Chương 17 (1)

"Trước lạ sau quen —— không bằng đêm nay Tô tiểu thư lại gọi một lần nữa?"

"........"

Tô Đồng bị lời nói cùng tiếng cười của người đàn ông gần trong gang tấc làm cho ngây ngẩn, còn chưa kịp hoàn hồn thì bị một thanh âm của người thứ ba cắt ngang ——

"Lại gọi một lần? Gọi một lần cái gì?"

Tô Đồng giật mình vì đột nhiên có một cái đầu chen vào.

Cô vừa quay mặt nhìn sang chỉ thấy Susan không biết từ khi nào đã đến bên cạnh mình, nhìn cô bằng đôi mắt tò mò, hỏi: "Giữa hai người có chuyện bí mật gì mà tôi không biết sao?"

Tô Đồng: "........."

Văn Cảnh đã sớm phát hiện Susan có mặt ở đây nên lúc này tự nhiên lười phản ứng lại.

Chẳng qua hiếm khi nhìn thấy Tô Đồng vốn giỏi hùng biện như vậy lại bị hỏi cho á khẩu, anh không nhịn được liền nổi lên tâm tư muốn trêu đùa.

"Cô ấy không nói qua với cô sao?"

Văn Cảnh cố tình hạ thấp thanh âm, tiếng cười như có như không vang lên.

Nói xong anh còn nhìn sang Tô Đồng bằng ánh mắt thâm tình.

Đôi mắt này thật xứng với khuôn mặt đó, quả thật là một tai họa.

Đặc biệt là giọng điệu kia càng làm cho người ta suy nghĩ bậy bạ.

Dừng lại hai giây, ánh mắt anh chuyển sang nhìn Susan, người đang rất tò mò.

"Đêm đầu tiên của tôi và cô ấy ——"

Lời vừa mới nói ra khỏi miệng, Tô Đồng đã nhanh tay che kín miệng của anh lại.

Sau khi che xong thì cô liền thấy hối hận.

——

Trong cuộc trò chuyện quỷ dị như vậy còn không bằng để anh nói hết ra cho rồi.

Nghĩ như vậy, Tô Đồng vừa nhấc mắt liền chạm phải đôi mắt xanh thẫm đầy ý cười.

Tim cô bỗng nhiên đạp thình thịch, ngây người một chút mới phản ứng lại, cuống quít rút tay về.

Trong lúc hấp tấp, cô còn cảm thấy chột dạ mà lùi lại nửa bước.

Bàn tay rũ bên người giống như truyền đến một ngọn lửa nóng hổi.

"Đồng....." Đôi mắt Susan nhìn hai người càng thêm hoài nghi, cô tiến lại gần bên cạnh Tô Đồng, ghé sát bên tai thấp giọng nói: "Cậu thật sự sẽ không lên giường với tiểu tử này đấy chứ?"

Tô Đồng: "——?!"

Nhìn thấy Tô Đồng mở to mắt nhìn, Susan cũng biết là mình đã suy nghĩ nhiều.

Lúc này cô mới đứng thẳng người lên, lấy một ly champagne ở trên bàn bên cạnh, vỗ vỗ vai Tô Đồng ẩn ý sâu xa, sau đó xoay người đi về một góc khác.

Chờ Susan đi xa, Tô Đồng mới bất lực quay người lại.

"Rốt cuộc là anh muốn thế nào?"

Ánh mắt Văn Cảnh chợt lóe lên.

"Em không muốn nhìn thấy anh?"

Tô Đồng trầm mặc hai giây.

Lát sau cô bỗng nhiên nở một nụ cười.

Từ đôi môi đỏ mọng cho đến hàng lông mày cùng đôi mắt, nụ cười của cô gái có vài phần quyến rũ lan tỏa trên khuôn mặt tinh xảo diễm lệ.

Thất thần một lúc, Văn Cảnh giống như lại nhìn thấy một Poppy vũ mị nhẹ nhàng ở sòng bạc kia một năm trước.

—— người luôn có thể vượt qua sự mong đợi của anh.

Quả nhiên.

Ngay sau đó, cô gái nhón chân lên, cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh kéo anh cúi người xuống.

Ánh mắt Văn Cảnh khẽ nhúc nhích nhưng không phản kháng, thuận thế cúi người xuống.

Hô hấp nóng rực quét qua bên tai anh ——

"Vốn dĩ tôi còn cho rằng lúc trước tôi làm liên lụy đến Văn tiên sinh vô tội, cho tới khi King nói anh là thám tử mà bọn họ thuê, tôi mới sinh lòng nghi ngờ; sau này về nước được một năm, tôi mới chậm rãi suy nghĩ cẩn thận......."

"Buổi tối ngày hôm đó, chỉ sợ Văn tiên sinh đã sớm phát hiện trên người tôi có camera —— cho nên mới cố tình tiếp cận tôi đúng không?"

Văn Cảnh nheo mắt lại, thấp giọng cười nói: "Nhưng buổi tối ngày hôm đó, từ việc mua một đêm đến việc trói tôi lại trên giường, đều là em lựa chọn."

"Cho nên anh mới thuận lý thành chương dùng nó để áp chế tôi?"

"Không, chỉ là bản chất công việc."

"......."

Nghe được lời nói thản nhiên không thèm để ý của anh, Tô Đồng liền nhớ tới đêm đó mình có bận tâm đến lòng tự trọng của đối phương có bị tổn thương hay không.........Hiện tại nghĩ lại ý tưởng đó của cô cũng rất là ấu trĩ.

Tô Đồng cong khóe môi cười tự giễu, gót chân chạm xuống đất.

"Vậy hôm nay Văn tiên sinh đến đây có mục đích gì?"

"Bởi vì anh yêu em."

"......"

Lời này cũng quá mức đột ngột, Tô Đồng ngây người được vài giây, ngẩng đầu mở to mắt nhìn Văn Cảnh.

"—— cái gì?"

Giống như một con mèo bị kinh hách.

Văn Cảnh bật cười.

"Không tin sao?"

"......." Tô Đồng đè xuống một tia rung động không rõ kia, liếc nhìn anh một cái vô cảm: "Một năm trước vừa mới bị lừa còn nên tin anh sao? Tôi điên rồi chắc?"

Văn Cảnh vừa muốn nói tiếp, ánh mắt đột nhiên phát lạnh.

Lời định nói đến bên miệng cũng dừng lại.

Anh nghiêng mắt nhìn về phía đám người bên trái.

Một thân ảnh nhanh chóng tránh khỏi tầm mắt của anh.

Ý cười trong mắt Văn Cảnh liền nhạt dần.

Anh không nói gì nữa, xoay ngươi ôm lấy vai Tô Đồng đem người đi tới sân phía sau biệt thự.

Cho đến khi Tô Đồng đi được vài bước mới tỉnh táo lại, theo bản năng liền giãy giụa ——

"Anh làm gì vậy......."

"Có người theo dõi chúng ta." Văn Cảnh lên tiếng đánh gãy lời nói của cô: "Không cần nói chuyện, không cần quay đầu lại."

"Không phải em muốn biết anh tới đây vì cái gì sao? —— đây là nguyên nhân."

Ánh mắt Tô Đồng cũng bắt đầu cảnh giác.

Nhưng cô vẫn nghi ngờ nhìn về phía Văn Cảnh, thấp giọng nói.

"Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng anh?"

"Nếu không nhìn lầm thì người đó mang theo một khẩu súng —— cứ cho là em không tin thì tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ."

Tuy trong lời nói của anh căng thẳng như vậy nhưng vẫn có ý cười.

".......Súng?"

Hô hấp Tô Đồng cứng lại.

"Sợ cái gì, không phải còn có anh ở đây sao?"

Văn Cảnh vừa nói vừa quét mắt nhìn bố cục bên trong biệt thự.

Sau khi nhìn trúng một phương hướng, anh mang Tô Đồng đi qua.

"Có anh ở đây? Không phải anh đánh nhau sẽ choáng váng hay sao?"

"........." 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip