Chap 2

Write By : Diệp Tử Đằng

.

Khi Thiên Bình ánh nắng mặt trời đã bắt đầu len lỏi qua cái khung cửa sổ màu đen .Lạ thật hôm qua không lẽ đã thiếp đi từ bao giờ mà làm gì tới mức mộng du đứng dậy tự thay đồ sau khi đã nằm trên giường đắp chăn ngủ sao. Có bao nhiêu là câu hỏi quay quẩn trong trí não cô vẫn tiếp tục thắc mắc cho đến khi một chàng trai với một bộ đồng phục học sinh màu đen tiến đến gõ cửa.

"Thiên Bình liệu cô đã dậy chưa"

"à chưa"

Thiên Bình vô tình đáp lại không suy nghĩ rằng câu trả lời của cô nó mang bao nhiêu phần ngớ ngẩn.

"chưa sao có thể lên tiếng" Thiên Yết

Mặt tối sầm đối đáp với người bên trong làm chính bản thân Thiên Bình cũng phải tự ngớ người ôi trời sao tự nhiên lại trả lời , có người nào ngủ mà trả lời mình chưa thức bao giờ. Thiên Yết thấy người trong phòng không có thêm động tỉnh , cậu liền trực tiếp mở cửa bước vào phòng . Đập vào mắt anh là Thiên Bình với thân thể kiều diễm chỉ mặc đúng một chiếc áo sơ mi trắng bên dưới lại trống rỗng không có gì ngoài quần trong , nhưng ánh mắt cậu vẫn không lóe lên tia ngạc nhiên nào vì người hôm qua thay đồ cho cô là cậu, chỉ có mình Thiên Bình là thấy có kẻ đang chiếm tiện nghi của cô nên vội vàng lấy chăn che chắn tự thủ.

"cậu nhanh chóng đi ra ngay tôi có thể tự thay đồ được sẽ kêu cậu sau"

"Vâng"

Thiên Yết đi ra khỏi phòng nụ cười vẫn trên môi hiền diệu , nhưng bí hiểm . Thiên Bình đã rất nhanh thay xong quần áo chỉnh tề , cô tân trang tất cả đầy đủ chỉ còn bước cuối cùng là để Thiên Yết giúp mình chải tóc bản thân từng lọn tóc của cô đã rất mượt rồi nên chải vài cái cho vào nếp là xong, nhưng chính người chải lại không muốn dừng nen làm cả hai phải mất đến tận 10 phút chỉ để chải tóc cho cô. Thiên Yết cài lên tóc của Thiên Bình một chiếc kẹp nhỏ giúp cô cố định lại phần tóc dư.

"đi thôi"

"không ăn sáng sao"

"nay tôi không muốn ăn"

"nếu em không ăn thì tôi sẽ phạt em đó''

Thiên yết thì thầm vào đôi tai nhỏ của thiên bình lời nói nhẹ nhàng nhưng người đang nghe biết rằng nếu cô mà không làm theo thì lời đe dọa sẽ thành hiện thực và thiên yết dư sức có thể làm cô mệt mỗi. Thiên Bình đi xuống với vẻ mặt lạnh như băng bắc cực nhưng đâu ai biết trong lòng gợn lên những gợn thủy triều.

Sau khi ăn sáng xong ở ngoài đã có một chiếc xe màu đen sáng bóng người tài xế trong trang phục com lê đen găng tay trắng tóc được chải gọn , đã đứng đó đợi hai người từ trước Thiên Yết đi tới mở lấy cửa xe kia cho cô chủ của mình vào trong dễ dàng , nhưng có một việc chưa tính là tâm trạng của Thiên Bình hôm đó thế nào mà lại chả thèm đến ý đến cái xe chỉ cứ thế quay gót cước bộ đều đều như là chuyện thường tình .

''tôi muốn đi bộ cậu thì đi xe tôi không muốn ai thấy mình đi chung với cậu''

Thiên bình nói là làm đi một mạch càng ngày càng xa , làm Thiên Yết chỉ biết bất lực nhìn theo bóng dáng cô đơn của cô mà thở dài từ lúc nhỏ Thiên Bình đã vậy lúc cả hai học cùng một lớp các bạn nữ ai cũng thích Thiên Yết đến mức bọn họ đôi khi sẽ trưng ra bộ mặt giả tạo để lấy lòng Thiên Bình. Chỉ để có thể được ở gần cậu thêm một chút.

Thiên bình giờ đây đi bộ trên con đường đá, hôm nay cũng không quá nóng đôi lúc có vào cơn gió thổi qua khiến tâm trạng cô có thêm chút thư giãn, bỏ bớt được phòng bị vài giây thì liền có một người từ sau cấm đầu cấm cổ mà chạy mà chẳng hề biết gì cứ thế đâm thẳng vào Thiên Bình . Có vẻ biết mình là người gây ra tai nạn khiến cả hai đều ngã nên cô gái đó đã rất nhanh đứng dậy xin lỗi rối rít.

''mình xin lỗi cậu có sao không?"

''không sao''

Thiên Bình nhìn lên woah đúng là một cô gái quá ư xinh đẹp mái tóc hai tầng màu vàng  đôi mắt hai mí màu nâu năng động và tươi trẻ gương mặt trái xoan ưa nhìn, môi hồng tự nhiên, nhưng hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.

''không phải cậu là người hôm trước đăng kí câu lạc bộ bắn cung sao hôm nay mình bắt đầu hoạt động lúc 5 giờ chiều đừng đến trễ nha giờ mình có việc đi trước tạm biệt''

Nhân mã nói nhanh như tên bắn rồi chạy đi mất , làm Thiên bình đến cả định hình còn không kịp nói chi là trả lời cô gái đó đáng ra nên ở câu lạc bộ điền kinh hơn là bắn cung người gì chạy nhanh hơn cả vận động viên . 

Thiên Bình tiếp tục đi bộ đến cổng trường lại gặp được Nhân Mã lần nữa cô nàng đang chạy lại đứng kế một chàng trai cũng khá cao với mái tóc màu hồng nổi bật đôi mắt huyền ảo và xinh đẹp dáng người chuẩn như mẫu , vẻ đẹp hoàn mĩ đó gần như không hề bị lưu mờ bởi cơn giận của chàng trai.

''xin lỗi song tử''

Nhân Mã chấp hai tay cúi đầu 90 độ xin lỗi , vì sự việc tối qua cô chơi game đến tận nửa đêm đến giờ hẹn sáng hôm nay với cậu cũng quên bén đi mất vì giấc ngủ ngàn thu.

''cậu hay thật dám bắt tôi đợi''

Song Tử gõ vào đầu của Nhân Mã một cái rõ đau khiến cô nàng ôm lấy đầu mình , làm cậu phải hối hận khôn thôi đánh một cái mà phải xoa đến tận vài lần. Nhân Mã chỉ đứng đó hưởng thụ cảm giác được cậu chăm sóc. Họ đã ở trong cái tình trạng này rất lâu rồi nhưng có vẻ cả hai không hề thấy khó chịu về điều ấy , cứ thế tiếp tục lười biếng ở cạnh nhau.

''này''

Một cô gái từ xa đi tới thuận tiện nắm lấy cánh tay của Song Tử gương mặt dễ thương với hai má hồng , tóc cũng được buộc bằng hai cái nơ cùng màu đôi mắt đen đăm chiêu quan sát từng hành động của Nhân Mã thân hình nóng bỏng ghé sát vào cậu thêm một chút.

''chào cậu Kimi''

Nhân mã nở nụ cười khiến bao người rung động, cô thật tự nhiên vẫy tay chào kimi như một người bạn . Nhưng đổi lại sự thân thiện đó là ánh mắt mang chút chán ghét cùng cái điêu ngoa khó thể nào nuốt nổi.

''ờ chào tôi cấm cậu động vào Song Tử của Tôi , tôi là honey của cậu ấy đó''-kimi cố gắng nhấn mạnh từ honey thêm vài lần như đánh dấu chủ quyền của mình lên người Song Tử.

''hồi nào vậy?"

Song Tử với câu trả lời đầy sự ngây ngô khiến ai ở gần đó bao gồm Nhân Mã đều phải bật cười. Song tử là con trai của một tập đoàn bất động sản nổi tiếng của thành phố , nên việc ai ai cũng muốn làm honey của cậu không phải là điều quá bất ngờ . Nhưng với Kimi thì khác đôi đồng tử nàng ta giản nở vì ngạc nhiên với câu trả lời của cậu.

''không phải cha mẹ'' nàng ta đã bắt đầu có chút lúng túng. 

''tớ chưa từng nói đồng ý điều gì về việc này, xin cậu đừng gieo rắc những tin đồn vô lý"

Song tử nói rồi kéo lấy cô bạn Nhân Mã của mình đi vào trường để lại bao ánh nhìn soi mói, cười cợt sự ảo tưởng của Kimi.

''cô chủ sao cô lại che đôi bông tai vậy''

Thiên Yết đã đến trường từ sớm thấy được  Thiên Bình đang ở hành lang nhìn xuống có vẻ như đang hóng điều gì đó dưới sân trường.

''không muốn người khác nhìn thấy''-

Thiên bình một câu trả lời nhẹ nhàng , nhưng lại khiến gương mặt Thiên Yết trầm xuống cậu định nói điều gì đó với cô nhưng lại bị một đám con gái lúc này chạy tới cắt ngang . Họ tự nhiên người thì ôm lấy tay cậu , người thì đòi cậu giúp bài tập, người thì đòi ăn trưa cùng quả là ồn ào, không khác gì một cái chợ cá , làm Thiên Bình mất đi hứng thú hóng câu truyện tình yêu bên dưới cô như người vô hình đi vào lớp trong im lặng.

''cô gái đó là ai vậy thiên yết''-Vicky một cô gái với ánh nhìn mang sự ghen tị hướng tới Thiên Bình.

''cô chủ của tôi đấy mong mọi người đừng chạm vào cô ấy nhé'' Thiên Yết nói với tất cả mọi người với một nụ cười lễ độ nhưng nó mang toàn sát khí , làm tất cả bọn họ đều hiểu được dụng ý phía sau câu nói đó là gì . Có thể bây giờ cách hành xử của cậu mang bao nhiêu là lịch thiệp , chỉ cần họ đụng vào cô nàng lúc nãy dù chỉ là một cọng tóc Thiên Yết có thể sẽ không nương tay với họ mặc kệ cả vấn đề chênh lệch giới tính. Cô ấy là bảo vật mà cậu cố gắng đặt và giữ lấy trong lòng , còn họ chỉ là cát bụi không đáng kể nơi sa mạc hoang vu.

.

Write By : Diệp Tử Đằng

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip