Chương 10: Cháu trai bụng bầu cầu xin bác cả ban cặc

Chương 10: Cháu trai bụng bầu cầu xin bác cả ban cặc / Không chờ nổi làm tình ngay trên sàn phòng khách

Thường Dũng không ngờ mình lại làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy. Anh đã gửi những bức ảnh chụp được cho kẻ thù không đội trời chung của Tô Minh Du. Anh biết mình đang tự tìm đường chết, nhưng làm vậy, anh cảm thấy mình được giải thoát. Tô Thịnh Cường chắc chắn sẽ hận anh thấu xương, sự cố chấp mười mấy năm qua của anh cũng sẽ trở nên vô nghĩa, tan thành mây khói.

Tô Minh Du những ngày này như đang ngâm mình trong hũ mật. Quan hệ giữa cậu và bác cả ngày càng thân mật, quấn quýt bên nhau như đôi vợ chồng già. Ban đêm ôm nhau làm tình rồi ngủ, sáng sớm trao nhau nụ hôn chào buổi sáng, cái ôm ấm áp, đi làm thì thắt cà vạt cho nhau...... Những ngày tháng ngọt ngào này khiến cậu cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống. Hóa ra ngoài công việc, trên đời này còn có thứ khiến cậu say mê đến thế, còn chân thực hơn cả cái danh gia chủ Tô gia. Danh dự, tiền tài, quyền lực, cậu đều muốn vứt bỏ hết.

Thế nhưng hạnh phúc luôn ngắn ngủi, thoáng qua như gió thoảng. Chuyện xấu loạn luân giữa Tô Minh Du và bác cả, giấy không gói được lửa, càng muốn che giấu thì lại càng có kẻ cố tình tiết lộ ra ngoài.

“Mẹ kiếp! Thằng nào chụp!” Tô Thịnh Cường giận tím mặt, hắn ném văng xấp ảnh trợ lý gửi tới, đứng phắt dậy, nôn nóng rút điện thoại gọi ngay cho cậu.

Đầu dây bên kia, Tô Minh Du cũng nhận được ảnh. Nhìn chính mình dâm đãng trong hình, đôi mày lá liễu nhíu chặt, sắc mặt ngưng trọng, môi mím chặt. Đang lúc hoảng loạn chưa biết tính sao thì điện thoại reo, không cần nhìn cậu cũng biết là ai gọi.

“Mẹ nó! Sao không nghe máy!” Tô Thịnh Cường sốt ruột đi đi lại lại. Hắn thề, nếu biết thằng nào tung ảnh, hắn sẽ giết chết nó.

Tô Minh Du chẳng còn tâm trí đâu mà nghe điện thoại, cậu còn chuyện quan trọng hơn phải xử lý. Nếu không đi, kết cục của cậu sẽ càng thê thảm hơn.

Tô Minh Lệ không ngờ Tô Minh Du lại đến nhanh như vậy. Hắn cầm xấp ảnh ngắm nghía, không ngờ khẩu vị của Tô Minh Du lại mặn thế này, không những thích bị đàn ông đụ, mà còn thích loạn luân với bác ruột. Nếu không có người gửi ảnh cho hắn thì hắn cũng chẳng có cơ hội lật đổ Tô Minh Du. Ông trời đã chiếu cố hắn như vậy, hắn sao có thể để lãng phí cơ hội ngàn năm có một này.

“Tao biết là mày gửi ảnh cho tao. Bất kể là ai đưa cho mày, tao hy vọng mày đừng tiết lộ ra ngoài.” Tô Minh Du chưa bao giờ cúi đầu trước người ngoài, lần này cũng vậy.

“Anh trai tốt của em, anh đang nói gì thế? Sao em nghe không hiểu ta.” Tô Minh Lệ đứng dậy, cố ý bày mấy tấm ảnh lên bàn.

“Tô Minh Lệ, mày muốn gì tao cũng có thể cho mày, chỉ cần mày không tung tin ra ngoài.” Giọng Tô Minh Du dịu xuống đôi chút, nhưng đối với Tô Minh Lệ mà nói, thứ hắn muốn không phải là sự khúm núm của Tô Minh Du.

“Tao muốn gì cũng được à? Ha ha.....” Tô Minh Lệ đột nhiên cười man rợ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao muốn tất cả những gì mày đang có, và mày phải cút khỏi Tô gia, vĩnh viễn!”

“Mày!” Tô Minh Du chỉ tay vào mặt Tô Minh Lệ, nghẹn lời.

“Tô Minh Du, mày coi thường tao mười mấy năm nay, giờ đến lúc thay đổi rồi. Mày vốn dĩ không thuộc về Tô gia, đây là do mày tự chuốc lấy thôi.” Tô Minh Lệ châm chọc, làm như mọi chuyện đều do lỗi của Tô Minh Du vậy.

“Không thể nào, tao sẽ không đồng ý.” Tô Minh Du nghĩ đến những thứ mình phải nỗ lực mười mấy năm mới đổi lại được, giờ chắp tay dâng cho kẻ khác, tuyệt đối không thể.

“Không thể nào? Tô Minh Du, mày ngây thơ quá đấy. Tao cho mày một đêm suy nghĩ, ngày mai trả lời tao, nếu không...... mày tự liệu đi.” Tô Minh Lệ ra tối hậu thư.

Tô Minh Lệ muốn tất cả của Tô gia, hắn đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi. Lâu đến mức khi có người đưa ảnh Tô Minh Du cho hắn, hắn còn không tin là thật. Nhưng đã nắm được thóp rồi thì hắn sẽ không dễ dàng buông tha. Đây là cơ hội lật đổ Tô Minh Du, bởi vì Tô Minh Du chắc chắn sẽ phải từ bỏ tất cả.

Tô Minh Du thất thần, cậu muốn cứu vãn, nhưng kết quả cậu phải đối mặt hiện giờ chỉ có một, đó là từ bỏ tất cả để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng. Cam tâm hay không cũng chẳng còn cách nào khác, nếu không chuyện cậu và bác cả loạn luân mà lộ ra thì cả hai sẽ cùng bị hủy diệt.

Ngồi bên hồ nước, cà vạt xộc xệch, Tô Minh Du chìm trong bóng đêm, nỗi bi thương không nơi phát tiết bao trùm lấy cậu.

Khi Tô Thịnh Cường chạy tới, nhìn thấy bộ dạng này của cháu trai, hắn sợ hãi, vội vàng chạy lại, ngồi xổm xuống ôm lấy cậu.

“Cháu... cháu không sao chứ?” Hơi thở Tô Thịnh Cường ngưng trệ, hắn chuẩn bị tinh thần nghe cháu trai xử lý.

“Tôi không sao! Ông tới đây làm gì?” Tô Minh Du quay mặt đi không nhìn hắn, hiện tại cậu không có tâm trạng giải quyết chuyện của hai người.

“Bác sợ cháu.....” Tô Thịnh Cường nói đến đây thì nghẹn lại.

“Tự sát? Đó là việc của kẻ hèn nhát!” Tô Minh Du cười khinh bỉ.

“Bác không biết ai chụp, nhưng chuyện này đều tại bác, tin bác đi, bác có thể xử lý ổn thỏa.” Tô Thịnh Cường vẻ mặt đau khổ, hắn thực sự rất hối hận, hận mình lúc đó chỉ lo hưởng thụ mà không để ý có kẻ chụp lén.

“Xử lý ổn thỏa? Ông xử lý thế nào, nói cho tôi nghe xem! Ảnh chụp của chúng ta mà lộ ra ngoài, bác nghĩ Tô gia sẽ dung thứ cho chúng ta sao?” Giọng Tô Minh Du cao vút, cậu vùng ra khỏi vòng tay hắn.

“Bác... Cháu......” Tô Thịnh Cường ấp úng, hắn muốn bày tỏ sự chân thành, nhưng càng nói càng rối.

“Ông đừng nói nữa, ông đi trước đi! Việc này tôi tự giải quyết.” Tô Minh Du quay lưng lại với hắn, cậu quá mệt mỏi rồi, giờ không muốn nói thêm câu nào nữa.

“Tiểu Du, cháu có thể đánh bác, chỉ xin cháu tha thứ cho bác.” Tô Thịnh Cường cảm thấy hôm nay nếu không cầu xin được sự tha thứ của cháu trai, sau này sẽ chẳng còn cơ hội nữa. Hắn tiến lên muốn ôm lấy cậu.

“Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến ông! Cút!” Trong lúc giằng co, Tô Minh Du tát hắn một cái. Hắn sững người tại chỗ.

“Tô Minh Du, bác đáng đánh, nhưng cầu xin cháu tha thứ cho bác.” Tô Thịnh Cường đột nhiên quỳ sụp xuống đất, đầu dựa vào bụng cháu trai, hai tay ôm chặt lấy eo cậu.

“Bác.....” Tô Minh Du kinh ngạc. Người đàn ông này lại vứt bỏ cả tôn nghiêm, quỳ xuống trước mặt cậu, chỉ để cầu xin sự tha thứ, cậu thực sự quan trọng đến thế sao?

“Tô Minh Du, bác muốn nói cho cháu biết, bác yêu cháu. Cảm giác của bác đối với cháu không phải tình thân, là tình yêu. Bác muốn đêm nay chấm dứt quá khứ, ở bên bác đi.” Giọng Tô Thịnh Cường vang lên trong màn đêm, trầm ấm, chứa đựng sự nhiệt thành, không phải bốc đồng, mà là chân tình bộc lộ.

“Tôi đã chọn rời khỏi Tô gia, tôi không muốn liên lụy tới ông.” Nghe lời tỏ tình của hắn, nói không cảm động là nói dối, nhưng cậu sợ, đối mặt với tình yêu, cậu xa lạ và luống cuống.

“Không có liên lụy gì cả, rời đi thì rời đi, sau này bác nuôi cháu. Cháu cũng nên nghỉ ngơi đi thôi, bao nhiêu năm nay rồi, cháu không thấy mình nên sống thoải mái hơn chút sao? Tương lai giao cho bác, được không?” Tô Thịnh Cường vẫn quỳ đó, nói một hồi nước mắt trào ra.

“Ông nói thật..... thật chứ?” Giọng Tô Minh Du run run. Cậu không cưỡng lại được sự cám dỗ về tương lai. Bác cả nói yêu cậu, đây là thứ cám dỗ nhất cậu gặp phải trong suốt 20 năm qua. Tình yêu, quả là một thứ tốt đẹp.

“Thật! Bác thề! Bất kể chúng ta có huyết thống hay không, bác đối với cháu chỉ có tình yêu.” Tô Thịnh Cường nghiêm túc thề thốt. Hôm nay không nói, không biết sau này sẽ ra sao, hắn không muốn mất đi cháu trai.

“Tô Thịnh Cường, nhìn vào mắt tôi.” Tô Minh Du nhìn thẳng vào mắt bác cả, tiếp tục nói: “Vốn dĩ tôi muốn chạy trốn, nhưng hiện tại ông đã bắt được tôi rồi, cái nhân danh tình yêu.”

Tô Thịnh Cường cười, hắn hưng phấn đứng dậy, ôm chặt lấy cháu trai. Hai trái tim nóng hổi áp sát vào nhau, giữa họ ngập tràn tình yêu.

Tô Minh Du không biết con đường tương lai sẽ thế nào, nhưng cậu biết có người đàn ông này bên cạnh, cậu sẽ không cô đơn. Không bàn chuyện yêu hay không yêu, sự ràng buộc giữa họ, đời này kiếp này khó mà tan biến, đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Ngày rời khỏi Tô gia, Tô Minh Du để lại tất cả, không mang theo bất cứ thứ gì liên quan đến nhà họ Tô. Đã chọn buông bỏ thì cậu sẽ không quay đầu lại. Cậu theo bác cả đến vùng ngoại ô định cư, nơi đó rất yên tĩnh, thích hợp để sống. Cậu trước kia vẫn luôn hướng tới cuộc sống điềm tĩnh, giờ cuối cùng cũng được như nguyện, thật sự rất tốt.

Khi mùa thu đến, Tô Minh Du mang thai. Việc mang thai bất ngờ không khiến cậu kinh ngạc, ngược lại cậu phản ứng rất bình tĩnh, không chút gợn sóng. Còn người đàn ông kia thì vui mừng quá độ, nửa đêm tỉnh dậy còn gọi tên con. Cậu thấy buồn cười, đứa bé này căn bản nằm trong dự liệu, chẳng có gì bất ngờ cả, bởi vì số lần hắn bắn vào trong cũng đủ để cậu mang thai mấy trăm lần rồi.

Tô Minh Du mặc áo dài, đứng trước cửa sổ, xoa bụng đã nhô lên, nhìn ra phong cảnh phía xa. Tầm mắt chạm đến đâu cũng là một màu vàng úa tiêu điều.

“Hôm nay thế nào? Bụng hình như lại to hơn rồi.” Tô Thịnh Cường tan làm về, bước vào phòng khách, chưa kịp cởi quần áo đã ôm chầm lấy cháu trai từ phía sau, thơm má một cái, chưa đã, lại cắn thêm một cái.

“Ông lại thế nữa rồi? Phiền chết đi được!” Tô Minh Du lau nước miếng trên mặt, ghét bỏ nói.

“Bác nhớ em mà? Vợ yêu của bác!” Tô Thịnh Cường mặt dày gọi cái danh xưng vợ chồng.

“Ông gọi kiểu gì thế? Gọi bậy gọi bạ!” Tô Minh Du ngượng ngùng, gạt cái tay heo của hắn ra.

“Cái bụng này đang mang giống của bác, em không phải vợ bác thì là gì?” Tô Thịnh Cường giở thói lưu manh, không ai địch nổi.

“Ông tránh ra một bên cho tôi nhờ. Đêm nay tiếp tục nhịn đi.” Tô Minh Du cố tình lắc lắc cái mông đầy đặn.

“Đừng mà, bác sai rồi, chồng thực sự chịu không nổi nữa.” Tô Thịnh Cường dùng đũng quần đang phồng to cọ xát vào mông cậu, cảm nhận được sự quyến rũ của cháu trai, gan hắn to hơn hẳn.

“Tôi đang mang thai! Còn đòi làm!” Tô Minh Du cảnh cáo người đàn ông đang tụt quần mình.

“Đã hơn ba tháng rồi, làm được.” Tô Thịnh Cường gấp gáp luồn tay vào trong quần ngủ rộng thùng thình của cháu trai, tay phải chen vào giữa hai chân, vuốt ve cái lồn dâm quen thuộc.

“Ông... ưm...” Từ khi mang thai, Tô Minh Du chưa từng làm tình với hắn lần nào. Bình thường hắn nhịn không được thì nhiều nhất cũng chỉ dùng con cặc cọ cọ bên ngoài lồn dâm, hoặc là cậu khẩu giao cho hắn một trận, chứ chuyện thâm nhập sâu hơn thì thật sự chưa có.

“Lồn ướt rồi! Em đừng có giả vờ nữa! Lồn dâm cũng muốn rồi đúng không.” Tô Thịnh Cường cắn vành tai cháu trai, hơi thở nóng hổi phả vào má cậu, ngón tay chậm rãi chà xát cửa lồn, dâm thủy sền sệt theo động tác xoa nắn chảy qua kẽ tay, làm ướt đẫm quần ngủ.

“Đừng... đừng xoa... ưm... ngứa... ngứa quá...” Tô Minh Du nằm gọn trong lòng hắn, bụng hơi nhô lên. Hắn dùng ngón tay trêu chọc thịt lồn, nước lồn càng chảy càng nhiều, cậu không chịu nổi khoái cảm, rên rỉ sướng khoái.

“Hừ! Cái lồn này mềm thật, mấy tháng không bị bác cả đụ, có phải khít lắm rồi không?” Tô Thịnh Cường trêu chọc một hồi, ngón tay trực tiếp chọc vào thịt lồn ra vào, tay trái thì nắn bóp cái mông đầy đặn. Hắn đặc biệt thích cái mông to của cháu trai, không chỉ vì đụ sướng mà nắn bóp cũng sướng tay, kích thích dục vọng của hắn dữ dội.

“Khít... khít... ông mau cho... cho tôi......” Tô Minh Du mấy tháng không được đụ, dục vọng tràn trề, cực độ khao khát con cặc ngựa của người đàn ông. Lồn dâm đói khát co rút bao bọc lấy ngón tay mút mát, cửa lồn ướt nhẹp, hai chân bị dâm thủy làm ướt đẫm, loáng thoáng ánh nước dâm dục.

“Mẹ nó! Bụng mang giống của ông đây mà còn dâm thế này, lát nữa ông đây nới lỏng lồn cho cháu! Xem xem rốt cuộc có khít không?” Tần suất ngón tay Tô Thịnh Cường ra vào nhanh hơn, hắn cưỡng chế đâm chọc một hồi, thực sự không nhịn nổi nữa, không đợi kịp về phòng ngủ, hắn rút ngón tay ra, đặt cháu trai đang mềm nhũn người xuống tấm nệm, rồi ba chân bốn cẳng lột quần ngủ ra.

“Bác... bác cả... bác mau cho... cho cháu...” Tô Minh Du bụng phồng lên, cậu giơ hai chân lên cao, tự mình banh cái lồn thịt đang chảy nước ra, thịt lồn đỏ sậm tỏa ra mùi dâm đãng, người tinh mắt nhìn cái là biết lồn đang ngứa, muốn bị đụ!

“Đụ mẹ! Nói dối, lồn mở to thế này! Khít chỗ nào!” Tô Thịnh Cường vỗ bẹp bẹp mấy cái vào cái mông đang giơ cao, thịt mông run rẩy, cửa lồn đột nhiên phun ra một dòng dâm thủy.

“A... không... không được... ngứa... ngứa quá...” Không biết có phải do mang thai hay không, ham muốn của Tô Minh Du lớn hơn trước rất nhiều, ngày nào cũng nhớ thương con cặc to của người đàn ông, cái lồn dâm ngứa ngáy không chịu nổi.

“Đụ! Mang thai quả nhiên khác bọt! Ông đây vỗ có một cái mà đã phun nước rồi, cháu nhìn cái lồn dâm đãng này xem.” Tô Thịnh Cường thô bạo chà đạp mông thịt, rồi gấp gáp móc con hàng khủng từ trong quần ở nhà ra. Dương vật cương cứng tỏa ra hơi nóng hầm hập, quy đầu đen sì trướng to tròn vo, thân gậy thô to dài ngoằng, bề mặt nổi đầy gân xanh tím tái, hai hòn dái no căng bên dưới không biết đã tích trữ tinh dịch bao lâu chưa được giải phóng.

“Ớ... cho... cho cháu... a... muốn con cặc... cặc của bác cả... a...” Tô Minh Du há miệng rên rỉ lẳng lơ, cậu mặc kệ sự thật mình đang mang thai, chỉ cầu xin bác cả có thể hung hăng đụ cậu.

“Đụ mẹ! Đừng có nứng lồn, lát nữa làm hỏng cháu thì tính sao?” Tô Thịnh Cường nắm lấy hai chân cậu, hắn ưỡn con cặc ngựa 25cm tới, đầu khấc nghiền nát tàn nhẫn lên cửa lồn bóng loáng dầu mỡ, chất nhầy chảy ra từ lỗ sáo dính vào lồn, kéo thành sợi.

“Cho... cho cháu... lồn ngứa... ngứa quá... a...” Tô Minh Du banh thịt lồn ra sau, mở rộng cửa lồn nôn nóng kẹp lấy đầu khấc nghiền nát rồi hút vào trong. Thịt lồn mềm xốp kẹp khiến người đàn ông thở hổn hển, hô hấp đình trệ, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn.

“Đụ! Lồn dâm non thật! Bác cả vào ngay đây nới lỏng lồn cho cháu!” Theo thịt lồn mềm xốp, đầu khấc dần dần chui vào trong, thịt lồn đói khát bao bọc lấy con cặc mà mút mát. Khoái cảm đã lâu không được cảm nhận khiến Tô Thịnh Cường phát điên, mông hắn căng cứng, hông thúc mạnh, đột ngột đâm lút cán con cặc to lớn vào trong lồn dâm.

“Á... sướng... sướng... sướng quá... cặc... cặc bác cả bự... bự thật...” Tô Minh Du vong tình tán thưởng, hai chân cậu quắp chặt lấy eo bụng rắn chắc của người đàn ông, lồn dâm mở toang, đói khát nuốt trọn con cặc ngựa đang lấp đầy thịt lồn, dâm thủy theo chỗ giao hợp chảy xuống làm ướt đẫm bìu dái.

“Tsk! Chịu không nổi nữa rồi, thịt lồn mút sướng chết mất!” Tô Thịnh Cường vội vàng cởi bỏ vest, xé toạc áo sơ mi, lộ ra cơ bắp đen bóng cuồn cuộn. Nhìn con cặc đen của mình cắm ngập trong lồn dâm, hắn hưng phấn lắc lư cái eo chó đực, chậm rãi đâm rút, nhưng vì hắn thiên phú dị bẩm nên vẫn kéo ra không ít nước lồn.

“A... nhanh... nhanh lên... lồn ngứa... ngứa quá... a...” Tô Minh Du lẳng lơ cầu xin bác cả nhanh hơn nữa, lồn ngứa quá, cậu không chịu nổi sự tra tấn của dục vọng, chỉ muốn con cặc đâm nhanh hơn.

“Đụ mẹ! Mang thai cũng không ngoan, đã muốn nhanh thì chồng chiều em.” Tô Thịnh Cường không chịu nổi đứa cháu dâm đãng, hắn giữ lấy bụng cậu rồi tăng tốc độ đụ, con cặc ngựa đen sì đụ mạnh vào thịt lồn đang co thắt.

“Á... bác... bác cả giỏi... giỏi quá... cặc... cặc đụ sướng... sướng chết mất...” Tô Minh Du nằm trên tấm nệm mềm, vác cái bụng bầu bị người đàn ông đụ tàn nhẫn, dâm thủy bên dưới chảy lênh láng ướt đẫm cả nệm. Cửa lồn bị con cặc ngựa nong rộng ra, dâm thủy nhớp nháp làm ướt đẫm thân cặc khiến nó đen bóng loáng, mỗi khi rút ra trông càng thêm thô dài.

“Hừ! Mang thai mà còn dâm thế này, em bảo bác cả thương hoa tiếc ngọc kiểu gì, chỉ muốn đụ chết em thôi!” Tô Thịnh Cường giữ chặt mông thịt, dương vật đâm rút tàn nhẫn, đầu khấc mỗi lần đều vào rất sâu, thịt lồn mẫn cảm trong cơ thể bị cọ xát co rút liên hồi, tiết ra một lượng lớn dâm thủy, chỗ giao hợp phát ra tiếng nước chụt chụt.

“A... đụ... đụ chết cháu đi... cặc... cặc bác cả dài... dài nhất... dài quá... a...” Tô Minh Du rên la dâm đãng, từ khi ở bên người đàn ông này, cậu đã quên mất thế nào là xấu hổ, dù sao chuyện loạn luân bác cháu cũng làm rồi, còn chuyện gì không dám làm nữa.

“Dâm thật đấy, con mà nhìn thấy em thế này, em bảo nó có sợ không hả?” Tô Thịnh Cường đâm sâu rút cạn, hông đóng cọc liên hồi, con cặc đụ cho thịt lồn dâm đãng thấu triệt, dâm thủy phun ra không ngớt, lông bụng rậm rạp ướt đẫm, lông mu dưới háng cũng ướt nhẹp, ngay cả quần ở nhà cũng ướt, đủ thấy đứa cháu trai này đói khát đến mức nào.

“Á... giỏi... giỏi quá... bác... bác cả... đít... lỗ đít cũng... cũng ngứa... ngứa quá...” Tô Minh Du như dâm phụ dùng ngón tay móc ngoáy lỗ đít, cảm giác ngứa ngáy ở thịt lồn lan sang lỗ đít, ngón tay chọc vào lỗ đít đang mở rộng ra vào, đường ruột nóng ẩm đã tích đầy dịch ruột, khi cậu rút ngón tay ra, dịch ruột liền chảy ra theo cửa lỗ đít.

“Đụ má! Cái đồ dâm đãng này, hai cái lỗ bác cả đều hầu hạ hết.” Tô Thịnh Cường rút khỏi thịt lồn, đầu khấc đặt ở cửa lỗ đít, nương theo cái lỗ dâm đang mở rộng, dùng sức xuyên xỏ vào trong. Hắn không chút lưu tình thúc mạnh hông, con cặc đen sì đâm lút cán, đụ cho cháu trai ngửa cổ trợn mắt, đầu khấc đâm tới tận nơi sâu nhất của lỗ đít.

“Áaa... cắm... cắm tới rồi... a...” Lỗ đít Tô Minh Du còn mẫn cảm hơn cả thịt lồn, dương vật cắm vào càn quét chưa được bao lâu, dịch ruột đã phun ra còn nhiều hơn dâm thủy, chỗ giao hợp dính bết thành sợi tơ, bìu dái đầy dầu mỡ đập vào mông thịt bạch bạch vang dội, thịt mông trắng nõn đầy vết đỏ, nhìn dâm loạn tột cùng.

“Đụ! Lỗ đít còn biết phun nước hơn cả lồn, ông đây sắp bị cháu phun ra rồi.” Tô Thịnh Cường đụ tàn nhẫn vào lỗ đít một hồi rồi vội vàng rút dương vật ra. Hắn lật người cháu trai nằm sấp xuống nệm mềm, đứng dậy đạp phăng cái quần dài ra, tiếp theo hắn đi tới phía trước, nắm lấy con cặc đen bóng nhẫy, cúi đầu ra lệnh: “Liếm! Em chẳng phải thích cặc bác cả nhất sao.”

Tô Minh Du bụng bầu trĩu xuống, như con chó cái quy phục dưới háng người đàn ông. Cậu ngẩng đầu đối diện với con cặc đen sì của bác cả, không hề do dự liền há miệng ngậm lấy đầu khấc mà nuốt.

“Ưm... a... hừ...” Tô Minh Du ra sức nuốt, khoang miệng tràn ngập mùi tanh hôi tự nhiên của đầu khấc, mùi dâm của thịt lồn, lỗ đít. Cậu cố sức nuốt, nước bọt bôi trơn đầu khấc, chất nhầy chảy ra từ lỗ sáo bị cậu nuốt vào bụng. Cậu siết chặt môi mang lại khoái cảm kích thích cho người đàn ông, đầu khấc trướng to, căng đến mức môi đau rát.

“Mẹ nó! Bú cặc giỏi thật đấy, em nhìn cái bản mặt đê tiện của em xem! Đúng là thiếu đụ!” Tô Thịnh Cường dùng sức đâm rút, con cặc ngựa ra vào mấy chục lần, cằm cháu trai dính đầy nước bọt bị đụ trào ra, nhỏ tong tỏng xuống đất thành một vũng.

Tô Minh Du vừa mút vừa liếm, cậu cảm thấy đầu khấc của người đàn ông càng liếm càng có vị, cậu tăng tốc độ nuốt, chỗ giao nhau phát ra tiếng chụt chụt vang dội, căn bản không quan tâm môi mình có chịu nổi không.

“Đụ mẹ! A!” Tô Thịnh Cường gầm lên, ấn đầu cháu trai đụ sâu mấy cái, đầu khấc cọ xát yết hầu đau điếng mới luyến tiếc rút ra.

“Bác... bác cả cưỡi... cưỡi cháu... nhanh... nhanh lên...” Tô Minh Du chủ động đưa cái mông đầy đặn về phía bác cả, hai cái lỗ thịt dâm đãng đến cực điểm đang nhỏ nước, cậu ôm bụng bò quỳ trên mặt đất, chờ đợi bác cả sủng hạnh.

“Đụ! Hai cái lỗ dâm đều thiếu đụ, đúng là tiện!” Tô Thịnh Cường chửi to, nửa ngồi xổm cưỡi lên mông thịt, thô lỗ nhét con cặc to tướng vào lồn lần nữa, hông kịch liệt thúc đẩy, mông cong vểnh bị đụ rung bần bật, cái bụng bầu rủ xuống cũng lắc lư theo. Hắn nắm lấy eo cậu tận tình đâm rút, trong sự thô bạo hắn vẫn bảo vệ bụng của cháu trai.

“A... mạnh... mạnh quá... đụ trúng... trúng rồi...” Tô Minh Du rên rỉ động dục, cậu thần phục dưới sự đụ dập dũng mãnh của bác cả, thịt lồn mềm nhũn, dâm thủy bắn tung tóe khắp nơi, cổ tử cung sâu bên trong bị đầu khấc đụ đến co thắt, bên trong đang nuôi dưỡng đứa con của hai người, sản phẩm của sự loạn luân.

​“Đụ chết em!” Tô Thịnh Cường rút con cặc từ lồn ra, chuyển sang cắm vào lỗ đít, nắm lấy mông thịt đụ điên cuồng hơn mười phút, lại cắm vào lồn, luân phiên đâm rút. Hai cái lỗ dâm mở toang, dâm thủy từ cửa động trào ra xối xả, hình ảnh dâm đãng này kích thích hắn đụ càng hăng, cơ mông đen bóng căng chặt, dương vật to lớn hung hăng thúc vào lồn.

​“A... không được... được... a... sắp... sắp ra... ra rồi... a...” Tô Minh Du rên lớn, hai tay cậu nắm chặt tấm nệm, nâng mông lên chuẩn bị lên đỉnh. Người đàn ông ôm lấy mông thịt một trận đâm rút cực hạn, thịt lồn bị con cặc ngựa làm tê dại, ước chừng năm sáu trăm cái đụ mạnh, đầu khấc chọc vào cổ tử cung không chịu nổi, lồn dâm bao lấy con cặc ngựa lên đỉnh, phun ra một dòng dâm thủy lớn, lỗ đít cũng đồng thời tiết ra dịch ruột. 

​“Đụ mẹ! Bác cả cũng sắp ra rồi!” Tô Thịnh Cường bắn tinh chậm rãi lạ thường, đầu khấc hung hăng cọ xát cổ tử cung một cái, cho đến khi thân cặc trướng to, hắn mới vội vàng rút ra. Đầu khấc run rẩy phun lên lưng cháu trai, tinh dịch tích trữ mấy tháng vừa nhiều vừa đặc, bắn đầy lưng, mùi tanh hôi tràn ngập không khí, dâm đãng vô cùng. 

​Sau khi lên đỉnh, Tô Minh Du mệt mỏi nằm liệt trên nệm, cậu kiệt sức, hơn nữa lại đang mang thai, tình dục kịch liệt đúng giờ khiến cậu không chịu nổi. Nhưng người đàn ông rất ân cần, chỉ làm một lần, liền bế cậu về phòng ngủ tắm rửa. 

TiTach: mình viết thì nhân vật sẽ xưng hô lộn xộn lắm á, tại họ từ quan hệ khác mà thành mà, quen miệng rồi.....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip