phải cố gắng cả phần em nữa đấy, em ở nhà chờ tin thắng trận anh báo về, anh làm được không hả Dũng của em

- Ừ, em ở nhà mau bình phục, nhớ là phải mau bình phục đấy, hứa với anh đi

- Em hứa màaaaa, thôi anh mau vào đi kẻo cả đội chờ, à mà anh nhớ mang pát-po nhé

- Anh nhớ rồi, mà em ơi

- Dạ

- Em luôn ở đây, nên mình không bao giờ xa nhau cả, em hiểu chứ - Anh Tư cầm tay bạn Ỉn đặt lên trái tim mình.

- Em biết rồi, anh giữ gìn sức khỏe, anh vào đi, sang đó nhớ mua quà về cho em, ô mai Thái ngon lắm đấy, không mua về cho em là em dỗi nhé

Bạn Ỉn đẩy anh Tư bước đi, anh đi vài bước lại ngoái đầu nhìn em, bạn Ỉn liền giơ nạng vẫy vẫy chào, cười thật tươi như để động viên anh và cũng tự trấn an chính mình.

Giấc mơ sân cỏ của em, một lần nữa lại gửi gắm cho anh gìn giữ...

- Về thôi Trọng ơi, lên tôi cõng ông về - Người vừa lên tiếng là Bùi Tiến Dũng, nhưng không phải Bùi Tiến Dũng.

- Tôi tự đi được, ông cầm giúp tôi balo là được rồi, cảm ơn ông

- Ông thấy buồn cười không Trọng, lúc nào đi cùng ông cũng là Bùi Tiến Dũng, hớ hớ hớ - Dũng Gôn vừa nói vừa cười để chọc cho bạn mình vui.

- Ừa, chắc kiếp trước tôi nợ nần gì ai tên Bùi Tiến Dũng, nên kiếp này gặp được anh bồ ngơ rồi lại đụng phải bạn thân của thằng Chinh cũng tên Bùi Tiến Dũng, nhưng Dũng của Chinh làm sao xịn xò bằng Dũng của Trọng

- Này cứ phải kháy đểu nhau mới được à bạn đồng niên, tôi thì kém anh Tư khoản nào

- Kém tuổi – Bạn Ỉn đáp tỉnh rụi.

- Đấy là lỗi của tôi à

- Lỗi của ông hay không thì cũng chạ liên quan đến tôi

- Thật sự tôi muốn nắm cổ ném ông viu một cái cho bõ tức lắm đây này

- Ông giỏi thì ném thử đi, fans còn đầy ra kìa, ông ném thử rồi fans quay cờ-líp tung lên mạng, anh nhà tôi xem được sẽ phi ra đây ngay, đến lúc đó để tôi chống mắt lên xem ông còn toàn mạng mà lên U23 đoàn tụ với thằng Dụng không, haha

Nói rồi bạn Ỉn chống nạng bước thấp bước cao vênh mặt đi trước, bỏ lại Dũng Gôn thở dài ngao ngán phía sau, không ngừng cảm thán: "Sao cùng là Bùi Tiến Dũng mà mình lại bị thằng Ỉn phân biệt đối xử thế chứ??"

****

Phải rồi, Dũng của em luôn là nhất trong em...

Dũng của em đẹp trai nhất, tốt bụng nhất, tài giỏi nhất...

Dũng của em luôn là người hiểu em nhất, cưng em nhất, chiều em nhất...

Dũng của em luôn vì em mà chở che, bảo vệ, yêu thương, lo lắng...

Dũng của người khác, có hoàn hảo cách mấy...

Cũng chẳng thể nào thay thế được Dũng của em...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip