Chương 2: Cháu trai cùng bác cả xuất ngũ trần truồng ở hồ nước sân sau

Chương 2: Cháu trai cùng bác cả xuất ngũ trần truồng ở hồ nước sân sau / Lén nhìn dưới háng bác cả / Ở công ty chứng kiến nhân viên mới và em trai tằng tịu với nhau / Mông cong mời gọi

"Cầu xin anh... ư... cho... cho anh... banh ra cho... cho anh đụ... a..."

Trong giấc mơ, Tô Minh Du không nhìn rõ mặt người đàn ông kia, chỉ cảm nhận được thân thể gã cường tráng như vách sắt tường đồng, dương vật to lớn hung hãn, cứ thế đè nghiến cậu xuống giường mà ra sức dập. Cái lỗ lồn dâm đãng dưới háng lần nào cũng bị gã bắn đầy tinh dịch nóng hổi, gã đàn ông kia còn cưỡng chế bịt chặt lại, không cho cậu bài tiết tinh dịch ra ngoài. Cậu sợ hãi việc bị bắn vào trong, nhưng sức lực đâu đọ lại nổi gã đàn ông bá đạo cường thế kia.

"Đậu moẹ!"

Tô Minh Du giật mình tỉnh giấc, sờ vào chiếc quần ngủ ướt sũng nhớp nháp, cậu không nhớ nổi đây là lần thứ mấy mình mơ giấc mơ này rồi. Cảm giác trong giấc mơ vừa khiến cậu hưng phấn đến run rẩy, lại vừa làm cậu cảm thấy ngạt thở. Người đàn ông đó là ai? Trong mơ thì không rõ mặt, nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu lại mơ hồ mong chờ một hình bóng cấm kỵ nào đó.

......

Rửa mặt xong xuôi, Tô Minh Du mặc âu phục chỉnh tề, bước xuống lầu chuẩn bị ăn sáng.

"Minh Du, hôm nay sao dậy muộn thế con?"

Chu Mị đã sớm ngồi ở phòng ăn, bà ta ăn mặc theo kiểu phu nhân quý phái. Tuy tuổi đã gần bốn mươi nhưng bảo dưỡng rất tốt, trông chẳng khác gì thiếu phụ ba mươi.

"Tối qua về muộn, nên con ngủ quên chút." Tô Minh Du không nhìn thẳng vào ánh mắt mong đợi của Chu Mị, cậu vốn lãnh cảm với người mẹ này, giữa họ chỉ còn lại chút quan hệ huyết thống hời hợt.

"Vậy à, tối qua mẹ đợi con rõ lâu mà cũng không thấy con về." Chu Mị cầm đũa gắp một cái trứng ốp la bỏ vào bát Tô Minh Du, giả vờ lơ đãng hỏi, "Có chuyện gì không?"

Tô Minh Du không thích vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Cũng chẳng có chuyện gì to tát."

Thấy con trai lạnh nhạt, Chu Mị đổi giọng nghiêm túc: "Mẹ nói này, con với Tiểu Viên kết hôn cũng gần một năm rồi, chuyện con cái cũng phải tranh thủ đi. Cái gia sản trăm năm của Tô gia này ai cũng dòm ngó, con mà không có con nối dõi, để người khác nắm được thóp thì vị trí của con......"

Tô Minh Du nuốt miếng bánh mì khô khốc, vẻ mặt trầm ổn cắt ngang: "Con biết rồi, chuyện này con tự có tính toán."

"Con phải nhanh lên, mẹ cũng chỉ hy vọng chủ nhân tương lai của Tô gia là con, chứ không phải bất kỳ kẻ nào khác." Chu Mị vẫn tận tình khuyên bảo, hối thúc con trai mau chóng hành động.

Sự lo lắng của Chu Mị cũng không thừa. Ở cái nhà họ Tô này, bao nhiêu kẻ đang rình rập cái ghế cao nhất kia, ai cũng muốn trở thành kẻ nắm quyền sinh sát. Tô Minh Du tự nhiên trở thành cái gai trong mắt bọn họ, bất kỳ một sơ hở nhỏ nào cũng có thể giáng cho cậu một đòn chí mạng.

"Mẹ, con ăn xong rồi, con đi làm đây. Lát nữa Tiểu Viên dậy, mẹ đừng nói chuyện này vội." Tô Minh Du ăn qua loa vài miếng rồi đứng dậy, bỏ mặc Chu Mị vẫn còn muốn lải nhải phía sau.

......

Vừa đến công ty, Tô Minh Du lập tức triệu tập cuộc họp. Cậu làm việc sấm rền gió cuốn, chỉ trong một tiếng rưỡi đã giải quyết xong cuộc họp dự kiến kéo dài ba tiếng. Kết thúc buổi họp sáng, cậu nhớ ra tài liệu hôm qua giao cho nhân viên mới vẫn chưa thấy nộp, mà hiện tại cậu đang cần gấp, đành phải đích thân đi tìm.

Vừa đến gần phòng làm việc, cậu đã nghe thấy những âm thanh dâm dục vọng ra.

"Á... Giám đốc... ngài... ngài đụ giỏi quá... đít... lỗ đít em sắp... sắp nát... nát rồi..."

Cậu nhân viên mới đang nằm sấp trên ghế sofa, cái mông trắng nõn chổng cao, đón nhận con cặc tím đen đang ra vào lỗ đít liên hồi, bọt mép trắng xóa dính đầy chỗ giao hợp nhầy nhụa của hai người.

"Hừ! Cắn chặt thật, cái đít này muốn kẹp cho ông đây bắn tinh à?"

Kẻ đang hành sự là Tô Minh Lệ - em trai cùng cha khác mẹ của cậu. Hắn rút con cặc ra, vỗ bẹp bẹp mấy cái lên cặp mông đầy đặn, tiếp đó ấn đầu nhân viên mới xuống háng mình, gí con cặc vừa rút từ lỗ đít dính đầy dâm dịch vào mặt cậu ta, quy đầu đỏ hỏn chà xát lên môi.

Cậu nhân viên mới kia cũng chẳng vừa, chẳng hề chê cái quy đầu tanh hôi dính đầy bọt mép, há miệng ngậm lấy, lưỡi điêu luyện liếm láp. Cả căn phòng tràn ngập tiếng nước bọt chụt chịt và tiếng nuốt ực ực đầy ghê tởm.

"Đụ mẹ! Đúng là đồ thiếu đụ, người Tô Minh Du tuyển vào đứa nào cũng là con đĩ." Tô Minh Lệ vừa chửi vừa bạo lực ấn đầu nhân viên mới xuống háng, khiến con cặc đâm sâu lút cán vào họng.

Cốc cốc.

Tô Minh Du gõ cửa vài cái, thấy bên trong vẫn mải mê dâm loạn không trả lời, cậu trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Tô Minh Lệ thấy người tới là anh trai mình thì chẳng những không sợ mà còn tỏ vẻ cợt nhả. Hắn tăng tốc độ hông, quy đầu hung hăng đụ vào yết hầu nhân viên mới, khiến cậu ta nôn khan dữ dội, nước mắt nước mũi tèm lem nhưng vẫn bị túm tóc bắt tiếp tục bú cặc.

Tô Minh Du mặt không đổi sắc, cậu bước tới ngồi lên bàn làm việc, khoanh tay nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.

Bị ánh mắt lạnh lẽo của Tô Minh Du nhìn chằm chằm, Tô Minh Lệ hứng thú cũng giảm đi một nửa. Hắn rút con cặc ra, đẩy nhân viên mới sang một bên, giọng điệu khiêu khích: "Không ngờ tổng giám đốc Tô đạo mạo lại thích xem em ruột biểu diễn khẩu giao đấy."

Gương mặt Tô Minh Du vẫn tỉnh bơ, cậu đi tới, chậm rãi nói: "Chơi trò này ngay trong văn phòng, mày cảm thấy hậu quả sẽ thế nào?"

"Mày!" Tô Minh Lệ cứng họng. Dù sao đi nữa, người đứng trước mặt này mới là kẻ nắm thực quyền của Tô gia.

Tô Minh Du quay sang nhìn cậu nhân viên đang trần truồng run rẩy, lạnh lùng phán: "Cậu bị sa thải."

Cậu nhân viên kia hoảng loạn, mới đi làm ngày đầu tiên đã bị đuổi, vội vàng lao tới ôm lấy đùi Tô Minh Lệ cầu cứu, nhưng lại bị hắn đá văng ra như một con chó ghẻ.

Tô Minh Du rời đi, trong lòng thầm tính toán. Vấn đề con nối dõi không thể chần chừ thêm nữa. Có mối đe dọa lớn nhất là Tô Minh Lệ ở đây, sớm muộn gì cũng có ngày hắn cắn ngược lại cậu.

......

Tan làm, Tô Minh Du không chọn tăng ca mà đi về nhà sớm. Tối nay cậu quyết định ngả bài chuyện con cái với người vợ trên danh nghĩa - Triệu Viên.

Tô Minh Du nới lỏng cà vạt, vẻ mặt nghiêm túc đứng trước cửa phòng ngủ của Triệu Viên, gõ nhẹ rồi đẩy cửa bước vào.

Triệu Viên đang ngồi trước bàn trang điểm, thấy chồng vào thì vội vàng đứng dậy: "Anh về rồi."

"Tôi có chuyện muốn nói, cô tiện không?" Giọng điệu Tô Minh Du không cho phép từ chối.

"Tiện chứ! Anh nói đi." Triệu Viên là vợ hợp đồng, nhận tiền làm việc, sao dám từ chối.

"Đi quyến rũ Tô Thịnh Cường, mau chóng mang thai." Tô Minh Du nói ngắn gọn, súc tích.

"Quyến...... quyến rũ Tô..... Tô Thịnh Cường...... ý anh là bác cả?" Triệu Viên kinh ngạc đến rớt cả hàm. Quyến rũ người đàn ông mặt lúc nào cũng hầm hầm, lầm lì ít nói, tính tình lãnh đạm như Diêm Vương sống đó ư? Chuyện này có khả thi không trời?

"Chính là ông ấy. Cô làm thế nào thì làm! Trong vòng một tháng phải mang thai cho tôi." Tô Minh Du ra lệnh.

"Chuyện này...... chuyện này...... tôi......" Triệu Viên ấp úng, vẻ mặt khó xử.

"Tôi đã nói rồi, bất kể thế nào, mau chóng mang thai, nếu không thì tự liệu hồn đi." Tô Minh Du không cho Triệu Viên thời gian phản ứng, để lại một câu đe dọa rồi quay lưng bỏ đi.

Tại sao Tô Minh Du không tự sinh con mà phải bày ra cái kế hoạch oái oăm này? Nguyên nhân lớn nhất chính là do cơ thể quái gở của cậu. Cậu là người song tính, nhưng từ tuổi dậy thì, cậu phát hiện tuy dương vật phát triển bình thường, nhưng lượng tinh dịch lại cực ít và loãng, nói ngắn gọn là cậu bị vô sinh.

Xét trên nhiều phương diện, đứa bé thừa kế bắt buộc phải mang gen của Tô gia. Mà đàn ông nhà họ Tô chỉ còn ba người: Bác cả Tô Thịnh Cường, cậu và Tô Minh Lệ. Cậu vô sinh, Tô Minh Lệ là kẻ thù, người duy nhất đủ tư cách chỉ còn lại bác cả. Nhưng liệu con người thâm sâu khó lường như Tô Thịnh Cường có dễ dàng để cậu điều khiển không?

......

Ra khỏi phòng, trong lòng Tô Minh Du bức bối vô cùng. Cậu muốn tìm nơi giải tỏa, liền đi thẳng ra hồ nước ở sân sau.

Gió đêm hanh khô thổi vào mặt buốt giá. Đi tới hồ nước vắng vẻ, Tô Minh Du cởi bỏ âu phục, thắt lưng, rồi trút bỏ toàn bộ quần áo trên người.

Dưới ánh trăng, thân thể trắng nõn thon dài của cậu hiện ra đầy mê hoặc. Khung xương nhỏ nhắn, cơ bắp vừa phải, nhưng điểm nổi bật nhất chính là cặp mông cong vểnh, đầy đặn thịt thà, gợi cảm hơn gấp mấy lần những cô người mẫu trên tạp chí.

Thói quen bơi đêm ở đây hình thành từ sau cái đêm cậu nhìn thấy bác cả tắm. Tô Minh Du biết mình biến thái, nhưng chỉ khi ngâm mình trong làn nước này, cậu mới thỏa mãn được sự dâm dục bệnh hoạn ẩn sâu trong lòng. Nước hồ này từng được người đàn ông đó ngâm qua - người đàn ông có cơ thể cường tráng, hoang dã nhất mà cậu từng thấy. Làn da màu đồng cổ, bờ vai rộng, lồng ngực vạm vỡ với đám lông đen xoăn tít lan xuống tận háng, và cả...... con cặc ngựa đen sì ẩn trong bụi rậm kia nữa.

Đang lúc Tô Minh Du chìm đắm trong ảo tưởng dâm dục thì Bùm một tiếng, mặt nước vỡ tung, một bóng đen khác nhảy xuống hồ.

Cậu hoảng hốt quay đầu lại, ánh mắt chạm ngay phải đôi mắt sắc bén như thú săn mồi của Tô Thịnh Cường. Hắn nhìn chằm chằm cậu trong bóng tối, giằng co khoảng hơn một phút, rồi mới quay đi bơi sang hướng khác.

Tô Minh Du căng thẳng tột độ. Đây là lần đầu tiên cậu đi bơi đêm mà bị bắt gặp, lại còn là bác cả. Cậu luống cuống không bơi tiếp được nữa, vội vàng bơi vào bờ, tay bám vào tảng đá định leo lên. Nhưng do đá trơn trượt, tay cậu tuột ra, cả người ngã nhào xuống nước, uống no mấy ngụm.

Nghe tiếng vùng vẫy, Tô Thịnh Cường lao tới nhanh như một con rái cá, cánh tay rắn chắc dễ dàng vớt bổng Tô Minh Du lên khỏi mặt nước.

"Khụ khụ......" Tô Minh Du ho sặc sụa, tay bám chặt vào bắp tay cuồn cuộn của người đàn ông. Da thịt nóng hổi dán chặt vào nhau trong làn nước lạnh, dục vọng nguyên thủy như dòng điện chạy dọc sống lưng cậu.

"Nửa đêm nửa hôm cháu bơi lội cái gì, muốn chết hả?"

Tô Thịnh Cường quát lên, bàn tay to lớn thô ráp nắm chặt lấy eo nhỏ của cháu trai. Hơi thở hắn nặng nề, lồng ngực đầy lông lá cọ sát mạnh mẽ vào lưng trần của Tô Minh Du.

"Cháu...... Cháu......"

Tô Minh Du bị hơi thở nam tính nồng đậm của hắn hun đến mềm nhũn, muốn giãy ra nhưng không còn sức. Trong lúc vặn vẹo, mông cậu vô tình cọ phải một vật thể mềm oặt nhưng nóng hổi, to lớn đang lủng lẳng giữa hai chân hắn.

"Đừng có lộn xộn, lát nữa uống no nước thì đừng có trách bác." Hơi nóng từ miệng Tô Thịnh Cường phả vào mặt, khiến cậu tê dại.

Tô Minh Du bị hắn kẹp chặt, kéo vào bờ. Nhìn góc nghiêng thô kệch có râu ria của bác cả, một ý nghĩ dâm đãng điên rồ nảy ra trong đầu cậu: Muốn nắm lấy cái gậy thịt kia quá, xem thử nó dũng mãnh đến mức nào.

Tô Thịnh Cường đẩy cháu trai lên tảng đá ven bờ, hai tay nắm lấy eo cậu nhấc bổng lên. Cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay hắn nổi lên, sức mạnh của người lính xuất ngũ đúng là không đùa được.

"Leo lên đi."

Bàn tay Tô Thịnh Cường chạm vào vòng eo trơn láng, mềm mại của cháu trai, hắn không ngờ eo đàn ông mà lại sướng tay đến thế. Ngay khoảnh khắc đó, dục vọng trong lòng hắn khẽ động.

"Vâng!"

Tô Minh Du luống cuống bò lên tảng đá. Vì quá vội vàng, cậu chổng mông bò lên, vô tình phơi bày trọn vẹn cái mông cong vểnh, trắng nõn ngay trước mặt người đàn ông.

Tô Thịnh Cường đứng dưới nước, ngước nhìn lên, ánh mắt như bị hút chặt vào cặp mông kia. Cháu trai hắn trần truồng quỳ bò trên đá, tư thế dâm đãng chổng mông về phía hắn, làn da trắng muốt dưới ánh trăng, đường cong cơ thể lả lướt gợi cảm toát ra hơi thở dụ hoặc chết người.

"Bác... Bác cả... Bác cũng mau... mau lên đi..." Tô Minh Du quay đầu lại, thấy ánh mắt rực lửa của hắn thì hoảng hồn, vội vàng che đậy nhưng càng che càng lộ.

Tô Thịnh Cường cảm thấy bụng dưới nóng ran, con cặc ngựa đang ngủ yên dưới háng bỗng dưng giật nảy lên, bắt đầu sưng trướng. Hắn nuốt nước miếng ực một cái, giọng khàn đi: "Cháu về trước đi."

Tô Minh Du như được đại xá, vơ vội quần áo trên đất rồi chạy biến, hoảng loạn đến mức bỏ quên cả chiếc quần lót lại bên bờ hồ.

Tô Thịnh Cường nhìn bóng lưng trần trắng lóa của cháu trai khuất dần trong bóng tối, hắn hít sâu một hơi, nhảy lên bờ.

Nước chảy dọc theo cơ thể màu đồng cổ vạm vỡ, đọng lại trên đám lông ngực rậm rạp rồi chảy xuống bụng dưới phẳng lì, cuối cùng tập trung tại bụi rậm đen sì giữa háng. Con cặc ngựa vốn đã to lớn khủng bố, giờ phút này vì hình ảnh cái mông của cháu trai mà bắt đầu ngóc đầu dậy, gân guốc nổi lên dữ tợn, đen sì và dài ngoằng, trông chẳng khác gì vũ khí giết người.

🐣 Nội Dung Trứng Màu: (đây không nội dung trứng màu của tác giả viết đâu, tại tớ thấy nội dung có chút thiếu thiếu nên tớ tự ý thêm vào. Nếu không thích thì các cậu bỏ qua cũng được)

Tô Thịnh Cường đứng một mình bên bờ hồ, gió đêm lạnh lẽo cũng không dập tắt được ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt trong người hắn. Ánh mắt hắn rơi xuống tảng đá, nơi Tô Minh Du vừa quỳ bò khi nãy.

Một chiếc quần lót tam giác màu đen nằm chỏng chơ ở đó.

Hắn bước tới, nhặt chiếc quần lót lên. Chất vải mềm mại, vẫn còn vương hơi ấm cơ thể của thằng cháu trai. Tô Thịnh Cường đưa chiếc quần lên mũi, hít một hơi thật sâu.

Mùi sữa tắm thoang thoảng, lẫn với một mùi hương ngai ngái, nồng nàn đặc trưng của đàn ông, nhưng lại có chút gì đó dâm đãng lạ thường.

"Hít..."

Hắn hít hà tham lam, não bộ tự động tua lại cảnh tượng cái mông trắng nõn, cong vểnh ban nãy chổng về phía mình. Con cặc dưới háng giật nảy lên, cương cứng đến đau nhức.

"Mẹ nó, đứa cháu này... Mông đâu ra mà cong thế không biết."

Tô Thịnh Cường thô bạo tuốt lộng con cặc đen sì của mình, tay kia vò nát chiếc quần lót của cháu trai, chà xát lên quy đầu đang rỉ nước. Hắn nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang đụ vào cái mông lẳng lơ kia.

"Ưm... hừ... Đĩ rực..."

Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ còn tiếng thở dốc ồ ồ của người đàn ông và tiếng tay tuốt cặc bạch bạch vang lên đầy dâm dục.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip